Chương 19 : Thăng cấp

Lâm Du Nhiên quyết định chủ ý bảo hộ Bảo Nhi, chắc chắn sẽ không để Bảo Nhi một người đơn độc đi đối mặt tang thi cùng lòng người ở tận thế .

Triệu Diễm Hồng đối với việc hai người muốn ra thôn là trăm ngàn không muốn.

"Bảo Nhi! Ở bên ngoài này nhân tâm đáng sợ, thế đạo hỗn loạn, con đi ra bỏ lại mẹ ở chỗ này biết làm sao bây giờ đây." Viền mắt Triệu Diễm Hồng đều ướt, dường như đã thấy cảnh tượng Bảo Nhi chết ở nơi hoang vu bên ngoài. "Lâm Bân nếu có thể trở về, bản thân ông ta nhất định sẽ trở về! Con tội gì đi tìm ông ta. Nói không chừng tìm không được người còn liên lụy đến bản thân ."

Bảo Nhi quật cường đứng ở trước mặt Triệu Diễm Hồng, cũng không nói gì, chỉ là biểu tình trên mặt không có chút dao động nào nói rõ quyết tâm của cô.

Triệu Diễm Hồng biết Bảo Nhi luôn luôn cố chấp, sự tình gì một khi cô đã nhận định, thì cho dù là chín con trâu cũng đều kéo không trở lại. Thế nhưng, bà cũng biết Bảo Nhi đối với Lâm Du Nhiên người chị này rất là "Tôn kính" .

Vì vậy, lôi kéo Lâm Bình Hải cùng nhau làm công tác tư tưởng với Lâm Du Nhiên .

Lâm Bình Hải cũng không hy vọng Lâm Du Nhiên với Lâm Bảo Nhi vì chồng trước của Triệu Diễm Hồng mà đi mạo hiểm."Nhiên Nhiên, Bảo Nhi còn nhỏ không hiểu chuyện. Con lẽ nào cũng không hiểu chuyện sao? Tình huống bên ngoài như thế nào, con không phải là không có trải qua. Trước... Trước đây, con còn chết ở bên ngoài! Hiện tại an phận ở trong thôn không tốt sao!"

Lâm Du Nhiên lắc đầu: "Ba, đó là cha ruột của Bảo Nhi. Nếu như là ba ngoài ý muốn lưu lạc ở bên ngoài, con nhất định cũng sẽ đi ra cứu ba ."

Lâm Bình Hải bị nghẹn ở.

"Nhiên Nhiên, coi như là dì Hồng cầu xin con. Con khuyên nhủ Bảo Nhi đi, nó luôn luôn nghe lời con nói, con coi như là ta cái người làm mẹ này không nỡ để con mình đi mạo hiểm a..."

"Dì Hồng, con hiện tại đang tu tập Thanh Tâm quyết, tốt xấu cũng sẽ có chút lực lượng..."

"Đừng nói với ta những thứ vô nghĩa này !" Triệu Diễm Hồng thấy chị em hai người cũng đều không nghe lời như thế, dáng vẻ du diêm không tiến, làm cho bà bạo phát. Quát về phía Lâm Du Nhiên: "Cô liền nhẫn tâm nhìn Bảo Nhi đi chịu chết như thế sao! Tâm của cô có thể yên ổn sao...! Cô là lo lắng Bảo Nhi đoạt đi gia sản của Lâm gia nhà cô mà thôi! A!"

Một tiếng gào thét, trong phòng khách hoàn toàn yên tĩnh lại, liền âm thanh tí tách của đồng hồ treo trên tường đều có thể nghe được rõ ràng.

Một lúc lâu, Lâm Du Nhiên mới lên tiếng nói: "Dì Hồng, Lâm Du Nhiên tôi xin thề! Tôi nhất định sẽ dùng tính mạng của mình hộ Bảo Nhi an toàn." Nói xong cũng không quay đầu lại bước lên lầu.

Lâm Bảo Nhi đối với Triệu Diễm Hồng nhẹ nhàng nói rằng: "Con xưa nay chưa bao giờ để ý tới những thứ này, con sẽ không cướp đi bất cứ thứ gì thuộc về chị Nhiên Nhiên. Hết thảy của con đều là của chị ấy ." Sau đó cũng theo chân Lâm Du Nhiên trở về phòng.

Lưu lại hai người Lâm Bình Hải với Triệu Diễm Hồng giằng co trong phòng khách .

Triệu Diễm Hồng giống như là bị đóng băng lại, động cũng không dám động một chút. Bà nói xong những lời này liền hối hận . Câu nói kia của bà là bộc phát nhất thời, tự biết tận thế sau đó hỗn loạn, tình huống bên ngoài ác liệt, trong thôn không biết có thể an toàn hay không, bị chị gái tính toán, chị gái làm cho bà bại lộ sự ích kỷ ở trước mặt Lâm Du Nhiên .

Lo lắng, sợ hãi, giờ nào khắc nào cũng đang đâm vào trái tim của bà. Ở lòng của bà một cái tiếp một cái thêm củi thêm lửa.

Việc Bảo Nhi muốn ra thôn tìm kiếm Lâm Bân, chính là hướng về lửa cháy trong lòng Triệu Diễm Hồng dội thêm một thùng dầu. Từng chút một, rồi triệt để nổ tung .

Rốt cuộc Lâm Bình Hải vẫn là không nỡ bỏ "người vợ" từng chịu khổ với mình.

"Diễm Hồng, bà thành thật nói cho tôi biết. Bà nói ... Đến cùng có phải là ý tưởng chân thật nhất nơi sâu xa trong đáy lòng của bà ..."Lâm Bình Hải chỉ cảm thấy sầu đến tóc đều sắp phải trắng.

Hai ngày trước không ngừng không nghỉ theo thôn dân cùng nhau chặt gậy trúc, tạo tường vây tạo phòng ngự. Thật vất vả mới nghỉ ngơi một hơi, Nhiên Nhiên cùng Bảo Nhi lại nháo muốn ra thôn. Diễm Hồng lại náo loạn này vừa ra. Ông cũng biết chuyện Triệu Diễm Hồng lén lút tồn tiền, ông chỉ cho là từ nhỏ Diễm Hồng trải qua cuộc sống khổ sở, không có cảm giác an toàn, cho nên cũng không để ở trong lòng. Huống hồ tiền bạc mà Triệu Diễm Hồng tồn, cũng đều là từ trong số sinh hoạt phí ông cho tính toán tỉ mỉ tiết kiệm đi ra .

Làm ông có chút khổ sở chính là, ông coi Bảo Nhi như con gái ruột mà thương yêu, thậm chí sẽ bởi vì Bảo Nhi quái gở cùng tự bế mà càng thêm yêu thương Bảo Nhi một ít, Triệu Diễm Hồng nhưng còn ở vì chuyện này tính toán .

Triệu Diễm Hồng vội vã lắc đầu: "Không phải! Đương nhiên không phải! Lão Lâm, tôi kia là tức giận Bảo Nhi đến hồ đồ mới nói bậy như thế. Ông đừng để ở trong lòng, tôi xin lỗi ông. Xin lỗi, lão Lâm."

Lâm Bình Hải thở dài: "Bà không nên nói xin lỗi với tôi, bà nên hướng về Nhiên Nhiên xin lỗi."

Lại nói đến Lâm Du Nhiên khi trở lại phòng ngủ, chỉ cảm thấy một cổ "Tức giận", từ bụng nhanh chóng nhằm phía đầu.

Từ khi sống lại tới nay. Nàng ở đối đãi chuyện tình có liên quan với Triệu Diễm Hồng, so với mẹ ruột nàng càng khách khí càng chu đáo, không có chút nào lười biếng cùng thua thiệt. Nàng thật không nghĩ tới Triệu Diễm Hồng lại sẽ nói ra những lời như vậy.

Trong đầu Lâm Du Nhiên một lần lại một lần chiếu lại câu nói kia của Triệu Diễm Hồng : "Cô liền nhẫn tâm nhìn Bảo Nhi đi tìm chết như thế sao!" "Cô liền nhẫn tâm nhìn Bảo Nhi đi tìm chết như thế sao!" "Cô liền nhẫn tâm nhìn Bảo Nhi đi tìm chết như thế sao!" ...

Dáng dấp Bảo Nhi trước khi chết ở đời trước đã không hề xuất hiện qua, hiện tại lại hiện ra ở trước mắt Lâm Du Nhiên. Cái sự tuyệt vọng, ánh mắt tĩnh mịch kia...

Cùng "Bảo Nhi" hai mắt chống lại, Lâm Du Nhiên chỉ cảm thấy ý thức của nàng nguyên bản chỉ có thể hạn chế ở trong sân tra xét, đột nhiên giống như nổ tung bình phong vô hình, nhanh chóng mở rộng ra ngoài...

Ý thức của nàng càng không ngừng mà bay hướng ra phía ngoài, lại biến ảo thành một tia gió bay lượn , bay ra sân, bay ra khỏi thôn.

Nàng nhìn đến thành phố N đã giống nhân gian địa ngục, tang thi du đãng trên phố, thậm chí thấy được ở thành phố N một đôi chị em gái ở trong nhà ôm nhau gào khóc.

"Chị Nhiên Nhiên... Chị Nhiên Nhiên... Chị nghe được em nói chuyện sao! Chị đáp lại em một tiếng a, em là em gái của chị, em là Bảo Nhi."

Bắt đầu từ lúc đi theo Lâm Du Nhiên, Lâm Bảo Nhi bị dáng dấp của Lâm Du Nhiên làm cho sợ hãi.

Lâm Du Nhiên cũng giống như thưòng ngày, là tư thế khoanh chân ngồi ở trên giường. Thế nhưng, khác nhau là hiện tại hai mắt của Lâm Du Nhiên trợn to, trong mắt vô thần, lại còn mơ hồ hiện ra tơ máu...

"Chị Nhiên Nhiên! Chị tỉnh lại đi!" Không dám đụng vào Lâm Du Nhiên, Bảo Nhi chỉ có thể không ngừng mà kêu gọi ở bên tai nàng .

Đang ở bay lượn Lâm Du Nhiên cảm giác bản thân rất tự tại... Nhưng là có ai đang gọi nàng đâu?

Chị Nhiên Nhiên ?

Là Bảo Nhi! Bảo Nhi đang gọi nàng.

Lâm Du Nhiên đột nhiên tỉnh táo lại. Ôm chặt lấy Lâm Bảo Nhi đang ở bên người.

Sau khi tỉnh lại trong lòng nàng vẫn còn sợ hãi, cái loại ý thức thoát ly, cảm giác tự do bay lượn này thật quá tốt đẹp rồi. Tốt đẹp đến... ý thức của nàng không muốn trở về...

Bảo Nhi của nàng lại cứu nàng một mạng!

"Chị Nhiên Nhiên, chị làm sao vậy?" Lâm Bảo Nhi lo lắng hỏi.

Lâm Du Nhiên có chút không yên lòng: "Yên tâm, tôi không có việc gì. Chỉ là..."

Nàng vẫn đang nhớ tới những lời Triệu Diễm Hồng nói, nguyên bản cảm giác thương tâm, tức giận nhưng đã không có . Thật giống như... không đáng lý tới . Một cái người qua đường, nói ra một câu nói không đáng bận tâm...

Lẽ nào... ?

Lâm Du Nhiên còn chưa nói dứt lời, ở trong ánh mắt hiếu kỳ của Bảo Nhi móc ra chủy thủ luôn mang theo bên người.

"Vạn biến thần định, di khí tĩnh" thay nguyên bản câu kia "Tâm nhược băng thanh, thiên tháp bất kinh."

Xem ra bị Triệu Diễm Hồng một cái "Kích thích" như thế, nàng lại "Thăng cấp" . Cũng không uổng nàng mỗi ngày buổi tối rút thời gian vốn là có thể ôm Bảo Nhi thơm ngát mềm mại an ổn ngủ ra tới tu luyện.

"Tâm nhược băng thanh, thiên tháp bất kinh." Để tâm tình nàng yên ổn, thần thức sơ hiện, thân thể linh mẫn, thể năng tăng cường.

Kết quả nếu tiếp tục tu luyện xuống phía dưới, Lâm Du Nhiên biểu thị, thật chờ mong!

Tâm tình khoan khoái Lâm Du Nhiên có chút quên hết tất cả, hai tay cố định lại đầu của Bảo Nhi, hôn hôn xuống cái ót của cô "Ba ~~~ "

Chị em hai người đồng thời sửng sốt, lập tức liền cười thành một đoàn. Ở trên giường đùa giỡn đứng lên.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #tag