Chương 7
"Diệp Phi, em chán ghét tôi sao?"
Tả Lộ Dư nói xong lời này, Diệp Phi mới vừa cầm lấy di động lại thả trở về, cô xoay người nằm thẳng, nghi hoặc hỏi: "Vì sao chán ghét chị ?"
Cô nghĩ nghĩ, lại hỏi: "Chị xuất quỹ?"
Tả Lộ Dư ở đầu kia nghe xong, bất đắc dĩ trả lời: "Không có."
Diệp Phi nhắm hai mắt lại: "Vậy chị có cái gì làm cho tôi chán ghét."
Cô nói xong lời này liền mệt nhọc, thấy Tả Lộ Dư không lại trả lời, toàn thân tâm thả lỏng lại.
Bất quá vài giây, Diệp Phi liền đã ngủ.
Ngày hôm sau, đồng hồ báo thức vang, Diệp Phi cứ theo lẽ thường tỉnh, là đồng hồ báo thức công tác, không phải đồng hồ báo thức dưỡng sinh.
Cô mở mắt ra tắt đi đồng hồ báo thức, lại ở trên giường nhìn lại nhân sinh một chút, vẫn là mơ mơ màng màng, liền ở thiếu chút nữa lại ngủ qua đi, cô nhìn lại nhân sinh lại nhìn tới việc ngày hôm qua cô lưu Tả Lộ Dư ở lại trong phòng này rồi.
Vì thế Diệp Phi tỉnh.
Cô một sờ, phía Tả Lộ Dư bên kia trống trơn, liền dư ôn đều không có.
Vì thế cô hoàn toàn tỉnh.
Cô vội vàng mang giày đi ra ngoài, mở cửa đi đến phòng khách, lúc này mới nhìn đến Tả Lộ Dư.
Tả Lộ Dư đang ngồi ở trên sô pha, trong tay cầm ly sữa bò, trên đùi phóng bản tạp chí.
Nàng nghe thấy tiếng vang, quay đầu đối diện với ánh mắt của Diệp Phi : "Sớm."
Diệp Phi tùy tiện một tiếng sớm, thấy Tả Lộ Dư vẫn mặc y phục ở nhà, hỏi: "Khá hơn chút nào không?"
Tả Lộ Dư lật trang tạp chí, tựa hồ do dự vài giây, tiếp theo trả lời: "Không có."
"Không có?" Diệp Phi có chút kinh ngạc, cô đi qua: "Không có là ý tứ gì ? Còn không có hạ sốt ? Vẫn là chị cảm thấy không thoải mái?"
Tả Lộ Dư cười cười, trả lời: "Không có việc gì."
Diệp Phi mới không tin, cô trở về phòng cầm nhiệt kế, cũng mặc kệ Tả Lộ Dư có đồng ý hay không, đứng ở sô pha liền đo nhiệt độ cho nàng.
Cô nhìn nhiệt độ cơ thể là hạ sốt, lại giơ tay sờ sờ cái trán của nàng.
Diệp Phi nhướng mày: "Cảm giác là tốt chút."
Cô đè nặng sô pha, liếc mắt nhìn tạp chí trên tay Tả Lộ Dư, nói: "Bất quá nếu chị cảm thấy không thoải mái nói, hôm nay lưu lại trong nhà đi."
Diệp Phi ném nhiệt kế vào trong túi : "Có thể xin nghỉ sao?"
Diệp Phi lại nói: "Có thể đi, công ty là của chị mà, có đi hay không là chị định đoạt."
Diệp Phi nghĩ nghĩ: "Ngày hôm qua không phải có thể mang công tác về nhà sao, cùng lắm thì có việc gấp cũng ở nhà làm, dù sao máy tính phương tiện."
Diệp Phi gật đầu: "Chị cũng đều sinh bệnh, công ty của chị hẳn là sẽ không vô nhân tính như vậy đi."
Diệp Phi a thanh: "Ngày hôm qua tôi muốn cái điện thoại của a di bảo mẫu từ mẹ tôi, hôm nay chị ở nhà, giữa trưa tôi bảo nàng lại đây nấu cơm đi."
Diệp Phi lại gật gật đầu: "Tôi đây cũng lưu lại đi."
Cô nghĩ cũng nói xong không sai biệt lắm, móc di động từ trong túi ra, đè nặng chỗ tựa lưng sô pha, hỏi Tả Lộ Dư: "Có thể chứ?"
Trên mặt của Tả Lộ Dư không có ý cự tuyệt, Diệp Phi cũng không đợi nàng trả lời: "Được rồi đi, tôi gọi điện thoại cho sư phụ, xin nghỉ phép."
Nói xong cô liền gọi qua đi.
Tả Lộ Dư quay đầu nhìn bộ dáng cô cắn cổ tay áo chờ tiếp nghe điện thoại, than nhẹ: "Diệp Phi."
Diệp Phi nhìn ánh mắt của nàng: "Ân?"
" Sư phụ." Mới ứng xong Tả Lộ Dư, điện thoại đã bị tiếp khởi, Diệp Phi đối Tả Lộ Dư thở dài một tiếng, đối với điện thoại, nói: " con xin phép nghỉ ngày hôm nay ."
Đầu kia sư phụ nghe xong hỏi câu: "Làm sao vậy, đột nhiên xin nghỉ?"
Diệp Phi nhập hành nhiều năm như vậy, vẫn luôn đều đi theo sư phụ, cảm tình tốt, cô cũng không nghĩ giấu diếm, nói thẳng: "Một người bạn bị bệnh, muốn chiếu cố một chút."
Cô rất ít xin nghỉ, đầu kia sư phụ nghe xong ngữ khí lập tức trở nên có chút ái muội: "Bạn bè gì a, còn muốn con chiếu cố."
Diệp Phi: "Trong lòng ngài suy nghĩ là bạn bè gì, chính là như vậy lạc."
Sư phụ lập tức cười ha hả: "được rồi, hôm nay cũng không có chuyện gì ."
Bởi vì khản hai câu, sau khi cắt đứt điện thoại, Diệp Phi ý còn ở bên miệng, vừa mới cô gọi điện thoại đi rồi vài bước, lúc này mới lại lộn trở lại đi, hỏi người ngồi trên sô pha : "vừa mới chị muốn nói cái gì với tôi ?"
Tả Lộ Dư không rõ ý vị mà nhìn cô một cái: "em đối mỗi người đều như vậy sao?"
Diệp Phi sửng sốt: "Loại nào?"
Tả Lộ Dư lắc đầu, thầm nghĩ tính: "em đi rửa mặt, ra tới ăn cơm sáng."
Diệp Phi gật đầu, thực nghe lời mà trở về phòng rửa mặt.
Cơm nước xong, hai người liền ngồi ở trên sô pha trong phòng khách, sô pha rất lớn, Tả Lộ Dư ngồi một góc, Diệp Phi chiếm một góc khác.
Sữa bò của Tả Lộ Dư còn không có uống xong, điện thoại nàng đặt ở trên bàn trà liền vang, quả thực cùng Diệp Phi nghĩ như vậy, Tả Lộ Dư này một tiếp, cho dù ở nhà cũng nhàn không xuống dưới.
Sáng sớm thời gian liền như vậy một phần một giây mà qua, Diệp Phi xoát Weibo, còn riêng xoát một chút bằng hữu vòng của Tả Lộ Dư, nhưng đáng tiếc chính là, Tả Lộ Dư cơ hồ không phát cái gì, thực quạnh quẽ .
Cô cũng không nghĩ nhàn rỗi, ngày mai có cái phỏng vấn với thư pháp gia, cô nghĩ nghĩ liền cầm lấy máy tíng, bắt đầu làm bài tập.
Tả Lộ Dư ở đầu kia, máy tính bạch bạch rung động, Diệp Phi bên này cúi đầu nhớ kỹ bút ký, cô ngại quá an tĩnh, đeo tai nghe nghe ca, trong miệng còn hừ hừ vài câu.
Ngẫu nhiên, Tả Lộ Dư ngẩng đầu nhìn Diệp Phi, thấy cô là nằm bò, lại qua một lát nhìn cô, cô lại dựa vào, lại qua một lát nhìn cô, cô lại nghiêng nghiêng dựa vào.
Liền không đứng đắn ngồi qua.
Tả Lộ Dư không tự biết mà khóe miệng một câu.
Hai người không nói lời nào, từng người vội chuyện của chính mình.
Hơn một giờ qua đi, một tiếng chuông cửa đánh vỡ không khí an nhàn.
Diệp Phi từ gối đầu ngẩng lên, nhìn thời gian trên di động: "Hẳn là a di tới."
Cô thay đổi giày lộc cộc đi qua đi, thấy ở cửa quả nhiên là a di.
Hai người xả vài câu về mẹ của Diệp Phi, hàn huyên một trận, Diệp Phi lấy dép lê từ tủ giày ra, chỉ vào phòng khách đầu kia nói: "Phòng bếp ở bên kia, tủ lạnh có nguyên liệu, không đủ dưới lầu có siêu thị, phiền toái lạp."
A di gật đầu, hỏi Diệp Phi: "Có cái gì kiêng không ăn sao?"
Diệp Phi gật đầu: "Hành, gừng, tỏi, cà chua, cà rốt, nấm hương, rau cần không ăn."
Cô nói xong quay đầu lại hô câu: "Tả Lộ Dư."
Kêu xong mới phát hiện Tả Lộ Dư đứng ở phía sau cô, Diệp Phi cười, thanh âm phóng thấp: "Chị có kiêng ăn thứ gì sao?"
Tả Lộ Dư lắc đầu: "Không có."
Diệp Phi quay đầu lại đối a di cười cười, lôi kéo tay của Tả Lộ Dư : "Đây là vợ của tôi."
Tả Lộ Dư tiến lên: "ngài tốt."
Diệp Phi lại giới thiệu: "Đây là a di mẹ tôi giới thiệu tới, nấu cơm ăn rất ngon." Cô mi mắt cong cong mà nhìn a di: "Mẹ nói món măng xào thịt dì làm đặc biệt ăn ngon, giữa trưa xào cho chúng ta cái bái."
A di bị khen đến đôi mắt đều phải mị thành một cái tuyến, nàng đổi giày, cười nói: "Tốt a." Nàng đi vào: "Các cô vội đi, tôi làm tốt sẽ kêu các cô."
Do mẹ giới thiệu tới, Diệp Phi tự nhiên yên tâm, a di đi phòng bếp, cô lại về tới sô pha trong phòng khách .
Khi đi ngang qua Tả Lộ Dư, nghe nàng nói câu: "Em kén ăn như vậy."
Diệp Phi: "Còn được đi."
Diệp Phi tiếp tục đi, hai bước sau đột nhiên nhớ tới cái gì, a một tiếng: "Tả Lộ Dư, tôi giống như còn không có hỏi ý kiến của chị đâu, liền để a di tới."
Mặt mày Tả Lộ Dư ôn hòa: "Hiện tại mới nghĩ đến hỏi tôi ?"
Diệp Phi ai nha một tiếng: "Này không phải là sợ chị quá vất vả sao, tôi sẽ không nấu cơm, chị lại không ăn cơm hộp."
Diệp Phi dựa qua đi, nhẹ nhàng đâm một chút Tả Lộ Dư: "Ai, mấy vị tổng tài giống như chị vậy, có phải đều có thói ở sạch hay không, đồ vật không cho lộn xộn, không thích khí vị không khí bên ngoài, trong nhà không cho người ngoài tiến vào, bài xích tứ chi tiếp xúc, ăn dùng mặc chỉ dùng một cái thương hiệu?"
Tả Lộ Dư nghi hoặc: "Cái gì? Không có."
Diệp Phi ha ha ha cười to, lại hỏi: "Tả Lộ Dư, chị xem tiểu thuyết sao?"
Tả Lộ Dư gật đầu: "Xem một chút."
Diệp Phi tò mò: "Loại tiểu thuyết gì ?"
Tả Lộ Dư nghĩ nghĩ: "Một ít danh tác......"
Thấy Tả Lộ Dư nghĩ liệt kê ra, Diệp Phi xua tay: "được rồi được rồi."
Diệp Phi đi rồi hai bước, lại nhịn không được lui về, đứng ở bên người Tả Lộ Dư, hỏi: "Bá đạo tổng tài cùng tiểu kiều thê ôn nhu ?"
Vẻ mặt Tả Lộ Dư nghi hoặc: "Cái gì?"
Diệp Phi cười ha ha: "Không có gì, ha ha ha."
Tả Lộ Dư nhìn Diệp Phi cười cong mắt, suy nghĩ trong chốc lát, hỏi: "Em phải đề cử tiểu thuyết cho tôi sao?"
Diệp Phi vội vàng lắc đầu: "Không có không có."
Tả Lộ Dư nghi hoặc.
Chờ Diệp Phi lại một lần nữa vùi vào trong máy tính, Tả Lộ Dư nghĩ nghĩ, vẫn là lấy ra di động phát điều WeChat cho trợ lý tiểu Vân.
Tả Lộ Dư: Giúp tôi tìm một quyển tiểu thuyết.
Tiểu Vân thực mau hồi phục: Ngài nói.
Tả Lộ Dư: Bá đạo tổng tài cùng tiểu kiều thê ôn nhu.
Tả Lộ Dư không biết, trợ lý của nàng ở kia đầu thu được tin tức, kinh ngạc đến biểu tình đều phải quản không được, thậm chí hoài nghi người này có phải Tả Lộ Dư hay không, rời khỏi giao diện nói chuyện phiếm, lại điểm tiến vào.
Tả tổng không dính khói lửa phàm tục này là làm sao vậy?
Trọng điểm là.
Tiểu Vân: Tả tổng, theo ngài nói, đây là loại hình tiểu thuyết, không phải tên tiểu thuyết.
Tả Lộ Dư: Đẹp sao?
Tiểu Vân nhìn chằm chằm di động sau một lúc lâu, nghĩ thầm, nên giải thích như thế nào với Tả tổng về vấn đề có đẹp hay không.
Nhưng cuối cùng, vị trợ lý này căn cứ nguyên tắc củng cố hình tượng của Tả tổng, nghiêm túc mà hồi phục: Không thích hợp ngài.
Nói xong Tiểu Vân thuận đường phát cái văn kiện cho Tả Lộ Dư, Tả Lộ Dư nhìn mắt, liền không để ý vấn đề này, tiếp tục đỉnh đầu công tác.
Diệp Phi thỉnh a di quả nhiên đáng tin cậy, sau khi làm xong, cùng ăn với hai người, lại rửa chén, thuận đường còn quét tước trong nhà một lần mới rời đi.
A di mới đi trong chốc lát, Tả Lộ Dư đột nhiên từ trên sô pha đứng lên, Diệp Phi thoáng giương mắt nhìn nàng, lại cúi đầu.
Tả Lộ Dư gọi cô một tiếng: "Diệp Phi, trong chốc lát có khách nhân."
Diệp Phi lại ngẩng đầu: "Ai?"
Tả Lộ Dư: "Dã Thanh, tôi đã nói qua với em."
Diệp Phi nga thanh: "Công tác có việc cần tìm chị sao?" Cô nghĩ nghĩ Tả Lộ Dư cố ý nói việc này cho cô, suy đoán một phen: "Tôi ở có phải không có phương tiện hay không ? Không có phương tiện để tôi trở về phòng."
Tả Lộ Dư lắc đầu: "Phương tiện."
Nàng hư hư một lóng tay: "Tôi muốn em đổi thân quần áo."
Diệp Phi này lại nga một tiếng, nghĩ chính mình còn ăn mặc áo ngủ, liền nghe lời mà ôm máy tính trở về phòng.
Diệp Phi không chỉ có thay đổi quần áo, còn trang điểm, dù sao cũng là người ở công ty của Tả Lộ Dư, cô vị phu nhân này, đến khéo léo.
Sau khi Diệp Phi đổi quần áo xong ra khỏi phòng, thấy Tả Lộ Dư cũng đã đổi quần áo, ngồi ở trên sô pha.
Nàng thấy Diệp Phi từ trong phòng ra tới, nhưng thật ra có chút sửng sốt .
Diệp Phi nghĩ, chính mình hình như là lần đầu tiên trang điểm trước mặt Tả Lộ Dư, a thanh, giải thích: " Giữ chút thể diện cho vợ yêu."
Cô ngồi qua đi, lại chớp mắt với Tả Lộ Dư: "Đẹp sao?"
Cô còn xuyên váy đâu, đai đeo bất quá đầu gối, áo khoác tây trang màu xanh biển, là cái bộ dáng của tiểu kiều thê.
Tả Lộ Dư dời đi tầm mắt dừng ở trên mặt Diệp Phi : "Đẹp."
Giọng nói lạc, ở cửa truyền đến thanh âm leng keng, Diệp Phi nghe nói, vội vàng đứng lên, chạy chậm qua đi mở cửa.
Ngoài cửa đứng hai người, một nam một nữ, Diệp Phi lúc này mới nhớ tới, cô đã quên hỏi giới tính của vị tên Dã Thanh kia, không biết ở đây vị nào là Dã Thanh.
Hai người đều mặc chính trang, thấy là Diệp Phi mở cửa, có chút ngây người.
Vị nữ nhân đứng ở đằng trước, dẫn đầu cười thanh, mở miệng hỏi: "Tả tổng ở nhà sao?"
Mới hỏi xong, Tả Lộ Dư liền xuất hiện ở trong tầm mắt của nàng.
Tả Lộ Dư: "Vào đi."
Y theo trình độ quen thuộc tới xem, nữ nhân này hẳn là Dã Thanh.
Bởi vì Diệp Phi còn không có mời vào đâu, vị nữ đồng sự này liền thực tự nhiên mà vào cửa, thực tự nhiên mà cầm hai đôi dép lê từ tủ giày ra, nhìn bộ dáng còn quen thuộc ở đây hơn cô vị nữ chủ nhân này.
Nữ đồng sự đi vào, Diệp Phi cũng đi theo vào, cô cảm thấy giống như cũng không có chuyện gì liên quan đến mình , liền phải rời đi, lại bị Tả Lộ Dư giữ chặt.
Tả Lộ Dư: "Dã Thanh, đây là Diệp Phi."
Dã Thanh ừ một tiếng, còn chưa nói cái gì, lại thấy nam nhân cùng đến với Dã Thanh kia, thập phần ân cần mà cười thanh: "Phu nhân của Tả tổng a, thật xinh đẹp nột."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top