Chương 18 : Ra thôn
Thế đạo không tốt, người trong thôn không dễ dàng mà mang lương thực mình trữ cầm ra bên ngoài, điểm này trưởng thôn có thể lý giải. Hắn cũng không thể buộc thôn dân xem trong nhà có lương thực dư thừa liền lấy ra cứu tế người khác đi.
Cùng Lý lão thúc công thương lượng một lúc lâu, mới nghĩ ra một biện pháp cũng không thể xem là biện pháp.
Vĩnh Phong thôn đã phong lên, cũng không phải nói phong thôn thì liền hoàn toàn an toàn. Nếu là tang thi đi tới khu vực lân cận Vĩnh Phong thôn liền thành cá lọt lưới tiến vào trong thôn, hoặc là có người thoát thân đi ngang qua thôn lại mang lòng bất chính, cũng có thể mang nguy hiểm đến cho trong thôn.
Trong thôn nhất định phải sớm có sự chuẩn bị.
Ngoại trừ ở an bài nhân thủ làm một ít công cụ phòng ngự, vũ khí đơn giản, trưởng thôn còn dự định an bài nhân thủ ở trong thôn gác tuần tra. Theo đạo lý mà nói là muốn an bài thanh tráng niên nam nữ ở các nhà các hộ luân phiên ra tuần tra canh gác .
Nếu là nhà nào có thừa lương thực, ở nộp nhất định lương thực sung công là có thể dựa theo số lượng giao nộp lương thực mà giảm thiểu số lần tuần tra canh gác. Đốp lập, nếu như muốn từ lương thực sung công tới cứu tế, vậy phải tăng số lần tuần tra canh gác hoặc là số lần làm cái khác nhiệm vụ .
Lý lão thúc công ngạo kiều quay đầu, hừ, nghĩ biện pháp cho chúng bây, đã không biết ơn còn dám nói lão nhân gia ta lòng lang dạ sói, mới không muốn giúp không mấy người đâu!
Kỳ thực, Lý lão thúc công cũng là có tư tâm . Lão thực sự không nỡ để con trai, con dâu ở mùa đông giá rét đi ra ngoài tuần tra canh gác. Tuy nói trong thôn đang tiến hành phòng ngự, thế nhưng cũng không có thể bảo đảm an toàn. Dù sao nhà lão ít người, lương thực trữ nhiều, không thiếu lương thực. Cầm chút lương thực đổi lấy an toàn cho con trai, lão cũng an tâm.
Trưởng thôn vừa ra quyết định, từng đám líu ríu kêu trong nhà thiếu ăn lập tức câm miệng . Ân... Trở lại tìm một chút, có thể còn có chút ít lương thực đi. Ráng chịu đến đầu xuân, trồng lương thực, coi như tận thế không có thuốc trừ sâu không có phân hóa học, thu hoạch khẳng định là không bằng trước đây, thế nhưng người một nhà sống tạm vẫn là không có vấn đề .
Triệu Diễm Phương là gấp đến đỏ mắt. Nhà nàng thế nhưng thực sự thiếu lương thực, nửa tháng này khó khăn lắm mới qua được! Nàng nhìn Tết sắp đến lương thực giá cả cao, lương thực trong nhà cũng đều bán cả. Chưa từng nghĩ bán đi lương thực đổi lấy một đống giấy lộn trở về!
Ngô gia chị dâu, a Khanh chị dâu, Triệu Thúy Thúy cũng có chút nóng nảy, gạo trong khạp khẳng định cũng không rang được tới đầu xuân .
Làm sao bây giờ đây. Chỉ có thể dùng nhiệm vụ đổi lấy lương thực.
Triệu Diễm Phương vì đổi lấy lương thực, ở một lần lên núi chặt trúc, bị lợn rừng nhiễm phải tang thi bệnh độc điên cuồng gặm một cái. Cắn đứt một cọng gân ở bắp đùi, chữa không khỏi, què rồi .
Cũng may là động vật bị tang thi bắt được hoặc là bị cắn chỉ là sẽ trở nên cáu kỉnh, dễ nổi giận, sẽ không là nguyên nhân biến thành tang thi. Tạm thời bảo vệ một cái mạng nhỏ.
Đây đều là nói sau, tạm thời không đề cập tới.
Hiện tại trong thôn phiền não nhất đều không phải bọn người Triệu Diễm Phương, lo lắng nhất phiền não nhất chính là "Cậu Tư" Triệu Bằng Tường.
Từ những người trở về biết được, tình thế bên ngoài càng thêm nghiêm trọng . Mấy cái thành phố lớn, trung tâm kinh tế, thình lình thành thiên đường của tang thi. Thậm chí có lời đồn đãi, trong những thành phố kia đã không có người sống, chính phủ cũng đã từ bỏ những thành phố này. Trong đó liền bao quát thành phố B, vị trí con gái Triệu Bằng Tường đang ở.
"Lão Lâm! Coi như là người làm anh này cầu em, cũng coi như là vì Diễm Hồng. Lấy chiếc xe trong gara cho tôi mượn đi. Chỉ cần Triệu Bằng Tường tôi tìm tới Thành Thành, còn có mệnh sống sót trở về, nhất định làm trâu làm ngựa báo đáp." Triệu Bằng Tường bình thường đều là tư văn nhã nhặn, thế nhưng lúc này hai mắt mạo tơ máu, tóc tai lộn xộn, râu ria xồm xàm, cả người tràn ngập nồng đậm khói thuốc.
Hắn đều nhanh gấp điên rồi, mắt thấy người chạy về trong thôn càng ngày càng nhiều, nhưng thủy chung không có bong dáng của Thành Thành. Hiện tại điện thoại cũng đã gọi không được, hắn thậm chí không biết con gái của hắn còn sống hay đã chết.
Xe của Lâm Bình Hải là một chiếc lộ hổ việt dã, xe này tuy là không quý, thế nhưng Lâm Bình Hải bảo bối cùng cái gì dường như, quả thực thì thương tiếc giống như "người vợ nhỏ" . Nhất là ở Lâm Du Nhiên nhắc nhở, ông còn cố ý đi mạnh mẽ gia cố thân xe một phen.
Triệu Bằng Phi cũng biết chiếc xe việt dã của Lâm Bình Hải cải trang qua tính năng rất tốt. Từ thành phố N lái xe đi thành phố B có hơn một ngàn km, thêm trên đường không biết còn có nhiều nguy hiểm đang chờ hắn, hắn cũng không dám mở ra tiểu Kim Bôi của mình ra đi.
Lâm Bình Hải cũng không phải một người lòng dạ ác độc, cả nhà bọn họ hiện nay ở trong thôn này rất an toàn cũng không có ý định lại đi ra ngoài. Nhìn thấy bộ dáng bây giờ Triệu Bằng Tường, ở đâu còn có thể nhẫn tâm cự tuyệt.
Cho mượn "người vợ nhỏ" này liền cho mượn đi, ai bảo người mượn là anh Tư "người vợ lớn" của ông đâu.
"Anh đây là nói cái gì nói đâu. Anh với Thành Thành cũng đều bình an, sống sót trở về mới là quan trọng nhất. Anh trở lại chuẩn bị cho tốt, xe muốn dùng lúc nào cứ lấy." Nói là nói như vậy, Lâm Bình Hải còn là có chút không đau lòng. Aiz... Tiểu yêu tinh sủng nhiều năm như vậy liền để cho người khác mang đi, lúc trở lại cũng không biết sẽ thành cái dạng gì đâu.
Cách một bức tường, Lâm Bảo Nhi cúi đầu, đứng im bất động thanh sắc . Mặt không hề cảm xúc, dáng vẻ này khiến người ta không biết trong lòng cô đang nghĩ gì.
Trước đó một ngày, khi điện thoại còn có thể liên lạc được. Cô nhận được một cuộc điện thoại...
Người gọi điện thoại là cha ruột của cô, Lâm Bân.
Lâm Bân là thôn dân bên cạnh Vĩnh Phong thôn, trong nhà tuy nói cũng không phải nghèo rớt, cũng tốt không đi nơi nào. Cùng Triệu Diễm Hồng là tự do yêu đương sau đó kết hôn, khi kết hôn tuổi của hai người cũng không lớn. Kết hôn năm thứ nhất, tình cảm hai người rất tốt, rất nhanh thì có Lâm Bảo Nhi. Sau đó, Lâm Bân thấy thôn dân đều chạy về phía thành phố lớn làm công kiếm tiền, cũng hướng về Triệu Diễm Hồng biểu thị muốn đi trong thành kiếm tiền, để mẹ con hai người sau đó có thể trải qua tháng ngày thật tốt.
Sau đó liền vác lên bọc hành lý đi tới thành phố B. Vài năm đầu còn có thể thỉnh thoảng về nhà một chuyến, sau lại bị phồn hoa của thành phố B mê mắt, ngoại trừ còn nhớ rõ định kỳ gửi tiền về nhà, sẽ không có tin tức khác. Triệu Diễm Hồng mang theo Lâm Bảo Nhi trăm phương nghìn kế tìm tới Lâm Bân ở thành phố B xa xôi, gặp được " vợ " hắn cùng với " con trai " hơn hai tuổi của hắn .
Triệu Diễm Hồng không có bằng cấp, không có việc làm đi tới thành phố N nơi cách Vĩnh Phong thôn khá gần. Để Bảo Nhi ở lại trong thôn của Lâm Bân học tiểu học, một mình bà ở thành phố N làm bảo mẫu, nhận thức người đàn ông chết vợ độc thân Lâm Bình Hải mới xem như trải qua ngày lành.
Lâm Bân phản bội Triệu Diễm Hồng, thế nhưng đối với việc nuôi nấng Bảo Nhi vẫn là rất "tẫn trách" . Cái tẫn trách này là chỉ ở trên vật chất tẫn trách, nên trợ cấp Bảo Nhi sinh hoạt phí, giáo dục phí chưa từng có thiếu qua. Hàng năm nghỉ đông và nghỉ hè cũng nói muốn đón Bảo Nhi đi thành phố B ở mấy tháng, chỉ là Bảo Nhi không muốn mà thôi.
Thì xem tại đây chút "Tẫn trách" trợ cấp nuôi nấng này, lại xem ở Lâm Bân là cha đẻ của Bảo Nhi. Triệu Diễm Hồng cũng hướng về Lâm Bân báo cho biết về "bệnh độc tính truyền nhiễm rất mạnh" , cũng nói cho cả nhà bọn họ nên chuyển về Vĩnh Phong thôn ở.
Lâm Bân không có để ở trong lòng, chỉ cho là người chồng hiện tại của Triệu Diễm Hồng lăn lộn không tốt, chỉ có thể ảo não đi nông thôn quê nhà của Triệu Diễm Hồng sinh hoạt.
Đợi đến khi tình huống thực sự không cách nào thu thập, hắn mới nhớ tới " cố sự " Triệu Diễm Hồng đã từng nói với hắn. Nhất thời hối hận không thôi.
Ở trong lòng Lâm Bân dãy dụa rất lâu, đến cuối cùng vẫn là ngại ở mặt mũi của người đàn ông, không có gọi điện thoại cho vợ trước, mà là lựa chọn gọi điện thoại cho Lâm Bảo Nhi .
"Bảo Nhi, là ba đây!" Điện thoại kia đầu truyền đến thanh âm Lâm Bân đang thở hổn hển.
"Ân..." Đối với người cha này, cảm tình còn không sâu đậm bằng Lâm Bảo Nhi đối với Lâm Bình Hải .
"Bảo Nhi! Hiện tại hai mẹ con đang ở nơi nào ? Có phải là ở quê nhà của mẹ con ?" Thanh âm Lâm Bân càng thêm lo lắng .
"Ân..."
"Bảo Nhi! Ba dự định đi trở về. Bảo Nhi, là ba có lỗi với hai người! Con chờ ba trở lại tìm con!"
Nói đến đây, điện thoại im bặt đi. Lâm Bảo Nhi gọi trở lại, trong điện thoại chỉ có âm báo đường dây bận. Lâm Bảo Nhi cũng không có tiếp tục gọi điện thoại cho Lâm Bân.
Ngay lập tức phát hiện Bảo Nhi dị dạng, tự nhiên là người cùng Bảo Nhi ngày ngày đối diện, Lâm Du Nhiên.
Ở Lâm Du Nhiên luôn mãi dò hỏi xuống, Lâm Bảo Nhi mới nói ra chuyện đã xảy ra ...
Vội vã mà gọi điện thoại tới, trong điện thoại quỷ dị xin lỗi cùng hứa hẹn kỳ quái. Lâm Du Nhiên không khỏi não bổ ra cảnh tượng một người đàn ông trung niên ở tận thế gặp nạn sau đó bị vợ con phản bội.
Này ở tận thế rất thông thường, cũng rất vô tình. Có thể người đàn ông kia chính là cảm thấy vợ con quá mức vô tình, mới nhớ tới người vợ bị mình vứt bỏ cùng với con gái ruột thịt tốt. Cũng có thể còn có mấy phần muốn mượn cơ hội này kỳ vọng tiếp tục sống sót ...
Ôm eo Lâm Du Nhiên, làm nũng chôn đầu ở trong lòng nàng."Chị Nhiên Nhiên, ông ấy..."
Biết Bảo Nhi không cách nào gọi người đàn ông kia là cha, nhưng ở chỗ sâu trong dưới đáy lòng còn đối với người đàn ông kia có một tia khát vọng nhàn nhạt khó có thể diễn đạt thành lời.
Bài chính vai Bảo Nhi : " Bảo Nhi, vô luận em muốn làm thế nào, tôi sẽ luôn ủng hộ em, cùng với em ! Cho nên, em muốn làm cái gì liền làm."
Bình tĩnh đối diện với Lâm Du Nhiên vài giây, thấy trong mắt Lâm Du Nhiên kiên định cùng ủng hộ không có mảy may miễn cưỡng.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Bảo Nhi nở rộ tươi cười như hoa."Em liền biết! Chị Nhiên Nhiên của em tốt nhất ."
Ôm chầm lấy! Như con mèo nhỏ ~ cọ cọ cọ ~ trên cổ của Lâm Du Nhiên .
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top