Chương 52: Trốn đi
Hứa Đan Lạc đang dùng mọi cách tự trách nhưng không biết ngay lúc mình ra sức đi siêu thị ở cửa phía nam, một chiếc xe taxi màu đỏ dừng lại ở cửa bắc trong tiểu khu, sau đó cấp tốc nghênh ngang rời đi.
Lúc Hứa Đan Lạc ôm một đống trứng gà và túi muối về đến nhà, nhấn chuông cửa đều không có ai đáp lại, lúc này mới phát hiện có chút không đúng. Buông cái túi mới mua sắm trong siêu thị xuống, mang theo vài phần ngờ vực bắt đầu lục lọi túi thỏ con nhỏ, lấy ra chìa khoá mở cửa, quả nhiên trong phòng khách đã không còn bóng dáng của Giang Hoài Sương. Chưa từ bỏ ý định tìm kiếm khắp nơi trong nhà, lúc này Hứa Đan Lạc mới tin tưởng, Giang Hoài Sương thật sự không ở nhà.
Gọi điện thoại di động cho Giang Hoài Sương nhưng lại tắt máy. Không phải là... Trốn đi rồi chứ... Hứa Đan Lạc lo lắng tự an ủi một phen, ngày hôm qua Giang Hoài Sương vẫn kiên trì quyết định. Chỉ là vali và túi xách đều ở trong phòng ngủ lớn, quần áo trong tủ cũng không thấy ít đi, ngoại trừ bản thân Giang Hoài Sương không ở đây, còn lại thật không có nơi nào nửa phần dị thường. Chỉ là đột nhiên cảm thấy không có dị thường mới là dị thường nhất!
Ngay lúc Hứa Đan Lạc vừa nghĩ là ở nhà chờ Giang Hoài Sương trở về hay là đi biệt thự nhìn một chút, chuông cửa đột nhiên vang lên. Khẽ thở ra một hơi, đúng là mình suy nghĩ nhiều. Chỉ do từ sau khi phát hiện Giang Hoài Sương có một mặt đà điểu kia, bản thân mình cũng trở nên có vẻ hơi căng thẳng.
Mở cửa quả thật là một gương mặt vô cùng căng thẳng, Hứa Đan Lạc miễn cưỡng đem lời nói muốn mở miệng trêu chọc làm cho nín trở lại.
"Dì Tề?" Tuy rằng không biết sáng sớm ngày cuối tuần Tề Tử Vũ lại chạy đến nơi đây làm cái gì, nhưng Hứa Đan Lạc vẫn tốt bụng đưa Tề Tử Vũ thở cũng thở không nổi vào nhà.
"Giang... Giang Hoài Sương đâu?" Tề Tử Vũ vừa vào nhà liền nhìn xung quanh, hận không thể biến thành một cái Radar hình người để trong thời gian ngắn nhất tìm ra tung tích của Giang Hoài Sương. Nhưng bất kể là người hay là Radar nhân tính, cũng không thể để Giang Hoài Sương từ không có mà biến thành có.
"Hình như đã đi ra ngoài, di động cũng tắt máy, em phải ở chỗ này chờ chị ấy." Hứa Đan Lạc tạm thời ngăn chặn lo lắng ở trong lòng, đưa ly nước cho Tề Tử Vũ, rõ ràng dì ấy tức giận mà đến.
"Đã đi rồi à..." Tề Tử Vũ cau mày, nhỏ giọng thì thầm một tiếng, thuận tiện uống từng ngụm nước lớn. Có trời mới biết, sáng sớm mình bị bà chủ làm liên hoàn đoạt mệnh CALL, sợ đến ngay cả trang điểm cũng không kịp mà chạy đến, kết quả vẫn không thể nào đuổi kịp.
Mãi đến khi uống hết một ly nước vào bụng, Tề Tử Vũ mới bình tĩnh lại, nhìn Hứa Đan Lạc ở bên cạnh giống như đứng trên đống lửa ngồi trên đống than, không khỏi cảm thán bà chủ mình thần cơ diệu toán. Nếu như mình chạy đến trễ, e rằng đứa nhỏ này sẽ gấp chết đi...
"Vừa nãy Giang tiểu thư đã gọi điện thoại cho chị, nói là có việc gấp muốn đi công tác mấy ngày, để chị giúp đỡ, trước tiên tìm một bảo mẫu chăm sóc em." Tề Tử Vũ tất nhiên là biết Giang Hoài Sương biên soạn lời nói dối quá kém, không biết làm sao mình vẫn đúng là không có chỗ nào để phản bác. Nói đến chuyện này, mình cũng là có trách nhiệm. Nếu không phải buổi sáng trước một ngày, vừa lúc ở bãi đậu xe nhìn thấy xe của Giang Hoài Sương, sốt ruột đẩy Thang Biên Tâm đi ra ngoài nói rõ ràng chuyện này cũng sẽ không bị Hứa Đan Lạc nghe được.
Tề Tử Vũ hoàn toàn có thể tưởng tượng ra dáng vẻ của Giang Hoài Sương bị một cái ám côn gõ đến không kịp ứng phó, vì vậy muốn trốn tránh Hứa Đan Lạc cũng là chuyện hợp tình hợp lí. May là Thang Biên Tâm còn chưa kịp thẳng thắn nói rõ chuyện ở cùng với mình, nếu không dựa vào tính tình của Giang Hoài Sương, nhất định sẽ không đem việc chăm sóc Hứa Đan Lạc nhờ mình. Tình cảm giữa Giang Hoài Sương và Hứa Đan Lạc như thế nào, Tề Tử Vũ tất nhiên là vẫn thấy ở trong mắt, hiện tại làm cho Giang Hoài Sương ra ngoài trốn tránh, ném Hứa Đan Lạc một mình ở nhà, ánh mắt Tề Tử Vũ nhìn về Hứa Đan Lạc tràn ngập đồng tình cùng áy náy.
"..." Việc gấp bao nhiêu mà chờ mình mua túi muối trở về cũng chờ không kịp. Khẳng định là bởi vì còn chú ý sự tình sáng sớm hôm qua bị mình nhìn thấy, cho nên mới trốn đi. Hứa Đan Lạc rất bất mãn hành vi đà điểu của Giang Hoài Sương. Hay là bởi vì rất chú ý việc Thang Biên Tâm đề nghị chia tay? Chị ấy đối với Thang Biên Tâm thật sự có cảm tình sâu nặng sao, vì một người như thế, đáng giá để bản thân phiền muộn đến rời nhà trốn đi? Vừa nghĩ đến Giang Hoài Sương bị Thang Biên Tâm vứt bỏ, tâm tình ở trong lòng Hứa Đan Lạc trở nên phi thường quái dị, mừng rỡ cùng tức giận xen lẫn nhau, vô cùng phức tạp.
Tề Tử Vũ thấy Hứa Đan Lạc trầm mặc không nói câu nào, chỉ cho rằng em ấy đang lo lắng cuộc sống sau này. Bị vướng bởi tâm thái hổ thẹn, Tề Tử Vũ đề nghị nói: "Nếu như em không thích mời bảo mẫu thì liền qua nhà chị ở? Từ sau lần gặp mặt trước, mẹ chị luôn nhắc đến em, còn nói chờ Giang tiểu thư có thời gian liền mang em đến chơi."
"Cảm ơn chị... Chỉ là không cần..." Hứa Đan Lạc quyết định muốn ở nhà để chờ Giang Hoài Sương trở về, sau đó ngay lập tức đem khóa trói lại thật kỹ sẽ không cho cơ hội trốn đi!
Tề Tử Vũ nở nụ cười: "Cái kia... lát nữa chị dẫn em đi chọn bảo mẫu."
"Ý của em là, em sẽ không rời đi nơi này, thế nhưng cũng không cần bảo mẫu." Căn nhà này chỉ dành cho Giang Hoài Sương và mình, Hứa Đan Lạc căn bản không muốn để cho người khác đến, ngay cả một bảo mẫu cũng không được.
"Không được, làm sao có thể để em ở nhà một mình! Một đứa bé như em sống làm sao?" Tề Tử Vũ không chút nghĩ ngợi phủ định Hứa Đan Lạc. Hơn nữa mình cũng không thể phụ lòng bà chủ căn dặn, coi như mình xuất phát là do được căn dặn cũng không thể để cho một đứa trẻ vị thành niên sống một mình ở nhà.
"Chị ấy chỉ là đi công tác thôi mà, mấy ngày nữa sẽ trở về. Mấy ngày này em vẫn có thể chăm sóc tốt cho bản thân." Hứa Đan Lạc giả vờ thoải mái mở miệng.
"Mấy ngày? Chị ấy có thể trong vòng một tháng trở về chị liền cám ơn trời đất." Tề Tử Vũ nhớ đến Giang Hoài Sương cất nhấc mình lên đến chức phó tổng quản lý công ty, chuyện không quan trọng không cần liên hệ, thì biết lần này bà chủ của mình trốn đi e rằng không phải chuyện mấy ngày. Nói ra mới phát hiện, mình thật sự là nhanh miệng, đứa bé ở trước mặt rõ ràng lại càng trở nên thêm tối tăm.
"Em gọi điện thoại cho chị ấy, là tắt máy." Hứa Đan Lạc mở miệng.
"Có thể là hết pin..." Ánh mắt Tề Tử Vũ lóe lên, cười ha hả.
"Làm sao mới có thể liên lạc với chị ấy?"
"...Chị cũng không biết, chỉ có thể chờ chị ấy khởi động máy." Hòm thư cái gì, bà chủ dặn dò không thể nói cho em biết, trong lòng Tề Tử Vũ cứng rắn nói dối.
"..." Hứa Đan Lạc đột nhiên ý thức được Giang Hoài Sương không những là trốn đi mà còn là ra đi rất triệt để, biện pháp của chị ấy là hoàn toàn cắt đứt liên lạc với mình. Triệt để trốn tránh như vậy... Đến cùng là vì cái nào đây. Như vậy thì chị ấy là đang trốn tránh mình hay là đang trốn tránh Thang Biên Tâm? Trong lòng Hứa Đan Lạc xuất hiện nghi ngờ nho nhỏ, tuy rằng tạm thời không giải thích được cũng chôn sâu đáy lòng.
Giang Hoài Sương tất nhiên là một chốc truy đuổi không trở lại. Hai người tiếp tục thảo luận đến cùng là có mời bảo mẫu hay không. Cuối cùng, Hứa Đan Lạc kiên trì lấy lý do hai căn phòng trong nhà vô cùng không hoan nghênh người lạ vào ở mà thu được toàn thắng. Chỉ là Hứa Đan Lạc cũng nhượng bộ một chút, vốn dĩ trong nhà có mời giúp việc theo giờ đến nấu cơm và dọn dẹp, mỗi ngày phải ở lại thêm mấy tiếng.
Ngay lúc Tề Tử Vũ và Hứa Đan Lạc luẩn quẩn cái vấn đề lo liệu trong gia đình, thì Giang Hoài Sương đã an an ổn ổn ngồi ở trên xe đi đến thành phố T. Không có tự mình lái xe là bởi vì Giang Hoài Sương thật sự không biết kế tiếp mình nên đi về nơi nào, duy nhất biết được chính là phải cách xa đứa bé kia một chút, xa hơn chút nữa, ít nhất cũng phải chờ em ấy bỏ đi cái phần hăng hái mới mẻ mới có thể trở về. Dựa vào thời gian Hứa Đan Lạc đi ra ngoài mua muối vội vàng rời nhà trốn đi, hậu quả chính là ngoại trừ cần phải mang theo giấy tờ tùy thân và ví tiền, chỉ kịp tiện tay cầm theo máy tính xách tay. Giang Hoài Sương cảm thấy bản thân mình quả thật là đang chạy trối chết.
Giang Hoài Sương cũng từng nghĩ đến để lại một tờ giấy, tránh cho Hứa Đan Lạc lo lắng nhưng khi cầm bút thì mới phát hiện, cho dù khoảng cách chỉ là một tờ giấy thì mình vẫn cảm thấy xấu hổ vô cùng, không biết nên nói cái gì cho phải. Cuối cùng, không thể làm gì khác hơn là tùy tiện đưa ra cái lý do để Tề Tử Vũ mau chóng chạy đến nhà thu dọn tàn cục.
Nhớ đến buổi sáng bị hôn môi thì trong lòng xúc động khó hiểu, Giang Hoài Sương ý thức được bản thân mình thật sự cần yên tĩnh một chút. Tâm tình của mình bị khích động và ba nuôi của Jessica, còn có cái gì khác biệt...
Buổi chiều khi đến thành phố T, chuyện đầu tiên phải làm tất nhiên là viết lá thư gửi đến công ty, đem công việc tuần sau sắp xếp thật tốt. Mở hòm thư ra, đầu tiên Giang Hoài Sương nhìn thấy chính là nhận được thư của Cố Thiên Dao. Hai ngày nay cũng thật là hỗn loạn... Giang Hoài Sương nhẹ kích chuột mở ra, khi nhìn rõ nội dung trong thư đột nhiên sửng sốt. Từ trước đến giờ, thư của Cố Thiên Dao không dài, đều chỉ là một câu nói, lần này cũng không ngoại lệ.
"Hoài Sương, sau khi chúng ta chia tay, trong số bạn gái của cậu, có ai nhỏ tuổi hơn so với cậu không? Nếu như có, lúc mới bắt đầu làm sao cậu phân rõ loại cảm tình đối với người đó là sủng ái hay là ái tình?"
Quýnh... Nếu như không phải biết rõ nhân phẩm của Cố Thiên Dao, Giang Hoài Sương thật sự sẽ hoài nghi có phải Cố Thiên Dao ở trong nhà của mình gắn thiết bị, còn nhìn thấy một màn buổi sáng vô cùng xấu hổ kia. Lại nhìn một chút thời gian gửi thư, là tối hôm qua lúc gần rạng sáng.
Nhấn trả lời, Giang Hoài Sương đánh bàn phím, thành khẩn trả lời một vấn đề trước Cố Thiên Dao: "Chưa từng có quan hệ với người nhỏ tuổi hơn mình." Thuận tiện chần chờ hồi lâu quay về vấn đề thứ hai. Không biết tại sao, Giang Hoài Sương rất trực tiếp từ vấn đề thứ hai liên tưởng đến mình và Hứa Đan Lạc. Lúc mới gặp thì cái tiểu loli quật cường kia dáng vẻ vô cùng đáng thương xin được lưu lại, sau đó từ từ càng ngày càng hiểu chuyện và thân thiết, vì vậy để cho mình tiếp nhận sự tồn tại của em ấy một cách tự nhiên. Loại cảm tình kia chẳng qua là sủng ái mà thôi, cảm giác của người thân.
Giang Hoài Sương không muốn lại ngẫm nghĩ kỹ, thu hồi tâm tư tiếp tục viết: "Thật ra cảm tình của con người rất phức tạp, giống như có lúc con người cũng sẽ ngộ nhận ái tình và tình thân. Chỉ là quan trọng nhất chính là có thể tỉnh táo mà biết tâm ý của mình, cùng với cái gì nên làm, cái gì không nên làm. Tối hôm qua cậu thất hẹn, cùng với việc cậu hỏi chuyện này, có liên quan đến việc Thiên Dao có người thích sao?"
Giang Hoài Sương biết giờ khắc này không muốn lại tìm tòi tâm ý của mình là bởi vì thật sự quá sáng tỏ, có một số việc là không nên, vì vậy tiếp tục tìm hiểu liền không còn bất kỳ ý nghĩa gì.
Sau khi gửi thư đi, Giang Hoài Sương đột nhiên có chút hối hận, không nên thêm vào câu nói cuối cùng kia. Lấy quan hệ qua lại giữa mình và Cố Thiên Dao mà nói, việc trêu chọc bằng cách tìm tòi nghiên cứu như vậy cũng không nên xuất hiện. Nhưng trên màn hình biểu hiện thư đã gửi đi thành công, hối hận cũng không có ý nghĩa gì. Giang Hoài Sương tự giễu cong cong khóe miệng, dù sao cũng đã đủ hỗn loạn, không phải sao...
Giang Hoài Sương vừa không ôm hi vọng gì nhấn nút F5, vừa mở file Word bắt đầu viết những thứ liên quan đến công ty để sắp xếp công việc. Viết đến chỗ mấu chốt liền dần dần lơ đãng tiếp tục làm mới hòm thư. Khi Giang Hoài Sương làm xong chuyện của công ty, lại đi xem hòm thư thì thời gian đã qua hơn hai giờ, đã gần đến chạng vạng.
Quét mới một lần nữa thì trong hòm thư nhận được năm lá thư chưa đọc. Bốn lá thư là của Cố Thiên Dao, một lá cuối cùng kí tên Tề Tử Vũ. Không chút do dự, trước tiên mở ra thư của Tề Tử Vũ, bên trong đem chuyện giằng co buổi sáng cùng Hứa Đan Lạc miêu tả tỉ mỉ. Giang Hoài Sương lặng lẽ, Hứa Đan Lạc cố chấp, có lúc bất quá ngay cả mình cũng nhầm, càng không muốn nói chuyện với Tề Tử Vũ. Vì vậy liền trả lời lại, nhắn Tề Tử Vũ mỗi ngày giúp xem chừng Hứa Đan Lạc thêm một chút, còn đối với vấn đề khi nào trở về thì không hồi đáp.
Xử lý xong sự tình của Tề Tử Vũ, tất nhiên là xem thư của Thiên Dao. Trong quá khứ, Giang Hoài Sương và Cố Thiên Dao dùng thư nói chuyện chính là một lá gửi đi thì chỉ nhận lại một lá. lần này nhận được bốn cái cũng là lần đầu tiên.
Lá thư đầu tiên nhận được lúc hơn một giờ trước: "Xin lỗi, tối hôm qua thất hẹn. Mình cũng không biết cái này có tính là yêu thích hay không, nói chung hiện tại trong lòng rất loạn." Vốn chỉ là tùy ý trêu đùa một câu, không nghĩ rằng Cố Thiên Dao lại thừa nhận, Giang Hoài Sương không khỏi nhíu mày, mang theo mấy phần căng thẳng nhìn xuống. Lá thư thứ hai là sau khi lá thứ nhất gửi đi được mười ba phút: "Có phải là vì mình nói khả năng mình có người thích, vì lẽ đó cậu không cao hứng? Tại sao cậu không trả lời thư?"
Có thể là do vẫn không đợi được thư, một cái tiếp theo đến rất nhanh: "Giang Hoài Sương! Mấy năm qua cậu thay nhiều bạn gái như vậy, mình chỉ nói là có thể có người thích, cậu liền không cao hứng không để ý đến mình, đối với điều này mình biểu thị rất phẫn nộ!" Cuối thư còn có một Tiểu Trư biểu tình phun lửa.
Hiếm thấy Cố Thiên Dao sốt ruột tìm mình như vậy, Giang Hoài Sương đương nhiên sẽ không cho rằng do địa vị của mình đột nhiên tăng lên. Mở ra lá thư thứ tư, chỉ có một tấm hình Tiểu Trư lăn lộn trên đất, là vừa mới nhận được, nói vậy Cố Thiên Dao đã luẩn quẩn rất lâu, đối với mình không biết nói gì. Lăn từ màn hình bên trái đến màn hình bên phải, lại từ bên phải chạy trở về bên trái, Tiểu trư không ngừng tuần hoàn như vậy, Giang Hoài Sương liếc mắt nhìn file Word bị thu nhỏ lại ở trên màn hình, bản thân mình thật đúng là vô tội.
"Gần đây tình cảm chị em rất thịnh hành, không nghĩ rằng cậu cũng đuổi kịp trào lưu, như thế nào, có muốn nói một chút không? Chì là năm nay cậu mới hai mươi bốn, đối phương còn đến trường chứ?" Giang Hoài Sương đem thư gửi đi, cách mấy phút lại quét mới, quả nhiên thấy thư của Cố Thiên Dao đã đến.
"... Đối phương... Là một nữ sinh..." Thư của Cố Thiên Dao tổng cộng chỉ có ba cái dấu ngắt câu cùng sáu chữ, phối hợp với icon bảo mẫu hà hơi hai mắt rưng rưng nhưng làm cho trong lòng Giang Hoài Sương cả kinh, nín thở. Một hồi lâu sau Giang Hoài Sương mới phục hồi tinh thần, bắt đầu đánh chữ nhưng tâm tình lại trở nên cực kỳ phức tạp.
Tiếp theo khoảng chừng mấy ngày sau, Giang Hoài Sương ngoại trừ ở Thành phố T tùy ý đi dạo, chính là ở khách sạn cùng Cố Thiên Dao thảo luận tâm tình, đung đưa không ngừng. Có chuyện khác thu hút sự chú ý của mình, Giang Hoài Sương cảm thấy đối với cảm giác nhớ nhung Hứa Đan Lạc rốt cục thoáng giảm bớt.
Đáng thương nhất chính là Hứa Đan Lạc hoàn toàn không có bất cứ chuyện gì có thể so với việc Giang Hoài Sương trốn tránh. Khi màn đêm buông xuống chỉ có một mình ở nhà càng cảm thấy trống trải. Buổi tối đầu tiên, Hứa Đan Lạc liền lấy gối của mình chuyển đến phòng ngủ của Giang Hoài Sương để ngủ. Nằm ở trên giường lớn mềm mại của Giang Hoài Sương, ôm gối của Giang Hoài Sương, Hứa Đan Lạc nhẫn nhịn không để cho mình khóc lên. Giọt nước mắt ở trong viền mắt vòng vo mấy lần, cuối cùng vẫn là vô thanh vô tức rơi trên gối. Thật nhanh xóa đi nước mắt trên gối, nói không chừng sáng sớm ngày mai Giang Hoài Sương sẽ trở về, Hứa Đan Lạc không hy vọng sắp đến Giang Hoài Sương lại không có gối dùng. Tuy nói Hứa Đan Lạc ôm ấp kỳ vọng có thể vừa tỉnh lại là có thể nhìn thấy Giang Hoài Sương, có thể về nhà một lần là có thể nhìn thấy Giang Hoài Sương, có thể... Chỉ là vô số kỳ vọng tất nhiên là mang đến vô số thất vọng. Trong nhà trở nên trống vắng, trong lòng Hứa Đan Lạc cũng trở nên trống rỗng.
Mới qua đi khoảng mấy ngày, bấm hơn trăm cuộc điện thoại, điện thoại di động của Giang Hoài Sương vẫn nằm ở trạng thái tắt máy. Giang ba và Giang mẹ quanh năm du ngoạn khắp nơi không có chỗ ở cố định, rất khó tìm đến. Ngoại trừ Tề Tử Vũ, Hứa Đan Lạc cũng không nghĩ ra nên đi đâu để hỏi hành tung của Giang Hoài Sương. Nhưng mà hỏi Tề Tử Vũ cũng là một bộ dạng mờ mịt không biết nên làm sao để liên lạc được với Giang Hoài Sương. Hứa Đan Lạc ý thức được, có lẽ Giang Hoài Sương thật sự giống như Tề Tử Vũ từng nói lộ ra, trong thời gian ngắn sẽ không trở về. Hứa Đan Lạc không có cách nào liên lạc với Giang Hoài Sương, cảm giác mình giống như là một con dê nhỏ bị xiên trên giá để nướng, mỗi giờ mỗi khắc đều bị lo lắng dày vò, mắt thấy sắp bị đốt cháy.
Tiết học mấy ngày nay, Hứa Đan Lạc đều không có tâm tư để nghe giảng. Đến thứ sáu vừa nhanh đến cuối tuần, đừng nói bóng dáng của Giang Hoài Sương, ngay cả một tin tức cũng không nhận được. Thêm vào trước đó một ngày, buổi tối ở nhà bếp tìm đồ, phát hiện có hai túi muối bị che ở phía sau chén dĩa. Hơn nữa hỏi dò dì giúp việc theo giờ mới biết, hai cái túi muối này chính là trước một buổi cuối tuần đi mua nguyên liệu, bị người ta giấu ở phía sau chén dĩa. Giang Hoài Sương quay lưng cố ý đặt bẫy để cho mình ra ngoài rồi mang tội danh chạy trốn, Hứa Đan Lạc rốt cục đứng ngồi không yên.
Vì vậy khi chuông vang lên báo vào học tiết tiếp theo thì Vương Nguyệt Di ngoài ý muốn phát hiện, người ngồi cùng bàn với mình lại không trở về học!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top