4. Có tình

Buổi tối, Lâm Vân Chi mơ thấy Nữu Nhi giận dỗi rời nhà đi ra ngoài. Nàng không yên lòng, sáng sớm hôm sau mặc xong quần áo rồi liền chạy đến trước cửa phòng Hữu Nhi, muốn gõ cửa hỏi một chút tình huống của người bên trong, chính là lại ngượng ngùng, tay luôn là giơ lên rồi lại buông.

Thẳng đến một cái gia đinh bưng một chậu quần áo đi ngang qua, Lâm Vân Chi liền hỏi hắn: "Nữu Nhi em ấy có ở trong phòng không? Có từng đi ra ngoài qua chưa?"

Gia đinh trả lời nói: "Không gặp tiểu thư ra tới, cửa phòng vẫn luôn là đóng lại."

Lâm Vân Chi trong lòng hiểu rõ, chỉ cần người không chạy là được. Chính là nàng vẫn là không quá yên tâm, muốn vào xem là tình huống như thế nào, chính là cửa đã từ bên trong khóa lại, mình vào không được.

Lúc này, trong tình huống bình thường Nữu Nhi đều đã rời giường, hiện tại còn ở trong phòng khóa cửa lại, không biết đang làm gì, có thể làm việc ngốc gì hay không, Lâm Vân Chi nghĩ đến đây không khỏi trong lòng chợt lạnh, liền dùng sức gõ cửa, "Nữu Nhi, em ở bên trong sao? Nếu có thì trả lời ta đi."

Bên trong không có động tĩnh, Lâm Vân Chi càng thêm khẩn trương, sức lực gõ cửa cũng càng lúc càng lớn. Nếu là Nữu Nhi xảy ra chuyện gì, nàng cả đời đều không được yên tâm. "Nữu Nhi, em đừng làm ta sợ, trả lời ta được không? Nữu Nhi!"

"Nữu Nhi, em không mở cửa, ta sẽ tông vào đó! Em trả lời ta một câu được không? Đừng làm ta sợ!"

Thời điểm Lâm Vân Chi chuẩn bị tông cửa đi vào, bên trong rốt cuộc có động tĩnh, chỉ nghe thanh âm Chung Ngọc lạnh lùng: "Anh thấy em thì lúc sau có gì muốn nói không? Nếu không có, còn không bằng không thấy."

Lâm Vân Chi yên lặng mà buông xuống tay gõ cửa, bất đắc dĩ gõ cửa nhẹ một chút, nói: "Nữu Nhi, có một số việc kỳ thật ta rất muốn đối với em nói, chính là ta không thể, ta biết đối với em không công bằng, chính là ta thật sự không biết mở miệng như thế nào."

Chẳng lẽ nói trắng ra cho Chung Ngọc mình là nữ nhân, Vân ca ca em ấy vẫn luôn thích là một đứa con gái? Em ấy như thế nào có thể tiếp thu được!

"Có cái gì không thể nói? Chẳng lẽ nói chuyện anh không phải là đàn ông sao!" Chung Ngọc khó thở nói, nàng cũng có nghĩ tới Lâm Vân Chi vẫn luôn tránh né như vậy có thể bởi vì anh ấy bất lực hay không. Nhưng cho dù là cái dạng nào, nàng cũng hy vọng nàng có thể cùng người đó thẳng thắn, nàng không chê, bởi vì nàng đã nhận định Lâm Vân Chi, mặc kệ thế nào, nàng đều sẽ không rời khỏi người.

Lâm Vân Chi nghe được lời này của Chung Ngọc lúc sau tức khắc mông lung, em ấy chẳng lẽ đã hoài nghi chính mình không phải nam nhân? Không có khả năng! Nàng giấu tốt như vậy, em ấy sao có thể sẽ biết! "Em có phải biết cái gì hay không?"

"Cái gì?! Anh thật sự phương diện kia không được?!" Chung Ngọc đại kinh thất sắc!

"Không phải." Lâm Vân Chi cũng bừng tỉnh đại ngộ, thì ra Chung Ngọc là ý này, đem nàng hù chết rồi, nàng còn tưởng rằng em ấy đã biết bí mật của mình. "Không phải như em nghĩ vậy."

"Kia nếu như thế, anh vì cái gì không thể cưới em?" Chung Ngọc trực tiếp hỏi.

"Nữu Nhi, em cho ta chút thời gian, ta sẽ nói cho em." Lâm Vân Chi nói, nếu Chung Ngọc khát vọng biết chân tướng như vậy, kia nàng cũng không thể lại gạt em ấy, này đối với em ấy quá không công bằng. "Em ở nhà không cần chạy loạn, ta đi gặp Đại tổng thống, chờ ta trở lại."

Lâm Vân Chi đi rồi, Chung Ngọc tức giận quăng ngã đồ vật, nàng thật là chịu đủ rồi, mỗi lần đều là dây dưa dây cà như thế này, thời điểm đánh giặc không gặp hắn lại dây dưa dây cà như vậy!

Trong thư phòng Viên Thế Khải, hai người đang ở trước một cái bản đồ.

"Trước mắt mới thôi đã giấu được ba chỗ, còn có một chỗ ở trên núi Vạn Dương, đã tiến hành gần xong cả, tin tưởng lại qua không lâu sẽ có thể hoàn thành." Lâm Vân Chi chỉ vào chỗ trên bản đồ đánh dấu đỏ nói.

Viên Thế Khải sờ sờ ria mép của mình, cười gật gật đầu, vỗ vỗ bả vai Lâm Vân Chi, nói: "Ừ, không hổ là người của Lâm gia, năng lực làm việc thật là không thể chê, được! Việc này sau khi hoàn thành cậu muốn thưởng gì cứ việc nói ra, thăng quan tiến tước hay là vàng bạc tài bảo hoặc là mỹ nhân, ta đều thỏa mãn cậu!"

Lâm Vân Chi bình tĩnh nói: "Vì Đại tổng thống làm việc là chức trách của thuộc hạ, không dám nhận thưởng."

Viên Thế Khải sảng khoái cười, ngồi vào trên ghế dựa da thật, nói: "Thôi đi, cậu luôn là không màng danh lợi như vậy, sự thành lúc sau ta sẽ tự thưởng cho, mặt khác chuyện nghênh thú Từ gia tiểu thư kia cậu cũng đừng quên, vì khởi kiến an toàn, vì tránh cho có người ám sát, ngày mai cậu đi đón dâu thay ta."

Lâm Vân Chi cả kinh: "Ta thay ngài đón dâu? Ngài mới là tân lang, ta đi sợ là không ổn?"

Viên Thế Khải sắc mặt nghiêm lại, vỗ bàn một cái, nghiêm túc nói: "Không ổn? Ta phê chuẩn ai dám nói không ổn? Lão tử một phát bắn chết hắn!"

Nói như vậy, Đại tổng thống hạ quyết định đều rất khó sửa đổi, Lâm Vân Chi đành phải làm theo: "Một khi đã như vậy, kia ngày mai thuộc hạ thay ngài đi nghênh đón tân nương qua phủ."

Viên Thế Khải gật đầu, lại nói: "Cậu năm nay bao lớn rồi?"

Lâm Vân Chi: "Đã hai mươi tám."

Viên Thế Khải tính tính, lo lắng nói: "Đều 28, còn không có cái thê thiếp! Thế nào, muốn ta thay cậu tìm kiếm hay không?"

Lâm Vân Chi chấn kinh, vội cự tuyệt nói: "Không không không, hôn sự thuộc hạ không dám làm phiền Đại tổng thống, kỳ thật thuộc hạ đã có người vừa ý."

"Nga?" Viên Thế Khải vừa nghe tới hứng thú, "Là vị Chung tiểu thư kia?"

"Ách...... Đúng vậy." Lâm Vân Chi vốn dĩ chỉ là muốn mượn có người vừa ý qua loa lấy lệ Viên Thế Khải, cái này thế nhưng cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống, đành phải gật đầu nói đúng là.

"Vậy được rồi, chỉ là không biết khi nào có thể đến uống rượu mừng của Lâm Vân Chi cậu đây?" Viên Thế Khải nhàn nhã nói, uống một ngụm rượu vang đỏ Tây Dương, đẩy một ly cho Lâm Vân Chi.

"Cái này còn không biết, bởi vì ta còn không có để em ấy thấy tâm ý." Lâm Vân Chi nói dối, nhanh chóng uống ngụm rượu che giấu chột dạ.

"Tiểu tử cậu ngày thường làm việc quyết đoán giỏi giang như vậy, như thế nào gặp được vấn đề tình cảm lại dây dưa như vậy! Nè nếu là lại không làm, ta cần phải thay cậu ra tay!" Viên Thế Khải nhìn Lâm Vân Chi như vậy trong lòng không khỏi sốt ruột!

"Vâng, thuộc hạ sẽ mau chóng." Lâm Vân Chi có lệ qua đi, nàng biết đây là một cái sự tình không có khả năng, chỉ có qua loa cho xong.

"Được, cũng không có chuyện gì, cậu đi xem Từ gia chuẩn bị thế nào cho ta, ngàn vạn đừng chậm trễ ngày mai đón dâu." Viên Thế Khải không yên lòng Từ gia tiểu thư, vẫn là cảm thấy làm Lâm Vân Chi đi xem tương đối an toàn.

"Vâng." Lâm Vân Chi đáp ứng liền lui đi ra ngoài, ở cửa vừa lúc gặp được Sở Cảnh Sát phó thị trưởng Hạ Lôi, đây là đối thủ một mất một còn của Lâm Vân Chi, ai nhìn thấy ai cũng đều khó chịu, cơ hồ gặp được đều là làm như không thấy.

Lên xe, Lâm Vân Chi sai phó quan lái xe đi Từ gia.

Xe ngừng ở cửa Từ gia, thực rõ ràng Từ gia đã bố trí thực vui mừng, rất giống bộ dáng. Hàng vỉa hè đỏ thẫm, hỷ tự đỏ thẫm, còn có lụa đỏ thẫm, đều đặt đúng chỗ, chỉ là không khí lại một chút cũng không vui mừng, ngược lại là thực quạnh quẽ.

Từ lão bản biết Lâm Vân Chi tới, thực nhanh liền cung cung kính kính ra tới nghênh đón, "Lâm tướng quân, là cơn gió nào mang ngài đến đây."

Lâm Vân Chi không muốn đi vào ngồi, chỉ là nhìn nhìn bài trí này, nói: "Ta chính là đến xem Từ lão bản chuẩn bị như thế nào? Nhưng đừng lầm giờ lành ngày mai."

Từ lão bản vội xua tay, nói: "Nào dám nào dám, mặc kệ như thế nào cũng không thể lầm ngày lành tháng tốt của Đại tổng thống."

Lâm Vân Chi nhìn Từ lão bản bộ dáng thành khẩn, gật gật đầu, nói: "Kia được, một khi đã như vậy ta cũng yên tâm, hãy ở nhà chờ thật tốt ngày mai gả con gái đi."

Lâm Vân Chi định phải đi, Từ lão bản khách sáo giữ khách: "Tướng quân ngài không vào nhà ngồi một lát?"

Lâm Vân Chi lên xe, đối với Từ lão bản phất tay, nói: "Không cần."

Từ lão bản cong eo, cung tiễn Lâm Vân Chi rời đi, Lâm Vân Chi xe bên này vừa đi, hắn liền thở dài, thật là gia môn bất hạnh!

Ngồi trên xe, Lâm Vân Chi đột nhiên cười lạnh một tiếng, "Một cái thiếu nữ mười sáu bị bắt phải gả một cái nam nhân hơn năm mươi, lại cười như thế nào được?"

Phó quan dừng một chút, nói: "Tướng quân cũng là đồng tình vị tiểu thư kia?"

Lâm Vân Chi lạnh nhạt trào phúng một tiếng, lắc lắc đầu, mũ tướng quân cầm ở trong tay nhìn nhìn, nói: "Không thể nói đồng tình hay không, đây đều là mệnh, số mệnh của nàng ta ở chỗ này, ai cũng thay đổi không được. Ở cái niên đại này, nàng không có quyền lựa chọn."

Phó quan nghiêm túc nghe, cảm thấy tướng quân giảng cực kỳ hay, cảm thấy tán thưởng không thôi: "Tướng quân giảng thật tốt. Tôi nghe nói quốc gia người phương Tây đều là dân chủ, chính là người dân quốc gia chúng ta lại ngay cả quyền lợi nói chuyện phản kháng cũng đều không có."

Lâm Vân Chi nghe phó quan nói dân chủ không khỏi cả kinh, ngay cả hắn không đọc qua mấy năm sách mà phó quan đều biết dân chủ, mà bọn họ những kẻ này làm quan lại còn đang ủng hộ đế chế, thật là châm chọc! Nàng không ngăn được á khẩu, không trả lời được, trầm mặc hồi lâu, nói: "Loại lời nói này về sau không cần nói nữa."

Nếu bị người nào đó nghe được, khả năng đầu hắn liền phải nở hoa rồi.

Dân chủ, nàng làm sao không muốn dân chủ, chỉ là nàng bị đế chế đẩy đi.

Nhưng nàng trước sau tin tưởng dân chủ sẽ có, khả năng sẽ muộn một chút thôi.

Tới trong phủ rồi, phó quan trước sau như một dừng xe ổn xong liền về nhà.

Lâm Vân Chi một đường đi đến phòng, cũng không có nhìn thấy Chung Ngọc, trong lòng có một ít mất mát. Rốt cuộc đã có thói quen mỗi ngày trở về có cô gái nhỏ tung tăng nhảy nhót dính lại đây, hiện tại đột nhiên không thấy được, nàng trong lòng nhưng thật ra rất khó chịu.

Trở lại phòng, Lâm Vân Chi cởi áo khoác quân trang, chỉ mặc một cái sơ mi trắng, bởi vì buổi tối trời có chút lạnh lẽo, nàng lại thêm một cái áo khoác. Đi ra cửa phòng, một cổ gió lạnh đánh úp lại, làm nàng không ngăn được run run một chút.

Hôm nay buổi tối không có ánh trăng, có rất nhiều mây đen, phỏng chừng buổi tối sẽ có một hồi mưa to tầm tã tiến đến.

Không biết như thế nào, đi tới đi tới, đã đi tới trước cửa phòng Chung Ngọc. Lâm Vân Chi nhìn nhìn gian phòng nghỉ, đèn còn đang sáng lên, xem ra em ấy còn không có ngủ.

Mãi luôn do dự, nàng vẫn là gõ vang cửa phòng Chung Ngọc, nghẹn giọng nói: "Nữu Nhi, là ta, ta có chút lời muốn đối với em nói, có thể cho ta vào hay không?"

Trong phòng đầu tiên là trầm mặc trong chốc lát, mới nghe được thanh âm có người đi, theo sau đó cửa đã mở, Chung Ngọc khoác một kiện áo ngoài, thay Lâm Vân Chi mở cửa sau đó liền quay đầu ngồi trở lại trên giường, không thấy Lâm Vân Chi liếc mắt một cái.

"Có nói cái gì thì nhanh nói đi, em mệt mỏi." Thanh âm lạnh như băng.

Lâm Vân Chi nhìn thấy sắc mặt Chung Ngọc, trong lòng có chút bi ai, nàng đi tới mép giường Chung Ngọc, dựa gần bên cạnh em ấy ngồi xuống.

Chung Ngọc thấy Lâm Vân Chi ngồi lại đây, liền đem mông hướng bên cạnh lại di di xích ra.

"Nữu Nhi......" Lâm Vân Chi vốn định để Chung Ngọc không cần lạnh như băng, chính là tưởng tượng người ta đang nổi nóng, sao có thể lấy sắc mặt tốt đối với nàng đâu, ngẫm lại không cảm thấy liền thở dài, "Ta biết tâm ý của em, cũng thực hổ thẹn, chỉ đổ thừa ta vô phúc hưởng lấy. Em vẫn luôn hỏi ta là vì cái gì, mà ta luôn là không nói, ta là có khổ sở trong lòng."

Nghe đến đó, Chung Ngọc nhịn không được nhìn về phía Lâm Vân Chi, nàng muốn biết là vì cái gì, mặc kệ cái gì nguyên nhân mình đều có thể tiếp thu, chỉ cần anh ấy chịu nói ra.

"Em có thể đáp ứng ta hay không, lúc sau khi em biết chân tướng đừng tức giận?" Lâm Vân Chi cẩn thận nói.

Chung Ngọc trong lòng chợt lạnh, tay cũng khẩn trương lạnh cả người, nhưng vẫn là trấn định gật gật đầu, "Được. Em đáp ứng."

Được Chung Ngọc hứa hẹn, Lâm Vân Chi lúc này mới định tâm lại.

Nàng đem áo khoác cởi xuống dưới, đem áo sơ mi cái cúc áo thứ nhất cởi bỏ, cái thứ hai cúc áo cởi bỏ, cái thứ ba...... Nàng không dám nhìn đôi mắt Chung Ngọc, nàng sợ hãi nhìn đến kinh hoảng trong mắt em ấy.

Nắm lên tay Chung Ngọc, nàng cảm giác được tay đối phương có trong nháy mắt muốn lui trở về, nhưng nàng không có buông ra, cầm tay em ấy chậm rãi bỏ vào cổ áo của mình, đặt ở trên ngực chính mình.

"Bởi vì...... Ta là nữ nhân." Nàng nói.

Chung Ngọc sợ tới mức lập tức rút tay về, từ trên giường nhảy dựng lên, không thể tin tưởng nhìn Lâm Vân Chi, liều mạng lắc đầu nói, "Không có khả năng, sao có thể?. Anh là nam nhân mà, như thế nào sẽ là nữ nhân đây?!"

Lâm Vân Chi đã dự đoán được sẽ như vậy, nàng cũng rất khó chịu, cắn cắn môi chịu đựng cảm xúc muốn khóc kia, từ trên giường đứng lên, cầm lấy áo khoác, không dám xem đôi mắt Chung Ngọc, trầm thấp nói câu thực xin lỗi, xoay người liền rời đi phòng Chung Ngọc.

Mà giờ này khắc này Chung Ngọc đã khóc tê tâm liệt phế, nàng giả thiết tưởng tượng qua ngàn ngàn vạn vạn cái lý do, lại trước nay không có nghĩ tới một cái này, mình sao lại có thể tiếp thu người mà bản thân thích mười mấy năm thế nhưng là nữ?! Kia vì cái gì chị ấy không còn nói sớm một chút, vì cái gì nhiều năm như vậy ở thời điểm chị không thể tự kềm chế mới nói cho mình, làm mình như bị sét đánh!

Nàng cảm thấy giật mình, cảm thấy ủy khuất, cảm thấy hoang đường...... Trăm mối cảm xúc ngổn ngang, đều hóa thành nước mắt, một phát mà không thể vãn hồi.

Nàng không biết nên làm cái gì bây giờ, thực bàng hoàng thực bất lực, tựa như lúc trước cha rời đi để nàng một người lẻ loi hiu quạnh bàng hoàng như vậy......

Mình phải làm như thế nào?

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top