Chương 33: Ly Kinh

Đầu tháng Năm năm Nguyên Võ thứ ba mươi tư, Thu Vân Sơn nhận được chức Huyện lệnh Huyện Bình An, Quận Bình An. Thượng lệnh cho phép tùy ý xuất phát, ngày quy định hai tháng phải đến nhận chức.

Thu Vân Sơn vì đã sớm có chuẩn bị, chỉ đơn giản thu dọn đồ đạc, mang theo một nhà già trẻ, cộng thêm một vị tú tài nghèo khó Trương Củ được thuê làm phụ tá, tám người hầu khỏe mạnh do Dũng Quyết Hầu tặng (năm nam ba nữ), cùng với tiểu nha hoàn Nhị Nhi vốn hầu hạ Vân Nương trong Hầu Phủ. Họ đi theo một đoàn thương đội, một đường bắc thượng đi nhậm chức.

Trong khoảng thời gian này, lại xảy ra khá nhiều chuyện:

Dư Phủ nghe nói Thu Vân Sơn được phong chức quan, càng thêm hài lòng với mối hôn sự này. Quả nhiên việc dính dáng đến Hầu gia, Vương gia có vô vàn chỗ tốt. Ngay cả Đại Phu nhân của Đại Phòng vốn có chút xem thường thân thế của Vân Nương cũng trở nên thập phần thỏa mãn. Bà ta lần thứ hai đề xuất muốn cưới Vân Nương về sớm, nói rằng con gái đã xuất giá, không thì không biết bao giờ Thu Vân Sơn mới quay về kinh, sợ làm lỡ hôn sự. Tuy nhiên, việc này bị Thu Vân Sơn và Tam Nương dùng lý do "Thời gian quá gấp gáp, dù có qua ba năm nữa, quan viên địa phương ba năm một lần điều nhiệm, Vân Nương cũng chỉ mười lăm mười sáu tuổi, tuổi tác còn nhỏ, không vội" mà cự tuyệt. Dư Lão Thái Thái và Dư Đại Phu nhân rất bất mãn, nhưng vì Thu Vân Sơn không còn dạy học ở Dư Phủ, nên đỡ đi phần khó xử. Hơn nữa Dư gia lo lắng tình cảm hai nhà sau này, nói chuyện cũng không dám quá đáng, bởi vậy chuyện này cũng vượt qua một cách đơn giản.

Tương đối phiền phức hơn chính là bên Dũng Quyết Hầu Phủ. Chu Vi không muốn Vân Nương rời đi, vừa khóc vừa nháo, cứ nhất định muốn Vân Nương ở lại bầu bạn với nàng, nói: "Tỷ tỷ tốt của ta, bên kia núi sâu đường xa, làm sao người có thể chịu nổi khổ cực đó?"

Cứ như thể nàng trước đây sống là những ngày tháng phú quý không thôi vậy! Vân Nương dở khóc dở cười, lại không thể nói rõ nguyên nhân cho nàng: "Giữ lại ở kinh thành, nói không chừng ta sẽ gặp nguy hiểm."

Nàng chỉ có thể dỗ dành Chu Vi, dùng mọi cách dỗ dành, mãi mới dỗ được nàng nín khóc. Qua chưa được nửa ngày, Chu Vi chợt nhớ ra, nước mắt lại bắt đầu tuôn rơi. Quả thực là nàng không muốn xa Vân Nương, khiến Vân Nương cũng thấy thương cảm trong lòng.

Sau này vẫn là Dũng Quyết Hầu quát bảo nàng ngừng lại: "Ngươi nếu là muốn nàng chết, thì cứ giữ nàng lại đi."

Chu Vi thất kinh, đôi mắt to đẹp trong suốt đầy kinh hoàng, không rõ vì sao giữ Vân Nương lại nàng sẽ chết. Chu Thành An cũng không giải thích, "Ngươi lui xuống đi, ta cùng với nàng nói vài câu."

Chu Vi đành phải sợ hãi lui ra ngoài. Sau này hỏi Vân Nương, Vân Nương chỉ có thể dùng "Cha mẹ lo lắng, không muốn cha mẹ thương tâm đến chết" các loại lời nói lung tung qua loa che đậy cho qua chuyện.

Khi đó, chỉ còn lại ba người bọn họ: Chu Thành An, Vân Nương, Chu Vi, ở trong thư phòng. Chu Vi là dắt Vân Nương đến thư phòng tính cầu xin phụ thân đừng cho Vân Nương đi. Hiện tại Chu Vi rời khỏi, thì còn lại Chu Thành An cùng Vân Nương hai người. Chu Thành An ngồi sau chiếc bàn điêu khắc lê hoa rộng thùng thình, nhìn chăm chú Vân Nương: "Ta nghe nói nhà ngươi, tựa hồ sớm có chuẩn bị? Ngươi đã sớm biết chuyện này?"

Vân Nương do dự một chút, muốn nói may nhờ Hầu gia sớm báo cho, nhưng lại không xác định Chu Thành An nói cho Ngọc Nương có phải là cố ý hay không. Nàng không dám tùy tiện nói ra, trái lại làm liên lụy Ngọc Nương, Vì vậy đổi giọng: "Quả thực có nghe qua, là tiểu thư Hưng Trữ Bá Phủ báo tin."

Chu Thành An cười lạnh một tiếng: "Hắn ta quả thực biết ban ơn lấy lòng." Không tiếp tục hỏi việc đó. Hắn lấy ra một phong thư cùng một tập khế thân nô bộc đưa cho Vân Nương: "Đốc quân Lý đại nhân của Trấn Bắc Phủ có chút giao tình với ta. Nếu như có chuyện gì mà mang thư này đến tìm ông ta, chắc ông ta sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Ngoài ra, ta cho người chọn tám nô tài trung thành, có năng lực từ trong phủ. Đây là khế thân, ngươi mang theo, trên đường cũng có thể sai khiến. Ngày sau đánh chết, mắng chết, tùy ý ngươi. Nha hoàn hầu hạ ngươi kia, ngươi muốn mang đi cũng có thể mang đi."

Việc đưa khế thân, còn cố ý nói rõ tùy tiện nàng định đoạt sinh tử của bọn họ, là muốn nói rõ cử chỉ này không hề có ý đồ giám sát gì, chỉ là một chút tâm ý. Vân Nương cung kính tiếp nhận, quỳ xuống dập đầu tạ ơn: "Cảm tạ Hầu gia."

"Đứng lên đi. Còn có cái gì cần, cứ việc mở miệng với quản sự, ta đã phân phó qua. Tính cách Vi Nhi rộng rãi hơn nhiều, người cũng hiểu chuyện không ít, nhờ có ngươi bầu bạn, dạy dỗ."

"Dân nữ hổ thẹn, là tiểu thư thông tuệ động lòng người."

Chu Thành An khoát tay áo, ý bảo đừng nói lời khách sáo này nữa. Hắn trầm mặc một hồi, thình lình hỏi một câu: "Ngươi muốn vào cung sao?"

"Không muốn." Vân Nương thốt ra, ngẩng đầu nhìn thẳng ánh mắt nhìn chăm chú của Chu Thành An, ánh mắt kiên định, không chút do dự biểu lộ tâm ý của bản thân.

Chu Thành An hơi nheo lại con mắt, giống như muốn tìm ra một chút lời nói không đúng tâm ý từ biểu tình nàng, sau đó đứng lên, vòng qua bàn học, đến gần nàng, cúi thấp người xuống, tại bên tai nàng nhẹ giọng nói: "Vậy nhanh lên nghĩ biện pháp, làm cho bản thân triệt để mất đi cơ hội vào cung."

Thanh âm của hắn rất nhẹ, nhưng lộ ra một vẻ lạnh lẽo âm u làm người ta run sợ. Vân Nương kinh hãi, lùi lại hai bước quỳ gối trước mặt hắn: "Dân nữ biết. Lòng dân nữ vĩnh viễn đều hướng về tiểu thư."

Dũng Quyết Hầu không thích nàng vào cung, đơn giản là sợ tương lai sẽ phải kiêng dè Chu Vi. Bởi vì quan hệ giữa Hoàng đế và phiên vương hiện tại, dù cho tương lai, cũng tất nhiên là đối lập. Nếu như nàng trở thành phi tử của Hoàng đế, vị trí Thế Tử Phi của Chu Vi có thể sẽ gặp nguy hiểm .. Dũng Quyết Hầu không có khả năng cho phép loại chuyện này phát sinh, đặt một điểm yếu rõ ràng có thể dùng để chế ngự vào tay người khác. Chu Thành An bề ngoài nhìn như hướng về Hoàng đế, nhưng có lẽ... Hay là việc nàng ly kinh là hắn mượn tay Vi Quý Phi trợ giúp một phần cũng không chừng ..

"Vậy là tốt rồi. Chỉ cần ngươi an phận thủ thường, ta sẽ bảo vệ phụ thân ngươi."

Vân Nương lại cúi phục thân thể: "Tạ Hầu gia."

"Ngươi là một người thông minh, ta coi trọng cũng là điểm này của ngươi. Đứng lên đi."

"Vâng."

"Ngươi cho rằng Ngọc Nương ở lại trong phủ hay ngoài phủ tốt?" Chu Thành An ngược lại lại hỏi một vấn đề rất kỳ quái. Vân Nương cúi mình: "Giờ này khắc này, tự nhiên ở lại trong phủ tốt. Mặc dù tránh không được chịu chút ủy khuất, có Hầu gia yêu mến, ngày sau tự nhiên không giống bình thường. Huống hồ, Ngọc nương tử cầm kỳ thi thư ca vũ tinh thông, lại luôn tinh tế nhân tình, nếu như tiểu thư mệt mỏi, cũng có thể bầu bạn giải khuây một chút...." Nếu là an trí ngoài phủ, kia vĩnh viễn là người bị người khác coi thường ngoại thất tiện thiếp. Di nương tuy rằng thân phận cũng không cao, thế nhưng rốt cuộc có một danh phận. Nếu là lại có thể bầu bạn bên cạnh tiểu thư con vợ cả chính thức, ai còn dám xem thường? Vân Nương đây là đang nói tốt cho Ngọc Nương đấy.

Chu Thành An ngón trỏ dựng thẳng lên cách không chỉ vào nàng, cười: "Ngươi cái nhân tinh... Đi ra ngoài đi."

Trong khoảng thời gian giao tiếp tiếp theo, Vân Nương được đối đãi với hai loại tâm trạng: chế giễu và nồng nhiệt. Những người coi thường thì cười nhạo nàng rốt cuộc cũng vớ được "cục xương lớn", đáng tiếc ôm không chặt, chỉ được cái chức Huyện lệnh, lại là nơi người đưa tiễn cũng không muốn đi. Có những người thông minh cơ cảnh, cảm thấy ra sự tình bên trong không tầm thường, đều dùng lễ nghi mà đối đãi: Ai biết sau này có phải sẽ là người "một nước lên mây xanh" đâu? Có nhiều người còn biếu tặng lễ vật, trong đó có đủ những vật quý trọng, Vân Nương đều chỉ cảm ơn, không dám nhận.

Vân Nương lần cuối cùng bầu bạn Chu Vi vào cung tham gia yến hội. Lâm Hữu An tìm một khe hở "tình cờ gặp mặt" nàng. Hai người cách vài bước, người ngoài nhìn các nàng như đều tự ngắm hoa ..

"Ta nghe nói ngươi phải rời khỏi kinh thành, việc này có thật không? Vân tỷ biết không?" Lâm Hữu An biểu tình bình tĩnh, thanh âm cúi đầu, nhưng ngữ khí phân minh có chút khẩn trương nghi hoặc.

"Ta đã viết thư cho Kỳ Vân, chỉ sợ rằng thư còn chưa tới. Đi đến nơi đó, sau này viết thư qua lại còn tiện lợi hơn một nửa thời gian." Vân Nương tránh nặng tìm nhẹ.

Lâm Hữu An cũng phát hiện đối phương không muốn nói chuyện nhiều, thở dài một hơi: "Ta nghe nói nơi kia... Ngươi... Trên đường cẩn thận."

"Tạ Thế Tử. Ngày sau, Thế Tử cũng bảo trọng."

Lâm Hữu An gật đầu: "Thu tiểu nương tử bảo trọng."

"Thế Tử..." Ngữ khí Vân Nương mang theo vài phần do dự.

Lâm Hữu An ngẩng đầu nghi hoặc nhìn nàng: "Tiểu thư Chu Vi tuy rằng còn trẻ ngây thơ, nhưng đối với Thế Tử là thật tâm thực lòng, chỉ mong Thế Tử ngày sau... Mặc kệ phát sinh chuyện gì, chớ quên tình nghĩa thời trẻ."

Lâm Hữu An sửng sốt. Vân Nương cúi mình, xoay người rời đi.

Lại bốn năm ngày sau, Thu Vân Sơn dẫn cả nhà cùng người hầu, nha hoàn khổ sở kiên cường lên đường đi nhậm chức.

Lúc chia tay, Chu Vi cùng Ngọc ma ma tự mình đưa tiễn Vân Nương ra khỏi thành.

Điều ngoài ý muốn là, công tử Dư Phủ, đối tượng đính hôn của Vân Nương là Dư Tĩnh Huy cũng tới tiễn đưa. Chu Vi khóc đến nỗi phải nức nở không thôi. Nàng rủ khăn che mặt và nép mình vào xe Vân Nương nói nhỏ: "Tỷ tỷ, đây chính là đối tượng đính hôn của ngươi? Ngày thường thật là tuấn tú lịch sự."

Vân Nương cười cười, không giống những tiểu nương tử khác, thấy vị hôn phu tương lai nhịn không được lén lút quan sát, phát giác tuấn tú đẹp, liền lòng tràn đầy vui mừng, xuân tâm thầm động. Trong óc nàng chỉ nghĩ đến dưới ráng chiều đỏ rực hôm đó, Lâm Kỳ Vân cưỡi tuấn mã phi nhanh mà đến, vẻ uy phong lẫm liệt, làm sao thư sinh văn nhược trước mắt có thể sánh bằng?

Hơn nữa, lần này vừa đi, ai biết tương lai sẽ ra sao? Người này, dù có khéo léo, tinh tế đến đâu, chỉ sợ cũng cùng nàng vô duyên.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top