Chương 49
Từ đêm đó Thẩm Nam Châu nói ra những lời với Hoa Ngọc, khúc mắc trong lòng Hoa Ngọc được mở ra, bộ dạng ngượng ngùng xoắn xít khiến Thẩm Nam Châu vừa buồn cười vừa đau lòng vì nàng bất an, chỉ hy vọng trong tương lai có thể dành cho nàng nhiều hơn sự quan tâm và yêu thương.
Thời gian cứ trôi qua một cách chậm rãi, kể từ khi hợp tác với Yến gia tửu lầu, cuộc sống trong nhà đã không còn khó khăn và túng thiếu như trước nữa. Số lượng đơn hàng từ Yến gia tửu lầu cũng ngày càng lớn, từ trước kia chỉ mỗi loại rau dưa một sọt giờ đã phát triển thành một sọt rưỡi, thậm chí có khi là hai sọt.
Thẩm Nam Châu không thể không suy nghĩ về việc mua một con trâu để kéo, vì con lừa nhỏ hiện tại chỉ có thể kéo một lượng ít, hơn nữa một con trâu giá cũng khá cao, khoảng ba đến bốn lượng bạc, đôi khi họ phải vận chuyển nhiều, một ngày cũng có thể hoàn thành.
Mỗi ngày, họ đều ăn những thực phẩm trồng từ không gian, và nước dùng cũng đủ, thân thể cũng ngày càng tốt lên.
Mặc dù hồ nước trong không gian nhỏ, nhưng lại có nhiều loại cá khác nhau, dù lấy ra bao nhiêu, số lượng luôn tự khôi phục về số lượng ban đầu. Điều này khiến Thẩm Nam Châu bắt đầu suy nghĩ đến việc khai thác hồ nước này thêm nữa. Tuy nhiên, những cây trồng ở Hầu Nhi Lĩnh vừa mới được rửa sạch, đang chờ đợi mưa đến để gieo giống.
Lương thực trong đất của Thẩm lão thái gia đã thu hoạch xong toàn bộ lúa, mặc dù sản lượng và chất lượng không cao, nhưng vẫn phải thu hồi tất cả, dù sao cũng có thể mài nhỏ nấu cho heo con ăn, mùa này bận rộn rất nhiều, Thẩm Nam Châu cũng không có thời gian để lo lắng quá nhiều việc.
Những mảnh đất đã gieo trước đó, ba mảnh đất nhỏ, lúa mạ cũng bắt đầu nảy mầm, khoai lang đỏ đã phát triển, những dây khoai bắt đầu mọc ra, những chồi non cũng bắt đầu ló dạng.
Chỉ trong một tháng, Thẩm Nam Châu đã vào sống ở nhà Hoa Ngọc. Buổi tối sau khi ăn cơm xong, Thẩm Nam Châu đếm số bạc đã tích cóp được trong tháng, trừ đi số bạc đã đưa cho Lệ Phi Dương năm lượng, trong nhà vẫn còn khoảng năm mươi lượng.
Nếu là trước một tháng, cả hai người đều không thể tưởng tượng ra rằng một tháng sau, họ sẽ có nhiều bạc đến vậy.
Thẩm Nam Châu nhìn Hoa Ngọc, từ trong túi lấy ra bốn mươi lượng bạc, đẩy về phía nàng: "Bốn mươi lượng này, mấy ngày nữa ngươi đi mua thuốc, có thể mua bao nhiêu thì mua, đừng tiếc. Hiện tại Yến gia tửu lầu mỗi ngày đơn hàng cố định, một ngày thu được ba lượng bạc, một tháng cũng được khoảng chín mươi lượng. Ngày mai, ta và ngươi sẽ đi mua một con trâu về, nếu không tiểu hắc* ăn không tiêu."
*tiểu hắc: ý chỉ con lừa đó.
*ăn không tiêu: ý chỉ tiểu lừa cái đã bắt đầu chở không nổi do số lượng hàng hoá ngày càng nhiều.
Hoa Ngọc nhìn Thẩm Nam Châu cầm sổ sách nhỏ viết viết ghi ghi, vẽ ra một số ký hiệu mà mình không hiểu, ngay lập tức trong lòng cảm thấy bội phục: "Châu nhi, ngươi biết chữ à? Ngươi viết cái gì vậy? Sao ta nhìn không hiểu?"
Thẩm Nam Châu nhìn vào giấy Tuyên Thành với những con số Ả Rập liên tiếp, đột nhiên nhớ ra rằng trong cổ đại không có sử dụng con số Ả Rập, chỉ có thể dùng hệ thống của mình để ghi nhớ.
"Châu Châu dạy ta đó, như vậy tính toán nhanh hơn, cũng dễ nhớ. A Ngọc, nếu ngươi muốn học, ta có thể dạy ngươi."
Hoa Ngọc vội vàng lắc đầu, những ký hiệu đó nhìn có vẻ rất phức tạp, hơn nữa trong nhà đã có một người biết tính toán rồi, nàng không muốn động não thêm nữa.
Sáng hôm sau, Hoa Ngọc dậy sớm, chỉnh sửa lại căn phòng bên cạnh. Hiện tại, tất cả đều là thu hoạch từ không gian, trong phòng chất đầy năm sáu sọt các loại sản phẩm. Để tránh trường hợp Thẩm Nam Châu không dậy kịp vào buổi sáng, Hoa Ngọc muốn đem hàng hóa chuyển vào không gian để dễ dàng lấy ra.
Nhìn sang phòng bên cạnh nơi Thẩm Nam Châu đang ngủ, Hoa Ngọc thực sự không đành lòng gọi nàng dậy, nhưng nghĩ đến hôm nay phải đi mua trâu, không thể không đi, Hoa Ngọc nhẹ nhàng vỗ vỗ cánh tay nàng, nhìn khuôn mặt nhỏ đỏ bừng khi ngủ, trong lòng Hoa Ngọc mềm mại, không nhịn được mà nhẹ nhàng xoa lên hai má nàng.
Thẩm Nam Châu bị Hoa Ngọc quấy rầy tỉnh dậy, mặc dù cảm thấy phiền, nhưng vẫn nhớ hôm nay phải đi giao hàng, hơn nữa còn phải về Thẩm lão thái gia thu hoạch bắp, công việc vất vả không thể lười biếng, chỉ đành nhắm mắt lại, vươn tay về phía Hoa Ngọc nói: "Ngươi kéo ta dậy đi."
Hoa Ngọc duỗi tay nắm lấy cánh tay nàng, kéo Thẩm Nam Châu từ trên giường dậy.
Thẩm Nam Châu ngồi trên giường, tiếp tục chìa tay ra nói: "Giúp ta thay quần áo."
Hoa Ngọc đỏ mặt đáp: "Tự ngươi thay đi."
Thẩm Nam Châu hừ hừ hai tiếng, không chịu theo, vẫn cứ hừ hoài. Hoa Ngọc biết nàng đang cố tình, nhưng vẫn mềm lòng, dù có chút thẹn thùng, nhưng trong lòng lại chẳng cảm thấy khó chịu. Nàng từ trong tủ tìm ra bộ đồ hôm nay sẽ mặc, vuốt vuốt bộ đồ toàn điểm điểm những chỗ chấp vá, ánh mắt ảm đạm đi vài phần.
"Hoa tỷ tỷ –" tiếng của Thẩm Nam Châu lại vang lên thúc giục.
Hoa Ngọc ôm chiếc váy của nàng vào ngực, đưa ra trước giường.
Vật nhỏ lúc ngủ mặc chính là một bộ quần áo rộng thùng thình, Hoa Ngọc nhìn trên người nàng hoàn toàn không mặc áo lót, chạy nhanh lại ngăn tủ cầm lấy một bộ quần áo lót, hai tai nàng ửng đỏ mà đưa dy phục cho Thẩm Nam Châu: " Y phục này ngươi chính mình mặc vào đi!"
"Không sao, ngươi giúp ta mặc." Thẩm Nam Châu rất là vô lại mà chỉ trỏ sai bảo.
Hoa Ngọc ngồi ở mép giường bên cạnh, màu nâu đôi mắt sâu kín mà nhìn chằm chằm một hồi Thẩm Nam Châu, cuối cùng thở dài một hơi, nhận mệnh mà lấy y phục, ngồi gần Thẩm Nam Châu, vươn tay giúp nàng từng bước từng bước mà cởi bỏ trước nút thắt trước ngực.
Theo từng nút thắt cởi bỏ, quần áo hướng hai bên trượt xuống, lộ ra hai cái tiểu màn thầu phình phình, một mạt đỏ bừng xinh xắn mà đứng ở mặt trên, chọc người trìu mến.
Gần đây cơ thể của Thẩm Nam Châu hình như đã phát triển thêm một chút.
Hoa Ngọc nhìn đi chỗ khác, ánh mắt vội vàng tránh đi, như thể bị điện giật.
Hoa Ngọc cúi đầu nói với Thẩm Nam Châu: "Xoay người lại".
Thẩm Nam Châu nghe lời quay lưng lại, khóe miệng nhẹ nhàng gợi lên, nghe nàng chỉ thị, nâng lên cánh tay, đem áo lót tròng lên chính mình trên người, lại vòng qua sau lưng tinh tế mà cột chắc.
Hoa Ngọc kéo chiếc váy xuống từ đầu Thẩm Nam Châu, nhìn những sợi tóc xù xì lộ ra từ cổ áo, rồi duỗi tay giúp nàng chỉnh lại tóc cho gọn gàng.
Thẩm Nam Châu mặc xong quần áo xong thì không còn mệt mỏi, ngoan ngoãn xuống giường đi rửa mặt.
Hoa Ngọc đã chuẩn bị xe lừa xong, hiện tại Yến gia tửu lầu mỗi ngày giao hàng càng lúc càng nhiều, tiểu hắc lừa mỗi ngày kéo quá nhiều hàng đã bắt đầu ăn không tiêu, chưa kịp xuất phát, Hoa Ngọc liền lấy khoai lang đỏ và lá củ cải từ trong không gian ra cho nó ăn no nê.
Không để Hoa Ngọc đợi lâu, Thẩm Nam Châu rất nhanh đã mặc chỉnh tề, đeo giỏ tre rồi ra cửa.
"Sọt cho ta cầm đi." Hoa Ngọc nói.
"Không cần, nhẹ nhàng thôi mà, hiện tại ta cảm thấy sức lực càng lúc càng lớn, chắc là do gần đây ăn nhiều thịt, Châu Châu nói, trong không gian những đồ ăn đó đều có linh khí, chúng ta ăn mỗi ngày, thân thể cũng sẽ mỗi ngày càng khỏe mạnh hơn."
Trước kia Hoa Ngọc cũng từng có cảm giác như vậy, hiện giờ nghe Thẩm Nam Châu nói như vậy, càng cảm thấy sức mạnh của mình so với trước kia lớn hơn rất nhiều, những bệnh vặt trước kia cũng dần dần biến mất. Nàng hiện giờ cũng có thể xác định, khi độc phát lần trước, có thể chịu đựng nhanh như vậy, cũng là nhờ vào những đồ ăn từ không gian. Trong lòng cảm thấy thực sự may mắn.
Mà phần may mắn này đều đến từ cô gái nhỏ trước mắt. Hoa Ngọc nhìn nàng, không khỏi cảm thấy thêm phần cảm kích và ôn nhu.
Buổi sáng thức dậy sớm, trên đường rất yên tĩnh, chỉ có tiếng xe lừa lộc cộc vang lên.
Trên xe, đồ đạc được vải thô che kín mít, thi thoảng có vài người dân trong làng tò mò nhìn qua, muốn xem bên trong là thứ gì, nhưng khi gặp ánh mắt lạnh lùng của Hoa Ngọc, họ chỉ có thể rụt đầu quay đi, không dám lại gần.
Không ngờ lại gặp vợ chồng Lý Thuận, hai người cũng đang trên đường đến huyện thành.
Thẩm Nam Châu xuyên qua thời gian này, trước đây thôn trưởng đã giúp đỡ rất nhiều, Lý đại nương cũng rất yêu thương nàng. Có thể cùng Hoa Ngọc có được cuộc sống như hôm nay, có thể nói công lao của thôn trưởng không thể không kể đến.
Khi nhìn thấy hai vợ chồng đi về phía trước, Thẩm Nam Châu liền lớn tiếng gọi: "Thôn trưởng bá bá, Lý đại nương!"
Hai người già nghe thấy tiếng gọi từ phía sau, quay đầu lại nhìn, thì ra là tiểu nhân nhi này.
Hai người dừng lại nghỉ chân, Thẩm Nam Châu nhẹ nhàng chạy tới, Hoa Ngọc nắm xe lừa, chậm rãi theo sau.
Nhìn thấy Thẩm Nam Châu chạy đến, Lý đại nương không nhịn được liền nói với chồng: "Ngươi xem Châu nhi nha đầu này, có phải mập lên không? Còn cao lên nữa, ta thấy khuôn mặt nhỏ của nàng cũng bắt đầu mập mạp, so với trước kia trông tinh thần hơn nhiều."
Lý Thuận cũng gật đầu: "Đúng là mập lên một chút, nhưng đẹp hơn nhiều, xem ra Hoa gia tiểu tử đối đãi với nàng không tệ, quyết định trước kia làm đúng rồi."
"Trước kia ta còn lo lắng, sẽ đem Châu nhi hứa gả cho những người không rõ ràng, bây giờ thì yên tâm rồi."
Đang nói chuyện, Thẩm Nam Châu đã nhanh chóng chạy đến trước mặt, thân thiết vỗ vỗ cánh tay của Lý đại nương: "Thôn trưởng bá bá, đại nương, các ngươi cũng đi trấn trên sao?"
Lý đại nương nhìn kỹ Thẩm Nam Châu, thấy khuôn mặt nhỏ của nàng đỏ bừng, miệng nhếch lên cười tươi lộ ra hàm răng trắng muốt, môi hồng răng trắng, thật sự là một cô nương xinh đẹp, trên người tràn đầy sức sống giống như một tia nắng nhỏ, làm người ta cảm thấy ấm áp, không nhịn được cũng bị nàng lây lan năng lượng tích cực, cảm thấy tâm trạng của mình cũng vui vẻ hơn rất nhiều.
"Đúng rồi, hôm nay là ngày chợ, đi mua chút đồ, mà sao ngươi và Hoa tiểu tử lại kéo một xe đồ lớn thế này, nghe nói trong thôn người ta bảo thấy nàng mỗi ngày đều kéo đồ vật lên trấn trên?" Lý đại nương hỏi.
"Chỉ là một ít rau dưa và lương thực thôi, Hầu Nhi Lĩnh ở đó trồng một ít rau dưa, chúng ta hai người ăn không hết, đều mang lên trấn trên bán." Thẩm Nam Châu, mặc dù ngoài mặt không dám để ai biết về Hầu Nhi Lĩnh, nhưng nàng vẫn bình tĩnh nói dối mà không đỏ mặt, không hổ thẹn.
Lý Thuận không nhịn được nói: "Lần trước ta đưa các ngươi về, giống như thấy khu đất đó thật hoang vu."
Thẩm Nam Châu suýt nữa quên chuyện này, vội vàng nói: "Kỳ thật A Ngọc trồng ở đó, chỉ là khu đất đó có hai mươi mẫu đất, nàng một mình làm không nổi, chỉ có thể trồng ở khu vực chân núi đó thôi, trước kia thôn trưởng bá bá chỉ đứng ở ngoài, không vào bên trong, cho nên không nhìn thấy."
Dù sao hiện tại mọi thứ đều rất tốt, thậm chí ba mảnh đất cũng đã bắt đầu nảy mầm, nếu thật sự có người muốn vào Hầu Nhi Lĩnh, lúc đó thu hoạch tốt rồi, trái cây cũng sẽ kết, cũng không cần phải che giấu nữa.
Lý Thuận nghe Thẩm Nam Châu nói vậy, không nhịn được quay lại nhìn Hoa Ngọc một cái. Chỉ thấy Hoa Ngọc vẫn giữ vẻ mặt bình thản, tựa như mọi chuyện đều không liên quan đến nàng. Không ngờ nàng lại âm thầm giúp đỡ như vậy, vừa săn thú vừa lo việc mua bán lương thực. Cả chiếc xe lừa này chắc cũng là dùng tiền bán lương thực mà mua. Cứ nghĩ đến đứa nhỏ này không ngờ lại có tiền đồ, Châu nhi thật sự rất có phúc.
"A Ngọc, khoai lang đỏ và khoai sọ ăn rất ngon, khi về ta sẽ lấy mấy củ qua cho ngài nhị lão nếm thử." Thẩm Nam Châu từ trước đến nay luôn hào phóng với những người tốt với mình, đối với Hà Thanh Ỷ cũng vậy.
Khoai lang đỏ và khoai sọ đều là các loại lương thực bình thường, ăn ngon nhưng không có gì đặc biệt, cũng không gây được sự chú ý quá lớn.
Lý đại nương nghe xong, cười nói: "Nếu Châu nhi nói vậy, ta thật sự muốn nếm thử."
Mấy người vừa nói vừa cười, tiếp tục đi về phía trấn trên.
Tác giả có lời muốn nói:
Thẩm Nam Châu: Hoa tỷ tỷ, không gian này mà đều thanh hảo, ngươi muốn trồng cái gì?
Thẩm Nam Châu: A, ta cũng không biết ngươi thích ăn đu đủ
Hoa Ngọc: Ta không thích, loại đó để ngươi ăn
Hoa Ngọc: Đu đủ.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top