Chương 22
Sau khi ở Thẩm gia được gần hai tháng, Thẩm Đại đưa Thịnh Minh Trản và Thẩm Nhung về nhà ông bà ngoại.
Ông ngoại Thẩm biết Thịnh Minh Trản là con gái của học trò yêu quý của mình. Khi gặp Thịnh Minh Trản, ban đầu mọi chuyện đều bình thường.
Nhưng khi trò chuyện được một lúc, không biết lão gia tử đang nghĩ gì, nụ cười dần biến mất trên khuôn mặt, bắt đầu hờ hững lạnh lùng với Thịnh Minh Trản, thậm chí còn kêu la om sòm với Thẩm Đại, nhiều năm trước có chút chuyện nhỏ cũng tranh cãi với Thẩm Đại, còn là khi cả nhà ngồi quanh bàn ăn cơm.
Hai đứa nhỏ Thịnh Minh Trản và Thẩm Nhung cũng không biết ông Thẩm bị gì, Thẩm Đại lại biết rất rõ.
Chẳng phải vì năm đó bà có tình cảm với ba của Thịnh Minh Trản, cuối cùng không có kết quả sao?
Nửa đường bà bị tên khốn bạo lực họ Bao kia lừa gạt, sau đó cuộc hôn nhân của bà cũng thất bại.
Đây là tâm bệnh của ông ngoại Thẩm, đồng thời cũng là nguyên nhân khiến lão không thể ngẩng cao đầu trước mặt người thân và bạn bè.
Khi nhìn thấy Thịnh Minh Trản, hắn nhìn thấy bóng dáng của ba cô trên khuôn mặt của cô, điều này khiến hắn liên tưởng đến "nỗi sỉ nhục của Thẩm gia", cũng không phân trường hợp mà phát bệnh.
Bà ngoại không khuyên nỗi, cũng lười đi khuyên.
Thẩm Đại phiền đến muốn mạng, theo hắn đi.
"Ông ngoại của con khi còn trẻ không như vậy."
Thẩm Đại không ở lại lâu, sau bữa tối liền đưa Thẩm Nhung và Thịnh Minh Trản về nhà.
Trên đường về nhà, Thẩm Đại đau đầu, xoa xoa thái dương nói với Thịnh Minh Trản:
“Có lẽ là bởi vì những năm qua đã có quá nhiều người rời bỏ ông ấy... ba của con và dì của Tiểu Nhung đều là người mà ông ấy vô cùng coi trọng, còn là người mà ông ấy rất kỳ vọng.”
Khi nói đến dì của Thẩm Nhung, Thịnh Minh Trản phát hiện ánh mắt của Thẩm Nhung có chút u ám.
Thịnh Minh Trản nhớ tới dì của Thẩm Nhung quả thực đã qua đời cách đây vài năm.
Thẩm Đại tiếp tục nói: “Những người này lần lượt rời bỏ ông ấy, ta cũng không vừa ý ông ấy. Mà ông ấy già rồi, những người từng vây quanh xu nịnh ông ấy kể từ khi ông ấy bị đột quỵ đã không bao giờ xuất hiện nữa, ngày lễ ngày tết có thể nhắn tin gọi điện cũng tính là có lương tâm rồi. Ông ấy nhận ra thế giới ngày càng lãng quên ông ấy, cảm giác bất lực hẳn là không tốt lắm, có thể hiểu."
Thịnh Minh Trản gật đầu.
Thẩm Đại nói xong, bà cảm thấy quá nghiêm túc.
"Aiz, ta nói cho con nghe chuyện phiền muộn này làm gì chứ, không nói nữa, về sau cũng không đưa con đến nhà ông già đó nữa, ảnh hưởng đến tinh thần của con mất. Ưu tiên hàng đầu của chúng ta là lên kế hoạch cho năm mới!"
Kỳ nghỉ đông bắt đầu, tết âm lịch cũng đang đến gần.
Thẩm Đại vội vàng hoàn thành xong mọi việc kinh doanh trước năm, chỉ để lại một số công việc cần tiếp tục hàng ngày, bà chỉ cần kiểm tra tiến độ và ký tên ở nhà.
Đây là năm đầu tiên Thịnh Minh Trản ở nhà họ.
Hơn nữa, cánh tay của Thẩm Nhung vẫn chưa lành hẳn nên Thẩm Đại muốn dành nhiều thời gian nhất có thể cho hai cô con gái của mình.
Lần trước họp phụ huynh cho Thịnh Minh Trản, Thẩm Đại nghe giáo viên chủ nhiệm nói với thành tích của Thịnh Minh Trản, được nhận vào trường cấp ba trọng điểm cũng không phải là vấn đề lớn, cô lại là đứa nhỏ rất tích cực học tập nên Thẩm Đại không giám sát cô trong những ngày nghỉ.
Ngược lại, bà thấy cô ngồi trong phòng cả ngày, lo cô học quá lâu sẽ mệt nên thỉnh thoảng gọi cô ra ngoài ăn chút gì đó, giãn cơ hoặc đi dạo.
Dì Khương cũng đã trở lại, dì Khương lo việc chuẩn bị đồ Tết, sau khi chuẩn bị xong sẽ về nhà đợi đến mùng bảy Tết mới trở lại Thẩm gia bắt đầu công việc.
Năm nay Thẩm Đại ở nhà từ sáng sớm, còn có hai đứa nhỏ có thể giúp đỡ, nên dì Khương cũng cảm thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Có lẽ vì Thịnh Minh Trản đã thay đổi suy nghĩ về Thẩm Đại nên cảm thấy thân thiết và hòa nhập hơn với Thẩm gia, đồng thời tự nhiên hình thành tinh thần trách nhiệm cao hơn.
Mặc dù Thẩm Nhung dọa không gọi cô là "chị gái", nhưng trong lòng Thịnh Minh Trản đã coi nàng như em gái ruột của mình.
Khi ở bên Thẩm Nhung, cô luôn muốn chăm sóc nàng.
Thẩm Nhung cao ngạo, điều này đã thể hiện rõ từ khi nàng còn nhỏ.
Con nhà người ta bị gãy tay, hận không thể ngồi mát ăn bát vàng như hoàng đế.
Còn Thẩm Nhung, nàng sợ người khác cho rằng mình vô dụng.
Khi đi mua đồ Tết, Thẩm Nhung dùng một tay xách đồ đi khắp nơi, làm Thịnh Minh Trản ở một bên kinh hồn táng đản, sợ nàng làm rơi đồ vừa mua nên đã ở sau lưng nàng giúp nhặt những thứ này.
Khi tết âm lịch đến gần, mọi người khắp nơi đều đến để chuẩn bị đồ Tết, lượng người đến rất đông.
Suốt ngày liên tục nghe tin có người mất tích, cha mẹ phát điên, Thẩm Đại cũng lo lắng.
Thẩm Nhung đang ở độ tuổi dễ bị buôn bán nhất, dáng dấp lung linh đáng yêu, nổi bật trong đám đông, bà luôn phải để ý đến nàng mọi lúc mọi nơi, vì sợ quay người thì đứa con gái bảo bối của mình sẽ biến mất.
Thịnh Minh Trản trấn an Thẩm Đại: “Con sẽ để mắt đến Thẩm Nhung, không để em ấy lạc đường.”
Nói xong, không cho người liên quan cơ hội phản ứng, Thịnh Minh Trản nắm lấy tay Thẩm Nhung.
"Đi theo chị, đừng nói chuyện với người lạ."
Thịnh Minh Trản nghiêm túc nói với nàng.
Thẩm Nhung liếc mắt nhìn bàn tay đang nắm của hai người.
Cảm thấy mình đang bị đối xử như một học sinh tiểu học, điều này thật mất mặt, nàng không muốn bỏ qua.
Nhưng lòng bàn tay của Thịnh Minh Trản khô ráo lại ấm áp, ngón tay trắng nõn thon dài, lại cao hơn nàng, đứng bên cạnh quả thực rất có cảm giác an toàn.
Chiều cao và ngoại hình của Thịnh Minh Trản thu hút làn sóng chú ý ở bất cứ nơi nào cô đến.
Thẩm Nhung không biết tại sao, nàng không muốn Thịnh Minh Trản thu hút sự chú ý của người khác.
"Ai muốn nói chuyện với người lạ chứ?"
Cuối cùng Thẩm Nhung không buông cô ra, để cô nắm tay mình.
Cho dù có bao nhiêu người nhìn Thịnh Minh Trản - Thẩm Nhung thầm nghĩ, thấy cũng là chị ấy nắm tay mình.
Được Thẩm Nhung ngầm chấp thuận, Thịnh Minh Trản dần dần hình thành thói quen.
Mỗi khi đến nơi đông người, cô sẽ nắm chặt tay Thẩm Nhung để nàng không bị lạc.
Thẩm Nhung tự nhiên để cô nắm tay mình.
Dắt Thẩm Nhung trong tay, Thịnh Minh Trản chỉ còn một tay để dùng, liền phát triển nhiều kỹ năng khác nhau như cầm ô, đóng ô và xách túi lớn nhỏ bằng một tay.
Mỗi lần nhìn thấy Thịnh Minh Trản cầm cán ô chống đỡ ở bên eo, những ngón tay xinh đẹp thon dài và linh hoạt dọc theo cán ô, Thẩm Nhung lại liếc nhìn mấy lần.
Mãi cho đến khi Thịnh Minh Trản ấn nút, dùng một tay đóng chiếc ô lại một tiếng “bụp”, Thẩm Nhung mới giả vờ không có gì rồi quay đi.
Tại sao ngón tay của Thịnh Minh Trản lại đẹp đến vậy?
Vốn dĩ Thẩm Nhung đang âm thầm phát hiện ra điểm khác biệt của Thịnh Minh Trản, dần dần có cái nhìn khác về cô, nhưng không ngờ cô còn có chiêu lợi hại hơn.
Hôm đó khi đến trước cửa nhà, Thẩm Nhung không cẩn thận bị trượt chân, tay trái còn cầm chậu hoa, Thịnh Minh Trản tay mắt nhanh nhẹn liền dùng tay phải vòng qua eo nàng, vững vàng ôm lấy nàng.
Thẩm Nhung cảm thấy thứ quấn quanh eo mình không phải là cánh tay của ai đó, mà là một vòng tròn bằng thép có kết cấu da mềm mại.
Mạnh mẽ lại đáng tin cậy.
"Cẩn thận một chút."
Thịnh Minh Trản dùng lực ở eo nàng, cùng Thẩm Nhung đứng thẳng.
"Chị, thật mạnh." Thẩm Nhung nhìn Thịnh Minh Trản với ánh mắt hâm mộ.
“Cao hơn em hai mươi centimet, cũng đúng rồi.”
"...Không phải hai mươi centimet thôi sao? Em đã cao 1m55 rồi đấy, vẫn chưa bắt đầu phát triển đâu. Chắc chắn sau này sẽ cao hơn chị."
Thịnh Minh Trản chỉnh lại kính, cười nói: "Được, chỉ cần em không té ngã gãy chân là được. Nếu không, với tay chân gãy, em thật sự không có cơ hội vượt qua chị đâu."
"..."
Đôi khi Thẩm Nhung cảm thấy Thịnh Minh Trản có miệng chỉ để chọc tức nàng.
Thịnh Minh Trản không tiếp tục trêu chọc nàng: “Đường trơn, giày của em cũng không chống trượt, không được thì cứ bám vào vạt áo của chị đi”.
Thẩm Nhung: "..."
Đôi khi Thẩm Nhung cảm thấy ngoài việc chọc giận nàng, trong miệng Thịnh Minh Trản thỉnh thoảng còn có thể phun ra chút buồn nôn.
Còn tưởng Thẩm tiểu thư còn có chuyện muốn phát biểu, nhưng nàng lại không nói gì mà nắm vạt áo theo lời của Thịnh Minh Trản.
Có chút ngoan.
Thịnh Minh Trản có chút kinh ngạc, lén nhìn cô gái đi theo mình qua tấm kính phản chiếu trên mặt đất.
Hóa ra Thẩm Nhung cũng có thể ngoan như vậy.
Có cảm xúc quen thuộc đang hiện lên trong lòng cô, cọ xát trái tim cô một cách ác ý.
Trên trán Thịnh Minh Trản dần dần hình thành một lớp mồ hôi lạnh mỏng.
Cô buộc mình phải bình tĩnh lại suy nghĩ rồi dắt Thẩm Nhung vào nhà.
Thẩm Đại cùng hai cô con gái đi mua sắm liên tục ba ngày, nhét cốp xe đến mức muốn phát nổ.
Thịnh Minh Trản không hiểu tại sao năm mới Thẩm Đại lại phải mua nhiều đồ như vậy.
Có vẻ như muốn thay mọi thứ trong nhà.
"Đúng vậy, nếu không phải chuyển nhà phiền phức, em cảm thấy mỗi năm bà ấy đều đổi nhà."
Mua được nửa đường, Thẩm Đại để lại địa chỉ giao hàng cho nhân viên bán hàng, Thẩm Nhung đang ăn kem ốc quế mà Thịnh Minh Trản mua cho nàng, ngồi trên chiếc ghế cách đó không xa, vừa ăn vừa “trả lời câu hỏi” cho Thịnh Minh Trản.
"Mặc dù bà ấy có vẻ rất lợi hại, nhưng thực ra bà ấy rất sợ cô đơn."
“Như chị thấy đấy, bà ấy và ông bà không hợp nhau, việc về ăn Tết là không thể, chỉ cần ở cùng nhau hơn ba tiếng là không khống chế nổi mà nói lời khó nghe, lấy việc chọc giận đối phương để thỏa mãn mình. Nếu ăn tết cùng nhau, chỉ sợ ngày đầu tiên của năm mới sẽ không có ai nhìn thấy được mặt trời.”
Thẩm Nhung tưởng tượng ra cảnh tượng đó, cười lớn nói tiếp:
“Mấy năm nay đều là em với bà ấy cùng nhau đón Tết, bà ấy luôn thích bật TV thật to, làm cho thật ồn ào. Sau đó, bà ấy sẽ mua rất nhiều thứ lung ta lung tung có thể không dùng đến, tự mình dọn dẹp, sắp xếp lại ngôi nhà, hận không thể thay đổi vị trí của mọi thứ. Chỉ khi ngôi nhà bị chất đầy lại có cảm giác mới mẻ thì bà ấy mới cảm thấy được người yêu thích."
Hầu hết thời gian, Thẩm Nhung có vẻ trẻ con như một đứa trẻ ba tuổi đối với Thịnh Minh Trản.
Thỉnh thoảng, nàng lại không chỉ mười ba tuổi, mà giống như hai mươi ba tuổi, thậm chí là ba mươi ba tuổi.
Ví dụ như khi nói về Thẩm Đại.
Quả thực đúng như Thẩm Nhung nói, Thịnh Minh Trản cũng phát hiện ra.
Khi đến trung tâm mua sắm, Thẩm Đại muốn mua tất cả những gì bà nhìn thấy, gần như là tiêu dùng để trả thù, giống như bù đắp cho những thiếu sót khi chạy quanh năm không có thời gian đi mua sắm.
Thêm những yếu tố mới mẻ vào cuộc sống chính là nguồn gốc mang lại cảm giác an toàn cho Thẩm Đại.
“Còn em thì sao?” Thịnh Minh Trản đang ăn kem ốc quế giống như Thẩm Nhung, quay đầu hỏi nàng: “Em có sợ cô đơn không?”
Thẩm Nhung trầm ngâm, tựa hồ đang tự hỏi chính mình, một lát sau mới nói:
"Có lẽ... có một chút. Nhưng em không sợ bản thân cô đơn, em chỉ sợ cô đơn sẽ làm mẹ không vui. Em sợ tất cả những điều khiến mẹ không vui."
Sau khi vào Thẩm gia, Thịnh Minh Trản dần dần quen thuộc với hai mẹ con họ.
Ngày càng rõ ràng mối quan hệ của họ gần gũi hơn cả mối quan hệ giữa mẹ và con gái bình thường, là một sự ăn ý mà họ đã cùng nhau trải qua những năm tháng đen tối.
Cho nên Thịnh Minh Trản thầm nghĩ, chẳng lẽ Thẩm Nhung chấp nhận mình là vì mẹ sao?
Vì mẹ chấp nhận mình, muốn cho mình một mái ấm, cho nên cho dù Thẩm Nhung không vui cũng phải làm một đứa con tận hiếu để không làm mẹ buồn.
Nàng không thể không chấp nhận chia sẻ cùng tình mẫu tử với người khác.
Khi đó Thẩm Nhung và Thịnh Minh Trản không biết mình giống nhau đến kỳ lạ. Trong lòng bất an dựa vào kinh nghiệm hạn hẹp của mình, bị cuốn vào sự bồn chồn của tuổi mới lớn, không ngừng suy đoán.
Hai người đều đang đoán mò, cũng từ từ tiến lại gần nhau.
Đêm giao thừa.
Sau khi một nhà ba người ăn xong bữa cơm giao thừa mà Thẩm Đại nấu, họ ăn hạt dưa và trái cây, còn có một đống đồ ăn vặt, ngồi trên ghế sô pha xem dạ hội mừng xuân.
Thẩm Đại khá hài lòng: “Đây chính là không khí của năm mới!”
Thẩm Nhung và Thịnh Minh Trản hoàn toàn không thưởng thức nổi thẩm mỹ của Gala Lễ hội mùa xuân.
Thẩm Đại và Gala Lễ hội mùa xuân rất hợp nhau với những trò đùa kỳ quặc mà cả hai không thể hiểu được.
Nhưng cả hai đều không nói muốn chuyển kênh, cũng không muốn làm gì khác, chỉ cùng Thẩm Đại vừa xem vừa trò chuyện vừa ăn uống.
Thỉnh thoảng còn cười thoải mà hòa thuận vì chương trình khá thú vị.
Xem một hồi Thẩm Đại cũng không chịu nổi nói muốn đi vệ sinh.
Thẩm Đại vừa rời đi, Thẩm Nhung liền nói với Thịnh Minh Trản: “Chuẩn bị xong chưa?”
Thịnh Minh Trản: "Cái gì?"
“Chuẩn bị nói mấy lời nịnh nọt, thuận tiện thể hiện chút tình thâm giữa mẹ con.”
"?"
Thẩm Nhung hiểu rõ mẹ mình.
Thẩm Đại hoàn toàn không có đi vệ sinh mà đi lén lấy bao lì xì.
Lúc Thẩm Đại trở lại, trên mặt bà nở nụ cười thần bí, hai tay chắp sau lưng, gọi hai cô con gái tới.
Thẩm Đại còn chưa chơi chán cảm giác thần bí, Thẩm Nhung đã vạch trần vở kịch của bà.
"Cảm ơn Thẩm nữ sĩ, năm mới vui vẻ, mãi mãi mười tám tuổi - moaz -"
Thẩm Nhung thậm chí không cho Thẩm Đại cơ hội phản ứng, nàng vòng tay trái qua cổ Thẩm Đại, hung hăng hôn lên mặt bà.
Tay phải của nàng đúng lúc cong ra sau lưng bà, trực tiếp lấy đi bao lì xì giấu sau lưng của bà.
Thẩm Đại bất mãn nói: “Ơ đứa nhỏ này, ta còn chưa nói cái gì!”
Thẩm Nhung đã ngồi lại trên ghế sô pha, bao lì xì vẫn chưa được mở ra, chỉ cần véo vào độ dày là biết trong đó có hai nghìn tệ.
"Không cần phải nói, chẳng lẽ con còn không biết mẹ muốn nói gì sao? Năm nào cũng là những câu đó, 'học chăm chỉ' và 'năm sau phải ngoan ngoãn'. Con đều nói thay mẹ, giúp mẹ đỡ tốn công sức, mẹ phải cảm ơn con.”
Thẩm Đại: “…”
Rốt cuộc đứa nhỏ này giống ai vậy?
Vừa đáng yêu vừa đáng ghét.
Thẩm Đại cũng có trong tay một bao lì xì giống hệt, đương nhiên là cho Thịnh Minh Trản.
Bà quay đầu, thấy Thịnh Minh Trản đã đứng sau lưng bà, trông có vẻ lúng túng.
"A, mẹ, năm mới, vui vẻ."
Thịnh Minh Trản giống như một AI vừa nhận được lệnh, ấp a ấp úng nói một câu ngắn gọn như vậy.
Cô hơi dang hai tay về phía trước, nghĩ đến những gì Thẩm Nhung vừa làm, cô có chút do dự.
Cô không muốn bao lì xì.
Cô chỉ muốn nói điều gì đó với Thẩm Đại mà cô sẽ nói với gia đình vào đêm giao thừa.
Cô không biết có nên bắt chước Thẩm Nhung đi tới ôm Thẩm Đại như một cô con gái đáng yêu không, sau đó thân thiết hôn lên mặt bà, làm động tác làm nũng.
Cô đã không còn là cô con gái quá lâu rồi.
Cô không biết một cô con gái đáng yêu ở tuổi này sẽ như thế nào.
Nhìn thấy bộ dáng luống cuống của Thịnh Minh Trản, Thẩm Đại vốn đã uống chút rượu trước đó cười ha hả, cười đến đỏ cả mặt.
Bà chủ động ôm Thịnh Minh Trản, vỗ nhẹ vào lưng Thịnh Minh Trản hai cái, lớn tiếng nói:
"Mẹ cũng không gây áp lực cho con. Chúc mừng năm mới, con gái ngoan, hãy thật vui vẻ nhé!"
…
Lúc đầu Thịnh Minh Trản còn xấu hổ nhận bao lì xì của Thẩm Đại, nhưng Thẩm Đại liền nhét thẳng vào túi của cô, nói đây là một trong những quy tắc của Thẩm gia, cô không thể không cần.
"Một trong? Vậy, những quy tắc khác là gì?"
Thịnh Minh Trản chân thành hỏi.
Thẩm Nhung lại trả lời giúp cô: “Thứ nhất, dù bận đến mấy cũng phải cùng nhau xem gala lễ hội mùa xuân. Thứ hai, đó là chúc phúc lẫn nhau và nhận bao lì xì vào đêm giao thừa."
"Như vậy sao, vậy con sẽ nhận. Cảm ơn mẹ ạ."
Thịnh Minh Trản thực sự muốn hòa nhập vào Thẩm gia, trở thành thành viên của Thẩm gia.
Thẩm Đại sửa lại lời nàng nói: "Tiểu Nhung, có phải con bỏ sót cái gì không? Còn có một việc."
“Thật xin lỗi, Thẩm nữ sĩ.” Thẩm Nhung xem thường nói: “Vốn dĩ có việc thứ ba, là đốt pháo hoa. Nhưng hai ta đều không dám đốt, việc này đã gác lại bao nhiêu năm ngài không nhớ sao?"
“Aiz…” Thẩm Đại nói: “Mặc dù chưa từng thực hiện nhưng đó cũng là truyền thống của gia đình chúng ta.”
Thẩm Nhung mỉm cười: “Đúng vậy, một truyền thống chưa bao giờ được thực hiện.”
Thẩm Nhung rất thích đốt pháo hoa, nhưng nàng đã đốt khi còn rất nhỏ, đó là khi lão Bao còn là một người bình thường.
Sau đó, Lão Bao làm loạn ở bên ngoài, cuốn gói rời khỏi ngôi nhà này, sau này ăn Tết Thẩm gia không đốt pháo hoa nữa.
Nói xong lời này, Thẩm Nhung cảm thấy khá phiền chán.
Tại sao nàng lại nhắc đến chuyện này, làm cho Thẩm Đại ngột ngạt.
Thẩm Nhung đang định nói "Quên đi".
Nhưng lại nghe Thịnh Minh Trản nói: “Con có thể đốt pháo hoa.”
Thẩm Đại và Thẩm Nhung đồng thời nhìn cô.
Thịnh Minh Trản nói: "Con không sợ, con có thể đốt."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top