Chương 69

Thời gian vẫn còn sớm, khoảng bốn giờ chiều. Nhớ đến trong không gian có cà tím đã chín, hai người quyết định cùng với Đại Hôi và Tiểu Hoa Miêu vào không gian.

Hoa Ngọc lấy ra từ kho hàng một chiếc xe đẩy, lôi ra khoảng bảy tám cái sọt tre. Cà tím trong vườn thấp, nhỏ, mỗi cây đều kết được mười mấy quả, quả nặng trĩu, gần như làm cây gập xuống. Nếu không dùng vài cây trúc làm giá đỡ, chắc chắn chúng sẽ bị rạp xuống đất.

Việc hái cà tím không quá phức tạp, chỉ cần trực tiếp cắt xuống rồi bỏ vào sọt. Hai người làm việc rất ăn ý, không lâu sau đã thu hoạch xong. Những quả cà tím được xếp ngay ngắn trên kệ hàng, một dãy màu tím tươi đẹp. Bên cạnh là những quả dưa, bí đao và bí đỏ, trông thật tròn trịa, khiến người nhìn cảm thấy vui vẻ.

Thẩm Nam Châu nghĩ đến việc sau này mở một tửu lầu cùng Thanh Ỷ, dù sao cũng phải tạo ra những món ăn mới. Những món ăn trước kia ở Yến gia tửu lầu đều đã quá quen thuộc, nếu cứ giữ mãi sẽ dễ gây xung đột. Mở rộng thực đơn sẽ giúp thu hút thêm nhiều khách.

Thẩm Nam Châu hỏi Hoa Ngọc: "Nếu ta nấu cho ngươi vài món ăn, ngươi thích nhất là món nào?"

Hoa Ngọc suy nghĩ một lúc rồi đáp: "Cái gì cũng thích."

Thẩm Nam Châu tức giận nhìn nàng một cái: "Chỉ được chọn hai món thôi, món mặn."

Phạm vi lựa chọn khá hẹp, Hoa Ngọc vẫn suy nghĩ một lúc lâu, dường như gặp khó khăn trong việc chọn món: "Nhưng món nào ngươi nấu, ta cũng đều rất thích."

Thẩm Nam Châu nghe nàng nói vậy, trong lòng cảm thấy vui vẻ, nhưng lại giả vờ giận dữ nói: 'Chọn hai món, nếu không hôm nay ta sẽ không cho ngươi lên giường với ta.'

Hoa Ngọc không biết làm sao, suy nghĩ một lúc lâu rồi nói: "Cá hầm cải chua, chanh vịt."

Thẩm Nam Châu nghe Hoa Ngọc nói hai món ăn đó, cẩn thận suy nghĩ một chút, thì thấy đây đều là những món ăn khá phổ biến và hiện đại, mỗi món nếu làm ra đều có thể trở thành món chủ đạo cho một cửa hàng. Tuy nhiên, nếu làm cá hầm cải chua, ngoài việc phải liên hệ với ngư dân để lấy cá tươi, còn phải có dưa chua ngon mới được.

Với những suy nghĩ đó, Thẩm Nam Châu đã hiểu rõ những gì cần chuẩn bị tiếp theo, cô và Hoa Ngọc cùng nhau rửa sạch cà tím, tách lá và lại tưới hạt giống rau cải.

Đến tối, khi chuẩn bị đi ngủ, vì nhớ lại tình huống đêm qua, Hoa Ngọc không dám hành động bừa bãi. Sau khi tắm rửa xong, nàng nằm bên cạnh Thẩm Nam Châu, không dám cử động nhiều, nhưng ánh mắt mong chờ trong đáy mắt vẫn không thoát khỏi sự chú ý của Thẩm Nam Châu.

Thẩm Nam Châu thầm cười, người này luôn tỏ ra lạnh lùng, không hề có dục vọng hay ham muốn, nhưng ai mà biết được, chỉ cần một chút khơi gợi, cái vẻ ngoài cao lãnh đó lập tức tan chảy không còn gì.

Tuy nhiên, tình yêu vốn dĩ là sự bộc lộ cảm xúc từ suâ trong lòng, khi hai người yêu nhau, da thịt sẽ có những rung động mãnh liệt. Nghĩ về đối phương, khao khát được gần gũi, muốn hoà quyện cùng nhau, đó là cảm giác tự nhiên của con người.

Không chỉ Hoa Ngọc cảm nhận được điều này, ngay cả Thẩm Nam Châu cũng không thể không mong đợi những khoảng khắc gần gũi vào ban đêm.

Thân thể của Hoa Ngọc thẳng tắp, hai tya đặt ngay ngắn trên bụng, Thẩm Nam Châu nhẹ nhàng vượt qua người nàng, lướt qua nằm vào trong.

Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Hoa Ngọc, Thẩm Nam Châu che miệng ngáp một cái, nói: "Hoa tỷ tỷ, mệt mỏi rồi, chúng ta ngủ đi".

"Nga... ngủ đi!". Hoa Ngọc cảm thấy tay mình giật giật, dường như muốn chạm vào gì đó, nhưng lại rụt lại ngay lập tức. Câu trả lời của nàng nghe có vẻ không thật sự tự nguyện.

Một lúc lâu trôi qua mà không có động tĩnh, Hoa Ngọc cảm thấy có chút thất vọng. Nàng nhẹ nhàng nghiêng người về phía trước Thẩm Nam Châu, trong phòng tối đen, chỉ mờ mờ thấy được hình dáng của nhau. Nghe tiếng hít thở nhẹ nhàng của Thẩm Nam Châu bên cạnh, Hoa Ngọc không khỏi thờ dài một hơi.

Nhưng lại không cam lòng cứ như vậy mà đi ngủ, lần trước trước khi ngủ Châu nhi còn ôm một cái thân mật, lần này cư nhiên cái gì cũng đều không có.

Hoa Ngọc nghĩ như vậy, liền vươn tay, đem thân hình người kia nhỏ xin kéo vòng trong lòng mình.

Ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, trong lòng ngực mùi thơm nhàn nhạt trên người tiểu nhân nhi chui vào trong lỗ mũi, giống như anh túc gợi lên dục vọng nào đó, nguyên bản tâm tư đang yên lành cũng bắt đầu có chút ngo ngoe rục rịch, Hoa Ngọc đem tiểu nhân nhi ôm chặt trong ngực, cảm thụ được cảm xúc mềm ấm cùng độ ẩm.

Lén lút cúi đầu, tưởng thừa dịp tiểu nhân nhi ngủ say, hướng nàng hưởng thụ một chút phúc lợi mà đòi.

Ở trên đôi môi mềm mại của đối phương tách ra hồi lâu, cảm nhận được độ ấm nóng đang không ngừng tăng cao, Hoa Ngọc vội che lại ngực mình muốn dừng lại, cứ như vậy thừa lúc đối phương ngủ mà làm chuyện như vậy thì cũng không tốt lắm.

Liền ở trên môi nàng lại không muốn dừng lại, lại cảm thấy hai làn môi mềm mà mình đang dán lấy, lại hé mở một cái khe hở nhỏ liền cho lưỡi đi vào.

— Châu nhi còn chưa ngủ!

Nàng thức giấc vào lúc này, toàn thân Hoa Ngọc nháy mắt giống như bị điện giật, toàn bộ da đầu hưng phấn đến tê dại, nàng không hề ẩn nhẫn, duỗi tay trụ cái ót của tiểu cô nương lại, thật sâu mà hôn tới.

Thẩm Nam Châu liền cũng không hề giả vờ ngủ, mở miệng đáp lại, dùng cái lưỡi nóng thơm tho ngênh đón môi lưỡi của đối phương tiến đến.

Trong một đêm, cả phòng cảnh xuân vô hạn, trong nhà âm thanh than nhẹ nhàng vang lên, cho đến nửa đêm mới dừng lại.

Vì trước đó đã cùng Vân Phi thỏa thuận, hôm nay sẽ mang nhân sâm đến cho nàng, Thẩm Nam Châu và Hoa Ngọc dậy sớm, chuẩn bị xong xuôi rồi trực tiếp vào không gian, lấy ra mười củ nhân sâm, cẩn thận rửa sạch và đóng gói lại.

Hai người đến thị trấn khoảng 10 giờ sáng, vẫn là đến nhà Hà Thanh Ỷ.

Hôm nay Vân Phi rất chủ động, từ sớm đã đứng đợi ở đó. Nghe thấy tiếng xe bò lăn bánh ngoài cửa, nàng liền lập tức ra từ trong sân, hướng về hai người chào hỏi: "Đến rồi."

Câu tiếp theo là: "Mang nhân sâm đến chưa?" Nàng cực kỳ coi trọng nhân sâm.

Kỳ thật, không phải Vân Phi nóng vội, mà hôm ấy khi Hoa Ngọc đưa cho nàng một gốc nhân sâm, nàng đã cảm thấy người này tham gia vào việc này có gì khác biệt. Sau đó, nàng đem số còn lại đi cho lão lang trung quen biết xem. Lão lang trung liên tục khen ngợi, nói chưa bao giờ gặp được nhân sâm có phẩm chất tốt như vậy, dược tính tuyệt vời, nói rằng ngay cả ngàn năm nhân sâm cũng không thể sánh được, và nhờ nàng dù thế nào cũng phải giữ lại cho mình một cây.

Vân Phi làm nghề nguy hiểm, xung quanh luôn tiềm ẩn nguy cơ, nên dù không giúp người khác hỏi, nàng cũng muốn giữ một vài cây sâm để phòng bất trắc, tự nhiên so với những lần trước phải cẩn thận hơn.

Hoa Ngọc dừng xe bò, đem sọt trên xe xuống đưa cho nàng: "Tất cả đều ở trong đó, nhưng đều còn ướt, ngươi mang về tự phơi khô đi."
Vân Phi vừa nhìn thấy, quả nhiên là những cây nhân sâm to, tròn, trắng mịn, tỏa ra mùi dược thảo thơm, ngay cả người không chuyên cũng có thể nhận ra đây là những cây rất quý. Nhìn có vẻ phẩm chất còn tốt hơn so với cây nhân sâm trước.

Vân Phi vui mừng ra mặt, ôm sọt vào sân, lấy ra cái cân đã chuẩn bị sẵn, đặt lên bàn rồi bắt đầu cân, tổng cộng là mười lăm cân.
Vì là nhân sâm ướt, giá mỗi cân là hai trăm tám mươi lượng bạc, tổng cộng là 4200 lượng bạc.

Trong viện, mọi người đều xôn xao bàn tán, ngay cả Hà Thanh Ỷ, trước đây quản lý Yến gia tửu lầu, cũng chỉ kiếm được khoảng một ngàn lượng bạc mỗi năm, trong khi giờ đây, mười gốc nhân sâm bán ra đã mang về một số tiền lớn như vậy.

Số tiền bốn nghìn lượng bạc này không phải là nhỏ. Mọi người đều tưởng rằng Vân Phi không thể dễ dàng lấy ra số tiền đó, nhưng nàng lại lập tức đưa ra ba tấm ngân phiếu, mỗi tấm một ngàn lượng và hai tấm năm trăm lượng.

"Chỉ mang nhiêu đây thôi, lần sau lại cho ngươi thêm hai trăm lượng." Vân Phi cẩn thận thu lại nhân sâm, sợ Hoa Ngọc sẽ lại lấy mất.

Thẩm Nam Châu cười nói: "Nhân sâm chúng ta thật sự không có nhiều, nhưng trước đây có một loại giao đằng, không có nhân sâm quý như vậy, mặc dù sản lượng nhiều hơn, nhưng chất lượng không tốt bằng. Bán ra giá sẽ cao hơn loại bình thường. Nếu Vân Phi tỷ tỷ có thể giúp chúng ta tìm được đối tác thu mua tốt, thì hai trăm lượng này coi như là phí công lao."

Ngày thường, khi bán rau quả, mỗi ngày chỉ kiếm được ba đến năm lượng bạc, hai trăm lượng đủ cho hai người sống một đến hai tháng. Giờ Thẩm Nam Châu lại hào phóng như vậy, khiến Hà Thanh Ỷ cũng phải cảm thấy kinh ngạc.

Hoa Ngọc ngồi bên cạnh uống trà, có vẻ như mọi chuyện không liên quan đến nàng. Toàn bộ quá trình, nàng không đưa ra bất kỳ ý kiến nào, để Thẩm Nam Châu tự quyết định mọi thứ, chỉ khi Thẩm Nam Châu đưa bạc cho nàng thì mới thu lại một cách đúng mực.

Vân Phi nghe vậy thì bật cười, gật đầu nói: "Như thế thì nhất định sẽ giúp Châu nhi tiểu thư chú ý." Coi như là đồng ý với lời nàng.

Xử lý xong mọi chuyện, Hà Thanh Ỷ kéo Thẩm Nam Châu ngồi lại bàn bạc về việc mở cửa hàng, trao đổi một số ý tưởng, trong đó có việc sẽ đưa thêm một vài món ăn mới vào thực đơn.

Hà Thanh Ỷ, sau khi ăn món ăn do Thẩm Nam Châu làm ngày hôm qua, rất hài lòng với tay nghề của nàng, không có gì phải phản đối với những món ăn mà nàng đề xuất. Tuy nhiên, hiện tại quan trọng nhất vẫn là vấn đề chọn địa điểm cho tửu lầu. Hà Thanh Ỷ hiện tại vẫn còn bị thương, ít nhất phải đợi đến cuối tuần mới có thể đi xem địa điểm. Thẩm Nam Châu cũng không vội vã, vì việc chọn cửa hàng phải được chú trọng kỹ lưỡng, cần khảo sát số lượng khách và quy hoạch của khu vực, cần thêm thời gian.

Thẩm Nam Châu và Hà Thanh Ỷ thống nhất sẽ đợi đến khi Hà Thanh Ỷ khỏi hẳn rồi mới cùng đi xem địa điểm, sau đó làm các công tác chuẩn bị. Sau khi thỏa thuận xong, Thẩm Nam Châu liền kéo Hoa Ngọc về nhà.

Tuy nhiên, sau khi nàng rời đi, Hà Thanh Ỷ lại cảm thấy rất khó chịu. Vì hôm qua và hôm nay, Thẩm Nam Châu đã đến, Hà Thanh Ỷ phải đi lại vài bước nhiều hơn, đến tối vết thương ở mông và miệng vết thương bị ảnh hưởng, máu chảy ra một ít, đau đến mức nàng ngao ngao kêu lên.

Hai người hầu, một người hầu hạ Hà Thanh Ỷ, người còn lại tạm thời về quê giải quyết công việc, trong lúc này không ai chăm sóc nàng, chỉ có thể tự mình bôi thuốc.

Vân Phi vốn định tìm tiểu cô nương nói chuyện, nhưng khi vào cửa thì phát hiện nàng đang tự bôi thuốc lên vết thương ở phía sau, đáng tiếc vùng thương tổn quá khó tiếp cận, có một số nơi không thể bôi thuốc được. Hà Thanh Ỷ mồ hôi đầy đầu nhưng vẫn không thể bôi thuốc đúng cách.

Vân Phi thấy vết sưng đỏ trên mông của nàng bị lộ ra ngoài không khí liền vội vã đóng cửa lại, bước đến quan tâm hỏi: "Sao không gọi một tiếng khi không với tới, sao lại tự làm mà không thành?"

Hà Thanh Ỷ thấy Vân Phi bước vào, quần chỉ kéo đến đầu gối, mông bị sưng đỏ bị nàng nhìn thấy hết, không khỏi cảm thấy xấu hổ, vội vàng kéo chăn lên che lại.

Vân Phi bật cười: "Ngươi thẹn thùng cái gì, chúng ta đều là nữ tử, ngươi có ta cũng có. Hơn nữa, bôi thuốc cho ngươi chẳng phải là công việc của thầy thuốc sao, thầy thuốc đều có tâm, còn có thể cười ngươi không làm được sao?"

Hà Thanh Ỷ nghe vậy liền ngừng tay, nghĩ rằng thuốc vẫn phải bôi, mà mình lại không thể làm được, đành phải nhờ sự giúp đỡ của người này.

Có lẽ vì không còn gì che giấu, khuôn mặt Hà Thanh Ỷ đỏ bừng, giọng nói cũng nhỏ lại: "Vân Phi tỷ tỷ, phiền ngươi giúp ta bôi thuốc đi."
Vân Phi lúc này mới lấy thuốc dán từ đầu giường, dùng hai ngón tay thon dài đào một muỗng lớn, ngồi xuống mép giường bên cạnh, cẩn thận bôi thuốc lên vết thương của nàng.

Thuốc mỡ mát lạnh khiến Hà Thanh Ỷ vừa đau vừa dễ chịu, nhưng nghĩ đến việc đại tỷ tỷ đang nhìn chằm chằm vào mông mình, nàng cảm thấy thật xấu hổ, chỉ biết vùi đầu vào gối như một con đà điểu, nhưng hai tai đỏ ửng đã bộc lộ tâm trạng của nàng lúc này.

Vân Phi nhận thấy tiểu cô nương đang xấu hổ, cũng không trêu chọc nàng, chỉ lặng lẽ tiếp tục công việc trên tay.

Tuy nhiên, khi đi xuống phía dưới, Vân Phi không kiềm chế được liếc mắt nhìn một cái, rồi như bị điện giật vội vàng rút lại ánh mắt. Trong đầu nàng bỗng nhiên xuất hiện một số hình ảnh kỳ quái, khiến tai nàng cũng trở nên nóng bừng.

Ánh mắt của Vân Phi lạc khỏi quỹ đạo, tay động tác cũng mất đi sự nhẹ nhàng, cho đến khi Hà Thanh Ỷ bị nàng vô tình bôi quá mạnh, đau đến mức suýt nữa bật khóc, Vân Phi mới nhận ra rằng mình đã nhìn chằm chằm vào vị trí đó quá lâu. Cô vội vàng rời mắt đi, nuốt nước miếng và nói: "Xin lỗi, ta không cẩn thận nên mạnh tay quá..."

Giọng của cô hơi khàn, không giống vẻ mạnh mẽ thường thấy, mặt Vân Phi đỏ bừng, may mà tiểu cô nương vẫn cúi đầu nhìn xuống gối nên không thấy.

Vân Phi ho nhẹ hai tiếng, cuối cùng lấy lại bình tĩnh, tập trung vào việc bôi thuốc. Khi làm xong, cô mới nhận ra mình đã đổ một lớp mồ hôi mỏng trên trán.

"Vẻ đẹp đúng là làm người ta lầm!" Vân Phi nghĩ thầm, nhưng không nhận ra rằng tâm trạng mình đã có sự thay đổi âm thầm.

Tác giả có lời muốn nói:
Hà Thanh Ỷ: "Nhẹ một chút, ngươi làm đau ta!"
Vân Phi: "Đây là lần đầu tiên ta bôi thuốc cho người khác, không có kinh nghiệm."
Hà Thanh Ỷ: "Chẳng lẽ ngươi nghĩ ta mỗi ngày đều bị thương, nên mới thuần thục cách bôi thuốc à?"
Vân Phi: "Không không không, không cần phải bị thương, ta chỉ cần bắt chước bôi thuốc, xoa xoa chỗ đó vài lần là sẽ thuần thục thôi."
Hà Thanh Ý: "Isp."
Cảm ơn vào thời gian từ 2021-02-01 20:25:07 đến 2021-02-02 20:54:20 vì đã cho tôi phiếu bá vương hoặc tưới dinh dưỡng dịch, tiểu thiên sứ nha ~
Cảm ơn tiểu thiên sứ đã tưới dinh dưỡng dịch: Tiểu thái 1 bình;
Cảm ơn rất nhiều vì sự ủng hộ của đại gia, tôi sẽ tiếp tục nỗ lực!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top