Chương 20

. Lưu thị bị Hoa Ngọc một cái vung tay ném ngã xuống giữa đường, đau đến mức phải nhếch miệng kêu lên. Bà ta không còn cách nào khác, chỉ có thể lăn lộn trên mặt đất và gào khóc: "Mau tới giúp ta, tiểu ngốc tử đánh người! Thiên Sát Cô Tinh giết người, không thể đến gần."

Những người xung quanh, vừa mới chứng kiến toàn bộ sự việc, bị hành động của Lưu thị làm cho sợ ngây người, họ cảm thấy xấu hổ vì điều đó. Tuy nhiên, cũng không thiếu những người thường ngày không ưa gì Hoa Ngọc, chẳng hạn như Thạch Đại Ngưu và mẹ của hắn, Thạch thị, lập tức tiến lên, tức giận và mắng: " Hoa Đại Lang, sao ngươi lại đẩy một người phụ nữ lớn tuổi ngã xuống đất như vậy? cha ngươi dạy ngươi như thế nào? Ngươi không biết xấu hổ à?"

Hoa Ngọc ôm chặt Thẩm Nam Châu, hướng về phía Thạch thị cười lạnh: " Ngươi nói về lễ nghĩa, liêm sỉ, ta không có cha mẹ, không ai dạy dỗ, không biết lễ không nói đức, thì có vấn đề gì cũng không đến lượt các ngươi chỉ trích ta."

Thạch thị bị nàng nói thẳng như vậy, trong lòng càng tức giận hơn: " Quả nhiên là có cha sinh mà không có mẹ dạy dỗ, không chừng cha mẹ ngươi đã sớm chết vì tức giận ngươi."

Nghe lời ác độc này, sắc mặt Hoa Ngọc trở nên trắng bệch. Nàng không muốn cãi lại, chỉ ôm Thẩm Nam Châu, quay lưng hướng về phía Hầu Nhi Lĩnh mà đi. Nhưng trước mặt,một người đàn ông to lớn đã chặn lại con đường của nàng.

"Hoa Ngọc, ngươi đánh vợ ta như vậy, không thể nào mà đi dễ dàng như vậy!"

Hoa Ngọc nhìn Lâm lão nhị, tức giận mà cười: "Nếu bà ta không dây dưa với ta thì sao lại có chuyện này? Con mắt nào của ngươi thấy ta đánh bà ta? Bà ta véo Châu nhi đến mức chảy máu mà ta còn chưa tính sổ với bà ta đấy."

Lâm lão nhị cứng cổ nói: "Ta không quan tâm, vợ ta nói rằng con bò nhà ta là ngươi giết chết. Nếu không phải thôn trưởng mượn bò kéo đồ về nhà ngươi, thì nó đã không chết, nên ngươi phải bồi thường."

Lý Thuận thấy Lâm lão nhị nói càng lúc càng kỳ quặc, liền vội càng tiến lên nói: "Lâm lão đệ, bò chết như thế nào cũng khó mà nói, không thể nào mọi chuyện đều đổ lên đầu Hoa tiểu tử được."

"Thôn trưởng, ta còn chưa nói tới ông đâu! Nếu lúc trước ông mượn bò mà có nói với ta để kéo đồ đưa tới Hầu Nhi Lĩnh, ta đã không cho ông mượn bò, và cũng sẽ không có chuyện sau này xảy ra." Lâm lão nhị đầy ắp oán hận.

Lý Thuận đã tranh luận với những người này một phen, nhưng cuối cùng vẫn là kết quả này, không khỏi thở dài bất đắc dĩ.

Lâm lão nhị dựa vào thân hình cơ bắp của mình, khí thế bức người mà tiến về phía Hoa Ngọc nói: " Đền bạc đi, con bò này đã được người buôn bò đánh giá rồi, họ đồng ý trả sáu lượng bạc. Ta không lấy của ngươi nhều, ngươi chỉ cần đưa năm lượng là được."

Xung quanh, những người dân trong thôn nghe xong lời của Lâm lão nhị thì không khỏi nhìn nhau, từng người thì thầm bàn tán. Con bò già đã lớn tuổi, hàm răng đã rụng hết, căn bản không đáng giá số tiền như vậy, nhiều lắm cũng chỉ ba lượng bạc. Lâm lão nhị quả thật rất biết cách 'móc túi' người khác.

Nằm trên mặt đất, Lưu thị trừng mắt với đôi mắt như chuông đồng và la lên: "Tại sao lại năm lượng? Lái buôn mua bò nói là sáu lượng thì chính là sáu lượng, dựa vào đâu mà phải cho hắn thiếu một hai lượng?"

Hoa Ngọc lạnh lùng cười, ánh mắt dưới mái tóc như quỷ mị ánh lên kỳ quái: "Tiền ta sẽ không cho các ngươi."

Lưu thị dường như không nghe thấy câu trả lời của nàng, quay sang Lâm lão nhị nói: "Đương gia, đồ sao chổi này sáng nay mới đi trấn trên bán thịt thú rừng, chắc chắn trên người hắn có bạc. Ngươi cứ việc lục soát người hắn, đoạt lấy bạc, dù sao cũng là tiền của chúng ta."

Thẩm Nam Châu nghe thấy những lời này không khỏi tức giận đến run lên. Vợ chồng này thật là không biết xấu hổ, vô pháp vô thiên, giữa ban ngày ban mặt lại dám cướp đoạt. Nếu như những kẻ ngu muội này bị kích động và trực tiếp động thủ với Hoa Ngọc thì phải làm sao? Thân phận của Hoa Ngọc tuyệt đối không thể để lộ.

Cảm nhận được cơ thể nhỏ bé trong lòng mình hơi run rẩy, Hoa Ngọc nắm chặt cánh tay, nhẹ nhàng vuốt lưng Thẩm Nam Châu để trấn an.

"Thế nào, mấy người các ngươi tối qua đã ăn thịt bò Lâm gia, đều đứng bên hắn, cẩn thận rơi vào cái kết cục giống như con bò già này," Hoa Ngọc cười lạnh nói.

"Đồ sao chổi, ngươi đang ý nói gì vậy?" Thạch thị nghe lời này, khóe mắt không khỏi co lại một chút.

"Không có gì đặc biệt, con bò già đã ăn phải cây ô đầu, các ngươi ăn thịt nó thì có thể cũng sẽ bị độc chết," Hoa Ngọc nói, rồi ánh mắt lóe lên, lộ ra một nụ cười kỳ quái.

"Ngươi nói bậy bạ, con bò già rõ ràng là bị ngươi khắc chết!" Lâm lão nhị sắc mặt trở nên trắng bệch.

"Không biết là ta khắc chết hay là ăn do cây ô đầu đây, ngươi có thể hỏi hai đứa bảo bối nhà ngươi sẽ biết."

Lưu thị sắc mặt đại biến, lăn lóc bò dậy từ mặt đất, không nói hai lời đã chạy nhanh về phía hai người, la lối khóc lóc mắng: "Ngươi nói bậy bạ! Ngươi cái đồ sao chổi này không chỉ khắc chết người nhà Hoa gia mà còn muốn khắc chết con bò già nhà chúng ta, bây giờ lại bịa đặt về Đại Bảo và Nhị Bảo nhà ta, xem ta không xé nát ngươi ra!"

Lý Thuận đứng bên cạnh thấy Lưu thị phản ứng kịch liệt như vậy, trong lòng lập tức hiểu ra, ông từ phía sau kéo Lâm Đại Bảo và Lâm Nhị Bảo ra.

Lâm Đại Bảo ở phía sau nhìn thấy cha mẹ mình đang chửi mắng Hầu Nhi Lĩnh Thiên Sát Cô Tinh, thấy có vẻ thú vị nhưng lại không biết chuyện gì đang xảy ra, lập tức bị thôn trưởng kéo ra khỏi đám người, mở to đôi mắt đậu nành nhìn Lý Thuận: "Lý thúc, ngài làm gì vậy? Sao không đi tìm cái ngôi sao chổi phiền phức, lại kéo chúng ta ra làm gì?"

Trong khi đó, Lâm Nhị Bảo lại sợ hãi, nép sau lưng ca ca mình.

Lý Thuận mặt nghiêm nghị nói: "Hai người các ngươi nói thật đi, hôm trước buổi tối có phải đã dẫn bò đi đến tiểu thổ mương* hay không?"

*tiểu thổ mương: rãnh nước hẹp

Lâm đại bảo trừng lớn đôi mắt: "Lý thúc, ngài đừng ngậm máu phun người, ta không hề đi qua nơi đó!"

Lý Thuận không thèm để ý đến hắn, quay đầu lại nói với Lâm Nhị Bảo: "Lâm Nhị Bảo, ngươi phải ngoan ngoãn nói thật, nếu ngươi dám nói dối oan uổng Hoa thúc thúc, đến lúc đó buổi tối sẽ có yêu quái đến bắt ngươi, mang lên Hầu Nhi Lĩnh đấy."

Lâm Nhị Bảo mới chỉ 6 tuổi, ở trong thôn, bọn trẻ thường tụ tập nói về Hầu Nhi Lĩnh, nơi đó có rất nhiều yêu ma quỷ quái, vừa đến buổi tối thì quỷ khóc sói gào. Cha mẹ thường lấy Hầu Nhi Lĩnh và cái tên Hoa Ngọc ra để dọa bọn trẻ không ngoan.

Bị Lý Thuận dọa như vậy, cả hai đứa trẻ lập tức run rẩy, nhìn nhau trong hoảng sợ, một lúc lâu không thể nói ra lời.

Lưu thị thấy tình hình bên này thay đổi, không còn lo lắng về Hoa Ngọc nữa, lập tức chạy tới bên Lâm Nhị Bảo, ôm lấy tiểu nam hài, lạnh lùng nói: "Nhị Bảo, con đừng nghe bọn họ nói bừa, mẹ chưa làm cái gì cả, thật sự là chưa làm mà!"

Lâm Nhị Bảo bị hai người lớn một trước một sau bao vây, hơn nữa Lâm Đại Bảo đứng bên cạnh với vẻ mặt uy hiếp, sợ đến mức toàn thân run rẩy.

Lý Thuận đột nhiên hừ lạnh một tiếng: "Nhị Bảo, mày còn không nói thật, có phải trong túi đang dính ô đầu thảo không?"

Lâm Nhị Bảo cúi đầu nhìn, thấy góc áo bên cạnh treo một mảnh lá ô đầu thảo. Không chỉ có hắn, mà ngay cả Lâm Đại Bảo cũng có một ít trên người. Hắn lập tức mặt mày tái mét, oa một tiếng khóc lớn: "Thôn trưởng, là Đại Bảo dẫn ta đi, không liên quan gì đến ta, ô ô trời tối rồi, bò không ăn no, về nhà sẽ bị mẹ mắng...... Nơi đó cỏ nhiều quá....."

Khi hắn nói ra câu này, mọi người xung quanh đều ồ lên một tiếng. Dù Lưu thị đã sớm đoán rằng hai đứa con trai của mình làm chuyện không hay, nhưng bà cũng không biết phải làm gì để ngăn chặn tình huống trước mắt. Trong lòng bà chỉ biết oán trách Lâm lão nhị, người đã không dạy bảo hai đứa trẻ tốt, để cho chúng bị bắt tại trận. Bà nghĩ rằng nếu không cho chúng tắm rửa thay quần áo, chắc chắn sẽ có người nhân cơ hội này mà làm ầm lên.

Việc đã đến nước này, không cần phải nói nhiều nữa. Những người đã ăn thịt bò nhà Lâm lại đổi sắc mặt, có vài người sắc mặt trắng bệch chạy đến bên Lý Thuận hỏi: "Thôn trưởng, cái con bò già mà chúng ta ăn thịt liệu có vấn đề gì lớn không?"

Lý Thuần vừa nghe, đúng là một vấn đề lớn, liền nhìn qua những người này, họ đều là những người mới vừa rồi giúp Lâm lão nhị nói chuyện. Tuy nhiên, ông cũng không hiểu y lý, chỉ có thể khuyên những người này tới y quán kiểm tra một chút.

Những người này hôm qua đã ăn thịt bò, nhưng hôm nay vẫn chưa cảm thấy gì khác thường. Tuy nhiên, khi nghe thôn trưởng nói vậy, trong lòng họ có chút lo lắng, nhóm năm nhóm ba ghé vào cùng nhau đi đến y quán của đại phu bên cạnh thôn để kiểm tra xem sao.

Khi đi qua Lưu thị, họ cũng không nhịn được mà nhỏ giọng oán trách vài câu, chỉ trích bà rõ ràng biết con bò đã ăn cây ô đầu nhưng vẫn để họ ăn thịt, chẳng khác nào đẩy người ta vào chỗ chết.

Lưu thị lần này tức giận quay về, trong lòng lại đầy tức giận, nhưng lý lẽ không thuộc về mình, không thể làm gì với thôn dân, chỉ có thể bị đánh gãy răng mà nuốt vào bụng.

Nhìn hai đứa con trai mình, một đứa thì mặt dày mày dạn, con đứa kia thì sợ hãi rụt rè, bà tức giận không chịu nổi, cầm roi đánh vào người hai đứa. Lâm Đại Bảo thì chỉ biết trốn, nhưng Lâm Nhị Bảo không biết cách lẩn tránh, bị Lưu thị đánh cho kêu thảm thiết.

Âm thanh kêu thảm thiết ấy vào tai Thẩm Nam Châu, làm cho cơn đau trên người nàng giảm bớt không ít.

Lâm lão nhị là một người đàn ông mà là ngày hôm qua bóp cổ tiểu ngốc tử, hôm nay lại uy hiếp Hoa Ngọc. Lúc này, sự thật đã được phơi bày, hắn cảm thấy mặt mình không còn ánh sáng, mặt đỏ bừng vì tức giận, nhưng lại không nghĩ tới việc xin lỗi, vẫn kiêu ngạo đi theo phía sau vợ của mình, xám xịt mà trở về.

Mọi người cũng bắt đầu bàn tán xôn xao.

Trong lòng Hoa Ngọc vẫn gắt gao ôm Thẩm Nam Châu, nhìn sợi tóc mềm mại của nàng rơi trên cánh tay mình, hồi tưởng lại hình dáng nàng như một con gà mái già của tiểu ngốc tử vừa rồi, khiến lòng nàng mềm mại đến mức rối bời. Nàng nhẹ nhàng vuốt tóc tiểu nhân nhi và hỏi: "Vừa nãy bà ta véo ngươi có đau không?"

Thẩm Nam Châu ngẩng mặt, đáng thương nói: "Đau ~"

Hoa Ngọc vỗ nhẹ vào lưng nàng: "Chờ về nhà, ta sẽ cho ngươi thoa thuốc."

Lúc này Lý Thuận đã tới gần, Thẩm Nam Châu nhanh chóng từ trong lòng Hoa Ngọc thoát ra, kêu lên: "Thôn trưởng bá bá."

Lý Thuận nhìn hai người, một cao một thấp, bất ngờ cảm thấy họ xứng đôi. Ông gãi râu nói: "Ai, nha đầu, thôn trưởng bá bá không tốt, đã mượn bò mà gây thêm phiền phức cho các ngươi."

Thẩm Nam Châu lắc đầu nói: "Bá bá cũng chỉ là muốn giúp chúng ta, chỉ trách Lưu đại tẩu tử và bọn họ quá không biết lý lẽ."

"Ân, không còn sớm nữa, mau trở về đi thôi. Khi nào lại tới tìm Lý đại nương trò chuyện, hai ngày nay bà ấy cứ nhắc mãi về ngươi."

Thẩm Nam Châu gật đầu, vẫy tay chào thôn trưởng, nắm tay Hoa Ngọc, hướng về phía Hầu Nhi Lĩnh mà đi.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top