Chương 5

Cố Thập Chu cầm la bàn đi tới đi lui trong phòng, miệng lầm bầm khiến đám nữ giúp việc chú ý.

Chỉ thấy Cố Thập Chu cầm la bàn trên tay để ngay chính giữa, nàng đang nhắm mắt, mĩ khẽ run, miệng không biết lẩm bẩm cái gì, di chuyển tới một phòng khác trên lầu, qua mỗi chỗ nàng đều cầm la bàn đứng một một hồi, rồi lại rời đi chỗ khác.

Ứng Thịnh tấm xong thay áo ngủ, tựa eo lên lan can lầu hai, bộ dạng lười biếng nhìn từ trên xuống.

Cố Thập Chu lặp đi lặp lại nhiều lần trong phòng, bước đi nhẹ nhàng, không phát ra tiếng động nào.

Ứng Thịnh đứng dựa lan can, nhớ đến lời Cố Thập Chu vừa nói.

Nàng nói từ lúc có ký ức đã theo sư phụ học nghệ, vậy nàng theo sư phụ nào học, mà học nghệ gì?

Trước kia khi hai người kết hôn, cô từng điều tra lý lịch của Cố Thập Chu, dù Ứng Diễm có che dấu, thì Ứng Thịnh vẫn tra ra được, nên cũng biết Ứng Diễm có liên quan đến Cố Thập Chu, Cố Thập Chu không phải tự nhiên mà gả cho mình.

Theo như kết quả điều tra, Cố Thập Chu từ nhỏ đã lớn lên ở Cố gia, nàng từng học khiêu vũ, học dương cầm, học thi họa, sở trường không ít, nhưng chưa từng nghe nàng nói có học phong thủy, vậy chuyện gặp sư phụ rồi học nghệ là từ đâu ra chứ?

Nói dối thỉ cũng phải cho ra hồn chứ, với tính cách Ứng Diễm, nếu muốn lừa cô, thì sẽ không thay đổi lý lịch cuộc sống của Cố Thập Chu làm gì, nếu cô biết nhất định sẽ điều tra.

Mấy ngày trước Cố Thập Chu còn đòi ly hôn với mình, cũng vì tin tức Ứng Diễm đính hôn với tiểu thư Viên gia, nàng đứng ngồi không yên, nàng vì người trong lòng mình, đến cả chuyện lập gia đình cũng đã làm, có thể nói là yêu đến tận xương.

Nhưng Ứng Diễm quan tâm yêu thương Cố Thập Chu được bao nhiêu?

Chỉ có lợi dụng thôi a!

Ứng Thịnh cầm ly trong tay, môi mỏng mím lại, khẽ nhấp một ngụm cà phê, không nhìn người đi lại dưới lầu nữa, xoay người vào phòng, đóng cửa lại.

3h11' sáng.

Cố Thập Chu dùng hơn nửa đêm, kiểm tra cả biệt thự một lần, nhưng không tìm được vị trí của bùa sát kia.

Nàng bất đắc dĩ nhìn la bàn mới trên tay, nhíu mày lầm bầm một câu.

"Chắc là đồ mới, không dễ dùng như đồ của mình."

Không tìm ra được gì, Cố Thập Chu có chút ngại ngùng, ủ rũ về phòng của mình.

Nàng lo bật đèn đi mạnh ảnh hưởng đến Ứng Thịnh, nên cẩn thận đi trong bóng tối vào phòng ngủ của mình, để la bàn xuống bên cạnh, chậm rãi đến mép giường, hai chân khép lại, kéo chăn lên, chui vào.

Nhưng mà kỳ quái, sao chăn ấm quá vậy?

Mà ký quái hơn, hình như nàng mò thấy cái gì mềm mềm....

"Cố Thập Chu."

Bên cạnh đột nhiên truyền đến tiếng Ứng Thịnh lạnh lùng trong trẻo, tựa như đang nén giận.

Cố Thập Chu toàn thân cứng đờ, sau đó đèn đột nhiên sáng lên, là căn phòng bày trí kiểu châu âu, còn có ánh sáng ấm áp đang chiếu lên người nằm cạnh nàng.

Cố Thập Chu nhìn Ứng Thịnh tóc dài xõa trên vài, bộ dạng mới tỉnh ngủ, lưỡi biếng lãnh diễm, áo ngủ rớt xuống lộ xương xanh quai đẹp mắt, thật câu nhân, còn đương sự thì đang mở to mắt đen nhánh nhìn chằm chằm mình.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top