Chương 17

Dạ dày của Thẩm Nhung đã gặp vấn đề trong thời gian bận rộn nhất ở tuổi đôi mươi.

Sau đó, Thịnh Minh Trản đặc biệt hỏi ý kiến ​​bác sĩ, giúp nàng tùy chỉnh thực đơn, về sau mỗi giờ đều nhắc nhở nàng ăn cơm, đã một thời gian dài không gặp vấn đề gì.

Thế mà bây giờ lại bắt đầu đau, trong tay nàng lại không có thuốc dạ dày nên phải mua ngay.

Nàng nhanh chóng mua thuốc dạ dày. Trên đường trở về phòng bệnh, Thẩm Nhung nghĩ cách nói với mẹ chuyện bán nhà như thế nào.

Dựa theo hiểu biết của Thẩm Nhung đối với bà, dù bệnh nặng nhưng Thẩm Đại vẫn là người phụ nữ thông minh hơn nửa đời.

Những năm gần đây chuyện duy nhất mà bà không phát giác ngay chính là con gái ruột và con gái nuôi của bà ở bên nhau, còn những chuyện khác đều không thể thoát khỏi hỏa nhãn kim tinh của bà.

E rằng bà biết rõ Thẩm Nhung đã chi bao nhiêu tiền để trả nợ, cộng với số tiền nàng đã chi trong mấy tháng hóa trị vừa qua.

Dì ở giường bên đã qua đời cách đây vài ngày.

Đó là người Thẩm Đại thường trò chuyện trong những ngày đầu nhập viện, khi tinh thần bà còn rất tốt.

Cái chết đột ngột lại thống khổ, tiếng kêu gào đau đớn của người nhà vẫn còn in sâu trong ký ức của nàng.

Nàng cũng nhớ tới ánh mắt trống rỗng của Thẩm Đại khi nhìn chiếc giường bệnh trống rỗng.

Bệnh viện luôn không thiếu chuyện sinh tử, bác sĩ và y tá đã cố gắng ôn hòa chăm sóc nhưng vẫn không thể xua tan được bóng đen cái chết đang đeo bám trong lòng bệnh nhân và người nhà của họ.

Điều này khiến Thẩm Đại bất an.

Cho nên, bà nói "về nhà" chỉ muốn được xuất viện.

Cho dù ở nhà thuê, đó cũng là nơi ở của riêng mình.

Có mùi của đồ cũ, có con gái chăm sóc, đó cũng không tính là một nơi không thoải mái.

Thẩm Nhung sắp xếp lại suy nghĩ, chuẩn bị mỉm cười, nghĩ cách nói với Thẩm Đại như thế nào.

Nhưng khi nàng trở lại phòng bệnh, Thẩm Đại đã ngủ rồi.

Lúc Thẩm Nhung giúp bà kéo rèm lại, điện thoại của nàng rung lên.

Đó là email phản hồi gửi cho nàng từ đoàn kịch <Phương Xa>

Trong email, đối phương nói không nhìn thấy chiếc vòng cổ, hỏi dì lao công cũng không thấy, nhưng nếu tìm thấy sẽ chú ý và liên hệ với nàng.

Thẩm Nhung đã trả lời email, nói cảm ơn.

Sau khi email được gửi đi, nàng ngơ ngác nhìn màn hình điện thoại.

Trong một khoảnh khắc, nàng quên mất mình là ai, nàng muốn làm gì, nàng có thể làm gì.

Nhưng chẳng bao lâu sau, có người đặc biệt gọi điện nhắc nhở nàng rằng vẫn còn nhiều việc nàng cần giải quyết.

Sau khi kết nối với số điện thoại xa lạ này, nàng phát hiện ra đó là Mâu Lê.

"Tiểu Nhung, tôi tới để thông báo kết quả phỏng vấn cho cô, hiệu suất của đoàn kịch chúng tôi rất cao phải không?"

Thẩm Nhung đã chuẩn bị chịu nhục, không ngờ Mâu Lê lại bắt đầu khen nàng.

"Tiểu Nhung, cô thực sự là nữ diễn viên nhạc kịch xuất sắc nhất mà tôi từng thấy, cô biết hát còn biết nhảy, không có vai diễn nào có thể làm khó cô. Cô thực sự rất tuyệt, tôi rất tự hào khi có một người bạn ưu tú như cô trong vòng tròn này."

Thẩm Nhung nhất thời không trả lời được câu hỏi này: "..."

Là mình đo bụng quân tử rồi sao?

Kết quả là lời nói của Mâu Lê xoay chuyển: "Cho nên đoàn kịch của chúng tôi quyết định không lãng phí tài năng của Tiểu Nhung. Nếu cô chỉ đóng vai Lưu Tam Nương thì đó thực sự không thể hiện được toàn năng và giá trị của cô."

"Ý cô là gì?"

"Đoàn kịch của chúng tôi thực sự rất coi trọng cô, đêm qua chúng tôi đã tổ chức một cuộc họp để thảo luận và quyết định để cô làm thẻ B! Vốn dĩ <Phương Xa> là một dự án cấp S, với mức độ kỳ vọng hiện tại, sau khi ra mắt có hàng trăm buổi diễn cũng không phải là vấn đề. Chắc chắn tương lai sẽ có rất nhiều chuyến lưu diễn, điều này sẽ gây áp lực rất lớn cho các diễn viên mới xuất đầu trong đoàn của chúng tôi, cho nên chúng tôi cần một thẻ B, có thể thay thế nhân vật khi xảy ra tình huống khẩn cấp. Đây không phải là điều mà thẻ B thông thường có thể làm được. Nó đòi hỏi kinh nghiệm diễn xuất rất phong phú và thực lực toàn diện. Trước đó đoàn kịch chúng tôi có chút rầu rĩ, quá ít diễn viên có thể đảm nhận vai này. Thật may mắn chúng tôi đã chờ đợi đến khi cô tới phỏng vấn."

Sau khi Mâu Lê nói xong, Thẩm Nhung cảm thấy ngực mình khó chịu.

Trong giới sân khấu nhạc kịch có câu nói diễn viên chính có thẻ A và thẻ B. Thông thường, thẻ A dùng để chỉ diễn viên xuất đầu, còn thẻ B là dự bị khi diễn viên xuất đầu không thể ra sân vì lý do đặc biệt.

Một số đoàn kịch còn bố trí AB xen kẽ các buổi diễn, tương đương với việc diễn song song. Đây cũng là tình trạng tương đối phổ biến.

Nhưng một số đoàn kịch bình thường không chia diễn viên thành A và B. Loại danh xưng này có cảm giác phân cao thấp, dễ làm người ta cảm thấy khó chịu.

"Thẻ B" mà Mâu Lê gọi thực chất là dự bị.

Nghe không giống như một dự bị thông thường.

Người dự bị này cần phải thay thế tất cả các diễn viên trong đoàn, ngoài thay thế diễn viên chính, nàng cần có khả năng đảm nhận các vai phụ khác, thậm chí cả những vai quần chúng, bất kể ai không thể lên sân khấu, nàng đều cần có khả năng thay thế.

Để làm vị trí dự bị này, đương nhiên nàng phải làm quen với tất cả các nhân vật trong đoàn, nhưng nhìn chung nàng không có nhiều cơ hội lên sân khấu, mà lượng luyện tập và trí nhớ lại vô cùng lớn.

Loại dự bị này là anh hùng giải cứu trong đoàn, nhưng họ vẫn luôn là người đứng bên ngoài ánh hào quang và tràng vỗ tay, rất ít người có thể nhớ đến họ.

Mâu Lê không có ý định để Thẩm Nhung biểu diễn.

Sự sắp đặt có chủ ý này, đối với một diễn viên đã nổi tiếng nhiều năm, tự nhiên ẩn chứa ý nghĩa sỉ nhục.

Thấy Thẩm Nhung nhất thời không trả lời, Mâu Lê "aiz" một tiếng, nghiêm túc nói:

"Tiểu Nhung, hy vọng cô không hiểu lầm, đừng để chút hiểu lầm khiến giữa chúng ta không thoải mái. Nhưng tôi tuyệt đối không phải là người không phân biệt công tư, là vì tôi rất quý trọng cô nên mới hy vọng cô có thể làm thẻ B. Tôi cũng hi vọng cô có thể buông xuống khúc mắc với tôi, dù sao nghệ thuật là không phân biệt cao thấp, để mọi người tỏa sáng ở vị trí phù hợp nhất thì toàn bộ vở kịch mới hoàn hảo. Tôi nghĩ, điều này cô hiểu hơn bất kỳ ai."

"Cảm ơn hảo ý của cô."

Thẩm Nhung muốn dứt khoát từ chối, nhưng Thẩm Đại bên cạnh đột nhiên đau đớn kêu lên một tiếng.

Nghĩ đến món nợ, Dương Thịnh, tiền thuê nhà, tiền thuốc men, Thẩm Nhung dừng một chút rồi nói: "Để tôi suy nghĩ lại."

"Được." Giọng điệu của Mâu Lê trở nên nhẹ nhàng hơn, "Này, hiện tại mẹ cô thế nào? Cô vẫn còn ở bệnh viện sao? Tôi biết gần đây cô rất vất vả, nếu như có cái gì tôi có thể giúp được thì cứ nói, tôi rất vui lòng giúp đỡ."

Trước khi cúp điện thoại, Thẩm Nhung mang theo ý cười đúng mực nói "cảm ơn".

Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Nhung tự dặn lòng mình phải bình tĩnh, đừng để tức giận lấn át, cũng đừng hành động theo cảm tính.

Hiện tại nàng thực sự cần một công việc.

Sau khi nàng gửi sơ yếu lý lịch để phỏng vấn, chỉ có đoàn kịch <Phương Xa> trả lời nàng.

Không biết các đoàn kịch khác không dám tìm nàng vì nàng không phù hợp với vai diễn, hay là vì bị Dương Thịnh cảnh cáo.

Dù thế nào đi nữa, con đường trước mặt nàng bây giờ rất hẹp.

Mà quả thực nàng đúng như Dương Thịnh đã nói, ngoài là một diễn viên nhạc kịch, nàng không biết gì khác.

Nàng phải kiếm tiền, phải chống đỡ Thẩm gia.

Tôn nghiêm chẳng quan trọng bằng tính mạng của mẹ và những thăng trầm của tương lai.

Ngay khi nàng đang tự xây dựng tinh thần cho mình, điện thoại của nàng lại reo lên.

Nàng nhìn cái tên có phần xa lạ, hẳn là người nàng đã lưu trong danh bạ từ lâu, hiếm khi liên lạc.

Nghĩ kỹ lại, tựa hồ là còn nhớ.

Hình như đối phương là nhà sản xuất.

Thẩm Nhung nghe điện thoại, đối phương giải thích mục đích của mình.

Đối phương tên là Khương Triết Thành, quả thực là nhà sản xuất nhạc kịch, hắn là tri kỷ của nhạc sĩ của đoàn kịch <Phương Xa>, đồng thời cũng là bạn thân.

Hắn nói rằng bên hắn muốn mời Thẩm Nhung thử vai cho một vở nhạc kịch mới.

Ngắn gọn đề cập rằng hiện tại hắn đang thực hiện một vở nhạc kịch Jukebox

Muốn mời Thẩm Nhung đóng vai chính.

Đồng thời còn vô cùng thành ý trực tiếp báo thù lao, nói với nàng số tiền buổi biểu diễn tối thiểu.

Cái gọi là nhạc kịch Jukebox khác với nhạc kịch tập trung vào cốt truyện. Nó có bài hát trước, sau đó là câu chuyện.

Nhạc kịch Jukebox lấy hát làm chủ, các bài hát có thể là những bài hát cổ điển của cùng một ca sĩ, cũng có thể là những màn trình diễn đặc biệt của cùng một nhạc sĩ, thể hiện phong cách âm nhạc của các nghệ sĩ thông qua lối hát.

Còn có một phương thức khác đó là dùng kịch bản gốc và liên khúc các bài hát vàng để khôi phục lại ký ức của một thế hệ.

Có thể nói, so với các vở kịch dùng múa hát để vào cốt truyện và thể hiện nhân vật, thì nhạc kịch jukebox giống một buổi hòa nhạc hoài cổ khiến người ta say mê hơn.

Mà mức giá đối phương đưa ra là mức giá khiến Thẩm Nhung động tâm.

Thẩm Nhung nhờ Khương Triết Thành gửi các thành viên và tình hình của đoàn cho nàng xem.

Khương Triết Thành có chút kích động: "Nói như vậy là lão sư Thẩm đồng ý rồi phải không?!"

Thẩm Nhung đặc biệt sợ người khác gọi mình là "lão sư".

Người được gọi là "lão sư" lại phải truyền thụ kinh nghiệm, giải nghi hoặc, nàng còn chưa hiểu rõ nên không xứng với danh hiệu "lão sư".

Nhưng theo năm tháng, nàng cảm thấy đi đâu mình cũng bị gọi là "lão sư", không gọi như vậy cũng bị coi là thiếu tôn trọng.

Cuối cùng nàng chỉ có thể im lặng chấp nhận, cũng thuận theo.

Đương nhiên, Thẩm Nhung không trực tiếp đồng ý: "Tôi sẽ xem qua kịch bản và tình huống của đoàn trước."

Khương Triết Thành cười nói: "Nhạc kịch jukebox nào có kịch bản, chỉ cần hát là được. Với thực lực ca hát của lão sư Thẩm chắc chắn là không có vấn đề gì. Ngài xem list nhạc đi, những bài hát này ngài trồng chuối cũng có thể hát!"

Lời nói của hắn khiến Thẩm Nhung cảm thấy bất an: "Không khoa trương như vậy..."

Ban đầu nàng không có ấn tượng gì với Khương Triết Thành, nhưng nàng lại nhớ kỹ lời phát biểu kinh hồn của hắn.

Giống như bữa tiệc cocktail và dạ tiệc mà nàng đã gặp hắn trước đây. Hắn rất thích nhạc kịch, nhưng danh tiếng các vở kịch của hắn rất bình thường.

Sau khi hai bên trò chuyện thêm vài câu, Khương Triết Thành hỏi Thẩm Đại đang ở bệnh viện nào, ngày mai muốn tới gặp nàng, hai người mặt đối mặt nói chuyện.

Thẩm Nhung bó tay toàn tập trước sự chủ động của hắn. Lúc này bác sĩ đến, nàng nói với Khương Triết Thành nói chuyện sau rồi vội vàng cúp điện thoại.

Bác sĩ tới xem tình trạng của Thẩm Đại, lúc sau Thẩm Đại tỉnh lại, tinh thần có vẻ tốt hơn trước rất nhiều.

Thấy Thẩm Đại nói được vài câu, tâm tình cũng bớt âm trầm hơn, không biết có phải là vì Thịnh Minh Trản tới thăm bà hay không.

Thẩm Đại nói thẳng với bác sĩ rằng bà muốn xuất viện.

Bác sĩ là bác sĩ trưởng, thường đưa một nhóm bác sĩ trẻ đi khám bệnh cho nhiều bệnh nhân, hiểu rõ tâm lý cũng như tình trạng của bệnh nhân nhất.

Bác sĩ không nói nhiều, sau khi thuyết phục Thẩm Đại một hồi mới nhìn Thẩm Nhung, ý tứ quyết định là do người nhà.

"Tôi sẽ bàn bạc lại với mẹ tôi." Thẩm Nhung nói.

Sau khi bác sĩ rời đi, Thẩm Đại nói: "Ở trong bệnh viện, tiền thuốc men chính là một cái hang không đáy. Mẹ của con... hiểu rõ thân thể của chính mình nhất, ta không thể chịu đựng thêm một đợt hóa trị nào nữa, còn không bằng giúp con tiết kiệm tiền."

Thẩm Đại khó khăn ngước mắt lên, lộ ra nụ cười khô khan: "Tiểu Nhung, con còn trẻ như vậy, cuộc sống tương lai còn dài, con tự tính toán đi."

.

Tuyết mùa đông năm nay giống như sẽ không bao giờ ngừng rơi.

Sau nhiều ngày bão tuyết, giao thông ở thành phố N trở nên vô cùng mong manh, không cẩn thận có thể bị tê liệt.

Dưới lòng đất là tàu điện ngầm có thể làm gãy xương sườn của một người, còn trên mặt đất là một khu ùn tắc khổng lồ đã trở thành bãi đậu xe.

Nhưng dù bị kẹt xe, tâm tình của Lâm Chỉ vẫn rất tốt.

Nàng đã bị kẹt trên đường cao tốc gần 20 phút, khi đạp phanh hoặc chân ga còn vui vẻ ngân nga.

Điện thoại của Thịnh Minh Trản rung lên dữ dội, cô lấy ra xem, nhìn Lâm Chỉ.

"Vui vẻ như vậy?"

"Đúng vậy!" Lâm Chỉ nói, "Nhờ phúc cậu, sau khi viết xong kịch bản cho làn sóng siêu IP được bản địa hóa này mình sẽ trở thành phú bà, còn trao đổi WeChat với CEO của tập đoàn NEWS. Từ giờ trở đi, mình sẽ đạt đến đỉnh cao của cuộc đời mình, việc nghỉ hưu sớm sắp nằm trong tầm tay, có thể không vui sao?"

Hai người vừa trở về từ trụ sở của tập đoàn NEWS.

Triệu Kiêu đã giúp họ kết nối với tập đoàn NEWS, một nhà điều hành nhà hát rất có thực lực ở Thành phố N, vốn là một con rắn ở Trường Nhai.

Thông qua sự giúp đỡ của Triệu Kiêu, Phan tổng - CEO của tập đoàn NEWS đã chủ động đề xuất gặp Thịnh Minh Trản để thảo luận chi tiết về việc hợp tác.

Sau khi Thịnh Minh Trản đồng ý, cô quay đầu kêu Lâm Chỉ ra mặt, kết bạn với đối phương.

Hôm nay Lâm Chỉ hiếm khi trang điểm kỹ càng, mặc "chiến bào" chỉ mặc khi tham dự lễ trao giải Kim Thạch. Nàng ngồi trong phòng họp trên tầng 77 của tòa nhà trụ sở tập đoàn NEWS, mỉm cười dịu dàng trong suốt quá trình, lắng nghe hai doanh nhân thảo luận về vấn đề hợp tác.

Lâm Chỉ là một nhà biên kịch nhỏ bé, hoàn toàn không thể hiểu được một hoạt động kinh doanh có thể tiêu tốn hàng chục triệu, thậm chí hàng trăm triệu một khi được vận hành.

Nhưng nàng cũng không phải là linh vật vô ích, ít nhất là bầu không khí và quá trình trò chuyện đều được ghi lại trong tâm trí nàng.

Chúng đều là những tư liệu có giá trị.

Tập đoàn NEWS có nguồn lực bản địa phong phú, Thịnh Minh Trản đã thuê bảy nhà hát lớn trên phố Trường Nhai, hầu hết đều thuộc sở hữu của tập đoàn NEWS.

Vở nhạc kịch nước ngoài sau khi được đề cử sẽ được bàn giao cho tập đoàn NEWS tổng hợp kỹ thuật và lồng tiếng trong nước.

Phan tổng biết Thịnh Minh Trản khi cô vẫn còn là một ngôi sao sáng trên phố Trường Nhai, ngoài việc ngưỡng mộ khả năng ca hát và diễn xuất của cô, hắn còn rất quan tâm đến sự nhạy bén trong kinh doanh của cô. Khi đó liền dự đoán cô tập trung về kinh doanh sẽ có tiền đồ hơn là làm diễn viên nhạc kịch.

Nhưng lúc đó Thịnh Minh Trản đang một lòng tập trung vào nhạc kịch mà Thẩm Nhung yêu thích, chỉ muốn cùng nàng hát và diễn đến chết, đương nhiên không có khả năng cân nhắc qua.

Sau khi lớn lên ở nước ngoài được hai năm, Phan tổng cũng nói cả người Thịnh Minh Trản đã hoàn toàn khác.

Cô cởi bỏ chiếc áo diễn viên ngây ngô, hóa thân thành một doanh nhân có ánh mắt sắc bén, điều này càng khiến Phan tổng quý trọng cô hơn.

"Đây mới là cô, Thịnh tổng." Phan tổng mỉm cười, đôi mắt híp lại thành một đường, giống như một con mèo giảo hoạt, "Cô biết đấy, tôi vẫn luôn thích cô."

Suy cho cùng, Thịnh Minh Trản cũng không quá chán ghét người đàn ông ở độ tuổi bốn mươi này, dù sao hắn cũng rất sảng khoái đồng ý làm đại diện cho cô, mua lại nhà hát mà cô mong muốn nhất với tư cách là tập đoàn NEWS, còn thay mặt cô ký hợp đồng với diễn viên mà cô muốn.

Đối với một vấn đề tốn nhiều công sức như vậy, NEWS chỉ tính phí đại diện, hợp đồng là để Thịnh Minh Trản đưa ra. Thậm chí hắn còn không nhờ cố vấn pháp lý xem xét, sau khi đọc xong liền trực tiếp ký tên.

Rõ ràng là tập đoàn NEWS, hoặc bản thân Phan tổng đã thu liễm tư thái cao cao tại thượng đối với Thịnh Minh Trản, muốn hợp tác lâu dài với cô.

Quá trình ký hợp đồng diễn ra vô cùng thuận lợi, trước khi rời đi, Phan tổng còn thâm tình mời Thịnh Minh Trản đi ăn tối nhưng Thịnh Minh Trản đã từ chối.

...

Lâm Chỉ dời ánh mắt khỏi dòng xe cộ vô tận phía trước, quay đầu nhìn Thịnh Minh Trản.

So với trang phục lộng lẫy hôm nay của nàng, Thịnh Minh Trản ăn mặc khá lãnh cảm.

Tây trang nữ màu đen được cắt may khéo léo đã phần nào khoe được vòng eo của cô, nhưng Thịnh Minh Trản lại keo kiệt giấu đi dưới chiếc áo gió dài cao cổ cùng màu, lớp trang điểm của cô lại càng lạnh lẽo hơn.

Cô cao 1m77, đi giày cao gót. Phan tổng cao 1m8, ở trước mặt Thịnh Minh Trản lại khiến hắn lùn đi.

Với mắt phượng môi đỏ mặt quan tài cùng mái tóc đen dài đến thắt lưng, Thịnh Minh Trản trông giống như quạ đen chuyển thế, tủ lạnh đầu thai.

Nhưng Lâm Chỉ lại nghĩ đến đôi mắt của Phan tổng luôn dõi theo Thịnh Minh Trản, còn có những lời nói ý vị sâu xa mà hắn dùng...

Người đàn ông kia không hề bị đóng băng mà giống như bị điện giật.

Lâm Chỉ hỏi Thịnh Minh Trản: "Lão Phan có hứng thú với cậu phải không?"

Thịnh Minh Trản xem một chuỗi tin nhắn của Mâu Lê trên điện thoại, không trả lời mà khóa màn hình lại.

"Sao cậu biết?"

"Còn sao cậu biết? Tâm tư của Lão Phan gần như đã viết trên mặt rồi. Tập đoàn NEWS nổi tiếng cao lãnh, Lão Phan cũng là nam nhân độc thân hoàng kim có tiếng trong giới, cả một đoàn nam nữ vây quanh ở đây vắt hết óc bò lên giường của anh ta, mình chưa bao giờ thấy anh ta hòa nhã với ai chứ đừng nói là chủ động mời ăn cơm. Điều kiện tốt như vậy, cậu hoàn toàn không động lòng sao?"

"Không động lòng." Thịnh Minh Trản gần như dán câu cuối vào phần phát biểu tràng giang đại hải của Lâm Chỉ, tóm tắt lại trong ba chữ.

Lâm Chỉ: "..."

Lâm Chỉ nhớ ra một chuyện.

Tin đồn Thịnh Minh Trản không thích nam nhân đã lan truyền trong vòng bạn bè của họ nhiều năm, tuy cô chưa bao giờ thừa nhận nhưng cũng không phủ nhận.

Dù xu hướng tính dục của cô có bị đồn đại thế nào đi chăng nữa, tựa như cũng không liên quan gì đến cô.

Qua nhiều năm như vậy cũng chưa từng yêu đương, trong lòng chỉ quan tâm đến sự nghiệp giống như Thẩm Nhung, hoàn toàn không quan tâm đến người theo đuổi mình.

Có thể thích một người không có tình thú cũng thật kỳ quái.

Lâm Chỉ nói: "Được rồi, ai mà không có chút dở hơi."

Thịnh Minh Trản: "..."

Lâm Chỉ đổi chủ đề: "Nói đến, có phải ngay từ đầu cậu đã có ý định mua nhà hát rồi phải không? Sao đột nhiên nghĩ đến việc mua nhà hát? Đây không phải là số tiền nhỏ đâu."

"Ừm, tôi nghĩ kỹ lại, tôi vẫn muốn làm nhạc kịch gốc bản địa. Có nhà hát, có công ty riêng, việc tạo nên nhạc kịch gốc sẽ thuận tiện hơn."

"Ồ, ra là vậy." Lâm Chỉ nhướng mày, "Vậy nhà hát cậu muốn mua là..."

Thịnh Minh Trản tháo kính xuống, xoa xoa sống mũi nói: "Cậu sẽ sớm biết thôi."

Lâm Chỉ tựa hồ đã đuổi kịp tiết tấu của cô, cười nói: "Được, hy vọng cậu không để mình đợi lâu."

"Gần đây ở Trường Nhai có biên đạo nào giỏi không?"

"Biên đạo à, giỏi nhất vẫn là Mạc Đề."

"Gần đây anh ta có bận không?"

"Hình như là làm trong đoàn kịch <Phương Xa>, cậu muốn ký hợp đồng với anh ta sao? Mình có chút quan hệ cá nhân với anh ta, có thể hẹn."

"Được, hẹn tối nay đi."

"Gấp vậy ư? Vậy mình sẽ gọi điện hỏi xem anh ta có thời gian không."

Lâm Chỉ còn tưởng rằng một người bận rộn như Mạc Đề cũng phải hẹn trước một tuần.

Không ngờ vừa nghe Thịnh Minh Trản muốn gặp mình, hắn liền nói chín giờ tối nay hắn rảnh, hai người sẽ đến club của nàng để cùng chơi bi-a.

Khi Mạc Đề đến club, Thịnh Minh Trản đã giải thích ý định của mình, Mạc Đề vui vẻ chấp nhận.

"Được, nhưng có thể ngài phải đợi tôi một tháng, vũ đạo của đoàn <Phương Xa> đã hoàn thành, còn có ba đoàn đang chờ tôi huấn luyện. Bất quá hiện tại bận rộn đến muốn mạng, nhưng sẽ hoàn thành trong một tháng."

"Được." Thịnh Minh Trản nói: "Đợi lịch trình của Mạc tiên sinh, đừng nói là một tháng, một năm tôi cũng chờ. Nhưng tôi không muốn hợp tác với anh vì một vở kịch nào đó, mà là hợp tác lâu dài."

Mạc Đề rất phấn khởi trước lời lấy lòng của Thịnh Minh Trản, mặt đỏ bừng, háo hức mời Thịnh Minh Trản cùng chơi bi-a.

"Thịnh tiểu thư có thể chơi bi-a không?" Mạc Đề không đợi cô trả lời mà lập tức lấy cây cơ ra.

"Đã lâu rồi tôi không chơi."

"Vậy đúng lúc tìm lại cảm giác. Thịnh tiểu thư, đi trước đi!"

Vì Mạc Đề thịnh tình không thể từ chối, Thịnh Minh Trản không còn cách nào khác ngoài đồng ý.

Thịnh Minh Trản là một người rất coi trọng mọi việc.

Trong từ điển của cô không có hai chữ "tùy tiện".

Cô đã cởi áo gió khi bước vào cửa, bây giờ cô cũng cởi cả áo khoác tây trang, xắn tay áo, cởi cúc áo sơ mi, để lộ cánh tay và cái cổ thanh tú.

"Cảm ơn." Thịnh Minh Trản nói: "Vậy tôi không khách khí."

Mạc Đề cười đến không nhìn thấy mắt, đỡ cán cơ chờ thể hiện kỹ năng.

Lâm Chỉ đang ngồi uống rượu, thở dài, Mạc Đề ơi Mạc Đề, anh cũng quá ngây thơ rồi.

Để cậu ta chơi trước, anh đừng mong được chơi.

Nhìn thấy Thịnh Minh Trản dứt điểm trong một lượt chơi, thậm chí Mạc Đề không có cơ hội ra sân.

Mạc Đề: "..."

Cái này gọi là lâu rồi không chơi sao?

Vậy trước kia thường chơi thành cái dạng gì? Hắn chưa bao giờ nghe nói một diễn viên nhạc kịch nào ở Trường Nhai lại là một tuyển thủ bi- a chuyên nghiệp như vậy!

Sau khi quả cầu cuối cùng vào lỗ, Thịnh Minh Trản đứng thẳng dậy, nói với Mạc Đề: "Đã nhường rồi."

Mạc Đề: "..."

Tôi còn chưa có cơ hội chơi.

Bởi vì tư thế, vừa rồi nằm trên bàn còn cởi cúc áo sơ mi, có một chiếc vòng cổ sáng bóng treo lủng lẳng ngoài cổ áo của Thịnh Minh Trản.

Trong vòng cổ có treo một chiếc nhẫn đặc biệt.

"A?" Mạc Đề liếc nhìn liền nhận ra, "Tôi đã từng nhìn thấy chiếc nhẫn này."

Thịnh Minh Trản khẽ cau mày.

Cũng giống như Thẩm Nhung, sau khi chia tay, cô giấu chiếc nhẫn đã đeo ở ngón áp út nhiều năm sau cổ áo.

Trên thế giới chỉ có một đôi nhẫn này, nó chỉ thuộc về cô và Thẩm Nhung.

Thịnh Minh Trản cảm thấy có gì đó kỳ lạ, không để lộ chút dấu vết mà hỏi Mạc Đề.

Mạc Đề kể lại tình huống trong phòng phỏng vấn vào ngày hôm đó, hắn nhặt được một chiếc nhẫn giống hệt của cô, sau đó đưa cho Mâu Lê.

Dưới những câu hỏi của Thịnh Minh Trản, hắn cũng đề cập đến người tới phỏng vấn ngày hôm đó.

Đương nhiên, hắn cũng đề cập đến Thẩm Nhung - người đã để lại ấn tượng sâu sắc cho hắn, hắn cũng hào hứng tái hiện lại cách Thẩm Nhung vượt qua bài kiểm tra trong cuộc phỏng vấn, thậm chí còn có bài hát <Quy Tuyết> của Thịnh Minh Trản, khiến nhà đầu tư nào đó hoàn toàn á khẩu không biết nói gì.

Lâm Chỉ nghe đến ngây người, đặc sắc như vậy sao?

Thẩm Nhung đúng là Thẩm Nhung, một cuộc phỏng vấn trực tiếp trở thành buổi diễn cá nhân của nàng.

Nàng lại nhìn Thịnh Minh Trản, thấy cô im lặng không nói một lời, có một đám mây đen ẩn dưới khuôn mặt bình tĩnh của cô.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top