Chương 72

Tửu lầu bên trong náo nhiệt phi thường, bên ngoài còn có người đang xếp hàng chờ để ăn.

Ngoài cửa, hoạt động nhảy xa miễn phí để được ăn cơm đã thu hút rất nhiều thực khách trẻ tuổi. Phần lớn các nữ khách không muốn xuất đầu lộ diện để tham gia, nhưng cũng theo người thân và bạn bè vây quanh bên ngoài để xem.

Những thanh niên trẻ tuổi thì đều háo hức muốn thử, chỉ là khoảng cách nhảy không hề ngắn. Đến giữa trưa, lúc 12 giờ, cũng chỉ có hai người đạt được quyền lợi miễn phí. Nhưng đây là lần đầu tiên ở trấn này có loại hoạt động thú vị như thế, nên dù đã ăn hay chưa ăn thì mọi người vẫn xếp hàng tham gia, tạo nên không khí vô cùng sôi động.

Lúc này, từ xa đi tới một thiếu niên trông khỏe mạnh và lanh lợi, nhìn tuổi không lớn, khoảng chừng mười bốn, mười lăm tuổi. Trang phục của cậu có phần cũ kỹ, rách rưới, phía sau còn có một bé gái nhỏ mặc bộ quần áo tương tự. Bé gái khoảng sáu, bảy tuổi, khuôn mặt gầy gò xanh xao, rõ ràng là do suy dinh dưỡng.

Khi thiếu niên đi ngang qua tửu lầu, cảnh tượng náo nhiệt trước mắt làm gương mặt cậu hiện lên vẻ ngưỡng mộ. Điều đáng chú ý nhất là từ trong tửu lầu tỏa ra hương thơm ngào ngạt của đồ ăn, khiến bụng cậu réo vang từng hồi.

Bé gái bên cạnh kéo vạt áo cậu, đáng thương nhìn cậu nói:

"Tiểu Hổ ca ca, muội đói..."

Tiểu Hổ nuốt nước bọt một cách khó nhọc. Với điều kiện của hai anh em, tửu lầu như thế này quả thực là thứ không dám mơ tới. Cậu nắm tay em gái, định rời khỏi nơi này, nhưng đột nhiên nghe thấy vài thanh niên trẻ tuổi cười nói, trêu đùa, đi ngang qua...

"Đáng tiếc thật, chỉ kém nửa đốt ngón tay nữa thôi, nếu không bữa cơm này ta đã không cần trả tiền rồi."

"Tam Lang nhảy xa hơn, nhưng cứ bị dẫm vạch mãi, đúng là đáng tiếc."

"Cũng chẳng đáng bao nhiêu tiền cơm, nhưng lão bản* làm hoạt động thế này quả thật thú vị, đồ ăn lại ngon. Đừng nói không quay lại, lần sau ta nhất định đến tiếp."

*lão bản: chủ quán.

Tiểu Hổ ngay lập tức bắt được điểm mấu chốt trong lời nói: có thể ăn cơm miễn phí! Cậu lập tức kéo tay em gái, hướng về phía tửu lầu mà chạy tới.

Hoạt động vẫn đang tiếp diễn, tửu lầu náo nhiệt vô cùng, từng đoàn khách nối tiếp nhau vào. Tiểu Hổ len lỏi đến trước đám đông, nhìn khoảng cách gần một trượng* khoảng 3m, ánh mắt sáng rực. Khoảng cách này cậu cảm thấy mình có thể nhảy qua được.
*một trượng: khoảng 3m

Nhìn quanh một lượt, cậu phát hiện bên cạnh còn có nước trà và hạt dưa miễn phí, liền nhanh chóng lấy một ít đưa cho em gái, bảo cô bé đứng một bên chờ. Sau đó, Tiểu Hổ nhận phiếu từ tiểu nhị và xếp hàng ở phía sau.

Đợi một đoạn thời gian dài mà bụng đói cồn cào, cuối cùng cũng đến lượt mình. Tiểu Hổ bước đến vị trí lấy đà, ngồi xuống, hít một hơi thật sâu, rồi dùng hết sức bật mạnh đôi chân, lao về phía trước.

Cả người cậu phóng qua khoảng cách phía trước. Trong đầu còn chút mơ hồ, nhưng khi hai chân chạm đất, cậu lập tức quay đầu lại nhìn. Đúng lúc ấy, cậu nhận ra gót chân mình vừa chạm nhẹ vào vạch vạch giới hạn...

Xung quanh vang lên một loạt tiếng thở dài tiếc nuối.

Tiểu Hổ lập tức mặt mày trắng bệch, cảm giác như một cơ hội tốt như vậy đã bị bỏ lỡ một cách vô ích. Nhìn em gái bên cạnh với vẻ mặt thất vọng, cậu cúi đầu ủ rũ bước trở lại.

Tại sao không phải thi nâng vật nặng nhỉ? Mình nhảy không tốt, nhưng sức mạnh thì rất lớn, có thể nâng được vài trăm cân một lần. Cậu thầm nghĩ.

Ngay sau Tiểu Hổ là một thanh niên hơn hai mươi tuổi. Nhìn thấy bộ dáng quần áo cũ kỹ của Tiểu Hổ, lại thấy cậu thỉnh thoảng ngó về phía em gái nhỏ nhắn, ăn mặc rách rưới bên cạnh, ánh mắt lộ rõ vẻ đói khát, lòng trắc ẩn bỗng trỗi dậy. Vẫy tay, nói với Tiểu Hổ:

"Tiểu huynh đệ, lại đây thử thêm một lần nữa đi. Vừa nãy chắc cậu chưa chuẩn bị tốt."

Những thanh niên trẻ tuổi phía sau nhìn thấy cảnh tượng này liền tò mò kéo tới. Ngoại trừ một hai người không nhịn được oán trách vài câu, những người khác đều không nói gì, bởi dù sao cũng chỉ mất thêm chút thời gian để chờ. Nhìn cậu thiếu niên gầy gò, dáng vẻ khổ cực như vậy, họ đồng loạt lên tiếng khích lệ:

"Chờ gì nữa, mau lên! Nhảy lại lần nữa đi!"

Trong lòng Tiểu Hổ chợt dâng lên một cảm giác ấm áp, khóe mắt hơi đỏ lên. Từ khi cậu và em gái đi qua biết bao nơi, hầu như chỉ toàn nhận được ánh mắt khinh thường từ người đời. Không ngờ ở đây lại có những con người tốt bụng như thế.

Cậu ngập ngừng, quay sang nhìn người tiểu nhị đang phụ trách hoạt động, vẻ mặt vừa cảm kích vừa do dự.

Tiểu nhị từ trước đã thấy Tiểu Hổ đáng thương, trong lòng muốn cho cậu thêm một cơ hội, nhưng lại sợ những người phía sau không vui. Giờ đây thấy đám thanh niên phía sau đồng lòng giúp đỡ, liền nhanh chóng nói:

"Các ca ca phía sau tốt bụng để cậu thử thêm một lần nữa, lần này phải chuẩn bị kỹ càng và nhảy thật tốt nhé!"

Tiểu Hổ lập tức chạy về vị trí xuất phát, hoạt động cơ thể một chút, rồi lặp lại động tác như lần trước.

Khi âm thanh "xoạch" vang lên lúc cậu tiếp đất, cả đám đông xung quanh đồng loạt vỗ tay trầm trồ khen ngợi. Tiểu Hổ hiểu ngay là mình đã vượt qua, vui mừng khôn xiết, chạy ngay tới ôm chặt lấy em gái.

Cậu chợt nhớ tới người thanh niên đã giúp mình tranh thủ cơ hội, liền xoay người lại, cúi người thật sâu cảm tạ. Thanh niên nhận cái cúi chào của Tiểu Hổ, trong lòng cảm thấy việc tốt mình làm thật ý nghĩa, mặt mày sáng rỡ, hào hứng thúc giục:

"Đi mau, đi lấy cơm miễn phí đi!"

Tiểu nhị cũng mỉm cười đưa tờ phiếu cho Tiểu Hổ, nói:

"Cầm tờ phiếu này vào trong tìm người phụ trách, họ sẽ sắp xếp chỗ cho cậu."

Nói xong, bỗng ngập ngừng, gãi gãi đầu, rồi nói tiếp:

"Nhưng mà... quy định trước giờ trong tiệm là mỗi tờ phiếu chỉ dành cho một người ăn thôi..."

Tiểu Hổ vội vàng nhận tờ phiếu, vui vẻ nói:

"Không sao, không sao đâu! Ta không ăn, chỉ cần để em gái ta ăn no là được rồi."

Nói xong, Tiểu Hổ kéo tay em gái bước vào quán.

Hoa Ngọc vừa hoàn thành công việc trên lầu, quay lại thì thấy bên dưới các bàn đã kín chỗ, khách ra vào đông đúc, tiểu nhị chạy bàn không kịp phục vụ. Nhìn thấy cảnh tượng bận rộn ấy, cô tiện tay giúp mang đồ ăn đến bàn của hai vị khách.

Trước mặt cô là một cậu thiếu niên và một bé gái, cả hai đều ánh lên đôi mắt sáng rỡ. Nhìn xuống tay mình, Hoa Ngọc thấy chỉ có một suất ăn, vốn dành cho những người tham gia hoạt động. Cô lập tức hiểu hai người này đã thông qua hoạt động để được vào ăn cơm.

Tiểu Hổ nhận ra Hoa Ngọc đang nhìn mình, liền nhớ đến lời tiểu nhị nói: phiếu này chỉ đủ cho một người. Nhìn phần đồ ăn gồm một món mặn, một món chay, một bát canh và một chén cơm trên đĩa, cậu nghĩ nếu chia cho hai anh em thì cũng đỡ đói phần nào. Nhưng nghĩ lại, mình không trả tiền, nếu chủ quán không hài lòng và đuổi ra ngoài, thì đến cả phần cơm này cũng không có.

Tiểu Hổ vội vàng đứng lên, cúi đầu nói:

"Xin lỗi, xin lỗi, vậy ta sẽ đi ra ngoài ngay."

Bé gái nhỏ kéo lấy ống tay áo của anh trai, đôi mắt ngấn nước, sợ sệt nói:

"Ca ca, ở lại ăn với muội... Đừng đi..."

Hoa Ngọc mấp máy môi, rồi dịu dàng nói:

"Không cần đi ra ngoài, hai anh em cứ ở lại, cùng nhau ăn đi."

Nói xong, Hoa Ngọc đặt phần đồ ăn xuống bàn rồi xoay người rời đi. Tiểu Hổ lập tức ánh mắt sáng rỡ, ngước nhìn bóng dáng Hoa Ngọc. Cậu cảm thấy tiểu nhị này không chỉ xinh đẹp, mà còn có một trái tim vô cùng tốt bụng. Dù vẻ ngoài có chút lạnh lùng, nhưng lòng dạ thật sự ấm áp.

Lúc này, Thẩm Nam Châu nhìn thấy Hoa Ngọc cầm khay đi vào bếp với vẻ mặt cau mày, liền nhanh chóng tiến lại hỏi:

"Sao thế? Có chuyện gì à?"

Hoa Ngọc nói muốn mang thêm một phần đồ ăn nữa. Thẩm Nam Châu không cần suy nghĩ, lập tức đi lấy thức ăn giúp nàng.

Bên ngoài, Tiểu Hổ và em gái đang ăn ngấu nghiến phần cơm được mang ra. Vì chỉ có một suất ăn, nên Hoa Ngọc lúc trước chỉ mang theo một bộ chén đũa. Tiểu Hổ nhường đôi đũa cho em gái, còn mình thì dùng muỗng để ăn.

Khi Hoa Ngọc quay lại với phần đồ ăn mới, Tiểu Hổ nhìn xuống bộ dạng lấm lem của mình, đặc biệt là mấy hạt cơm dính bên khóe miệng, liền cảm thấy xấu hổ. Hai tai cậu nóng bừng, không dám ngẩng đầu lên nhìn, chỉ sợ đối phương đổi ý và đuổi hai anh em ra ngoài.

Hoa Ngọc nhìn thấy dáng vẻ bối rối, ngượng ngùng của Tiểu Hổ, lại thêm mấy hạt cơm vẫn còn dính trên miệng cậu, không khỏi cảm thấy cậu thiếu niên này thật đáng yêu. Vẻ lạnh lùng thường ngày trên khuôn mặt nàng cũng dần giãn ra, lộ ra một nụ cười nhẹ đầy thiện cảm.
Hoa Ngọc nhẹ nhàng đặt khay đồ ăn lên bàn, nói với giọng dịu dàng:

"Quán mời, từ từ ăn, đừng vội vàng."

Tiểu Hổ lập tức như chìm vào một cơn hạnh phúc bất ngờ, cảm giác như giấc mơ giữa ban ngày. Cậu vội vàng định đứng lên cúi chào cảm ơn, nhưng Hoa Ngọc không đợi cậu phản ứng, đã nhanh chóng thu khay lại, bước dài rời đi và biến mất sau tấm bình phong.

Khoảng đầu giờ trưa, quán ăn vẫn náo nhiệt, khách vào ra không ngớt. Đột nhiên, từ cửa bước vào năm người đàn ông cao to, lưng hùm vai gấu. Sự xuất hiện của họ ngay lập tức khiến không khí xung quanh trở nên ngột ngạt. Tiểu nhị thấy tình hình không ổn, vội vàng chạy đi thông báo cho Dư chưởng quầy.

Dư chưởng quầy lau mồ hôi trên trán, trong lòng thầm nghĩ:

"Cuối cùng bọn chúng cũng tới."

Ông lập tức sai người đi báo cho hai vị chủ quán, đồng thời nhanh chóng tìm người thay vị trí của Vân Phi đang phục vụ.

Năm gã đại hán vừa vào cửa liền làm ầm lên, từ chối lên lầu dùng phòng riêng, yêu cầu tiểu nhị phải ngay lập tức sắp xếp chỗ ngồi ở tầng trệt cho họ.

A Thất cố gắng giữ bình tĩnh, giải thích:

"Thưa quý khách, hiện tại toàn bộ bàn ở đại sảnh tầng một đã kín chỗ. Nếu không, mời các ngài lên lầu dùng phòng riêng để dùng cơm ạ."
Những người này vốn dĩ đến đây để gây sự. Nếu vào phòng riêng, không ai thấy được cảnh họ làm loạn, nên đương nhiên họ không đồng ý, chỉ lớn tiếng thúc giục tìm ngay chỗ ngồi ở tầng trệt cho họ.

A Thất vẫn giữ thái độ bình tĩnh, không kiêu ngạo cũng không nhún nhường, đáp:

"Thưa các vị, ngay khi các vị vào cửa, chúng tôi đã nói rõ là tầng trệt đã hết chỗ. Hiện tại, chỉ còn bàn trống ở tầng hai. Nếu các vị không muốn lên tầng, xin mời ra khu chờ bên ngoài và đợi một chút, khi nào khách khác dùng xong, chúng tôi sẽ sắp xếp ngay."

Người đàn ông dẫn đầu nghe vậy liền nổi giận, quát lớn:

"Ta lớn thế này rồi, chưa từng có ai dám bảo ta ra ngoài chờ! Giờ không tìm chỗ cho bọn ta, có tin ta đập nát quán của ngươi không?"
Vừa nói, ánh mắt hắn nhìn thấy Tiểu Hổ và em gái đang ngồi ở một góc nhỏ, chăm chú ăn phần cơm của mình. Hắn chỉ tay, lớn tiếng mỉa mai:

"Ngay cả loại ăn mày này cũng có chỗ ngồi, dựa vào đâu mà bọn ta không có?"

Bị xúc phạm vô cớ, trong lòng Tiểu Hổ dâng lên chút bất an. Nhóm người này thật sự quá ngang ngược, công khai gây chuyện một cách vô lý. Tiểu Hổ nghĩ đến chủ quán đã tốt bụng với mình và em gái, không khỏi lo lắng rằng những kẻ này sẽ làm ảnh hưởng đến công việc kinh doanh của họ.

Người đàn ông thấy Tiểu Hổ nhìn mình với vẻ không vui, liền nổi giận. Hắn tiện tay nhấc một chậu cây cảnh lớn bên cạnh và ném thẳng về phía Tiểu Hổ, miệng quát:

"Thằng nhãi con, mày nhìn cái gì?!"

Không ngờ chậu cây không trúng Tiểu Hổ mà lại đập vào mặt của tiểu nữ hài, lực va chạm khá mạnh khiến tiểu nữ hài lập tức bật khóc. Tiếng khóc của tiểu nữ hài thu hút sự chú ý của các thực khách khác trong quán, ai nấy đều quay lại nhìn, nhiều người bắt đầu xì xào.

Tên đại hán nhìn thấy mục đích gây rối đã có hiệu quả, liền cười lạnh, định tiếp tục làm loạn. Nhưng ngay lúc đó, một giọng nói trong trẻo vang lên:

"Các vị đến đây không phải để ăn cơm, mà là đến tìm chuyện thì đúng hơn."

Mọi ánh mắt đổ dồn về phía phát ra tiếng nói. Đứng đó chính là một cô gái xinh đẹp, lạnh lùng nhưng đầy uy nghiêm. Người nhận ra liền kinh ngạc thốt lên:

"Không phải Yến gia tửu lầu đại tiểu thư sao? Không ngờ quán này là của nàng mở. Bảo sao đồ ăn ở đây lại ngon như vậy! Lúc trước, khi còn do đại tiểu thư quản lý, Yến gia tửu lầu nổi danh, sau này bị đại thiếu gia tiếp quản thì đồ ăn tệ hẳn."

Người tinh ý nhìn qua đã hiểu ngay nhóm người này đến đây để gây sự, rất có khả năng liên quan đến Yến gia tửu lầu.

Trong lúc mọi người đang bàn tán, không khí trong quán bị phá vỡ, ai nấy cảm thấy khó chịu khi bữa ăn vui vẻ bị quấy rầy. Nhiều thực khách bực bội lên tiếng chỉ trích:

"Làm gì mà ngang ngược thế?"

"Muốn gây sự thì ra ngoài! Đừng làm ảnh hưởng đến người khác!"

Tên đại hán chẳng quan tâm đến lời mọi người, cười khẩy:

"Ăn cơm thì sao chứ? Nếu không hầu hạ lão tử cho tốt, ta muốn gây sự đấy, ngươi làm gì được ta?"

Lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía sau:

"Không cần làm gì cả, gọi quan đến bắt ngươi là xong."

Người vừa nói chính là Hà Thanh Ỷ, ánh mắt sắc lạnh như băng, khiến cả không gian lập tức trở nên căng thẳng.

"Tốt, vậy ngươi cứ việc báo quan đi. Hôm nay nha môn trong trấn đã điều hết binh lực đến Tây Lâm thôn để điều tra chuyện mỏ lậu, xem ngươi còn có thể mời được ai!" Tên đại hán cười khẩy, ánh mắt đầy khiêu khích.

Thì ra là vậy, chẳng trách bọn chúng dám ngang ngược như thế. Hà Thanh Ỷ trong lòng dâng lên chút ảo não. Ban đầu, nàng đã an bài một tiểu nhị chuẩn bị sẵn ngựa, nếu xảy ra chuyện có thể lập tức ra roi thúc ngựa báo quan. Ai ngờ lại bị Yến Thế Kiệt, lão cáo già kia, đoán trước và bày kế, khiến nàng bị động.

Dù trong lòng giận dữ, nhưng trên mặt nàng vẫn giữ vẻ bình thản, lạnh lùng nói:

"Người kia trả cho các ngươi bao nhiêu tiền? Nói ra xem, không chừng ta còn có thể trả giá cao hơn."

Tên đại hán cười lớn, giọng nói đầy chế nhạo:

"Nha đầu thúi, ngươi nói gì vậy? Bọn ta chỉ là đến ăn cơm thôi. Hầu hạ không tốt, cửa hàng này cũng đừng mơ mở được nữa. Đừng có mà nói mấy chuyện không đúng quy củ."

"Quy củ? Các ngươi mà cũng biết đến hai chữ 'quy củ' sao? Chỉ là một đám thấy tiền liền hóa thành chó thôi!" Hà Thanh Ỷ cười lạnh, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào bọn chúng.

Tên đại hán bị chọc giận, giọng gằn lên:

"Con nhãi ranh, không biết trời cao đất dày!"

Hắn vừa dứt lời, liền vung tay nhấc chiếc bàn bên cạnh, định ném đi để gây náo loạn, khiến hiện trường hỗn loạn hơn nữa.

Ai ngờ chiếc bàn lại không chút hư hại, dù tên đại hán có dùng lực, vẫn không thể làm bàn động đậy. Hắn quay đầu nhìn lại, mới nhận ra người vừa bị hắn chế nhạo, chính là Tiểu Hổ, đang đứng chặt chẽ ngăn chặn bàn.

Tác giả có lời muốn nói:
Hoa Ngọc: "Tức phụ khi nào mới tan tầm? Trong tiệm có nhiều nữ khách như vậy, ai ai cũng như hổ rình mồi, thu chén cũng không yên ổn."
Thẩm Nam Châu: "Ta xem ngươi là muốn mượn cơ hội làm chuyện khác đúng không?"
Hoa Ngọc: "Phu thê đồng tâm, ngươi hiểu ta nhất, ta muốn tối qua cái tư thế lần thứ hai!"
Thẩm Nam Châu: "Ta nói ngươi là muốn mượn khẩu lười biếng, ngươi nghĩ đến đâu rồi hả?"
(* " ') cảm ơn vào lúc 2021-02-04 20:00:07 ~ 2021-02-05 20:15:40, trong khi đó tôi có thêm bá vương phiếu hoặc tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ nga~

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top