Chương 15
Hồ Á Trân cầm túi đeo đề xuống, rồi ngồi cạnh giường Cố Thập Chu, đáy mắt tràn đầy ôn nhu thân thiết.
"Vết thương còn đau hay không?"
Cố Thập Chu lắc đầu, lặng lẽ nhìn thoáng qua tay bị Hồ Á Trân nắm, trong lòng sinh ra cảm giác khác thường.
So với Hồ Á Trân ôn hòa, Cố Ân Hà lại nghiêm túc hơn nhiều, hắn đúng bên cạnh giường, âm thanh có chút trầm thấp.
"Mặc dù hiện tại Cố gia đứng sau Ứng thị, nhưng rồi sẽ có ngày Cố Ân Hà tôi sẽ khiến cho bọn họ đứng sau hết, Ứng Thịnh dám to gan đối xử với con gái tôi như vậy, sớm muộn tôi cũng cho cô ta biết mặt."
"Trước mặt con gái, nói mấy chuyện này làm cái gì?"
Hồ Á Trân liếc Cố Ân Hà, dù là trách cứ, nhưng âm thanh vẫn ôn nhu, nghe cũng thoải mái.
Cố Thập Chu không dám nói chen vào, hé môi tựa giường, ngoan ngoãn nghe.
Thấy con gái không nói gì, Cố Ân Hà cũng không nói thêm nữa, ông suy nghĩ một chút rồi xoay người ra khỏi phòng bệnh, đến phòng bác sĩ, dự định hỏi tình huống của Cố Thập Chu.
Cố Ân Hà vừa đi, trong phòng chỉ còn lại hai mẹ con Hồ Á Trân và Cố Thập Chu.
Hồ Á Trân ngồi cạnh giường, tự tay gọt táo cho Cố Thập Chu, rồi cắt thành miếng nhỏ, cắm tăm lên, để gần tay phải cho Cố Thập Chu tự lấy ăn.
"Chu Chu, muốn ăn gì thì nói mẹ biết, trong thời gian này cứ ngoan ngoãn nằm trong bệnh viện tịnh dưỡng đi, cần ăn kiêng, ăn thanh đạm một chút, nếu không sẽ để sẹo trên vết thương." Hồ Á Trân vừa nói, vừa đưa tay sửa lại tóc trên đầu Cố Thập Chu, động tác ôn nhu.
Cố Thập Chu gật đầu, nhỏ giọng nói cám ơn.
"Con nghỉ ngơi cho tốt, mẹ về nhà trước hầm canh mang đến cho con."
Nhìn Hồ Á Trân rời phòng bệnh, Cố Thập Chu liền thở dài một hơi, lúc đối mặt với hai vị trưởng bối Cố gia nàng cũng sợ bị lộ, dù sao thì hồn xuyên cũng là hành vi trộm đạo, nàng không được sự cho phép đã chiếm thân thể thiên kim Cố gia, nên cũng thấy chột dạ.
Nhưng nói gì thì nói, nếu nhập hồn vào thân thể thì ít nhiểu thân thể đó tuổi thọ đã hết, nếu nàng không xuyên vào đây, thiên kiêm Cố gia sợ là đã chết thật rồi, thấy Cố Ân Hà và Hồ Á Trân cưng chiều con gái như vậy, sợ là không chấp nhận kết quả như vậy.
Chuyện gì cũng đều có hai mặt, đành nhìn xem mọi chuyện thế nào đã.
Cố Thập Chu từ từ ngồi dậy, cong người về trước, cái gối dựa đằng sau không bị đè nén nên trở lại nguyên dạng dựa góc giường.
Cố Thập Chu lấy từ trong ngăn kéo tủ cạnh mép giường một cái vỏ rùa đồng tiền do hộ sĩ mang đến cho nàng, cẩn thận tính toán một chút, biết được mấy ngày tới Ứng Thịnh sẽ không gặp nguy hiểm, lúc này mới yên lòng, ở trong bệnh viện yên tâm dưỡng bệnh.
**
Ngoài cửa sổ ánh nắng tươi sáng, có dấu hiệu trời ấm lên, tia nắng vàng chiếu lên cỏ, ánh lên một màu vàng ấm.
Hôm nay là ngày nghỉ cuối tuần, cũng là thời gian Cố Thập Chu xuất viện.
Mấy ngày Cố Thập Chu nằm viện, Ứng Thịnh cũng không rảnh đến thăm, đến cả gọi điện hỏi thăm cũng không có, điều này khiến cho phu nhân Cố thị rất bất mãn, tuy nói hai người ẩn hôn, nhưng dù sao cũng đã có giấy hôn thú rồi, liên quan đến luật pháp rồi, huống hồ Cố Thập Chu bị thương là chắn dùm tấm kính thủy tinh cho Ứng Thịnh, cho dù là người lạ thì cũng nên đến bệnh viện xem một chút, Ứng Thịnh thực sự quá lạnh lùng.
Cái này bọn họ chỉ nhìn thấy được một mặt, còn lại thì không biết gì, con gái và Ứng Thịnh ở cùng nhau đã lâu, không biết đối phương có quá đáng hơn không?
Hèn gì lần này bọn họ đến bệnh viện thăm con gái, nàng không kiêu căng như thường ngày nữa, mà ngoan ngoãn đến đau lòng.
Hồ Á Trân kéo tay con gái, chậm rãi đi trong hành lang bệnh viện, âm thanh nghiêm túc nói.
"Ứng Thịnh là hạt giống tốt, có thiên phú, nàng kinh doanh rất giỏi, nhiều lão già làm hơn 20 năm cũng chưa chắc nhiều thủ đoạn như nàng, cũng vì vậy nàng mới là một người đáng sợ, trước kia con không nên kết hôn cùng nàng, mẹ đã phàn đối rồi, nhưng giờ thì chỉ biết đau lòng vì con thôi."
Nói đến đây, Hồ Á Trân thờ dài, có chút bất đắc dĩ.
"Chu Chu à, mẹ và ba con chỉ có một mình con là con gái bảo bối thôi, nhưng nếu con muốn, chúng ta đều sẽ cố gắng thỏa mãn, nhưng con cũng đừng dung túng Ứng Thịnh quá mức, tình cảm thì phải bình đẳng, con yêu nàng, thì nàng cũng phải yêu con, cuộc sống hai đứa mới hạnh phúc mỹ mãn được, chỉ một mình con đơn phương thì sẽ vô dựng, mẹ nói với con mấy lời này là muốn con ghi nhớ trong lòng, nếu không thể cùng Ứng Thịnh đi tiếp, thì nói với ba mẹ, ba mẹ sẽ làm chủ cho con, đưa giấy ly hôn cho Ứng gia."
Cố Thập Chu không biết nên nói gì, chỉ biết gật đầu hai cái, xong rồi thì nhớ đến Ứng Thịnh từng nói, hé môi nói, âm thanh trong trẻo.
"Mẹ, mẹ và ba phải giữ sức khỏe, không cần lo lắng cho con đâu, con ở Ứng gia vẫn sống tốt, A Thịnh đối với con không tệ, là do công việc nhiều quá, không thể đến được thôi."
Nghe vậy, Hồ Á Trân cũng không đành lòng, liền thở dài mấy cái.
Mới gả con gái được một năm, thì đã không còn tính tình kiêu căng nữa rồi, lại hiểu chuyện không ít, bà không biết nên thấy may mắn hay là khổ sở.
Ứng Thịnh cho tài xế đến bệnh viện đón Cố Thập Chu, thấy tài xế Ứng gia, sắc mặt Hồ Á Trân cũng không tốt hơn được, tài xế chào hỏi Hồ Á Trân, bà cũng không phản ứng, đứng trước cửa xe nói vài câu với Cố Thập Chu, rồi dặn nàng chú ý vết thương trên người, sau đó nhìn nàng lưu luyến rời đi.
Xe vừa ra tới đường liền gặp đèn giao thông dừng lại, Cố Thập Chu liền sờ lên túi tiền, phát hiện la bàn của nàng không biết rớt lúc nào, chắc là còn ở trên giường trong phòng bệnh.
Cố Thập Chu kêu tài xế dừng ven đường, sau đó chạy vào bệnh viện.
Thở dốc chạy đến khu nội trú, nàng nhấc chân đi vào đại lâu, thang máy nhanh chóng đến lầu bảy, một thân ảnh gầy nhỏ lướt qua cửa thang máy, lướt qua một hộ sĩ làm việc, vọt vào phòng bệnh.
Cố Thập Chu chống tay lên mép giường, quỳ gối khom người xuống nhìn lướt qua, liền tìm thấy cái la bàn cũ của sư phụ.
Thấy la bàn, Cố Thập Chu mới yên tâm hẳn.
Nàng cất la bàn vào túi, ra khỏi phòng bệnh, đứng trước cửa ra bước chân dừng lại, vô tình nhìn xuống cuối hành lang.
Chỗ đó có một người mặc đồ bệnh nhân đang đưa lưng về phía nàng, nam nhân thân hình cao to, hắn thò nửa người ra bệ cửa sổ, nhìn có vẻ sắp nhảy ra ngoài để chết.
Cố Thập Chu nhăn mày, thầm than mình hôm nay làm việc vất vả, sớm biết vậy, nàng nên tính thời gian xuất hiện cho rồi, tìm giờ hoàng đạo cho tốt a.
Cố Thập Chu như trận gió lao đến, vừa chạy vừa lẩm bẩm chú ngữ người ngoài nghe không hiểu.
Hộ sĩ trong khu nội trú còn bận chăm sóc bệnh nhân không ai để ý đến hành lang đang có chuyện, thấy Cố Thập Chu chạy như vậy, ai cũng ngóc đầu nhìn theo.
Chỉ thấy cánh tay gầy nhỏ của một tiểu cô nương, túm được một bệnh nhân muốn nhảy lầu kéo lại, hai người dựa vào hành lang tường, từ từ ngồi xuống, nhưng chốc lát, nam nhân tựa như gặp ma liền bật dậy, dùng sức đâm vào vách tường, hận không thể đâm bể đầu.
Cố Thập Chu lấy ra một tấm bùa vàng, cắn ngón tay mình một cái, dính chút máu lên, dán lên trán nam nhân kia, trong miệng lẩm bẩm gì đó.
Bùa vàng dán lên, nam nhân cũng không quấy phá nữa, cả người cương lại, yên tĩnh, tim hắn đập rất nhanh, khuôn mặt mơ màng, hiển nhiên là không biết vừa rồi mình làm gì.
Trong khoảng thời gian ngắn, vài người trên hành lang nhìn thấy đều kinh ngạc.
Cùng ngày trên weibo lại xuất hiện hot sreach
#cặp tình nhân làm ầm muốn chia tay trong bệnh viện, bạn trai đau lòng hết nhảy lầu lại đâm đầu vào tường#
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top