Chương 52

Buổi sáng khi tỉnh dậy, Hoa Ngọc đã đi giao hàng, còn Thẩm Nam Châu sau khi rời giường đã dọn dẹp mọi việc trong nhà xong xuôi. Sau đó, nàng nhàn nhã ngồi trong sân chơi đùa với Đại Hôi.

Trong sân, cỏ dại cũng đã được dọn sạch từ lâu. Châu Châu nói rằng hai ngày nữa trời sẽ mưa, nên Thẩm Nam Châu tính chờ mưa xong mới bắt đầu gieo hạt.

Bên phía Thẩm lão thái, vụ thu hoạch bắp đã hoàn thành, hiện tại cũng không có việc gì gấp. Việc cần làm chỉ là bóc hạt bắp và phơi khô, mà những việc này cũng không vội, ngày dài tháng rộng, mỗi ngày làm một chút là được.

Trong không gian của nàng, một mảnh đất đã được sử dụng hơn nửa tháng trước để trồng nhân sâm và cây dạ giao đằng. Một khu đất khác chủ yếu được dùng để bổ sung những loại cây nào trong kho bị thiếu hụt. Tuy nhiên, hiện tại, số rau củ mà tửu lầu Yến gia đặt hàng đều đã đủ dùng trong một tháng, nên cũng không cần phải vội vã.

Thẩm Nam Châu nghĩ, nếu không phải vì muốn phát triển thêm một số sản phẩm mới, thì phía Yến gia vẫn luôn chỉ đặt khoai lang đỏ, khoai sọ và củ cải muối. Hà Thanh Ỷ đã không ít lần nhắc nhở nàng rằng sang năm nên trồng thêm một số loại thực phẩm khác để tiện phát triển các món ăn mới.

Nàng nhìn ngắm đống hạt giống trong kho rất lâu, cuối cùng mới quyết định bổ sung thêm cà tím và khoai tây.

Trong đời sống ẩm thực hiện đại, khoai tây gần như là loại thực phẩm phổ biến nhất trong mỗi gia đình. Nó có thể được chế biến thành món thịt kho hầm, khoai tây chiên giòn, hoặc nghiền nhuyễn thành khoai tây nghiền thơm ngon. Có thể nói, đây là nguyên liệu đa năng với nhiều cách chế biến. Tương tự, cà tím cũng là một trong những loại rau củ được yêu thích nhất, với các món như cà tím kho, cà tím xào kiểu cá, cà tím hấp, hay nướng. Các món này không chỉ ngon miệng mà còn dễ chế biến và bảo quản.

Mảnh đất hai mươi mẫu ở Hầu Nhi Lĩnh, ngoài những cây đã được gieo trồng trước đó, Thẩm Nam Châu còn dự định để lại vài khu đất để trồng cây ăn quả như nho, dâu tây, dưa hấu, v.v.

Sau khi lên kế hoạch xong trong đầu, Thẩm Nam Châu bắt đầu chuẩn bị bữa sáng. Vì sáng nay Hoa Ngọc ra ngoài mà không mang theo khoai lang đỏ, Thẩm Nam Châu nấu cháo để đợi nàng trở về ăn.

Hiện giờ, gạo mà họ dùng đều là loại lúa nước từng được trồng trong không gian của nàng. Loại gạo này hạt mẩy, đều đặn, khi nấu cháo thì sánh mịn và thơm dẻo, còn khi nấu cơm thì mềm mại và thuần khiết, vị ngọt đậm đà, ăn rất ngon miệng. Nhiều khi, Hoa Ngọc phải xin thêm cơm đến hai lần.

Cháo đã nấu xong, nhưng đợi mãi vẫn không thấy Hoa Ngọc trở về. Thẩm Nam Châu tự mình ăn trước. Gần đến 12 giờ trưa, không thể chờ thêm được nữa, nàng gọi Đại Hôi rồi đi về hướng trong thôn.

Khi đến gần nhà Thẩm lão thái, nàng thấy cổng chính mở rộng, trong lòng cảm thấy kỳ lạ. Vào trong nhà, nàng nhìn thấy trong phòng khách nhỏ, Hoa Ngọc đang cùng một người khác đánh cờ.

Thẩm Nam Châu có chút ngạc nhiên, bình thường nàng không thấy trong nhà có bộ cờ nào, cũng không biết Hoa Ngọc thích chơi cờ. Nhưng nhìn thấy Hoa Ngọc có hứng thú với điều này, trong lòng nàng vẫn cảm thấy vui. Chỉ là, khi liếc mắt nhìn người ngồi đối diện, Thẩm Nam Châu lập tức cảm thấy không mấy dễ chịu.

Lần trước, nàng chỉ nghĩ Lệ Phi Dương nói đùa miệng rằng sẽ đến, không ngờ hắn thực sự theo tới tận trong thôn. Điều khiến nàng không vui hơn nữa là dáng vẻ của Hoa Ngọc, dường như vô cùng hào hứng.

"Hoa ca ca, hóa ra ngươi ở đây à? Ta nấu cháo xong ở nhà mà không thấy ngươi trở về."

Hoa Ngọc ngẩng đầu nhìn thấy Thẩm Nam Châu, hơi sững người một chút rồi nói: "Từ trấn trên trở về, tình cờ gặp Phi Dương. Hắn nói muốn qua đây thăm thôn trưởng, không ngờ chơi cờ lại mê quá, đã đánh vài ván liền."

Nói là "vài ván," nhưng thực ra cả buổi sáng gần như đã bị kéo dài ở đây.

Nhà Thẩm lão thái tuy vẫn còn xoong nồi, chén bát, nhưng lương thực thì không có. Dù Hoa Ngọc có ý muốn giữ người lại ăn cơm cũng không có cách nào chiêu đãi. Hơn nữa, Hầu Nhi Lĩnh hiện giờ là nơi bị mọi người e dè, ai nấy đều muốn tránh xa. Vì vậy, nàng cũng không tiện mời khách vào nhà mình.

Đúng lúc này, giọng của Lý Thuận vang lên từ bên ngoài:"Phi Dương, ngươi còn ở đây sao?"

Lệ Phi Dương vội lớn tiếng đáp: "Đại bá, ta vẫn chưa đi đâu." (Nơi này sửa lại quan hệ của Lệ Phi Dương và thôn trưởng. Họ không phải người thân quen từ trước, mà vì khi còn trẻ, con trai của thôn trưởng đã cứu mạng hắn, nên hắn mới có qua lại với vợ chồng thôn trưởng.)
"Đại nương đang nấu cơm, ngươi qua nhà ta ăn đi."

Lý Thuận từ xa nhìn thấy Thẩm Nam Châu, liền hào hứng nói lớn với nàng: "Châu nhi, khoai lang đỏ và khoai sọ mà Hoa tiểu tử mang tới lần trước thực sự rất ngon. Bá bá chưa từng ăn món nào ngon như vậy."

Thẩm Nam Châu cười đáp: "Nếu bá bá thích, lần sau ta sẽ mang thêm một ít qua cho ngài."

"Ai, không cần đâu, không cần đâu. Nếm thử một lần là được rồi. Các ngươi giữ lại mà bán lấy tiền."

Thẩm Nam Châu mỉm cười: "Đồ trong vườn cũng không đáng bao nhiêu tiền, cứ coi như ta đã hứa vậy nhé. Bá bá định gọi Lệ công tử qua nhà ăn cơm phải không? A Ngọc cũng chưa ăn gì, ta đã nấu cháo sẵn ở nhà rồi."

"Đúng vậy, ta nghĩ ở đây cũng không có gì để nấu, nên muốn gọi Phi Dương qua nhà ta ăn. Hay là ngươi với Hoa tiểu tử cũng qua nhà ta luôn đi?"

Thẩm Nam Châu lắc đầu từ chối: "Chúng ta đông người như vậy, chắc chắn đại nương không nấu đủ. Ta để A Ngọc về nhà ăn là được rồi."
Lý Thuận ha ha cười, cũng không ép buộc thêm, đúng là trong nhà ông không nấu nhiều đồ ăn đến thế.

Lệ Phi Dương từng nghe về những lời đồn quanh Hầu Nhi Lĩnh, ban đầu hắn không mấy để tâm. Nhưng khi thấy ánh mắt mang chút địch ý của Thẩm Nam Châu, hắn lại do dự một chút, sau đó xoay người rời đi cùng Lý Thuận. Trước khi đi, hắn còn hẹn với Hoa Ngọc một dịp khác để cùng chơi cờ.

Trên đường trở về, Thẩm Nam Châu hiếm khi giữ im lặng, cúi đầu lặng lẽ bước đi, không nói một lời.

Hoa Ngọc dắt xe bò đi theo phía sau, để ý thấy biểu cảm của nàng. Không nhịn được, nàng bước nhanh hơn hai bước, vươn tay nắm lấy bàn tay nhỏ của Thẩm Nam Châu, siết chặt. Ngón tay cái còn nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay nàng, như để dỗ dành.

Thẩm Nam Châu hừ một tiếng đầy bất mãn.

Hoa Ngọc quay sang nhìn nàng, hỏi: "Sao vậy, không vui à?"

Thẩm Nam Châu vẫn giữ vẻ giận dỗi, không thèm nhìn nàng lấy một cái.

"Vì ta không về nhà ăn cơm đúng không?" Hoa Ngọc khẽ hỏi.

"Chính ngươi tự hiểu lấy".

"Không cần để người đó ở trong lòng." Hoa Ngọc suy nghĩ một chút. Từ đầu, Thẩm Nam Châu đã tỏ rõ thái độ đầy địch ý với Lệ Phi Dương, chắc hẳn là do tính chiếm hữu của nàng gây ra. Nhưng Hoa Ngọc đã có kế hoạch riêng, trước mắt vẫn cần phải trấn an nàng trước đã.

Thẩm Nam Châu vẫn không vui, muốn rút tay ra, nhưng lại bị Hoa Ngọc nắm càng chặt hơn. Nàng càng cố gắng thoát ra, người này càng được đà, thậm chí còn giang rộng các ngón tay, chen vào khe hở giữa ngón tay nàng, đan chặt mười ngón tay cùng nhau.

Hai đời làm người, Thẩm Nam Châu chưa từng thân mật đến mức mười ngón tay đan vào nhau như thế với ai. Sự hành động của Hoa Ngọc khiến sự giãy giụa của nàng phút chốc mềm nhũn, tay cũng  không. còn muốn tránh ra nữa, ngoan ngoãn để ngón tay hai người đan vào nhau.

Nơi các ngón tay giao nhau nóng hổi, Thẩm Nam Châu cảm nhận rõ rằng người ta nói "ngón tay thông tâm" quả không sai. Nếu không, vì sao chỉ nắm tay thôi cũng khiến trái tim nàng loạn nhịp, bối rối không yên. Một cảm giác ngọt ngào bất chợt dâng lên, lồng ngực nàng như có một làn sóng dịu nhẹ, từng đợt trào ra.

"Ngươi buông tay." Miệng Thẩm Nam Châu giận dỗi nói vậy, nhưng bàn tay nàng lại mềm nhũn, không hề có chút sức lực nào để giãy ra.
"Không buông." Hoa Ngọc tay trái nắm dây thừng, tay phải càng siết chặt hơn, sợ rằng vật nhỏ trước mặt sẽ thoát khỏi tay mình ngay lập tức.
Nàng chưa từng thân mật với ai như vậy, cũng không biết làm thế nào để dỗ dành đối phương vui vẻ. Nhưng nàng hiểu, càng vào lúc thế này, càng phải học cách mặt dày, không ngại ngùng mà tiến tới.

Đến khi về tới sân nhà, Hoa Ngọc mới miễn cưỡng buông tay nàng ra, ánh mắt vẫn còn lưu luyến. Sau đó, nàng dẫn bò vào chuồng.
Khi bước vào sân, Thẩm Nam Châu đang ngồi trong sân lột bắp. Nghe thấy tiếng bước chân, nàng không ngẩng đầu lên mà chỉ nói: "Cháo vẫn còn ấm trong nồi."

Hoa Ngọc rửa tay sạch sẽ, đi đến đứng sau lưng nàng, cất tiếng: "Ngươi ăn cùng ta đi."

Thẩm Nam Châu nghe vậy, ngẩng đầu lên, trừng mắt liếc nàng một cái: "Sao không bảo ta đút cho ngươi luôn?"

"Vậy ngươi đút ta đi." Hoa Ngọc tiếp lời, mặt không chút ngại ngùng.

"Biến!" Thẩm Nam Châu giận dỗi, nhưng trong mắt lại lóe lên một tia bất lực.

Hoa Ngọc không hề giận, trên mặt còn lộ ra vài phần ý cười. Nàng đi vào bếp, múc một chén cháo. Cháo được nấu với cá, mùi thơm tươi ngon lan tỏa khắp nơi.

Nàng bưng chén nhỏ, cầm thêm một chiếc ghế nhỏ, rồi ngồi xuống sát bên Thẩm Nam Châu, thân mình nghiêng gần về phía nàng.

Thẩm Nam Châu thấy thái độ khác thường của Hoa Ngọc trở nên mềm mỏng và dính dấp, trong lòng tuy có chút vui, nhưng trên mặt vẫn ra vẻ khó chịu, thốt lên:"Ngươi chưa cai sữa hay sao, làm gì cứ bám sát ta như vậy."

Hoa Ngọc nghe lời so sánh thẳng thừng ấy, mặt khẽ đỏ lên, nhưng vẫn cố giữ vẻ bình thản. Đôi mắt nàng cố ý liếc qua trước ngực Thẩm Nam Châu, làm bộ vô tình rồi nói:"Ta còn chưa cai sữa, vậy ngươi có cho ta ăn không?"

Thẩm Nam Châu thấy nàng dám đùa trở lại, lại còn liếc nhìn không đứng đắn, tức thì vừa thẹn vừa giận. Nàng bật dậy, gắt lên:"Ngươi học thói hư ở đâu ra mà dám to gan cãi bướng với ta!"

Hoa Ngọc ngồi trên chiếc ghế nhỏ, ngẩng đầu lên nhìn nàng, cố làm vẻ mặt ủy khuất đáng thương.

Biểu cảm như thế của Hoa Ngọc đúng là hiếm gặp, Thẩm Nam Châu lập tức mềm lòng, trong miệng không khỏi lẩm bẩm:
"Sáng sớm không mang theo chút khoai lang đỏ lót dạ, giờ mới ăn cơm, không sợ để bụng đói đến mệt lả hay sao."

Hoa Ngọc nghe Thẩm Nam Châu oán trách một hồi, nhưng lại cảm thấy giọng điệu trách móc này vô cùng thân thiết, trong lòng bất giác ấm áp.

Nàng nghiêm túc trả lời:"Lần sau ta sẽ nhớ ăn."

Thẩm Nam Châu không nhịn được mà thấy lòng mềm nhũn trước bộ dáng nghiêm túc và trịnh trọng của Hoa Ngọc. Bộ dạng có vẻ chỉn chu như một cán bộ già, nhưng lại mang theo sự đối lập đáng yêu không ngờ.

Nàng ngồi xuống, tiếp tục lột bắp. Hoa Ngọc thì lặng lẽ dịch đến gần hơn. Cảm nhận được sự tiếp cận của Hoa Ngọc, thân mình Thẩm Nam Châu khẽ cứng lại, nhưng rồi nàng không né tránh, để mặc nàng lại gần.

"Cháo này ngon thật." Hoa Ngọc vừa ăn vừa tấm tắc khen.

Thẩm Nam Châu hừ một tiếng:"Đương nhiên rồi. Gạo từ không gian, cá từ không gian, chẳng lẽ lại không ngon sao?"

"Thêm cả tay nghề nấu nướng của Châu nhi nữa." Hoa Ngọc lập tức thêm vào lời khen.

Thẩm Nam Châu liếc nàng một cái, vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ:"Ngươi hôm nay ăn mật rồi sao? Sao miệng ngọt thế này?"

Ánh mắt nàng nhìn chằm chằm Hoa Ngọc, như thể tra hỏi:"Là ai dạy ngươi cách lấy lòng vậy?"

Hoa Ngọc vội vàng lắc đầu, không thể nào nói với Thẩm Nam Châu rằng trên đường về, nàng đã gặp một cặp vợ chồng mới cưới. Tức phụ đang mang thai, còn người chồng không đành lòng để vợ chịu khổ, nên khẩn cầu Hoa Ngọc dùng xe bò chở họ một đoạn.

Trong suốt quãng đường, từng hành động, từng lời nói của đôi vợ chồng ấy đều lọt vào tai và ánh mắt của Hoa Ngọc.

Người chồng nói:"Cái xe này cộm mông quá, em ngồi lên người anh đi."

Tức phụ đỏ mặt, cảm thấy lời đề nghị quá táo bạo giữa chốn đông người, nên giả vờ từ chối.

Người chồng lại dịu dàng nói:"Vậy anh nắm tay em, không buông đâu, để em an tâm hơn."

Lần này,  không cự tuyệt, để mặc chồng mình nắm tay.

Người chồng phát hiện Hoa Ngọc dường như đang lén nhìn họ, liền mỉm cười hỏi:"Tiểu huynh đệ, ngươi đã thành thân chưa?"

Hoa Ngọc mất vài giây mới phản ứng, đáp:"Thành thân hơn một tháng rồi."

Người chồng lại cười hỏi:"Nàng có dính ngươi không?"

Hoa Ngọc suy nghĩ một chút, Châu nhi đôi khi sẽ dính nàng, nhưng cũng có lúc lại không. Nàng chủ yếu vẫn nghĩ về việc trồng trọt trong không gian, với những mảnh đất ở ngoài kia.

Nam nhân thấy Hoa Ngọc không trả lời, liền bắt đầu hăng hái nói tiếp:
"Phụ nữ từ trước đến nay là khẩu thị tâm phi, ngươi không cần phải giống mấy lão gia tử, cứ phải kiên trì, thậm chí phải thả lỏng dáng vẻ để lấy lòng nàng, nàng nói không, thực tế lại mong ngươi càng làm quá lên..."

Nam nhân còn chưa nói xong thì bị tức phụ bên cạnh véo nhẹ một cái. Hắn không tức giận, chỉ cười hề hề nói:
"Ở bên này véo một chút, bên kia lại véo một chút, hai bên đều đối xứng mà."

Hoa Ngọc thấy hắn không biết xấu hổ, lại nhìn tức phụ bên cạnh đang vui vẻ hưởng thụ, trong lòng như hiểu ra điều gì đó.

Tác giả có lời muốn nói:
Hoa Ngọc: Vì lấy lòng vợ, ta cư nhiên nghe lén những lời nói riêng của đôi tình lữ.
Thẩm Nam Châu: Hừ, nơi nào học được mấy chiêu này, thật là thô lỗ.
Trong đầu Thẩm Nam Châu: Ngươi rõ ràng rất hưởng thụ, ta đã kiểm tra được nhịp tim của ngươi.
Thẩm Nam Châu thẹn quá hóa giận, nhìn Hoa Ngọc, rồi hừ lạnh nói:
"Lăn đi!"
Hoa Ngọc: "Tức phụ, tim ngươi đập nhanh như vậy, có phải là đang sinh bệnh không? Để ta sờ thử xem..."
Cảm ơn các bạn đã ủng hộ vào ngày 17 tháng 1, 2021, từ 20:49:55 đến 20:32:47 ngày 18 tháng 1. Cảm ơn các bạn đã đầu ra bá vương phiếu hoặc tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ nhé ~
Cảm ơn các tiểu thiên sứ đã đầu ra địa lôi: Tiểu thái dương n 4 cái.
Cảm ơn các tiểu thiên sứ đã tưới dinh dưỡng dịch: Thần nhạc đồng học 20 bình; nơi phồn hoa 6 bình; oDo 5 bình; nhặt thất &+ 1 bình.
Rất cảm ơn mọi người đã duy trì sự ủng hộ, tôi sẽ tiếp tục nỗ lực!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top