Chương 46
Vào khoảng 3-4 giờ chiều, khi ánh mặt trời đã yếu dần, Thẩm Nam Châu và Hoa Ngọc cùng nhau mang cuốc và lưỡi hái ra ruộng, Đại Hôi bốn chân nhẹ nhàng theo sau.
Trong bốn ngày trước, do Hoa Ngọc bị phát độc, cả hai không có thời gian và sức lực để chăm sóc ba mảnh đất vừa mới gieo trồng.
Lo lắng cho những mầm cây, càng đến gần, lòng Thẩm Nam Châu càng thấp thỏm, cô bước nhanh hơn.
Khi đến nơi, nhìn thấy những mầm khoai lang đỏ đã mọc lên, phần lá phía ngoài có hơi khô héo, nhưng khi đào thử một cây, phần thân chôn dưới đất đã bắt đầu mọc những rễ nhỏ xinh.
Ở mảnh đất bên cạnh, những hạt giống khoai sọ cũng đã bắt đầu nảy mầm. Còn củ cải thì tạm thời chưa có động tĩnh, nhưng dựa theo kinh nghiệm từ hai mảnh đất kia, có lẽ sẽ không gặp vấn đề gì lớn.
Cuối cùng, Thẩm Nam Châu thở phào nhẹ nhõm.
Hoa Ngọc, dù không am hiểu việc đồng áng, nhưng khi thấy vẻ mặt của Thẩm Nam Châu dịu lại, cô biết mọi chuyện đã ổn. Vì thế, cô lặng lẽ đi sang phần đất khác, bắt đầu dọn sạch cỏ dại.
Thẩm Nam Châu thấy Hoa Ngọc đã bắt tay vào làm việc, cũng không muốn thua kém. Cô cầm lưỡi hái, đi theo Hoa Ngọc, bắt đầu cắt cỏ.
"Hoa tỷ tỷ, mấy mảnh đất mới gieo kia cần chăm chút thêm. Tối nay chúng ta chọn ít nước tưới qua một lượt, dạo này chắc không có mưa sớm đâu."
Hoa Ngọc ngoài miệng đáp "được," nhưng tay vẫn không ngừng làm, động tác ngày càng thuần thục hơn. Mỗi lần cúi người, lưỡi hái lướt qua là cỏ dại rơi rụng sạch sẽ. Thẩm Nam Châu đứng nhìn, không ngừng xuýt xoa khen ngợi.
Những mảnh đất mà ngày thường chỉ một mình Thẩm Nam Châu phải mất cả buổi sáng mới làm xong, trước đây vì phải lo chăm sóc cho nơi ở nên nhiều ngày liền cũng chưa xử lý hết được. Vậy mà lúc này, dưới tay Hoa Ngọc, cả hai cùng làm chỉ mất khoảng một giờ để dọn sạch một mảnh đất, hiệu suất vô cùng cao.
Thẩm Nam Châu càng nghĩ càng thấy Hoa Ngọc chính là một báu vật, một viên ngọc quý bị bụi phủ lấp.
"Cũng may viên ngọc quý này lại bị ta phát hiện."
Thẩm Nam Châu lén lút nghĩ thầm, không chỉ phát hiện ra viên ngọc này mà còn muốn giữ nó bên mình, không để ai khác chạm vào, đặc biệt là cái gã Lệ Phi Dương kia.
Cả hai cùng làm việc liên tục suốt ba bốn giờ, chỉ nghỉ một chút giữa chừng. Đến cuối buổi chiều, ba mảnh đất đều đã được xử lý xong.
Thẩm Nam Châu tính toán một chút, với tốc độ này, nếu không cần xử lý thêm việc thu hoạch trong không gian, để làm sạch toàn bộ hai mươi mẫu đất ở Hầu Nhi Lĩnh, chắc cũng chỉ cần khoảng bảy đến tám ngày nữa.
Nhưng đến lúc đó, không gian cũng sẽ có nhiều việc phải lo, nên có thể sẽ tốn thêm hai ba ngày nữa. Tính sơ qua, để xử lý xong toàn bộ chỗ này cũng phải mất khoảng mười ngày.
Nghĩ đến việc dọn dẹp xong có thể gieo giống ngay, rồi chờ đến mùa thu hoạch, Thẩm Nam Châu không khỏi phấn khởi. Nếu hai mươi mẫu đất này đều cho ra hoa lợi, đến lúc đó sợ là trong nhà không còn đủ chỗ để chứa lương thực nữa.
Thẩm Nam Châu đem suy nghĩ trong lòng kể lại với Hoa Ngọc. Hoa Ngọc đáp:"Dù sao không gian kho hàng cũng đủ lớn, có thể chứa trong đó. Nếu không thì chúng ta xây một kho lớn gần nhà cũng được."
Nghe vậy, Thẩm Nam Châu cảm thấy đề nghị này rất hay. Trong đầu nàng lại nảy ra ý tưởng biến Hầu Nhi Lĩnh thành một trang trại lớn. Đến khi đó, có thể nuôi thêm gia cầm, heo, dê, bò, gà, vịt, ngỗng, thậm chí cả vài con ngựa nhỏ cũng được.
Hầu Nhi Lĩnh là một thung lũng rất rộng, gần chân núi có hai mươi mẫu đất màu mỡ. Xa hơn một chút là một vùng đồng cỏ lớn. Diện tích cánh đồng cỏ ấy đủ để làm nơi chăn thả gia cầm và gia súc.
Thẩm Nam Châu đem ý tưởng này kể với Hoa Ngọc. Nghe nàng miêu tả về những cánh đồng chín vàng, lương thực chất đầy, đồng cỏ rộng lớn với dê bò, gia cầm khắp nơi, hình ảnh bình yên và sung túc ấy khiến ánh mắt Hoa Ngọc cũng ánh lên sự háo hức.
Nhìn thấy mong mỏi trong mắt Hoa Ngọc, Thẩm Nam Châu không khỏi thương nàng nhiều hơn. Nàng lại càng quyết tâm, nhất định phải mang đến cho Hoa Ngọc một gia đình ấm áp và đủ đầy.
Những lời này như vẽ ra một tương lai cho Hoa Ngọc, nhưng chẳng phải cũng là khao khát thầm kín của chính Thẩm Nam Châu? Từ nhỏ, nàng đã bị cha mẹ bỏ rơi, gửi gắm cho bà ngoại nuôi dưỡng. Vốn dĩ nàng là một đứa trẻ thiếu thốn tình thương, lớn lên phải tự mình bươn chải, một mình học hành, làm việc, rồi bước chân vào thương trường, trải qua bao thăng trầm. Sự cô độc khiến nàng, hơn bất kỳ ai khác, càng mong mỏi được cứu rỗi, được sưởi ấm.
Giờ đây gặp được một người có hoàn cảnh tương tự, làm sao nàng không động lòng, không trân quý?
Có mục tiêu, cả hai người cảm thấy tương lai ngập tràn hy vọng, tâm trạng cũng tốt hơn rất nhiều.
Buổi sáng, vừa thu hoạch bắp xong, Thẩm Nam Châu lại nhớ về lần đầu tiên đến Hoa gia, khi nàng ăn thử bắp non. Nhưng lúc ấy, bắp chưa kịp thu hoạch vào kho đã già đi. Nàng vẫn luôn hoài niệm hương vị ngọt ngào, mềm mịn và thơm ngon của những trái bắp non ấy.
Về đến nhà, nàng lập tức vào không gian lấy năm trái bắp tươi, lột lá và đem nấu trong nồi nước sôi.
Hoa Ngọc, sau khi trở về, đi cho heo, gà, dê trong nhà ăn. Điều khiến nàng bất ngờ là trong ổ gà lại tìm được hai quả trứng. Nàng nhớ Thẩm Nam Châu từng nói rằng, gà thường chỉ đẻ một quả trứng mỗi ngày, việc đẻ hai quả trứng trong một ngày là chuyện rất hiếm.
Nhìn hai quả trứng nhỏ trong tay, Hoa Ngọc không khỏi thấy vui vẻ. Chút bất ngờ nhỏ bé ấy làm cho cuộc sống bình dị của hai người thêm phần ấm áp và đầy hy vọng.
Con gà mái già hôm nay lại có thể đẻ được hai quả trứng, điều này làm Hoa Ngọc vừa thấy mới lạ, vừa có chút cảm động. Trước đây, nàng luôn thờ ơ với mọi thứ xung quanh, không để tâm cũng chẳng mảy may phản ứng. Sống trong thói quen lạnh nhạt lâu ngày, nàng đã chẳng còn cảm nhận được sự ấm áp của cuộc đời.
Nhưng từ khi cô gái nhỏ kia dọn đến ở cùng, Hoa Ngọc cảm thấy mình dần thay đổi. Nàng biết cười, bắt đầu cảm nhận những cảm xúc khác nhau từ phản ứng của người khác, và học cách đối diện với cuộc sống. Thậm chí, nàng còn dần học được cách mong đợi điều gì đó.
Chỉ là chuyện một con gà mái đẻ hai quả trứng thôi, vậy mà cũng khiến nàng cảm nhận được sự kỳ diệu của sinh mệnh.
Thẩm Nam Châu nhìn Hoa Ngọc ôm hai quả trứng bước tới trước mặt mình, vẻ mặt ngơ ngác như thường lệ, không nhịn được bật cười.
Vẻ mặt này ở Hoa Ngọc hiếm khi thấy, nàng nhận lấy hai quả trứng rồi nói:"Hoa tỷ tỷ, con gà mái già này đúng là tuyệt thật. Thật không uổng công ta mỗi ngày cho nó ăn bắp với bột mì. Sau này, mỗi ngày chúng ta đều có thể mỗi người một quả trứng, ăn trứng gà bổ dưỡng lắm, mới đủ sức mà làm việc."
Hoa Ngọc không hiểu lắm khái niệm "bổ dưỡng", nhưng nghe lời Thẩm Nam Châu nói, nàng cũng đoán ra vài phần ý nghĩa. Dù không biết cô gái nhỏ này học được từ đâu những lời lẽ đó, nhưng nàng lại cảm thấy điều này thật hợp lý và không thể phủ nhận.
Cả Hoa Ngọc và Thẩm Nam Châu đều ốm, nghĩ rằng cả hai cần phải bồi bổ. Mỗi ngày có hai quả trứng gà như thế, không cần phải chạy đi chạy lại tìm kiếm thêm nữa.
Ăn xong bắp và trứng gà, trời vẫn chưa tối hẳn. Hoa Ngọc nhớ lại lời Thẩm Nam Châu nói lúc sáng rằng buổi tối, khi mặt trời lặn, cần phải gánh nước tưới cho các mảnh ruộng. Vì vậy, nàng tìm một chiếc đòn gánh và đi về phía chân núi, nơi có một con suối nhỏ đọng thành một cái đầm lớn. Lấy nước từ đó sẽ gần hơn so với các nguồn nước khác.
Thẩm Nam Châu thấy Hoa Ngọc xách hai thùng gỗ bước ra ngoài, liền biết nàng lại đi làm việc. Không chịu ngồi yên, cô cũng lấy hai thùng gỗ không, nhanh chóng đuổi theo.
Nghe tiếng bước chân phía sau, Hoa Ngọc quay lại nhìn, thấy cô gái nhỏ cũng xách thùng gỗ theo sau mình, liền trừng mắt liếc nàng một cái, lạnh giọng nói:"Ngươi theo làm gì?"
Thẩm Nam Châu chỉ cười hì hì, đáp:"Hoa tỷ tỷ, ta cũng có thể xách mà! Ta xách ít hơn một chút, vậy là được chứ gì."
Thấy cô gái nhỏ hăng hái như vậy, Hoa Ngọc cũng không ngăn cản nữa, chỉ khẽ lắc đầu rồi để mặc nàng đi theo.
Quả nhiên, hồ nước đó gần các mảnh ruộng hơn nhiều. Ven hồ phủ đầy rêu xanh, trơn trượt. Sợ Thẩm Nam Châu bị ngã, Hoa Ngọc tự tay giúp nàng đổ nước đầy hai xô chỉ đến khoảng ba phần tư trước khi lấy nước cho mình.
Không ngờ vừa mới đặt đòn gánh lên vai, Thẩm Nam Châu đã nhăn mặt kêu lên một tiếng đau đớn. Hóa ra vai nàng, nơi mấy ngày trước đã bị mài rộp, vừa bị sức nặng đè lên làm bong tróc, đau đến mức không chịu nổi.
Hoa Ngọc vội vàng thả đòn gánh của mình xuống, nhanh chóng chạy lại gần:"Chỗ nào bị đau? Để ta xem!"
Thẩm Nam Châu ban đầu định giấu đi, nhưng nhìn thấy vẻ mặt lo lắng, đầy xót xa của Hoa Ngọc, lòng nàng mềm lại. Đôi tay vốn đang giữ chặt ống tay áo liền từ từ buông ra.
Hoa Ngọc nhẹ nhàng kéo phần cổ áo nàng xuống, liền thấy bờ vai nhỏ nhắn trắng nõn đã chi chít vết bầm xanh tím. Chỗ rộp nước bị đè nặng nay đã vỡ toạc, chảy ra cả máu loãng.
Nhìn thấy bờ vai mảnh mai, non nớt của Thẩm Nam Châu mà lại chịu đựng nhiều vết thương đến vậy, Hoa Ngọc chỉ cần nghĩ cũng biết: chắc chắn cô gái nhỏ này đã nhân lúc mình không có ở nhà mà tự đi gánh nước tưới ruộng. Nghĩ đến đây, trong lòng nàng vừa đau vừa giận.
Không kiềm được, Hoa Ngọc kéo phần cổ áo bên vai kia xuống xem, quả nhiên tình trạng cũng chẳng tốt hơn, chi chít những vết bầm và vết thương như bên kia.
Rốt cuộc không thể nhịn thêm, Hoa Ngọc nắm chặt lấy tay Thẩm Nam Châu, cứng rắn nói:"Bây giờ về nhà ngay! Ta phải bôi thuốc cho ngươi."
Thẩm Nam Châu vội vã rụt tay lại, giọng điệu cố làm ra vẻ không sao:"Đã sắp khỏi rồi, hiện tại cũng không còn đau nữa. Cùng lắm thì ta không gánh nữa, ta xuống ruộng tưới nước cũng được mà."
Tiểu nhân nhi này quả thật rất bướng bỉnh, mà trời cũng đã xế chiều, Hoa Ngọc đành bất đắc dĩ đồng ý, để nàng xuống ruộng tưới nước, còn mình thì phụ trách gánh nước từ hồ về.
So với Thẩm Nam Châu, Hoa Ngọc khỏe hơn nhiều, lại biết cách phân bổ sức lực hợp lý nên vai không bị mài rộp nghiêm trọng. Mỗi lần gánh được năm, sáu thùng nước, tốc độ nhanh đến mức Thẩm Nam Châu tưới còn không kịp.
May mà không cần tưới quá nhiều. Hai người phối hợp, chẳng mấy chốc đã hoàn thành việc tưới nước. Khi về đến nhà, trời đã tối hẳn.
Hoa Ngọc vẫn nhớ vết thương trên vai Thẩm Nam Châu, nên thúc giục nàng đi tắm trước, dặn kỹ rằng khi tắm không được để nước chạm vào chỗ rộp. Nàng không quên nhắc đi nhắc lại, như một bà mẹ già, lo lắng không yên.
Thẩm Nam Châu thấy dáng vẻ nghiêm túc của Hoa Ngọc, lại cảm thấy buồn cười, vội vàng gật đầu đồng ý.
Khi Thẩm Nam Châu vừa tắm xong và chạy đi ngủ, Hoa Ngọc chuẩn bị thuốc rồi vào phòng nàng. Nhưng lúc này, tiểu nhân nhi đã sớm tựa vào gối và ngủ mất rồi, trông vừa ngoan ngoãn vừa đáng yêu.
Hoa Ngọc thở dài, định bỏ qua và tìm thời gian khác để bôi thuốc cho Thẩm Nam Châu. Nhưng hình ảnh những vết thương đáng sợ trên vai của tiểu nhân nhi cứ hiện lên trong đầu, khiến nàng dừng bước.
Tiểu nhân nhi đã ngủ, nhưng ngủ thì vẫn bôi thuốc được, chỉ cần cẩn thận và nhẹ tay một chút là được. Nghĩ Vậy, Hoa Ngọc đặt hộp thuốc lên tủ đầu giường, tự mình ngồi xuống mép giường. Nàng kéo chăn lên, nhưng lại phát hiện Thẩm Nam Châu chỉ mặc một chiếc áo và quần lót, ngoài ra không mặc gì khác.
Hai bắp đùi trắng muốt lộ ra, làn da mịn màng như toả sáng trong ánh đèn mờ. Hoa Ngọc không khỏi nuốt nước bọt, cố gắng giữ bình tĩnh. Nàng hít sâu một hơi, kéo chăn lên che phần hông của Thẩm Nam Châu, rồi bắt đầu cởi mấy chiếc cúc áo, nhẹ nhàng vén áo lên, để lộ bờ vai.
Tay Hoa Ngọc rất cẩn thận khi bôi thuồi, sợ làm tiểu nhân nhi tỉnh giấc. Có lẽ thuốc hơi cay hoặc kích thích, Thẩm Nam Châu trong giấc ngủ không khỏi cau mày.
Hoa Ngọc liền cúi xuống, khẽ thổi lên vùng da đang bôi thuốc để giảm cảm giác khó chịu.
Ngay khi nàng đang cúi đầu thổi nhẹ, một đôi tay mềm mại bỗng quấn lên cổ nàng. Hoa Ngọc ngẩng đầu lên, chạm ngay ánh mắt sâu thẩm, đen nhánh của Thẩm Nam Châu, đang nhìn nàng chăm chú.
Đôi mắt ấy không còn trong trẻo và sáng ngời như thường ngày, mà giờ đây lại phảng phất chút lười biếng, chút mơ hồ. Điều đó khiến vẻ ngoài ngây thơ của Thẩm Nam Châu bỗng thoáng thêm nét quyến rũ mơ màng.
"Hoa tỷ tỷ, ôm ta..." Giọng nói mềm mại, ngọt ngào của tiểu nhân nhi vang lên bên tai, nhỏ đến mức như sắp chạm vào vành tai của Hoa Ngọc. Cảm giác đó khiến tai nàng như bốc lửa, vừa ngứa ngáy, vừa nóng ran.
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm ơn các thiên sứ nhỏ đã tặng phiếu bá vương hoặc tưới dịch dinh dưỡng cho tôi trong khoảng thời gian từ 20:51 ngày 12/01/2021 đến 20:50 ngày 13/01/2021 nhé!
Cảm ơn các thiên sứ nhỏ tặng địa lôi:Thất Thất: 1 cái.
Cảm ơn các thiên sứ nhỏ tưới dịch dinh dưỡng:Đừng đi ngạo kiều chịu QAQ: 28 bình.Tiểu nhị hóa 77: 20 bình.Thần Nhạc Đồng Học, Ray, Hivirus: 10 bình.Hàn: 5 bình.Hi Hi: 4 bình.Vũ Lâm, 666: 2 bình.Tiểu Khoai Sọ, Tiểu Thái: 1 bình.
Thật sự cảm ơn sự ủng hộ của mọi người. Tôi sẽ tiếp tục cố gắng hơn nữa!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top