Chương 71: Ước định

Là một thụ, nếu gặp phải công một chút kỹ thuật đều không tốt, quá trình ân ái liền giống như con vịt gặm trúng trái lê. Nhưng nếu như một thụ ngay cả làm công làm như thế nào cũng không biết, sinh vật công là gì cũng không biết, như vậy vịt và trái lê dường như là một đường thẳng, cũng gặm không nổi nữa. Lần thứ nhất thì nhất định phải chảy máu, không phải lần đầu tiên cũng có thể chảy máu, đúng là cái bi kịch. Không thể nghi ngờ, Giang Hoài Sương chính là nằm ở trong cái bi kịch kia, đau buồn một đêm.

Đêm đó, Giang Hoài Sương ngủ đến cực không yên ổn, bất kể là đau đến sắp nứt đầu, eo bủn rủn hay là sau khi tiến vào cảm giác cũng làm cho cả người rất không thoải mái. Buổi sáng bởi vì vươn mình nên dưới thân đột nhiên đau nhức, Giang Hoài Sương hít vào ngụm khí lạnh liền tỉnh lại.

Mở mắt ra, liền nhìn thấy Hứa Đan Lạc đang ngồi quỳ ở một bên giường, chằm chằm không chớp mắt nhìn mình, cảm giác khó hiểu trầm mặc mà bị đè nén để Giang Hoài Sương mới vừa tỉnh lại sợ hết hồn. Cho dù là thân thể trần trụi ở phía dưới chăn hay là cảm giác ướt át dính ở hai chân đều nhắc nhở Giang Hoài Sương, đêm qua tuyệt đối không phải là một hồi xuân mộng mà thôi.

Vừa nhớ đến chính mình ở dưới thân Hứa Đan Lạc thở gấp cùng rên rỉ, một lần lại một lần trong đau đớn cùng khoái cảm, dẫn đến tình trạng dục vọng lên đỉnh. Giang Hoài Sương trừng Hứa Đan Lạc một chút, xoay mặt qua, nắm chặt chăn, đột nhiên không biết lúc này mình nên thẹn thùng hay là nên tức giận, cật lực đem đứa nhỏ này giáo dục một lần.

"Xin lỗi..."

"Hừ!" Trong lòng Giang Hoài Sương uất ức đến đòi mạng, hừ lạnh một tiếng, xoay người, chỉ chừa cái sống lưng cho Hứa Đan Lạc. Vết thương ở dưới thân tê rần làm Giang Hoài Sương càng căm tức, thấy quỷ, đem mình ăn sạch liền nói một câu xin lỗi là chùi mép xong sao? Còn khăng khăng cái ly rượu kia là tự mình cướp mà uống, hiện tại có hỏa cũng không có nơi phun.

"Xin lỗi..."

Giang Hoài Sương ngay cả hừ đều không muốn hừ. Dằn vặt hơn nửa buổi tối, buồn ngủ rũ rượi, thật vất vả nằm yên, cảm giác đau đớn thoáng giảm bớt. Lúc này ngày mới vừa lên, tính toán còn có thể ngủ thêm một chút. Sau khi thức dậy vẫn là không nên đi làm, Giang Hoài Sương nhắm mắt lại, mơ mơ màng màng bắt đầu tiếp tục ngủ.

Nhưng muốn ngủ lại cũng không phải chuyện dễ dàng, Giang Hoài Sương tuy nhắm mắt nhưng cảm thấy tầm mắt của Hứa Đan Lạc trước sau vẫn giằng co ở trên người mình, khiến lòng người cảm thấy bất an. Thật giống như có chỗ nào không đúng... Giang Hoài Sương dụi dụi con mắt, từ từ xoay thân thể quay trở lại.

"Xin lỗi..." Hứa Đan Lạc quỳ xuống, vừa thấy Giang Hoài Sương quay lại, một lần nữa mở miệng áy náy nói, âm thanh hơi thấp, còn mang theo vài phần khàn khàn.

"Được rồi, phiền chết rồi." Giang Hoài Sương cau mày: "Em về phòng mình đi, còn nữa, hãy quên chuyện tối hôm qua đi."

Hứa Đan Lạc mím chặt môi không lên tiếng, cũng không giống như muốn nghe lời ngoan ngoãn rời đi.

Giang Hoài Sương có chút tức giận, đã cho cái bậc thang còn không mau mau leo xuống, em ấy đây là muốn làm gì. "Không nghe lời chị nói có đúng không? Trở về phòng của em đi, đừng ở trước mắt chị, cút!"

"Xin lỗi..."

"Xin lỗi, xin lỗi... Hai chữ này có bán giảm giá không? Chị nói rồi, tối hôm qua cái gì cũng đều không có phát sinh, em nghe không hiểu sao?" Giang Hoài Sương không chịu được Hứa Đan Lạc lăn qua lộn lại cứ nói hai chữ kia. Huống chi, đêm qua vốn là một chuyện sai lầm thật lớn.

"Xin lỗi..."

"..." Giang Hoài Sương cảm giác mình muốn chết, liền xoay người lại không muốn lý sự với cái tên cố chấp này, thích nói thì cứ nói cho đủ đi.

"Xin lỗi..."

Căn bản nghĩ rằng nếu mình không để ý đến thì Hứa Đan Lạc có thể ngoan ngoãn câm miệng. Ai mà biết đứa nhỏ này lại giống như là niệm kinh, cách mười mấy giây liền đem hai chữ này nói lại một lần. Vốn là đau đầu không thoải mái, Giang Hoài Sương đầu hàng, không đi đúng không, vậy mình đi. Dù sao cũng mất ngủ, trên người lại dính dính rất không thoải mái, Giang Hoài Sương chống đỡ đứng lên, chuẩn bị mặc áo ngủ đi tắm rửa.

"Xê ra chút..." Giang Hoài Sương thật vất vả ở trên giường tìm thấy áo ngủ nhưng lại bị Hứa Đan Lạc đè hơn một nửa, kéo kéo không lôi ra được.

"Xin lỗi..."

"Em!" Đứa nhỏ này là cố ý sao, Giang Hoài Sương vừa định vươn tay đem áo ngủ kéo ra nhưng không cẩn thận nhìn thấy trên môi Hứa Đan Lạc một màu đỏ tươi. Giang Hoài Sương buông tay kéo áo ngủ, ngược lại nắm gò má của Hứa Đan Lạc, hơi dùng sức tách môi ra. Chỉ thấy môi dưới có vài vết thương nhỏ, máu đều trào ra bên ngoài, đến gần sát vào lại có thể ngửi được mùi máu tanh nhàn nhạt. "Xảy ra chuyện gì? Tự em cắn?" Giang Hoài Sương xin thề lúc này máu còn đang chảy, vết thương này tuyệt đối không phải là do mình gây ra.

"Xin lỗi..." Hứa Đan Lạc không có giãy dụa, mặc dù bị Giang Hoài Sương giữ mặt vẫn lặp lại hai chữ xin lỗi. Giọt máu theo động tác môi mà càng chảy càng nhiều, mới nhìn thật là có mấy phần cảm giác khủng bố.

"Hứa Đan Lạc, em phát thần kinh cái gì?" Giang Hoài Sương theo bản năng cảm thấy sự tình có chút không đúng. "Ngoại trừ xin lỗi em có thể nói cái khác hay không?"

"Xin lỗi..."

Giang Hoài Sương nheo lại mắt, đưa tay ra ở trước gương mặt nhỏ trắng xám của Hứa Đan Lạc quơ quơ, không có phản ứng, trong lòng không khỏi hoảng hốt: "Chị tha thứ cho em, em có thể đừng xin lỗi nữa được không?" Tại sao lại cảm giác đứa nhỏ này giống như là bị mất hồn vậy.

Ngừng một lúc, không thấy Hứa Đan Lạc tiếp tục nói xin lỗi, Giang Hoài Sương nhẹ thở phào nhẹ nhõm. Chưa kịp tức giận chỉ nghe Hứa Đan Lạc dùng ngữ khí cực kỳ quái dị nói: "Chị lừa người..."

"Em xong chưa, chị đã nói rồi, chị tha thứ cho em, xin em xem như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, em còn muốn thế nào?" Giang Hoài Sương không thể chịu được sau một đêm mình bị dằn vặt lại còn phải dỗ dành đứa nhỏ, một luồng khí nóng xông đến, cũng không thèm để ý Hứa Đan Lạc, đột nhiên đem áo ngủ rút ra, ở trong chăn mặc vào. Đột nhiên dùng đến sức mạnh to lớn, để cho Hứa Đan Lạc trọng tâm bất ổn, xiêu vẹo ngã trên giường. Giang Hoài Sương liếc mắt một cái, vươn mình xuống giường tiến vào phòng tắm. Đứa nhỏ tùy hứng cố chấp cái gì, đáng ghét nhất...

Rửa sạch sẽ thân thể, ngâm qua nước ấm, cuối cùng Giang Hoài Sương cũng coi như là cảm thấy dễ chịu một chút. Đi ra, vừa nhìn thấy Hứa Đan Lạc còn duy trì tư thế nghiêng ngã lúc nãy, ngược lại không khỏi tức giận vì không có chỗ phát tiết. Tuy nói tự mình uống cái ly rượu kia, là tự làm tự chịu, thế nhưng kẻ cầm đầu vẫn là người này. Từ khi bắt đầu tỉnh lại, lửa giận cùng với sự xấu hổ của Giang Hoài Sương không ngừng tăng lên. Không chỉ bởi vì mình bị giày vò mà tức giận, càng nhiều là bởi vì Hứa Đan Lạc rốt cục vẫn là đi đến bước này. Dù cho mình thích Hứa Đan Lạc, nhưng Giang Hoài Sương vẫn hy vọng quan hệ của hai người có thể đơn thuần một chút, như vậy chờ Hứa Đan Lạc lớn lên một chút, thành thục một chút, có lẽ sẽ phát hiện đây chỉ là một loại mê luyến lúc còn trẻ, liền có thể đi tìm kiếm hạnh phúc chân chính. Nhưng hiện tại thì được rồi, Hứa Đan Lạc và mình đã lên giường, thật sự là phải tiếp tục đi trên con đường này. Con đường này khó đi như vậy, Giang Hoài Sương thật sự không nỡ để Hứa Đan Lạc cùng đi.

"Xin lỗi..." Hứa Đan Lạc nằm lỳ ở trên giường, không động chút nào, chỉ là tiếp tục kiên trì nói.

Cái tật xấu gì... Giang Hoài Sương nhíu mày lại, đi đến bên giường: "Em lấy thuốc từ đâu? Có còn hay không? Giao ra đây."

"Xin lỗi..."

Cuối cùng Giang Hoài Sương đã rõ chỗ nào không đúng rồi, đứa nhỏ này không khóc không nháo, không cười không ồn ào, ngay cả vẻ mặt cũng không có, tới tới lui lui chỉ nói xin lỗi, tựa như con rối được giật dây, kéo ngã cũng không biết xê dịch. Lại nhìn một chút trên mặt Hứa Đan Lạc, vành mắt đen cùng vết thương ngoài miệng, không phải một đêm không ngủ chứ... Tiếp đó, bất luận Giang Hoài Sương cùng Hứa Đan Lạc nói cái gì, thu lại được tổng cộng chỉ có hai chữ xin lỗi. Điều này làm cho Giang Hoài Sương ý thức được phiền phức lớn rồi. Đưa tay sờ sờ Hứa Đan Lạc, lại phát hiện đứa nhỏ này thân thể vô cùng cứng ngắc, đặc biệt nơi đầu gối, hơi hơi động thì trên mặt sẽ lại xuất hiện vẻ thống khổ.

Tàn nhẫn quyết tâm đem chân đang gập của Hứa Đan Lạc kéo thẳng, nhét vào cái gối ở phía dưới đầu của em ấy, trong lòng Giang Hoài Sương có chút hốt hoảng, rồi lại không biết nên làm như thế nào. Muốn dẫn Hứa Đan Lạc đến bác sĩ xem sao... Giang Hoài Sương do dự. Đầu ngón tay vô ý thức ở trên lưng Hứa Đan Lạc nhẹ nhàng vỗ vỗ, bất tri bất giác, thân thể của Hứa Đan Lạc chậm rãi thả lỏng, âm thanh nói xin lỗi cũng bắt đầu hơi dừng lại. Tâm niệm lóe lên, Giang Hoài Sương nằm xuống theo, từng chút từng chút đem Hứa Đan Lạc ôm vào trong ngực. Đến gần rồi mới phát hiện, không chỉ là cứng ngắc mà thôi, những run rẩy nhỏ bé kia là bởi vì cái gì... Sợ hãi sao...

"Chị không có lừa em, đó là một bất ngờ không phải sao. Em xem, chị còn ở đây, không có rời khỏi. Tất cả mọi chuyện đều qua rồi, vì lẽ đó không cần xin lỗi, thật." Nhớ đến lúc nãy ngoài trừ nói hai chữ kia ra, Hứa Đan Lạc có nói đến ba chữ khác, Giang Hoài Sương nhẹ nhàng xoa xoa theo sống lưng Hứa Đan Lạc, mở miệng an ủi: "Được rồi, đều đã qua, không muốn em tiếp tục nói xin lỗi, dáng vẻ của em thật là làm cho người ta lo lắng."

Sau khi yên tĩnh được một lúc, thân thể trong lòng ngực giật giật, lại mở miệng nhưng kèm theo mấy phần nức nở: "Em thật không có nghĩ đến thương tổn chị, thật sự... Em chưa hề nghĩ đến..."

Trong lòng Giang Hoài Sương muốn đập đầu chết đi, tại sao rõ ràng người bị giày vò là mình nhưng kết quả phải đảm nhiệm vai trò người an ủi. Vào lúc này, không phải mình mới là đối tượng nên được an ủi nhất hay sao! Tuy là oán thầm như vậy, thế nhưng đối với Hứa Đan Lạc lại lo lắng, không ngạc nhiên chút nào chiếm thượng phong. "Chị biết, chị biết..."

Giang Hoài Sương thở dài một hơi: "Cái ly rượu kia là tự chị uống, chị biết từ lúc mới bắt đầu em cũng chỉ là dự định để chị thương tổn em mà thôi. Em cái này... Ngu ngốc..." Động tác trong tay dừng một chút, lúc hạ xuống thì lại mềm mại thêm mấy phần.

Tiếng rầu rĩ nghẹn ngào chính thức vang lên, móng vuốt nhỏ leo lên vạt áo của mình, Giang Hoài Sương thở phào nhẹ nhõm, xem ra là không sao rồi. Đứa nhỏ này... Là bởi vì thương tổn người yêu thích, cho nên tâm tình nhất thời tan vỡ sao. Giang Hoài Sương chẳng muốn tìm hiểu rõ ràng, may mắn chính là bây giờ nhìn đã tốt hơn rồi.

"Hận em không... Đối với chị làm ra chuyện như vậy."

"Chỉ là chuyện bất ngờ."

"Thật ra chị không muốn cùng em làm, khi đó chị muốn đi tìm Thang Biên Tâm..."

"Tiểu Lạc..." Giang Hoài Sương mới vừa nghiêm túc mở miệng liền phát hiện người bên cạnh thân thể đột nhiên lại bắt đầu cứng ngắc lên. Trong lòng đột nhiên đau nhói, từ khi mất đi người thân cho đến nay, Hứa Đan Lạc cũng chỉ có một mình mình mà thôi.

Nhưng kể từ khi biết tâm ý của đứa nhỏ này, mình đã nghĩ cách làm thế nào để kéo dài khoảng cách giữa hai người ra mà quên mất, thật ra Hứa Đan Lạc chỉ là một đứa trẻ mẫn cảm mà thôi. Chính mình trốn tránh đã mang lại cho Hứa Đan Lạc khó khăn rất lớn, bất an không xác định cùng với sợ hãi càng nhiều...Cho nên cục diện khốn đốn ngày hôm qua, nguyên nhân là tiểu Lạc cố chấp, mình cũng thường mập mờ không rõ ràng. Loại trò chơi một người trốn một người đuổi này, đến cuối cùng sẽ là tử cục. Trong lòng Giang Hoài Sương nghĩ đến mà sợ hãi.

Thấy Giang Hoài Sương không nói lời nào, trong lòng Hứa Đan Lạc lại bắt đầu hoảng loạn lên, thương tổn người mình thích là chuyện thà rằng chết đi cũng không muốn làm. Nhưng ngày hôm qua chính mình đã làm. Hứa Đan Lạc chưa từng nghĩ đến dược tính của xuân dược sẽ là như vậy, thân thể của Giang Hoài Sương đều khó chịu không thể ẩn nhẫn, không có cách nào hóa giải dằn vặt. Bởi vì đau đớn mà phát sinh kêu rên, theo đầu ngón tay chảy ra máu tươi, tất cả đều là tội nghiệt của mình. Cuối cùng cũng không có cách nào để thời gian quay trở lại, ngoại trừ nói xin lỗi, Hứa Đan Lạc thật sự không biết mình còn có thể làm những gì.

Chỉ là hơi hơi thất thần, tỉnh lại một chút, Giang Hoài Sương liền lại nghe được cái áy náy kia liên tục nói xin lỗi. Đến cùng bản thân mình đang làm những gì... Bởi vì sợ bị thương tổn, bởi vì sợ mất đi, cho nên muốn cục diện mập mờ, đối với đứa nhỏ này mà nói đã là tử cục. Nhất định phải đưa ra lựa chọn...

Giang Hoài Sương đem Hứa Đan Lạc từ bên người lôi kéo vào một chút, lau khô nước mắt trên mặt Hứa Đan Lạc, mở miệng nói: "Có phải là em rất yêu chị hay không?"

"Ừm!" Hứa Đan Lạc đem hai chữ xin lỗi đến bên mép nuốt trở vào, mãnh mẽ gật đầu.

Quả nhiên là đáp án này... Giang Hoài Sương đột nhiên cảm thấy chính mình như con heo ngu ngốc. Cho dù tương lai có nhiều biến số như vậy, nhưng lúc này tình cảm của Hứa Đan Lạc thật sự là quá rõ ràng.

"Như vậy, liền nghe rõ ràng điều tiếp theo chị muốn nói." Giang Hoài Sương dừng một chút, chờ Hứa Đan Lạc gật gật đầu, lúc này mới tiếp tục nói: "Chị cũng yêu thích em, điều này lúc trước đã nói với em, hiện tại lặp lại một lần nữa. Thế nhưng em còn quá nhỏ, chuyện tình cảm cũng không đơn giản giống như em đã nghĩ. Chị có thể đáp ứng cùng với em, thế nhưng em cũng nhất định phải đáp ứng chị một ít chuyện."

"Cái gì... Chuyện gì?"

"Thứ nhất, loại thủ đoạn giống như tối hôm qua em không thể dùng lại. Hai người có tình cảm hay không, có thể chung một chỗ hay không, tuyệt đối không phải xây dựng trên loại chuyện kia. Thứ hai, xin em yên tâm đem suy nghĩ thả vào việc học tập của em, nếu như thi không được vào trường đại học tốt, chuyện của hai chúng ta cứ như vậy không bàn nữa. Thứ ba, trước lúc em tốt nghiệp đại học, chúng ta không thể chung một chỗ."

Hứa Đan Lạc đành mếu máo, không lên tiếng.

Giang Hoài Sương thở dài: "Đồng nghĩa chị cũng bảo đảm, trước khi em tốt nghiệp đại học sẽ không đi tìm những người khác, như vậy có được chứ?"

"Ngày hôm qua chị còn nói muốn đi tìm Thang Biên Tâm..." Hứa Đan Lạc cảm thấy một khi mình đi ra ngoài học đại học, theo như biểu hiện ngày hôm qua của Giang Hoài Sương mà nói, nhất định sẽ 'hồng hạnh xuất tường'.

"Khụ... Em còn không thấy ngại nói đến chuyện ngày hôm qua." Giang Hoài Sương giận dữ.

"Là bởi vì muốn cùng Thang Biên Tâm làm, không muốn cùng với em đúng không..." Hứa Đan Lạc chớp mắt đầy nước long lanh, trừng lớn.

"Đã nói rồi, là bởi vì em còn nhỏ tuổi!" Giang Hoài Sương thấp giọng nói thầm: "Hơn nữa kỹ thuật của em cũng kém."

"Chị ấy đã có chủ rồi." Hứa Đan Lạc không nghe thấy nửa câu sau.

"Làm sao em biết?" Giang Hoài Sương ngây ra: "Thang Biên Tâm đã nói với em cái gì?"

Hứa Đan Lạc biết mình nói lỡ miệng, liền không lên tiếng.

"Ngày hôm qua là muốn gọi Thang Biên Tâm mang chị đến nơi có thể giải quyết chuyện này. Chị không có tâm tư chạm đồ của người ta." Giang Hoài Sương không biết tại sao đến cùng mình muốn giải thích chuyện này với Hứa Đan Lạc.

"Vậy chị chính là thà cùng người xa lạ làm, cũng không muốn cùng em làm?" Hứa Đan Lạc tức giận.

"Em có thôi không! Không phải đã làm rồi sao." Giang Hoài Sương cảm thấy có lúc cùng Hứa Đan Lạc giảng đạo lý thật là không có đạo lý để giảng.

"Được, em đáp ứng điều kiện của chị. Em sẽ cố gắng học tập, thi vào trường đại học tốt. Trước đó, em cũng sẽ không làm chuyện giống như ngày hôm qua. Thế nhưng chị cũng không thể ngăn cản em, cho dù đang học tập em vẫn có thể quan tâm tốt với chị. Hơn nữa, chờ em đủ mười tám tuổi, chị liền phải cùng với em. Đồng nghĩa, chị không được đi tìm những người khác, không được từ trong nhà dọn đi, không được đi sớm về trễ giống như trước, không được cố ý tránh em..." Thấy Giang Hoài Sương nổi giận, Hứa Đan Lạc không dám tiếp tục dây dưa vấn đề tối hôm qua nữa.

"Ngừng, tại sao em lại có nhiều yêu cầu như vậy?" Giang Hoài Sương không biết nói gì: "Hơn nữa mười tám tuổi quá nhỏ, chờ tốt nghiệp đại học mới có thể chung một chỗ."

"Mười tám..."

"Tốt nghiệp đại học!"

"Mười chín... Lúc ở nhà muốn ngủ cùng với chị. Đương nhiên là đơn thuần ngủ."

"Năm thứ ba đại học..."

"Hai mươi, giới hạn cuối cùng."

"Em cho là đang trả giá?"

"Hai mươi tuổi đã có thể tự quyết định cuộc đời của mình, chờ em đủ hai mươi tuổi liền chung một chỗ với chị." Hứa Đan Lạc cúi đầu hướng về ngón tay, ngượng ngùng nở nụ cười: "Em không muốn để cho chị chờ quá lâu."

Mím chặt môi! Giang Hoài Sương xoay mặt qua, trong lòng liền cảm thấy ấm áp: "Nếu như đến khi em hai mươi tuổi, vẫn còn kiên trì nghĩ như vậy thì ở cùng nhau đi..."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top