Chương 54
Ngày hôm sau tỉnh dậy, mây tan mưa tạnh, không khí ngập tràn hương vị tươi mát. Khi Hoa Ngọc mở mắt ra, trong lòng ngực là một tiểu nhân nhi đang ngủ say. Ánh mắt nàng tràn đầy trìu mến, nhẹ nhàng cọ cọ gương mặt nhỏ nhắn, mềm mại kia. Sau đó, nàng mới lưu luyến rút cánh tay của mình ra, chuẩn bị rời giường để đưa hàng.
Dù đã cố gắng hết sức để hành động nhẹ nhàng, nàng vẫn không tránh khỏi làm kinh động tiểu nhân nhi trong lòng ngực.
Thẩm Nam Châu cảm nhận được hơi ấm bên cạnh mình đang dần rời đi, liền vươn tay ôm lấy vòng eo nàng:
"Ưm, đừng đi..."
Hoa Ngọc nhìn dáng vẻ mềm mại của nàng, trong lòng như tan chảy. Nàng cúi đầu, ghé sát tai Thẩm Nam Châu thì thầm:
"Ta đi đưa hàng, ngươi cứ ngoan ngoãn ngủ đi."
Thẩm Nam Châu vẫn mơ màng chưa tỉnh hẳn, chỉ nghe giọng nói ôn nhu trầm thấp ấy như một khúc ru dịu dàng, nhẹ nhàng xoa dịu thần kinh chưa kịp thức tỉnh của nàng. Cuối cùng, nàng lại chìm vào giấc ngủ sâu.
"Thật đúng là tiểu trư mê ngủ." Hoa Ngọc khẽ cười, lúc này mới rời khỏi giường, quay về phòng mình thay quần áo. Như thường lệ, nàng đạp ánh nắng ban mai cùng sương sớm mà ra cửa đưa hàng.
Đêm qua vừa mới mưa lớn, giờ nhìn khắp nơi, cả sơn thôn dường như vừa được gột rửa sạch sẽ. Cây cối xanh mướt hơn, đất đai mềm mại, tươi xốp. Trên con đường nhỏ, chỉ cần tùy tiện bước một bước cũng có thể giẫm thành một hố nước.
Đưa xong hàng trở về, Hoa Ngọc liền muốn nhanh chóng ra đồng gieo giống, không thể bỏ lỡ thời tiết thuận lợi như thế này. Nghĩ vậy, nàng thúc roi xe bò, thúc giục nó di chuyển nhanh hơn.
Đến tửu lầu Yến gia, Hoa Ngọc thấy Hà Thanh Ỷ cũng có mặt. Trông nàng vẻ mặt đầy lo âu. Vốn dĩ Hoa Ngọc không thích xen vào chuyện riêng của người khác, nhưng nghĩ đến việc Hà Thanh Ỷ từng cứu tiểu nha đầu nhà mình, hơn nữa hai người bây giờ còn chơi rất thân, như hai tỷ muội. Châu nhi không có mấy bằng hữu, chỉ khi ở bên Hà Thanh Ỷ mới có thể vui vẻ nói cười đôi câu. Nghĩ đến đây, lòng nàng mềm lại, hiếm khi mở miệng hỏi:
"Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Hà Thanh Ỷ không ngờ Hoa Ngọc lại quan tâm đến mình, trong lòng vừa ngạc nhiên vừa có chút vui mừng. Nhưng nghĩ đến những chuyện rắc rối của gia đình mình, nàng lại cúi đầu, vẻ mặt uể oải, buồn bã.
"Hoa ca ca, có lẽ chỉ còn một, hai ngày nữa là tửu lầu nhà ta không nhận hàng nữa. Sau này có còn nhập hàng hay không, ta cũng không rõ."
Nghe vậy, Hoa Ngọc sững sờ, trong lòng như có một tảng đá rơi xuống. Cuộc sống của Châu nhi và nàng hiện tại mới dần ổn định, nếu tửu lầu Yến gia không lấy hàng của họ nữa, thì số bạc ba, bốn lượng mỗi ngày sẽ không còn được đảm bảo. Tìm một quán rượu khác để hợp tác không biết có thuận lợi hay không, nhưng chắc chắn rằng ở trấn Thạch Mã này, khó tìm được khách hàng nào tốt hơn Hà Thanh Ỷ.
"Là tìm được nhà cung cấp mới hay còn nguyên nhân nào khác?" Hoa Ngọc hỏi, bởi hiện tại việc làm ăn của tửu lầu đang rất phát đạt, không lý nào lại ngừng kinh doanh.
"... Là người đó, muốn thu hồi tửu lầu, không cho ta kinh doanh nữa." Trong mắt Hà Thanh Ỷ tràn đầy bất cam, thậm chí thẳng thừng dùng "người đó" để ám chỉ Yến Thế Kiệt.
Cùng là con ruột, nhưng tất cả sự sủng ái lại dành cho hai người con trai khác, còn mình thì bị chà đạp. Chẳng lẽ chỉ vì mình là nữ nhân?
Hơn nữa, Yến Thế Kiệt dường như đã quên sạch những chuyện trước kia, quên mất Hà gia đã từng giúp ông làm giàu ra sao. Ông ta nuốt trọn tất cả tài sản của Hà gia, đến giờ vẫn chưa cảm thấy đủ. Giờ đây, nhìn thấy Hà Thanh Ỷ trong thời gian ngắn đã kinh doanh tửu lầu Yến gia đến mức thịnh vượng, ông ta lại nảy sinh ý đồ khác.
Càng nghĩ, Hà Thanh Ỷ càng thấy phiền muộn. Đại phòng* và tam phòng* trong gia tộc ghen tức đỏ mắt khi thấy tửu lầu trong tay nàng phát triển không ngừng. Yến Lâm thì càng tham lam không chịu nổi, trực tiếp yêu cầu Yến lão gia thu hồi tửu lầu.
*đại phòng: ý chỉ vợ lớn
*tam phòng: ý chỉ vợ thứ ba.
Con trai, dù sao cũng là máu mủ ruột rà, là niềm tự hào của Yến lão gia. Còn con gái, chẳng qua chỉ là người sẽ gả cho nhà khác, trở thành con dâu của người ta. Huống chi, sự tồn tại của Hà Thanh Ỷ và mẹ nàng, Hà thị, luôn nhắc nhở Yến lão gia về quãng thời gian ông phải nhún nhường, chịu làm rể ở Hà gia. Mỗi lần nghĩ đến, ông lại cảm thấy nhục nhã.
Giờ đây, thế lực của Hà gia đã sụp đổ, không còn là mối đe dọa gì. Dù Yến Thế Kiệt muốn đối xử tàn nhẫn với hai mẹ con nàng ra sao, cũng không ai có thể ngăn cản, và càng không ai dám can thiệp.
Hoa Ngọc kiên nhẫn lắng nghe Hà Thanh Ỷ kể xong mọi chuyện, mày khẽ nhíu lại. Không ngờ Yến lão gia lại là kẻ vong ân phụ nghĩa và vô sỉ đến vậy. Nhưng nàng cũng tự biết mình thân cô thế cô, không có cách nào thay đổi được gì. Đành phải vụng về an ủi vài câu, sau đó nói:
"Ta sẽ về nói với Châu nhi một tiếng, ngày mai chúng ta sẽ giao chuyến hàng cuối cùng."
Châu nhi là người biết tính toán, có lẽ nàng ấy sẽ nghĩ ra đối sách gì đó. Dù sao thì lúc đầu, chính Châu nhi đã đề xuất đưa lương thực và rau củ của nhà mình vào Yến gia tửu lầu.
Hiện giờ, Hoa Ngọc không còn coi tiểu nha đầu ấy là một đứa ngốc hay người bình thường để đối đãi. Vì mỗi kế hoạch mà Thẩm Nam Châu an bài, từ việc làm sạch khu đất nào, bón phân ra sao, gieo giống gì, làm vào thời điểm nào, tất cả đều được nàng sắp xếp gọn gàng, đâu ra đấy. Trong thân hình nhỏ bé ấy lại ẩn chứa trí tuệ lớn lao, mà vẫn không mất đi sự hồn nhiên và đáng yêu. Chính vì vậy, không ai có thể không yêu thích nàng.
Khi Hoa Ngọc về đến nhà, Thẩm Nam Châu vừa mới cho heo ăn xong. Thấy Hoa Ngọc trở về, nàng liền vui vẻ chạy tới. Nhưng khi đến gần, chợt nhớ đến những khoảnh khắc thân mật tối qua, mặt nàng bỗng nhiên đỏ lên. Đôi chân chững lại giữa chừng, đứng im tại chỗ với dáng vẻ có chút ngượng ngùng, trông vừa buồn cười lại vừa đáng yêu.
Trong mắt Hoa Ngọc, hình ảnh ấy thật sự vô cùng dễ thương. Nàng dang tay ra, ôm lấy tiểu nha đầu vào lòng mình, cảm nhận được sự ấm áp và tràn đầy yêu thương.
Cảm giác ngượng ngùng của Thẩm Nam Châu nhanh chóng bị sự dịu dàng của Hoa Ngọc làm tan biến. Nàng duỗi tay ôm lấy vòng eo thon của Hoa Ngọc, ngẩng đầu, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn nàng:
"Hôm nay ngươi về trễ một chút."
Hoa Ngọc lúc này mới nhớ ra chuyện vừa nghe Hà Thanh Ỷ kể về những rắc rối trong nhà họ Yến, nên mới muộn như vậy mới trở về.
Hai người cùng rửa tay rồi vào nhà. Thẩm Nam Châu đã nấu xong cháo, hương thơm dịu dàng tỏa ra khắp phòng. Trong lúc ăn, Hoa Ngọc kể lại chi tiết những chuyện đã xảy ra ở nhà Hà Thanh Ỷ.
Nghe xong, Thẩm Nam Châu nghiêm mặt lại, ấn tượng về Yến lão gia lập tức rớt xuống tận đáy:
"Ta đã nói rồi, tại sao Thanh Ỷ họ Hà mà Yến lão gia lại họ Yến. Thì ra là cái loại đàn ông 'Phượng hoàng nam*'! Dựa vào nhà giàu mà trèo
lên, sau đó trở mặt đá văng tiểu thư nhà người ta, đem vợ con ở quê nghèo rước lên làm chủ, còn dám nạp thêm thiếp! Thật là không biết xấu hổ."
Hoa Ngọc ngơ ngác hỏi:
"Phượng hoàng nam là cái gì?"
Thẩm Nam Châu lúc này mới nhận ra mình vì tức giận mà lỡ miệng nói ra một từ hiện đại. Nàng kiên nhẫn giải thích cho Hoa Ngọc nghe, từ từ giảng rõ ý nghĩa của nó. Nhìn thấy vẻ mặt bừng tỉnh ngộ của đối phương, trong lòng nàng lại cảm thấy Hoa Ngọc thật sự vừa ngây ngô, vừa đáng yêu.
*Phượng hoàng nam: là một cụm từ hiện đại, dùng để chỉ những người đàn ông sinh ra trong gia đình nghèo khó, nhưng thông qua nỗ lực cá nhân hoặc dựa vào các mối quan hệ (như kết hôn với người có gia thế giàu có), họ đã vươn lên một địa vị xã hội cao hơn.
Hiện tại, Yến gia tửu lầu không còn nhận hàng, nguồn thu nhập ổn định hằng ngày cũng tạm thời bị gián đoạn. Tuy vậy, nhu cầu cơ bản của gia đình vẫn không thành vấn đề. Điều khiến người ta lo lắng chính là số tiền thuốc mà Hoa Ngọc cần tích góp. Để đạt được mục tiêu tìm được toàn bộ Hỏa Chi, kế hoạch kiếm tiền không thể bị đình trệ.
"A Ngọc," Thẩm Nam Châu nói, "những cây dược liệu và Dạ Giao Đằng mà chúng ta đã gieo trong không gian lúc trước, qua vài ngày nữa là có thể thu hoạch. Đợi khi chúng ta gieo giống xong khu vực Hầu Nhi Lĩnh, chúng ta sẽ đi tìm người mua. Đợt dược liệu này chắc chắn có thể bán được một khoản tiền không nhỏ. Trong khi Thanh Ỷ tạm thời không nhận hàng, chúng ta sẽ trồng toàn bộ dược liệu quý lên hai khu đất trong không gian. Bán dược liệu kiếm được nhiều tiền hơn rau củ quả rất nhiều."
"Chờ tích góp được một khoản kha khá, khi các loại rau củ và lương thực ngoài đồng đã phát triển ổn định, chúng ta sẽ bắt đầu tìm một tửu lầu hoặc thương gia mới để hợp tác."
Nghe Thẩm Nam Châu phân tích, Hoa Ngọc lập tức cảm thấy những lời nàng nói vô cùng có lý. Từng bước trong kế hoạch đều được tính toán rõ ràng, chu toàn. Hoa Ngọc nhận ra mình căn bản không cần phải lo nghĩ quá nhiều, chỉ cần đi theo bước chân của nàng là được.
Tuy rằng con đường phía trước đã rõ ràng, nhưng trên mặt tiểu nhân nhi vẫn hiện lên vẻ phiền muộn:
"Chỉ là, Thanh Ỷ thật sự quá đáng thương. Cái tên Yến lão gia đó có thể tuyệt tình đến như vậy, chắc chắn nàng và mẹ mình sẽ không có ngày nào sống tốt. Nói không chừng ông ta còn tùy tiện gả nàng cho một người nào đó, còn để mẹ nàng sống một mình, dễ bề tính toán. Ở những gia đình giàu có như vậy, hậu viện toàn âm mưu tranh đấu, đấu đến ngươi chết ta sống. Bà vợ ở quê kia của Yến lão gia còn có thể thượng vị, chắc chắn cũng không phải người lương thiện. Nếu Thanh Ỷ rời đi, mẫu thân nàng nhất định sẽ bị người ta hành hạ đến không còn một mảnh xương."
Nghe Thẩm Nam Châu nói, Hoa Ngọc không khỏi nhíu chặt mày. Nàng cũng có thể tưởng tượng ra cảnh ngộ khốn khổ mà mẹ con Hà thị sẽ phải chịu.
"A Ngọc, ngày mai khi đưa hàng, để ta cùng ngươi đi. Đến lúc đó ta muốn nói chuyện với Thanh Ỷ một chút. Nhưng mà, cái gã đại thiếu gia nhà họ Yến đó, cho dù thực sự tiếp quản tửu lầu, muốn kinh doanh tốt như Thanh Ỷ thì chắc chắn là chuyện không thể."
Hoa Ngọc nghe vậy liền hỏi:
"Châu nhi, ý ngươi là vì rau củ nhà ta sao?"
Thẩm Nam Châu nghiêm túc gật đầu:
"Đúng vậy. Tửu lầu của Thanh Ỷ buôn bán tốt như vậy, phần lớn là nhờ nguồn rau củ, trái cây sạch sẽ, tươi ngon từ nhà chúng ta. Mấy nơi khác dù có muốn cũng khó mà tìm được nguồn cung tương tự. Nếu thiếu chúng ta, dù có thay đổi người quản lý, sinh ý cũng sẽ giảm sút rất nhiều. Hơn nữa, nếu Thanh Ỷ thật sự bị ép rời đi, Yến lão gia chưa chắc đã tìm được người có năng lực như nàng để xoay chuyển tình thế."
"Đúng vậy, trước đây khi chưa có rau củ quả, Yến gia tửu lầu chỉ có món ăn thịt thú rừng cùng rau dại, chủ yếu dựa vào mấy thợ săn như ngươi để cung cấp. Gần đây, họ đã thay đổi chiêu bài thành những món ăn từ không gian của chúng ta, thực khách đều tới vì những món này. Nếu chúng ta không cung cấp nữa, họ sẽ chẳng tìm được đâu ra những rau củ như vậy, vì trên đời này chỉ có nhà chúng ta mới có. Dù họ có cố gắng trở lại với món ăn thịt thú rừng, khách đã ăn thử đồ ăn ngon từ chúng ta rồi, thì sẽ không quay lại mua món thịt thú rừng nữa. Hơn nữa, nếu ngươi không cung cấp nữa, những thợ săn khác cũng không đủ cung cấp số lượng lớn, Yến Lâm cho dù muốn mở cửa hàng chuyên món ăn thịt thú rừng cũng không thể thành công." Thẩm Nam Châu tưởng tượng đến cảnh Yến gia tửu lầu sẽ thất bại dưới tay Yến Lâm, trong lòng nàng lại cảm thấy có chút vui mừng.
Hoa Ngọc nghe vậy gật đầu, nhưng vẫn không khỏi lo lắng:
"Đúng là vậy, nhưng Hà tiểu thư vẫn khó thoát khỏi vận mệnh bị Yến lão gia định đoạt."
"Đúng, đây là vấn đề lớn. Ngày mai chúng ta sẽ cùng Thanh Ỷ thương lượng thử xem, xem có thể giúp đỡ gì không."
Hai người ăn sáng nhanh chóng xong, nhân lúc thời tiết tốt, họ dẫn con bò lớn xuống đất để gieo giống.
Thẩm Nam Châu từ trong không gian ôm ra một ít đồ ăn, mang đến cho con bò lớn:
"Đại hoàng đại hoàng, hai ngày này vất vả ngươi rồi, ngày mai giao hàng xong thì không cần đưa nữa. Mấy ngày nay, ngươi ở lại bồi cùng ta và Hoa tỷ tỷ trồng trọt đi."
Đại hoàng ngưu không hiểu nàng đang nói gì, nhưng những lá cải này thật sự rất ngon, mấy ngày nay nó đã quen với việc ở cùng nữ chủ nhân trong nhà, mỗi ngày được thưởng thức các loại món ăn ngon. Nó càng ngày càng thân thiết với nàng, vừa ăn cỏ vừa dùng mũi chạm vào tay nàng như một cách thể hiện sự thân mật.
Đất đai lúc này gần như đã được chuẩn bị xong, với sự trợ giúp của đại hoàng ngưu, không cần thêm nhân công nữa. Mảnh đất phía trước đã được đào xong là có thể bắt đầu gieo trồng.
Vào giữa trưa, hai người chỉ ăn qua loa một chút rồi tiếp tục công việc. Hoa Ngọc nắm dây dẫn con bò, dẫn nó đi đào hố, trong khi Thẩm Nam Châu đứng phía sau gieo giống và chuẩn bị đất.
Khi đã hoàn thành được một phần ba công việc, Hoa Ngọc nhìn thấy sắc trời và quyết định nghỉ ngơi. Cô thả con bò đi, rồi cùng Thẩm Nam Châu tiếp tục hoàn thành phần còn lại.
Cho đến khi trời tối, khoảng sáu bảy giờ, nhìn mảnh đất mới được gieo trồng xong, Thẩm Nam Châu cảm thấy vô cùng tự hào. Cô quay sang Hoa Ngọc và nói:
"A Ngọc, với tốc độ này của chúng ta, ba bốn ngày nữa là xong rồi."
Hoa Ngọc lần đầu tiên gieo trồng một mảnh ruộng lớn như vậy, cảm thấy rất mới lạ và cũng có chút bất ngờ khi thấy mình có thể gieo trồng được nhiều như thế. Cô cảm thấy lao động của người nông dân thật vĩ đại. Trước kia, cô không có hứng thú với công việc nông thôn và cũng không cảm thấy có cảm giác thành tựu từ những công việc đó, nhưng bây giờ, khi cùng tiểu cô nương trải qua những ngày như vậy, cô không khỏi cảm thấy yêu thích cuộc sống giản dị và yên bình như thế này.
Trồng trọt, thật sự rất tốt.
Hoa Ngọc nhìn tiểu cô nương bên cạnh, trong lòng cảm thấy đầy ắp, tràn ngập cảm xúc.
Tác giả có lời muốn nói:
Thẩm Nam Châu: Thanh Ỷ cả ngày ăn "cẩu lương", thật là đáng thương.
Hoa Ngọc: Ngươi yên tâm, nghe nói nàng có bạn gái là một nữ nhân có sức mạnh và giá trị nổi bật, ngươi vẫn nên lo lắng cho mình đi.
Thẩm Nam Châu: Ta có gì phải lo?
... Ngày hôm sau, mệt mỏi đến mức không dậy nổi, Thẩm Nam Châu: Bạn gái của Thanh Ỷ nếu so với ngươi còn tàn nhẫn hơn, ta rất lo nàng sẽ cảm ơn ta trong lúc đang làm những việc như "bá vương phiếu" hoặc tưới "dinh dưỡng dịch" cho tiểu thiên sứ của nàng vậy ~
Cảm tạ đầu ra tay lựu đạn tiểu thiên sứ: Đừng có kiêu ngạo quá như vậy QAQ một cái!
Cảm tạ đầu ra địa lôi tiểu thiên sứ: Tiểu thái dương 5 cái; độc lưu hoa hạ nhân 3 cái; Aaliyah 2 cái; tiến công kéo kéo phì 1 cái; Đ.
Cảm tạ tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ: Độc lưu hoa hạ nhân 102 bình; thần nhạc đồng học 10 bình; 31588530, nắm 2 bình; tự giễu 1 bình.
Phi thường cảm tạ đại gia đã duy trì tôi, tôi sẽ tiếp tục nỗ lực!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top