Chương 13 : Cực phẩm (2)
"Hai nha đầu Lâm gia, mau ra đây! Này là xảy ra chuyện gì a. Cái đạo lý tới cửa chính là khách hai đứa không biết a." Ngô gia chị dâu người lớn lên thấp thấp tròn tròn mập mạp, thanh âm cũng trung khí mười phần! Người chưa tới thanh tới trước.
Ngô gia chị dâu bắt đầu chẳng phân biệt được mọi việc, đổ ập xuống liền hướng làm khó dễ .
Đối với hai nữ nhân này, Lâm Du Nhiên thực sự không biết. Bất quá xem đức hạnh của tên tiểu tử Tóc vàng kia, hai người này không phân tốt xấu thì giúp hắn nói chuyện, thì hoặc là loại người hay bao che khuyết điểm, hoặc là thu chỗ tốt giúp người làm việc . Không biết hai người này là thuộc về loại nào đâu?
Nếu như là loại người bao che khuyết điểm, là chỉ giúp người thân không cần đạo lý, ai khi dễ người trong nhà, quản ngươi là đúng hay sai, giáo huấn trước có gì nói sau. Người như thế tuy rằng có lúc đối với người ngoài đến nói, phi thường khiến người tức giận, thế nhưng tốt xấu cũng là một mảnh tâm hết sức chân thành .
Ghê tởm nhất chính là loại người sau, thu nhận chỗ tốt từ đó làm khó dễ, châm ngòi thổi gió. Người như thế nếu là ở trước mặt bọn họ tỏ ra yếu thế, họ sẽ được đà tiến tới, lấn đến trên đầu đi.
Thấy không có ai đến mở cửa, thanh âm của Ngô gia chị dâu trung khí mười phần truyền đến: "Hai tên nha đầu nhà này đâu! Ta là Ngô chị dâu, hàng xóm nhà mấy người! Mau tới mở rộng cửa a."
Một bên a Khanh chị dâu không nói gì, cười tủm tỉm đứng ở bên người Ngô gia chị dâu, thoạt nhìn hiền lành không được.
Cuối năm người đến thăm người thân nhàn rỗi cũng không ít, nghe được tới trong nhà Triệu Diễm Hồng có náo nhiệt xem, cũng đều ném hạt dưa đậu phộng trong tay , vội vội vàng vàng chạy tới xem trò vui.
"Cũng không biết nữ nhân Ngô gia kia lại đang bày trò gì ."
"Ai biết a. Dù sao Ngô Đại Sơn cưới người vợ như thế cũng là không thể sống yên ổn được."
"Cũng không biết nhà Triệu Diễm Hồng làm sao đắc tội nữ nhân Ngô gia ."
"Xem náo nhiệt là được, bà quản nhiều như vậy a."
"Sao có thể nói như vậy được! Tôi với Diễm Hồng vẫn là cùng nhau lớn lên đâu. Sau lại đường ai nấy đi, này không phải tình nghĩa khi còn bé còn ở sao! Nào giống nữ nhân Ngô gia kia , cả ngày đông thôn nói láo tây thôn sinh sự ."
... ... ...
Lâm Du Nhiên "Thấy" người đi tới trong sân nhà nàng ngày càng nhiều, "Nghe được" những người đó suy đoán cũng không sai biệt lắm, lúc này mới mở cửa."Ngô chị dâu, ngài đại giá quang lâm thực sự là không có từ xa tiếp đón."
Khẩu khí kia của Lâm Du Nhiên gọi nghe nhiệt tình, lại tri kỷ, Lâm Bảo Nhi luôn luôn trầm mặc ít lời cũng phi thường phối hợp: "Ngô chị dâu, mau vào trong ngồi."
Này làm cho Ngô chị dâu đang làm tốt chuẩn bị chiến đấu đột nhiên kẹt , cùng thanh niên Tóc vàng phía sau nàng hai mặt nhìn nhau.
Thanh niên Tóc vàng tên a Hoàng cũng không rõ ra sao, cô gái này vừa nãy còn quay hắn hung thần ác sát, lúc này thế nào liền dễ nói chuyện như vậy. Chẳng lẽ là sợ Ngô chị dâu ? Cũng là, chính là một cô gái nhỏ, thấy có trưởng bối lớn tuổi đến chỗ dựa, phỏng chừng liền sợ .
Một bên a Khanh chị dâu ôn nhu nói: "Hai đứa chính là Nhiên Nhiên cùng với Bảo Nhi đi. Mọi người vừa mới đến đây, tôi còn chưa thấy qua đâu. Dáng dấp này lớn lên thật xinh, hai đứa a, lớn lên thật giống Triệu Diễm Hồng a."
Nghe xong lời này, trong lòng Lâm Du Nhiên cười nhạt. Nói rất hay cứ như là không biết quan hệ giữa nàng với Triệu Diễm Hồng vậy.
Trên mặt Lâm Du Nhiên không lộ mảy may, cười nói: "A Khanh chị dâu đến nhà của tôi không biết có chuyện gì đâu?"
"Tôi chính là nghe được chút động tĩnh . Lại đây nhìn một cái."
Lâm Du Nhiên không có đáp lại, mà là đưa ánh mắt chuyển hướng về phía Ngô chị dâu bên cạnh."Ngô chị dâu cũng là nghe được động tĩnh liền đến xem sao ?"
"Đúng vậy! Tôi chính là nghe tiếng a Hoàng gọi oan ức nga, đau lòng liền tới xem một chút." Ngô chị dâu vừa nói, vừa dùng tay nện vào ngực mấy cái. Diễn được thật là thâm tình a.
"Hai vị chị dâu. Hai người vợ nhỏ này quá khi dễ người. Chiếm nhà của tôi, còn không cho tôi đi vào." A Hoàng giống như đứa nhỏ cáo trạng, nói được thật là oan ức.
Mắt thấy bên trong nhà nhỏ đứng không ít người xem náo, Lâm Du Nhiên không vội vã nói rằng: "Phòng ở này là ba tôi bỏ ra hai mươi vạn mua lại. Làm sao có thể nói là nhà của hắn đâu."
Lập tức, mọi người ồ lên.
"Hai mươi vạn? Cái nhà rách nát này của a Hoàng trị giá hai mươi vạn?"
"Thực sự bán hai mươi vạn sao?"
Lần này có chút người không cam lòng vội vã ồn ào nói: "Nhiên Nhiên, hay là ba của con bị mấy tên lưu manh lừa, cái nhà này nơi nào có giá hai mươi vạn. Nhà con ra giá mười lăm vạn, qua năm ta liền giao nhà cho."
A Hoàng nghe xong lập tức thẹn quá thành giận: "Ông nói ai là lưu manh đâu! Triệu Chí Cương, mau lăn ra đây cho lão tử."
"Ta nói đó thì sao nào. Mày cái tên côn đồ diễn trò." Nam nhân bị chỉ đích danh gắt lại, từ trong đám người đi ra.
A Hoàng nghe xong liền muốn xông lên đánh người, bị Ngô chị dâu tay mắt lanh lẹ kéo lại, nhỏ giọng ghé vào lỗ tai hắn nói: "Mày có còn muốn tiền hay không nha ."
"Nghe được" lời này, Lâm Du Nhiên liền biết rồi tâm tư của mấy người này. Bất quá nàng làm như không có nghe đến, tiếp tục nói: "Cảm tạ các vị quan tâm, thế nhưng nhà này cũng là đã mua rồi. Tuy nói mua đắt chút , thế nhưng một tay giao tiền một tay giao hàng, đã ký hợp đồng giấy trắng mực đen đàng hoàng . Người Lâm gia chúng tôi tuyệt đối không thể đổi ý."
Anh trai a Hoàng nguyên bản đối với việc bán căn nhà này với giá hai mươi vạn rất là đắc ý . Bán căn nhà lầu nhỏ ở thôn với giá hai mươi vạn, kia nhưng là kiếm bộn rồi. Thế nhưng không nghĩ tới, nhà vừa bán không bao lâu, liền nghe đến anh họ của vợ hắn nói gần nhất trong thành không yên ổn, để người một nhà hắn đến nông thôn ở một đoạn thời gian.
Anh họ của vợ hắn là trên đường hỗn, hắn cũng không biết từ nơi nào nghe được tin tức trong thành có bệnh độc . Chuột có chuột đường, tin tức của vị anh họ này luôn luôn rất đáng tin, tin tức của hắn làm cho người một nhà của a Hoàng có chút bận tâm. Lập tức lại nghĩ đến, trong thành sống không yên ổn, trong thôn cũng không chắc là an ổn. Trong thành bị bệnh còn có thể đi bệnh viện xem bệnh, nếu như ở trong thôn bị bệnh không kịp đưa đến bệnh viện, không phải là nằm chờ chết sao.
Thế nhưng tùy theo mà đến chính là hối hận! Mấy ngày trước đây cả nhà Triệu Diễm Hồng vội vội vàng vàng mua nhà, nhất định cũng là nghe được cái tin tức gì mới muốn trốn đến trong thôn đi . Lúc đó nếu là cầm giá chút, không chừng có thể bán được giá tiền cao hơn.
Mấy người cân nhắc một phen, quyết định do lúc bán nhà không có mặt a Hoàng . Làm ồn ào chút, người nhà kia vội vã muốn nhà, không chừng còn có thể lại làm chút tiền trở về. Đều không phải đều nói Triệu Diễm Hồng đi làm bảo mẫu, vớ được người đàn ông có tiền sao, khẳng định không thiếu tiền.
A Hoàng cũng là kế hoạch tốt một phen, đầu tiên là cho Triệu Diễm Phương một vạn đồng tiền, làm cho nàng giúp cái việc nhỏ, gọi đi người lớn trong nhà này.
Đến lúc đó, chỉ có hai nha đầu cuộn phim ở nhà, hắn trước tiên xông vào hù dọa một chút, tốt nhất là tìm đến giấy tờ bất động sản đoạt lấy . Hơn nữa nói tình huống trong thành nghiêm trọng thế nào, ác liệt thế nào, không bán nhà, muốn đánh đuổi người đi. Lại để hai vị chị dâu tới khuyên và lời, nói cái gì "Nếu không thì thêm chút tiền mua dứt khoát rõ ràng, sau đó không được trở lại đòi nhà."
Hai vị chị dâu một người mấy ngàn, giúp một chuyện ở bên trong nói ra nói vào, làm cho hai cô gái nhỏ sợ, nói ra sẽ thêm tiền. Chỉ cần những lời này nói ra khỏi miệng, hắn liền có thể đào ra tới tiền từ trong tay người nhà bọn họ.
Kỳ thực, biện pháp này của a Hoàng đơn giản, thô bạo, thế nhưng thực dụng.
Nếu như Lâm Du Nhiên với Lâm Bảo Nhi đúng thật là hai cô gái nhỏ ngây ngô ở trong nhà, đầu tiên là bị một tên lưu manh hung thần ác sát xông vào nhà, tiếp theo hắn lại lục tung muốn tìm giấy chứng nhận bất động sản, phỏng chừng liền sẽ bị dọa đến không biết làm sao.
Lại nói tình huống trong thành không tốt, thế nào thế nào ác liệt, hai cô gái nhỏ con nhà giàu này khẳng định không dám trở về thành, nhất định phải lưu lại nhà. Cuối cùng hai người chị dâu, như là đứng ở lập trường của bọn họ "Hung hăng mà chỉ trích" hành vi của a Hoàng, sau đó trong lúc lơ đãng ra một chủ ý thêm chút tiền... Hai cô gái đang hoang mang sợ hãi thì mười chắc chín là sẽ đồng ý với ý kiến của hai người chị dâu "Thiện lương " .
Chỉ là thật không ngờ, kế hoạch từ đầu tới đuôi đều không có được thực thi đứng lên. Duy nhất thành công một bước chính là, Triệu Diễm Hồng cùng hai vị chị dâu đều thu tiền của hắn.
"Không bán không bán ! Nhà này tôi không bán . Nhà này là của tổ tiên tôi truyền xuống tới, cha mẹ tôi đều luyến tiếc!" A Hoàng tức giận đến không được. Không nghĩ tới từ đầu tới đuôi đều không có theo như kế hoạch của hắn tới.
"Được a. Không muốn bán liền bỏ tiền ra mua lại, năm mươi vạn." Lâm Du Nhiên cười nói.
A Hoàng nghẹn tại chỗ.
Tiếng cười khúc khích vang lên... Trong đám người không biết là ai cười ra tiếng tới. Càng thêm tức giận đến a Hoàng mặt đỏ tới mang tai, hai con mắt hận không thể phun ra lửa.
-----------------------------------------
Tiểu kịch trường: Mộng đẹp của a Hoàng...
"Cạc cạc cạc ! Nhanh mang giấy chứng nhận bất động sản giao ra cho đại gia đây rồi mau cút đi ra ngoài." A Hoàng chống nạnh cười đắc sắt .
Lâm Du Nhiên ôm Lâm Bảo Nhi: "Đại gia buông tha chúng tôi đi! Chúng tôi rất sợ đó, không muốn trở về thành ở đâu."
Bảo Nhi: "Đại ca ca, xin anh thương xót buông tha chúng tôi đi ~ "
Hai vị chị dâu chính nghĩa ra tay: "Được rồi a được rồi a. A Hoàng là người thiện tâm, làm cho các nàng đưa thêm chút tiền, thì bán nhà cho các nàng đi."
Du Nhiên cùng Bảo Nhi như hai con chim nhỏ sợ sệt, gật đầu: "Đúng vậy đúng vậy. Nhà chúng tôi trả thêm tiền. Ba mươi vạn! Có đủ hay không!"
A Hoàng ra vẻ cố hết sức :"Vậy được rồi. Ba mươi vạn miễn cưỡng chấp nhận đi, vốn dĩ anh đây là không dự định bán nhà ! Thực sự là tiện nghi cho cả nhà mấy người."
... Sự thực nói cho a Hoàng, nằm mộng ban ngày là không được.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top