Chương 2: Cô có sao không?
Chờ đã, không phải Tưởng Lai Ân không tham gia gameshow gì gì đó sao?
"Có chuyện gì vậy?" Thấy Diệp Khả Hoan không trả lời, Trình Hân hỏi lại.
"Không..." Diệp Khả Hoan nói xong liền cúp điện thoại.
Sau khi Diệp Khả Hoan cúp điện thoại, nhìn chằm chằm màn hình điện thoại một hồi, cuối cùng vươn tay chậm rãi nắm lấy tay nắm cửa phòng họp.
Nghĩ rằng Tưởng Lai Ân có thể đang ngồi bên trong vào lúc này, Diệp Khả Hoan mím chặt môi dưới, nhịp tim gia tốc không cách nào giải thích được.
"răng rắc---"
Cuối cùng, Diệp Khả Hoan vẫn mở cửa ra.
Diệp Khả Hoan đảo mắt quanh phòng họp một lượt, nhìn thấy một cô gái đang ngồi bên trong, trên người đeo chiếc thắt lưng màu xanh nhạt, mái tóc dài xõa tung.
Cô gái này có đôi mắt đen trắng rõ ràng, lông mi dài hơi cong mướt, bên trong con ngươi như chứa đựng hàng vạn ánh sao trời. Dáng người lả lướt quyến rũ hoàn hảo không khuyết điểm, khí chất của cô mang một loại cảm giác không vướng bụi trần, chắc chắn là Tưởng Lai Ân không lệch đi đâu được.
Tuy nhan sắc của những người bên trong đều không tầm thường, nhưng Tưởng Lai Ân cũng không mảy may bị lu mờ dù chỉ là một chút.
"Đến rồi sao?" Đúng lúc này, có người nói một câu với Diệp Khả Hoan.
"À" Diệp Khả Hoan gật đầu, đóng cửa nghiêng người đi tới trước bàn hội nghị: "Đúng vậy."
"Ngồi đi, chỗ kia còn trống." Lúc này, người của tổ chương trình chỉ vào chỗ trống bên cạnh Tưởng Lai Ân, mở một cây bút.
Diệp Khả Hoan gật đầu, sau đó bước lên phía trước, cúi đầu đi vào.
Tưởng Lai Ân cũng hơi quay đầu lại, nhìn về phía Diệp Khả Hoan bên cạnh, đánh giá một phen.
"Nếu tất cả mọi người đều đến đủ rồi thì bắt đầu họp đi." Lúc này, người của tổ chương trình lại nói.
"Ừ, được." Khi nghe thấy lời này, Diệp Khả Hoan lại gật đầu, lấy sổ tay mở ra.
Ngay lập tức, có tiếng lật giấy trong phòng họp.
Nội dung cuộc họp có chút nhàm chán, có lẽ là về thứ tự gì đó của chương trình, Diệp Khả Hoan nghe không vào đầu được bao nhiêu, có thể là do trọng tâm của nàng luôn đặt trên người Tưởng Lai Ân ở bên cạnh, ánh mắt nhịn không được liếc về phía cô, thỉnh thoảng lại thất thần.
Ngày trước, khi còn ở phía tây phố Phượng Hoàng, hai gia đình Diệp Tưởng làm hàng xóm với nhau mấy năm, hai người không chỉ là hàng xóm mà còn là bạn cùng lớp, lúc đầu không có giao tiếp, nhưng về sau lại gắn bó như keo sơn.
Tưởng Lai Ân có lẽ đã chuyển đến đây khi cô học lớp 7, lần đầu gặp nhau, Tưởng Lai Ân mang một chiếc ba lô màu vàng sáng, quần jeans và áo phông rộng, trên người có một vài vết thương nhỏ.
Có lẽ vì mặc cảm tự ti, hoặc cũng có thể do bản tính nhạy cảm và sống nội tâm nên Tưởng Lai Ân không dám chủ động bắt chuyện với ai, theo thời gian, cô trở thành một người bị cô lập.
Ít ai muốn làm bạn với cô, thậm chí có một nhóm người còn thích bắt nạt cô, ném sách giáo khoa của cô xuống cống, đổ keo 502 xuống ghế, lấy danh nghĩa cô lên diễn đàn trường tỏ tình nói "Em thích thầy".
Sau đó, Diệp Khả Hoan không thể chịu đựng được nên đã đánh lại hết tất cả những kẻ đã bắt nạt Tưởng Lai Ân. Vì vậy, sau này không ai dám bắt nạt Tưởng Lai Ân nữa.
Cũng từ thời điểm đó, Tưởng Lai Ân trở thành cái đuôi nhỏ của Diệp Khả Hoan. Hầu như Diệp Khả Hoan đi đâu, Tưởng Lai Ân sẽ đi theo đó.
Nhưng sau này, không biết bắt đầu từ khi nào, có lẽ không lâu sau khi Diệp Khả Hoan cùng người khác yêu đương, thái độ của Tưởng Lai Ân đối với Diệp Khả Hoan thay đổi đến đến mức khó hiểu.
Vốn dĩ cô chưa từng cãi nhau với Diệp Khả Hoan, nhưng sau này bất kể là chuyện gì cô đều có thể cãi một trận với Diệp Khả Hoan, cũng từ chối ước hẹn cùng nhau đến thành phố điện ảnh, thậm chí chỉ cần nhìn thấy Diệp Khả Hoan cô đã chạy mất dép.
Sau đó, vào năm lớp 11, Tưởng Lai Ân chuyển trường. Diệp Khả Hoan vốn muốn đi tiễn cô, nhưng cuối cùng khi đến sân bay, nàng lại không đi về phía trước, chỉ đứng từ xa quan sát.
Sau đó, Diệp Khả Hoan cũng chuyển đi, cả hai không bao giờ liên lạc với nhau nữa, hai người dường như trở thành hai người xa lạ, Diệp Khả Hoan cũng gạt cô ra khỏi cuộc sống của nàng.
Bên cạnh nàng, Tưởng Lai Ân cũng bị phân tâm.
Tưởng Lai Ân luôn suy nghĩ về một câu hỏi: Tại sao bản thân lại bị Diệp Khả Hoan ám ảnh đến vậy?
Nhắc mới nhớ, cô và Diệp Khả Hoan là người quen cũ, cũng từng là bạn rất thân.
Có thể nói, không ai tốt với cô như Diệp Khả Hoan. Chưa từng có ai moi tim moi phổi ra để đối xử với cô như vậy.
Nhưng về sau, tình bạn này bị chính cô phá hủy. Có thể là do còn trẻ không hiểu chuyện, hoặc có thể là cô có bệnh thần kinh.
Ban đầu vẫn tốt nhưng sau đó, Diệp Khả Hoan yêu đương. Sau khi Diệp Khả Hoan yêu đương, cô cảm thấy thế giới của mình như bị sụp đổ.
Vốn dĩ cô cũng không muốn để ý, nhưng thực sự không còn cách nào khác, bởi vì, cô thích Diệp Khả Hoan, một khi nhìn thấy Diệp Khả Hoan đi cùng với người khác, cô cảm thấy vô cùng khó chịu, không muốn nhìn thấy, chỉ có thể tránh đi, chỉ có thể xa cách.
Sau đó, cô chuyển trường.
Khi ra sân bay, trong lòng cô vẫn còn đầy miễn cưỡng và do dự, cô ấy đã viết một bức thư rất dài cho Diệp Khả Hoan, xin lỗi và đính kèm thông tin liên lạc và địa chỉ mới, cô muốn đưa nó cho Diệp Khả Hoan, nhưng đến giây cuối cùng, Diệp Khả Hoan cũng không xuất hiện, vì vậy cô ấy chỉ có thể khóc lóc quay người rời đi, đồng thời cắt đứt liên lạc với Diệp Khả Hoan.
Về sau, cô tìm trong tất cả các mạng xã hội của mình đều không thấy Diệp Khả Hoan. Vào thời điểm đó, cô đã thề rằng cả đời này sẽ không bao giờ ở bên Diệp Khả Hoan nữa.
Nhưng điều cô không ngờ tới là cô đối với Diệp Khả Hoan vẫn như cũ, nhớ mãi không quên. Có lẽ là vì tình cảm của tuổi dậy thì đều là loại khắc cốt ghi tâm.
Sau đó, cô cũng viết nhiều bức thư cho Diệp Khả Hoan, nhưng cuối cùng, không có bức nào được gửi đi, tất cả đều được đóng dấu bưu điện cất trong chiếc hộp của cô.
Cho đến bây giờ, lý do cô đến tham gia chương trình này là cũng bởi vì Diệp Khả Hoan cũng tham gia. Đúng vậy, nếu Diệp Khả Hoan không tham gia chương trình này, cô sẽ không cân nhắc việc tham gia, dù sao thì, cô đã quá nổi tiếng rồi.
Đúng lúc tâm trí hai người đều đang ngao du chốn tiên cảnh, đạo diễn đột nhiên nói: "Thế này đi, nếu trạm dừng đầu tiên là ga Tân Thành, tạm thời sẽ đặt là Lai Ân và Diệp Khả Hoan một đội, sau đó ngay tại chỗ chọn đồng đội thì làm thế này... "
Nghe đạo diễn nói, mọi người tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, ai nấy đều kinh ngạc nhưng cũng cảm thấy hợp lý.
Diệp Khả Hoan như tỉnh lại từ trong mộng, hồi phục tinh thần nhìn đám người trong tổ chương trình, lại nhìn Tưởng Lai Ân đang ngồi bên cạnh.
"Làm sao vậy, cô Diệp Khả Hoan, cô có chuyện gì không hài lòng sao?" Lúc này, người tổ chức chương trình mới nhìn cô hỏi.
"Đương nhiên không có." Diệp Khả Hoan sửng sốt, sau đó nhanh chóng lắc đầu.
Tưởng Lai Ân nhìn thấy phản ứng của Diệp Khả Hoan cũng không nói thêm gì.
Cuộc họp kết thúc, tất cả mọi người đều giải tán, Diệp Khả Hoan xuống tầng trệt của tòa nhà, ngửa đầu nhìn trời một lúc, nhớ lại hết thảy chuyện vừa xảy ra, trầm mặc một lát liền lái xe rời đi.
Vài chục phút sau, Diệp Khả Hoan mua một ít rau dưa trái cây, sau đó lái xe về nhà.
Mùa hè ở Lương Thành rất kỳ lạ, tuy rằng ban ngày trước sau nóng bức cực độ, dường như có thể nướng cháy người, nhưng đến đêm lại trở nên sảng khoái, có lẽ là vì có rất nhiều cây cối.
Căn biệt thự mà Diệp Khả Hoan ở thực ra không phải do nàng mua, bởi vì nàng sẽ không đóng quân ở Lương Thành lâu, cho nên nàng thuê chỗ này mới nửa năm gần đây để có thể tự do sinh hoạt.
Cư dân ở khu vực này không giàu có thì cũng là quý tộc nên không chỉ có nhiều cây xanh, trang trí đẹp mà về biện pháp bảo đảm an toàn cũng khá tốt, cách biển không xa, lúc rảnh có thể uống nước chanh, phơi nắng hoặc đào vỏ sò.
Diệp Khả Hoan chợt nghĩ tới Tưởng Lai Ân. Bởi khi xưa, họ đã từng bàn bạc về việc lúc già đi sẽ sống chung với nhau trong một ngôi nhà như vậy.
Ngay khi Diệp Khả Hoan đang xuất thần, bên cạnh có hai cô bé 11 hoặc 12 tuổi đang tay trong tay nhảy nhót qua xe của cô.
Cô gái thấp bé cầm trên tay một thanh sô cô la ngập ngừng: "Mình không dám ăn nhiều, cho cậu."
Cô gái cao lớn nghe xong liền chớp mắt: "Tại sao?"
Sau đó, cô gái thấp bé nói: "Mẹ nói nếu ăn nhiều sẽ trở nên xấu xí, sau này sẽ không gả được cho ai! "
Lúc này, cô gái cao lớn lớn tiếng hô một câu: "Vậy thì lớn lên gả cho mình, mình cũng không ghét bỏ cậu!"
Cuối cùng, cô gái thấp bé dúi thanh sô cô la vào tay cô gái cao lớn: "Được rồi, aiz, aiya thật ra thì mình mua cho cậu, nên là cầm lấy đi! "
Diệp Khả Hoan nhìn theo, bất giác cười nhẹ. Thực sự rất giống với nàng và Tưởng Lai Ân năm đó.
Diệp Khả Hoan vẫn còn nhớ sau khi nàng giúp Tưởng Lai Ân đánh bại những kẻ bắt nạt, Tưởng Lai Ân muốn đến làm quen và cảm ơn nàng, nhưng cô không biết nói thế nào, còn khẩu thị tâm phi, vì vậy cô hôm nay đem mấy quyển truyện tranh yêu thích đặt lên bàn của nàng, ngày mai lại mua một đống đồ ngọt.
Mỗi lần Diệp Khả Hoan hỏi ai đã mua mấy thứ đó, mọi người đều chỉ vào Tưởng Lai Ân, Tưởng Lai Ân luôn vẽ ra mấy cái cớ linh tinh vớ vẩn qua loa lấy lệ: "Tôi mua nhầm thứ nên đưa cho cậu, mấy thứ này tôi đều không cần, cho cậu".
Sau đó, Diệp Khả Hoan vẫn cảm thấy luôn nhận đồ vật từ người khác thật sự không tốt, nên kiên quyết từ chối, Tưởng Lai Ân trong lòng nóng nảy, hét lên: "Tôi chỉ muốn làm bạn với cậu!"
...
Nghĩ đến điều này, Diệp Khả Hoan cúi đầu mỉm cười, sau đó lại im lặng.
Một lúc sau, Diệp Khả Hoan thu dọn đồ đạc, xuống xe đóng cửa lại, sau đó phát hiện phía sau có một chiếc ô tô đang đậu, mơ hồ nhìn thấy trên đó có dòng chữ "Dịch vụ chuyển nhà An Khang", lúc này có người đang ở giữa xe dỡ hàng.
Đây có phải là bạn cùng phòng mới mà chủ nhà đã nói trước đây không?
Diệp Khả Hoan đẩy kính, quay đầu nhìn lướt qua chỗ đó, liền thấy một chiếc xe khác đậu bên cạnh, sau khi cửa mở ra, có một cô gái bước xuống.
Sống lưng cô gái này thẳng tắp ưu nhã, đường nét quyến rũ chết người, tuy rằng lúc này trời tối, không thể nhìn rõ mặt người, nhưng trông vẫn rất quen thuộc.
"Cái đó..." Diệp Khả Hoan bước tới.
Lúc này, một bé trai đang chơi ván trượt bất ngờ lao ra, do không thành thạo nên không làm chủ được hướng đi, chuẩn bị tông thẳng vào cô gái kia.
Cô gái kia giật mình, không kịp né tránh.
Vì vậy, trong tình huống nguy cấp, Diệp Khả Hoan vội vàng đi về phía trước, ngay trước khi cô gái nọ ngã xuống đất, nàng đã ôm lấy eo đối phương, kéo cô vào trong lồng ngực mình, xoay vòng một lúc rồi mới đứng yên tại chỗ.
Đồng thời, cô gái cũng vòng tay qua cổ nàng, nép vào trong lòng.
Cơ thể cô gái rất mềm, còn tỏa ra hương thơm thoang thoảng. Trái tim của Diệp Khả Hoan không biết tại sao lại đập vô cùng nhanh, hai tay vẫn ôm lấy vòng eo mềm mại của cô gái, nàng hỏi: "Cô gái, cô không sao chứ?"
Lúc này, cô gái trong vòng tay nàng khẽ gật đầu, giọng nói nhẹ nhàng tựa cánh chim: "Không sao."
Nghe xong giọng nói của cô gái, thân thể Diệp Khả Hoan cứng đờ, nàng nuốt nước bọt, vội vàng cúi đầu xuống. Đồng thời, cô gái cũng ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt trái xoan quen thuộc.
Diệp Khả Hoan thật sự không thể tin được.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top