Chương 12 : Cực phẩm (1)
Chính như Lâm Du Nhiên dự liệu như vậy.
Bất quá mấy ngày, từ đài truyền hình Hoa Hạ quốc gia đến đài truyền hình địa phương truyền phát tin số vụ đả thương người .
Mặc dù chính phủ lần nữa thoải mái dân chúng, biểu thị đây là sự kiện khủng bố thuộc phạm vi nhỏ có tổ chức, chính phủ đã làm tốt biện pháp phòng hộ tương ứng . Mời dân chúng không nên khủng hoảng. Trong diễn đàn trên internet vẫn là xuất hiện các loại tiên đoán kỳ quái "Chân tướng " . Có hít thuốc phiện luận, có tà giáo luận, có tận thế luận...
Bài post lúc trước Lâm Du Nhiên phát ra lại bị võng hữu lật đi ra.
"LZ có vẻ như chân tướng đế."
"LZ khẳng định đại thô chân! Cầu ôm bắp đùi."
"... Một đám không đầu óc ngu ngốc, loại này nói cũng tin tưởng."
"LS, nhân sâm gà trống không có được hay không. Ân, thì nghiêm phạt trên lầu trước hết bị nhiễm bệnh độc được rồi."
"Đại lượng vật tư đã trữ hàng. Trạch nữ biểu thị, chỉ cần có cái giường, là có thể sống sót."
... ...
Lại mấy ngày qua đi, tất cả các sự kiện đả thương người lại đều không có bóng dáng. Diễn đàn thủy thiếp toàn bộ bị phong. Thì giống như cái gì cũng không có phát sinh .
Dưới sự bình an quỷ dị, người biết chuyện khó có thể khống chế được nhân tâm hoảng sợ. Giống như biển rộng trước cơn bão táp, thoạt nhìn là một mảnh yên bình. Trên thực tế, bên dưới mặt biển an tường ngoài khơi đang chứa đựng bão táp to lớn đang nổi lên.
Ở bên ngoài gió nổi mây phun, cũng không có ảnh hưởng đến trong thôn. Các hương thân trong thôn bây giờ còn đang vui tươi hớn hở chìm đắm tại ảnh gia đình vui vẻ, cùng bên trong tân niên vui sướng đâu.
Vào lúc sáng sớm, Lâm Bình Hải cùng với Triệu Diễm Hồng đã bị Triệu Diễm Phương quỷ dị nhiệt tình mời đi làm khách. Lý do là con trai Triệu Diễm Phương phải về thành, nghĩ cùng dì cùng nhau ăn một bữa cơm.
Lâm Du Nhiên cùng Triệu Diễm Phương vốn là không hợp, càng miễn bàn đến chuyện đi nhà nàng ăn cơm, có thời gian không bằng đến tu luyện tốt Thanh Tâm quyết của nàng. Lâm Bảo Nhi vốn là luôn luôn không thích giao du với người, huống hồ Lâm Du Nhiên không muốn đi, cô tự nhiên càng không vui đi tới.
"Bảo Nhi, đến, buổi trưa hôm nay ba với dì Hồng không ở nhà. Tôi sẽ làm món ngon cho em . Muốn ăn cái gì."Sau khi Lâm Bình Hải cùng với Triệu Diễm Hồng mới vừa đi không lâu, Lâm Du Nhiên xoa tay, muốn làm một phen đại dáng dấp.
"Mì sợi." Lâm Bảo Nhi từ khi cắt mái tóc ngắn sạch sẽ, gọn gàng, khoan khoái, cũng không còn thật dài lưu hải che khuất con mắt của cô.
Lâm Du Nhiên rất thích đôi mắt của Bảo Nhi, con ngươi giống như chấm nhỏ phối hợp ra dáng dấp của cô, làm cho nàng cảm giác được ấm áp, an tâm.
"Bảo Nhi giống như đặc biệt thích ăn mì sợi nha?" Lâm Du Nhiên nắm tay Bảo Nhi, đi đến nhà bếp.
"Lúc sinh nhật, ba với mẹ cũng đều không ở nhà. Không ai nhớ kỹ sinh nhật của em, thế nhưng chị Nhiên Nhiên làm mì sợi sinh nhật cho em, ăn thật ngon."
Bước chân Lâm Du Nhiên dừng lại. Điều Bảo Nhi nói giống như là một lần sinh nhật trước đây thật lâu của cô. Cái ngày đó Triệu Diễm Hồng bận quá, Lâm Bình Hải vốn là sơ ý bất cẩn, hai người đều không có về nhà ăn cơm tối, càng không cần nói đến tổ chức sinh nhật cho Lâm Bảo Nhi . Lâm Du Nhiên liền làm cho cô một bát mì sợi, bỏ thêm một cái trứng chần nước sôi.
Lâm Bảo Nhi ăn phi thường hương. Từ nay về sau, hàng năm khi tới sinh nhật của Lâm Bảo Nhi, cô sẽ yêu cầu Lâm Du Nhiên làm cho cô bát mì sợi.
Mặc dù Lâm Du Nhiên không thích cô em gái lúc nào cũng theo đuôi này, nhưng mà những lúc như thế bất quá chỉ là một bát mì nàng cũng sẽ không cự tuyệt. Chỉ là trong lòng tránh không được nói thầm, Lâm Bảo Nhi ngay cả một bát mì cũng lười nấu. Thật không ngờ Bảo Nhi lại là vì như vậy...
Còn không chờ chị em hai người tới phòng bếp, một trận tiếng đập cửa vội vàng mãnh liệt liền làm cho bữa cơm trưa của hai người biến thành bọt nước.
"Mở cửa a! Có người ở nhà hay không a! Mau tới mở rộng cửa." Ở trong sân gọi mở cửa chính là một thanh niên thoạt nhìn bất quá hai mươi mấy tuổi.
Cuối năm, ở nông thôn bình thường đều là không khóa cửa, thuận tiện cho người thân tới cửa thăm. Nếu không là Lâm Du Nhiên cùng với Lâm Bảo Nhi hai người con gái ở nhà, liền không nhất định sẽ khóa cửa lớn.
"Chuyện gì?" Lâm Du Nhiên mở cửa lớn ra, cảnh giác nhìn chằm chằm nam nhân trong sân. Chỉ thấy nam nhân kia ở khí trời rét lạnh này, mặc kiện áo da mở rộng khóa kéo, một cái quần jean rách nát, một đôi giày đinh màu đen. Đập vào mắt chính là cái đầu tóc vàng chói.
Lâm Bảo Nhi một tấc cũng không rời đi theo phía sau Lâm Du Nhiên, đánh giá nam nhân ở cửa rõ ràng "lai giả bất thiện" .
"Thế nào, thế nào, xảy ra chuyện gì !" Vừa thấy có người đến mở cửa . Thanh niên liền đến câu ."Yêu a! Hai tiểu mỹ nữ ở trong nhà ca ca làm gì đâu." Nói liền muốn từ khe cửa Lâm Du Nhiên mở ra lách vào .
Lâm Du Nhiên một chân chận ở trước cửa: "Miệng hãy tôn trọng một chút. Nơi này là nhà của tôi."
"Cái gì nhà của cô! Đây là nhà của lão tử. Trong thôn này ai không nhận ra cha mẹ ta, người nào không nhận ra Tóc vàng ca đây. Ở đây chính là nhà của ta!" Thanh niên không vui, một bộ dáng dấp tên côn đồ cắc ké, xoa eo run chân."Chẳng lẽ nói, hai vị tiểu mỹ nữ đây đều là cha mẹ mới cưới cho ta làm vợ ?"
"Tôi không quen biết anh." Lâm Du Nhiên mới lười cùng người như thế tính toán, nói xong liền muốn đóng cửa lớn lại.
Thanh niên tóc vàng vội vã lui người đến khe cửa: "Cô dám không cho lão tử vào cửa. Cẩn thận lão tử làm hai người các cô hai con quỷ nhỏ."
Trong lòng Lâm Du Nhiên hừ lạnh, cũng không khách khí với người này nữa, liền thẳng thắn kéo cửa lớn ra. Thanh niên tóc vàng phỏng chừng cũng thật không nghĩ tới nàng thực sự sẽ có can đảm mở cửa lớn ra, trong lúc nhất thời rõ ràng ngây ngẩn cả người.
Lâm Du Nhiên mở cửa lớn ra, không có chút do dự nào, liền thẳng thắn đạp một cước lên bắp chân người nọ dùng để chặn ngang khe cửa .
Cũng đều bắt nạt đến đến cửa rồi. Người như thế không giáo huấn, còn tưởng nàng dễ ức hiếp đâu.
Đừng xem thường một cước này của Lâm Du Nhiên . Từ khi luyện Thanh Tâm quyết, một cước này của Lâm Du Nhiên là dùng tới xảo kình, lực đạo cũng không yếu hơn một nam nhân cường tráng . Hơn nữa nàng xem chuẩn bắp chân của Tóc vàng đá tới. Lúc này thì đau đến hắn một mảnh tiếng kêu rên.
Tóc vàng liền cảm thấy chân nhỏ cứng đờ, lập tức là vừa xót vừa tê lại đau. Phịch một tiếng, dĩ nhiên quỳ một gối xuống đất.
"Đứng lên đi. Năm cũng đều qua, còn quỳ cái gì. Bà đây cũng không có phát bao đỏ cho đâu." Lâm Du Nhiên xuy cười một tiếng, liền sẽ đóng cửa lại.
Lâm Bảo Nhi thấy Lâm Du Nhiên nổi giận, trong lòng cũng là cười trộm. Nghĩ tới người này vừa nãy nói năng lỗ mãng với chị Nhiên Nhiên của cô, Lâm Bảo Nhi hơi nheo mắt, hừ, ngươi nên may mắn được chị Nhiên Nhiên giáo huấn .
Tóc vàng nghiến răng nghiến lợi, không nghĩ tới con tiểu quỷ này khí lực lớn như vậy. Vốn tưởng rằng liền hai cô gái nhỏ ở nhà, rất dễ dàng là có thể 'đăng đường nhập thất', không nghĩ tới ngay cả cửa lớn cũng không có vào được.
"Cái lão xú bà Triệu Diễm Phương, thu tiền của lão tử, cũng không nói cho lão tử hai con quỷ nhỏ này còn có thể chút công phu." Một cước này của Lâm Du Nhiên có thể kêu là nhanh, chuẩn, ngoan.
Thanh niên vừa đau đớn vừa cảm thấy mất mặt, ánh mắt dĩ nhiên càng phát ra tàn nhẫn. Khẽ cắn môi, khởi động thân thể. Thanh niên một cước đạp vào cửa lớn phòng trộm, cửa lớn sừng sững bất động. Tức cười, cửa sắt chất lượng có giá hơn vạn nguyên, nguyên tới dùng để phòng tang thi, còn sợ một cước của tên tóc vàng nho nhỏ này ?
Lâm Du Nhiên "nhìn thấy" thanh niên kia nghiến răng nghiến lợi phẫn hận đá cửa, xem thường nở nụ cười."Bảo Nhi, chất lượng cửa phòng trộm của chúng ta quả thật không tồi."
Về phần Triệu Diễm Phương... Cái dì cả mụ này nếu là không tìm chuyện này còn chưa tính. Vạn nhất không chịu cô đơn nhất định phải chuyển chút chuyện, giống như "Dì cả mụ" mỗi tháng chung quy phiền nàng mấy ngày, nàng coi như lại vội vàng tu luyện, cũng không ngại nhín chút thời gian cho một ít người chút giáo huấn.
"Thanh Tâm quyết chị Nhiên Nhiên nói, thực sự rất lợi hại." Lâm Bảo Nhi từ đầu đến cuối đều chăm chú quan tâm thần thái của Lâm Du Nhiên, thấy nàng ngây người chỉ chốc lát, giống như "Thấy", "Nghe" cái gì dường như, sau đó dĩ nhiên nở nụ cười xem thường. Tùy theo chính là tiếng vang trầm của Tóc vàng đá vào cửa ở đầu kia .
Lời giải thích của Lâm Du Nhiên đối với Lâm Bình Hải, Triệu Diễm Hồng đây là khẩu quyết võ thuật đời trước nàng ngẫu nhiên học được .
Liên quan sự tình về thanh chủy thủ nàng không có gạt Lâm Bảo Nhi, thế nhưng nàng không muốn nói chuyện về chủy thủ cho Triệu Diễm Hồng, từ việc đi bệnh viện lần trước có thể thấy được, Triệu Diễm Hồng đối với nàng cho dù tốt, cũng không có khả năng giống như đối đãi con gái ruột như vậy. Hơn nữa mấy vị thân thích kia của Triệu Diễm Hồng, nàng cũng không nghĩ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, trở thành đối tượng cho người khác tính toán .
"Thanh Tâm quyết là đạo pháp, tôi tu luyện chính là đạo pháp, tự nhiên sẽ có một chút không đồng dạng như vậy ."
Từ Lâm Bảo Nhi mượn cớ dọn vào phòng ngủ của Lâm Du Nhiên, từ nay về sau... sẽ không dọn đi ra. Mỗi đêm thấy Lâm Du Nhiên khổ cực tu luyện, mà cô không giúp được gì, Lâm Bảo Nhi rất đau lòng.
Bất quá, mắt thấy chị Nhiên Nhiên của cô tinh khí thần rõ ràng biến được rồi. Bảo Nhi lại cảm thấy phi thường vui mừng.
Còn không đợi Lâm Du Nhiên đối Lâm Bảo Nhi nói tỉ mỉ nơi nào không giống, nàng lại "Thấy" thanh niên kia đá cửa thất bại, khập khiễng đi ra ngoài .
Vừa đi còn vừa một bên hét lớn: "Này! Người đến a! Này, có mấy đứa con gái lén xông vào nhà dân rồi a. A Khanh chị dâu, Ngô gia chị dâu, mau tới a!"
Vừa qua khỏi năm, thân thích các nhà các hộ đang tới đâu. Vừa nghe đến có động tĩnh, thì vội vã đi ra xem.
Quả nhiên, hai người kích động dẫn đầu đi tới chính là a Khanh chị dâu với Ngô gia chị dâu trong miệng thanh niên : "Sao thế, sao thế chuyện gì đây . Cuối năm rồi cũng không cho người sống yên ổn a."
Trong miệng tuy rằng nói phàn nàn, khóe mắt hai người này cũng đều mang cười, cũng không giống như oán giận thanh niên gây chuyện."Yêu a, này không phải là a Hoàng sao. Cuối năm thế nào lại trở về."
"Hai vị chị dâu phân xử chút a, hai đứa con gái nhà ai a! Không biết ra sao vào nhà của tôi, lại còn không cho tôi vào cửa nga. Còn dùng chân đá tôi ." Vô cùng đáng thương khóc lóc kể lể , còn kéo ống quần lên cho mọi người nhìn.
Ngô gia chị dâu với a Khanh chị dâu lúc nãy mới vừa thu tiền của Tóc vàng sao có thể không giúp hắn nói chuyện.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top