Chương 3

Chương 3

Từ trong mật thất đi ra, câu nói lãnh khốc vô tình của Kỷ Lăng như cũ quanh quẩn bên tai Chu Minh Hi.

"Chính là mạng đền mạng, chỉ cần có thể để Kỷ An rớt đài, ta cam tâm tình nguyện."

Chu Minh Hi nằm trên giường, hai mắt vi liễm.

Kỷ Lăng là dưỡng nữ của Kỷ An, nhìn bề ngoài phong quang vô hạn, nhưng chỉ có nàng và mình biết nàng căm ghét thân phận này như thế nào.

Kỷ Lăng nguyên là ấu nữ Vệ Quốc Công phủ, mười tám năm trước bởi vì tiên đế tin lời gièm pha, Vệ Quốc phủ một nhà trung liệt bỗng nhiên bị thảm án chịu tội diệt tộc, chỉ có Kỷ Lăng còn sống sót, ngay sau đó bị Kỷ An thu dưỡng dưới gối, Kỷ An lừa gạt Kỷ Lăng, nói việc xét nhà Vệ Quốc phủ là do tiên đế làm chủ, Kỷ Lăng không biết chuyện liền tin lời Kỷ An, cam nguyện nhận Kỷ An làm nghĩa phụ, mai danh ẩn tích, luyện tập võ công chỉ vì có thể báo thù.

Nhưng một lần tình cờ nghe được cuộc hội thoại của Kỷ An, Kỷ Lăng mới hiểu được nguyên lai không phải do tiên đế làm chủ, mà là Vệ Quốc phủ cản đường Kỷ An, hắn liền liên hợp Lương Vương thiết kế bẫy hãm hại Vệ Quốc phủ.

Biết được chân tướng, Kỷ Lăng nổi cơn giận dữ, nàng không thể nào tưởng tượng được chính mình lại nhận giặc làm cha lâu như vậy, nhưng Kỷ Lăng tuổi còn nhỏ đã có sự bình tĩnh hơn người đồng trang lứa, trong lòng nàng biết nếu lúc này phản bội Kỷ An tất sẽ bị Kỷ An loại trừ, đến lúc đó thảm án của Vệ Quốc liền không có người rửa sạch. Sau khi nghĩ kĩ, Kỷ Lăng cũng đã có dự định, nàng muốn ngủ đông bên người Kỷ An, tranh thủ sự tín nhiệm của Kỷ An, tùy cơ ứng biến.

Một lần liền đợi đến mười mấy năm, nàng trở thành nanh vuốt sắc bén nhất bên Kỷ An, loại đi vô số đối thủ của Kỷ An, rốt cục cũng để Kỷ An hoàn toàn yên tâm đối với nàng. Kỷ An không ít lần thăm dò nàng, nhưng Kỷ Lăng lãnh huyết khiến nàng an an ổn ổn vượt qua thăm dò.

Rốt cuộc tiên đế cũng băng hà, thời điểm Chu Minh Hi lên ngôi, Kỷ Lăng tìm tới cơ hội.

Nàng từng có duyên gặp mặt Chu Minh Hi, thiếu chút nữa trở thành thư đồng của Chu Minh Hi, hai người cảm tình sâu đậm, huống hồ Chu Minh Hi oán hận thấu Kỷ An, hai người đều có chung một kẻ địch, Kỷ Lăng tìm cơ hội đem Chu Minh Hi dẫn ra ngoài, báo cho nàng nếu không muốn bị quản bởi Kỷ An, vậy mình có thể trợ nàng một chút sức lực...

Lúc đầu Chu Minh Hi không nhận ra nàng, còn cho rằng là bẫy, liền thẳng thắn từ chối Kỷ Lăng, Kỷ Lăng thấy vậy không thể làm gì khác hơn là nói nàng biết thân phận thực sự cùng lí do nàng ẩn nhẫn, tất cả đều nói với Chu Minh Hi, Chu Minh Hi sau khi biết chân tướng, thấy thanh mai trúc mã chưa chết, lại nguyện ý trợ giúp mình thoát khỏi vũng bùn, chỉ là Kỷ Lăng cẩn thận, trợ giúp cũng chỉ có thể trong bóng tối mà làm, không dám để cho Kỷ An khả nghi, dù sao tiên đế vừa đi, trong triều toàn bộ quyền lớn đều rơi vào tay Kỷ An.

Hai người mưu tính hồi lâu, nhưng chỉ có thể cẩn thận mà làm, bây giờ có Diệp Quân Đường, có ít nhất một người có thể chính diện kiềm chế Kỷ An, hai người cũng sẽ thuận tiện rất nhiều.

Hiện nay, trước chỉ có thể sắp xếp cho Diệp Quân Đường một thân phận, chí ít để Diệp Quân Đường ra tay từ vụ án Giang Địch.

Chu Minh Hi nhắm hai mắt, ngày mai lâm triều còn phải nghĩ biện pháp đối phó Kỷ An, nàng hiện tại phải dành thời gian nghỉ ngơi thật tốt.

Sáng sớm hôm sau, Chu Minh Hi được cung nữ hầu hạ thay đổi triều phục, dùng một chút điểm tâm xong liền đến Phụng Thiên Môn.

Bách quan từ lâu đã đến đông đủ, Chu Minh Hi vừa đến liền có tiểu hoạn quan cao giọng hô: "Hoàng Thượng giá đáo."

"Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."

Bách quan hành lễ, Chu Minh Hi mặt không cảm xúc đi tới ngự tọa ngồi xuống, nhìn chúng thần phía dưới nói: "Chư vị ái khanh bình thân."

Mọi người lúc này mới đứng dậy, Kỷ Lăng lười biếng đứng ở một bên, kì thực dư quang lặng lẽ đánh giá Diệp Quân Đường đứng trong đám người cách đó không xa.

Làm như phát giác, Diệp Quân Đường nhấc mắt, ánh mắt ác liệt, nhưng chỉ thấy Kỷ Lăng che miệng ngáp một cái, dáng vẻ không hứng lắm.

Diệp Quân Đường chỉ liếc nhìn nàng một chút, sau đó thu hồi ánh mắt, vẻ mặt hờ hững.

Kỷ Lăng chân mày cau lại, làm như nhận ra có thứ gì thú vị, khóe môi khẽ nhếch.

"Bệ hạ hôm nay có chuyện gì muốn thông báo?" Kỷ An cười tủm tỉm nhìn về phía Chu Minh Hi.

Chu Minh Hi liếc mắt nhìn Kỷ An, thái độ thành khẩn: "Đúng là có một chuyện."

"Ồ? Không biết bệ hạ nói là chuyện gì?" Kỷ An hỏi.

"Lâm Dương Quận chúa hồi kinh đã mấy ngày còn chưa nhậm chức, Quận chúa ở ngoài biên ải là Tuyên Vũ Tướng quân Tòng tứ phẩm, bây giờ nhàn chức trong kinh chỉ có Đại Lý Tự Thiếu Khanh vài ngày trước cáo bệnh từ quan, lại cùng Quận chúa có cấp bậc tương đồng, theo lý mà nói phải gia phong mới phải, nhưng trong triều lại không còn chức vụ trống, Quận chúa đành phải chịu oan ức một chút vậy." Chu Minh Hi nói.

Kỷ An nhất thời không rõ ý đồ của Chu Minh Hi, việc Chu Minh Hi có ý định trọng dụng Diệp Quân Đường hắn đã biết, hắn tưởng rằng Chu Minh Hi sẽ đem Diệp Quân Đường xếp vào Binh bộ hoặc cấm quân trong kinh, Diệp Quân Đường vốn là xuất thân tướng môn, đi tới Binh bộ hoặc Cấm Quân đối với Chu Minh Hi mà nói đều là chuyện tốt, chí ít có thể nắm giữ binh quyền trong tay nàng, Kỷ An thậm chí đều đã nghĩ lý do từ chối, lại không nghĩ rằng Chu Minh Hi càng nhát gan đến tự cam lòng đoạn một tay.

Kỷ An liếc mắt nhìn nữ nhi đứng cách đó không xa, thấy nàng đuôi mày hơi nhíu, đáy mắt nhìn Chu Minh Hi không che giấu sự châm biếm, hắn bỗng nhiên cười một tiếng nói: "Bệ hạ sao lại có ý nghĩ này, chẳng phải là không trọng dụng người tài?"

Kỷ An là đang thăm dò, Chu Minh Hi nhìn hắn nói: "Kỷ công cảm thấy Quận chúa chịu oan ức, vậy không biết Kỷ công nguyện cho Quận chúa chức quan nào mới không oan ức Quận chúa?"

Trong triều đình nhất thời cuồn cuộn sóng ngầm, một bên là hoạn quan quyền khuynh triều chính, một bên là khôi lỗi Nữ đế không cam lòng, những người còn lại mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, chỉ lo bị liên luỵ.

"Bệ hạ." Tuổi già nhưng giọng nói không mất đi sự uy nghiêm, đứng đầu võ tướng là Trấn Quốc Đại Tướng quân Diệp Chấn, ôm quyền chắp tay nói: "Tiểu nữ ở biên quan tính tình dã, lão thần có ý định để nàng thu lại tính tình, chức Đại Lý tự Thiếu Khanh cũng không oan ức nàng."

Diệp Chấn mở miệng, Chu Minh Hi liền có sức lực hò hét cùng Kỷ An, nàng bên môi tạo lên một tia cười yếu ớt, ngược lại nhìn về phía Kỷ An nói: "Kỷ công nghĩ thế nào?"

Kỷ An sắc mặt khó coi, hắn không nghĩ tới Diệp Chấn lại mở miệng, cũng không phải cầu gia phong mà là cam nguyện để nữ nhi giậm chân tại chỗ, nhưng hiện nay mà nói, hắn cùng Diệp Chấn nước sông không phạm nước giếng, cho dù Diệp Quân Đường là đến giúp Chu Minh Hi, cũng không cần thiết lúc này liền trở mặt, chí ít trước tiên cần tóm được binh quyền rồi nói!

Nhớ đến điểm ấy, Kỷ An cười nói: "Nếu Đại Tướng quân đã mở miệng, chúng ta sẽ không có ý kiến gì nữa, liền nghe theo ý của bệ hạ."

Chu Minh Hi công môi, nhìn Diệp Quân Đường ngạo nghễ đứng sau Diệp Chấn cười nói: "Quận chúa có lời muốn nói?"

Diệp Quân Đường nhanh chân đứng ra, chắp tay hành lễ nói: "Vi thần tạ chủ long ân, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"

Kỷ Lăng nhìn, mang theo một chút ý vị hững hờ liếc mắt nhìn Diệp Quân Đường, sau đó nhìn về phía Kỷ An, hướng hắn lắc đầu một cái.

Kỷ An thấy vậy, ngăn lại đáy lòng bất mãn, cuối cùng không có nói gì nữa.

Sau khi lâm triều, Diệp Quân Đường trước tiên ra ngoài cửa Phụng Thiên Môn chờ đợi, thỉnh thoảng có người lại gần chúc mừng hai câu, nàng như cũ là vẻ mặt tự nhiên nói đa tạ, chờ mọi người đi gần hết, Kỷ Lăng mới động thân, vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy bóng người phi sắc, bên trên thêu báo săn, đai lưng vàng câu eo thon của nàng, bóng người thẳng tắp, khiến người không khỏi nghĩ phong thái người này trong quân doanh như nào.

Kỷ Lăng khóe môi mang ý cười ngả ngớn, tùy ý đi tới bên cạnh Diệp Quân Đường, Diệp Quân Đường nhấc mắt, đôi mắt thâm thúy mang theo một chút ác liệt.

"Quận chúa là nữ nhi gia, cả ngày làm cái bản mặt này không thấy mệt mỏi sao?" Kỷ Lăng trêu tức nhìn nàng.

"Bản tướng là nữ tử, nhưng cũng là một tướng lĩnh." Diệp Quân Đường tiếng nói nhàn nhạt mang theo chút ý vị cấm lại gần.

Kỷ Lăng phì cười một tiếng, liền không nhìn Diệp Quân Đường nữa, nhanh chân rời đi.

"Quận chúa cẩn thận lại không ai thèm lấy nha."

Diệp Quân Đường nhìn theo Kỷ Lăng rời đi, một thân áo mãng bào huyền sắc vàng nhạt, ác liệt mà lộ liễu, giống như bản thân Kỷ Lăng.

Diệp Quân Đường bỗng nhiên nhớ tới lời Diệp Chấn.

"Kỷ Lăng người này so với Kỷ An càng kỳ quái hơn, hung hăng càn quấy hỉ nộ vô thường, nhưng thiện công với tâm kế, dưới đao không biết đã giết bao nhiêu người vô tội, chính là một kẻ liều mạng lòng dạ độc ác, ngươi sau này cùng nàng giao thủ nhất định phải vạn phần cẩn thận."

Nàng cùng Kỷ Lăng đơn giản tiếp xúc chỉ mới hôm qua và hôm nay, nhưng đối với bản tính của Kỷ Lăng cũng coi như là có hiểu biết.

Đây là một kình địch.

Diệp Quân Đường trong con ngươi xẹt qua một tia hàn ý, nhưng thời điểm phát hiện động tĩnh phía sau liền yên lặng tản đi, nàng xoay người liền thấy công công hầu cận Chu Minh Hi đang đi tới.

"Điện hạ, bệ hạ mời ngài tới ngự hoa viên."

"Phiền công công dẫn đường." Diệp Quân Đường gật đầu.

"Điện hạ, mời."

Lúc Diệp Quân Đường đến ngự hoa viên thì Chu Minh Hi đã đổi thường phục, đứng ở trong đình trước hồ nước, khi nghe được động tĩnh phía sau liền nghiêng đầu nhìn, lâm triều cùng Kỷ An tranh đấu chiếm thế thượng phong, lông mày tối tăm có vẻ nhạt đi không ít, thậm chí có hơi chút nhẹ nhàng.

"Quân Đường, đến rồi." Chu Minh Hi cười nói.

"Tham kiến bệ hạ." Diệp Quân Đường ôm quyền hành lễ.

"Không cần đa lễ, Quân Đường, lần này oan ức cho ngươi rồi." Chu Minh Hi đưa tay đem người nâng dậy.

"Không oan ức." Diệp Quân Đường ngưng mắt nhìn Chu Minh Hi nói: "Bệ hạ có tính toán gì không?"

"Mấy ngày trước Cẩm Y Vệ đưa tới một phong tội trạng, bên trên viết Lai Châu Tri phủ Giang Địch cấu kết Thuận Thiên phủ doãn Tôn Kính An đầu cơ quan muối." Chu Minh Hi đáy mắt xẹt qua một tia hàn ý nói: "Tất cả những thứ này, có lẽ đều thả thạ hạ Kỷ Lăng vu oan giá họa."

Diệp Quân Đường cỡ nào thông tuệ, nhất thời rõ ràng ý tứ của Chu Minh Hi, nàng nói: "Bệ hạ yên tâm, thần nhất định sẽ không để bệ hạ thất vọng."

Chu Minh Hi nhìn nàng, há miệng muốn nói cái gì, cuối cùng lại nhịn xuống, đến miệng lời chuyển thành: "Kỷ An thủ đoạn bất phàm, ngươi chính mình phải cẩn thận."

"Vì bệ hạ mà giải sầu, thần từ trong quân điều đến vài tên tướng lĩnh, đều là tâm phúc của thần, lần này có bọn họ giúp đỡ sẽ không bị người quản." Diệp Quân Đường nói.

"Vậy thì tốt rồi." Chu Minh Hi gật đầu, nàng sâu sắc liếc nhìn Diệp Quân Đường thở dài một tiếng, tiến lên một bước đặt tay lên vai Diệp Quân Đường: "Quân Đường, tất cả đều dựa vào ngươi."

Diệp Quân Đường không nói, liền ôm quyền biểu hiện quyết tâm của nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top