Chương 6

Diệp Phi không chỉ có rửa sạch đồ ăn, cô còn cầm lấy đao chuẩn bị cắt.

Cô nói nhân sinh lần đầu tiên vào phòng bếp rửa rau thật không phải khoa trương, khi cô học tiểu học, mẹ cô ở bên người, cô chưa từng phải làm việc nhà cái gì, sau lại trong nhà có tiền, mẹ cô đương toàn chức thái thái, trong nhà còn mời bảo mẫu, tự nhiên cô càng không cần làm việc.

Cho nên Diệp Phi cầm cái dao phay, tả hữu khoa tay múa chân một chút, lại gom rau xanh lại, vụng về mà cắt xuống một đao.

Cắt xuống đao này còn tính vừa lòng, Diệp Phi lại gom đồ ăn vừa nãy bị văng ra trở về, lại cắt xuống một đao.

Làm như càng làm càng thuận tay, Diệp Phi một nắm hết thảy rất là thông thuận, tốc độ của cô nhanh hơn, lại cắt mấy đao, tay đột nhiên một cái không lưu ý, đao thiếu chút nữa liền cắt ở trên ngón tay.

"Diệp Phi."

Diệp Phi hít hà một hơi, đồng thời, nghe phía sau Tả Lộ Dư gọi cô một tiếng.

Diệp Phi quay đầu lại, thấy Tả Lộ Dư không biết khi nào đã đứng ở phía sau cô.

Tả Lộ Dư: "Em cẩn thận một chút, cắt chậm một chút, không vội."

Diệp Phi nga thanh, nghe lời mà chậm rãi cắt.

Tả Lộ Dư liền ở phía sau nhìn động tác của cô, nhìn cô rửa sạch cọng hoa tỏi non, lại lấy thịt ra, dùng phương thức đồng dạng cắt cọng hoa tỏi non, đang định cắt thịt, phía sau Tả Lộ Dư lúc này mới đi lên tới.

Tả Lộ Dư: "Cho tôi đi, thịt không dễ cắt."

Diệp Phi không miễn cưỡng, đặt thanh đao ở trên cái thớt gỗ .

Tả Lộ Dư cầm lấy đao cúi đầu cắt lên.

Như vậy đối lập, đao công này của Diệp Phi quả thực vô pháp gặp người, có thể so với thủ công của tiểu học, còn chưa đủ tư cách.

Tả Lộ Dư liền thành thạo mà cắt thịt xong, lúc này, khoai tây cũng nấu tốt, Diệp Phi không quấy rầy, thối lui đến một bên, xem Tả Lộ Dư thập phần thành thạo mà chuẩn bị cho tốt hết thảy, nấu canh trứng, đồng thời cũng thuận tiện xào đồ ăn.

Dư lại bưng trà lấy chiếc đũa, Diệp Phi liền ôm lại đây.

Ba đồ ăn một canh, thức ăn gia đình đơn giản, là bộ dáng mà Diệp Phi thích.

Đột nhiên cô cảm thấy, lúc này đây mới giống kết hôn, bỏ đi thân phận bên ngoài của Tả Lộ Dư, nàng chỉ là một người vợ, Diệp Phi cô cũng chỉ xem nàng là vợ, ở bên cạnh hỗ trợ .

Diệp Phi cầm chén, thập phần ân cần mà bới cơm cho Tả Lộ Dư .

Trước khi ăn, Diệp Phi tò mò hỏi câu: "Có phải chị không ăn cơm hộp hay không ?"

Tả Lộ Dư buông chiếc đũa: "Rất ít."

Diệp Phi lại hỏi: "Ở công ty đâu? Cơm trưa cơm chiều giải quyết như thế nào?"

Tả Lộ Dư: "Ăn ở nhà ăn."

Diệp Phi tò mò: "Với ai?"

Tả Lộ Dư: "Có đôi khi cùng với Dã Thanh." Nàng nghĩ, lại mở miệng giải thích: "Một đồng sự, Dã Thanh không ở công ty, tôi liền chính mình ăn."

Diệp Phi nhướng mày: "Chính mình, ăn? Chính mình đi quán ăn?"

Tả Lộ Dư gật đầu: "ừ."

Diệp Phi nghi hoặc: "Không có người cười chị sao?"

Đời này của Diệp Phi liền không có một mình một người ở bên ngoài quán ăn ăn cơm qua, tự nhiên là không rõ chính mình một người là cái cảm giác gì, người khác thấy được lại là cái cảm giác gì.

Cô suy nghĩ, là người như thế nào mới sẽ chính mình một người đi quán ăn ăn cơm đâu, sẽ thực cô đơn đi, đi cái nhà vệ sinh đồ ăn trên bàn sẽ bị dọn đi sao? Người phục vụ thấy sẽ lấy một con gấu bông đặt ở đối diện tới bồi bạn sao?

Tả Lộ Dư nghe nói, ứng: "Không có ai sẽ cười tôi."

Diệp Phi nghe xong trong lòng oa nga một tiếng.

Tả Lộ Dư nói lời này ý tứ kỳ thật rất đơn giản, nàng ở quán ăn ăn cơm cơ hồ là ở ghế lô, nàng một người cũng tự tại, bên người không ai, tự nhiên liền sẽ không có người cười nàng.

Nhưng ở Diệp Phi nghe tới.

Tả Lộ Dư biểu đạt chính là, ai mẹ nó dám có ý cười tôi.

Diệp Phi lại hỏi: " Từ khi nào thì chị sẽ nấu cơm?"

Về chuyện Tả Lộ Dư dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, Diệp Phi sau lại tra xét một chút, nói là ba mẹ nàng lúc nàng 17 tuổi còn chưa thành niên thì ra tai nạn xe cộ song song qua đời, nàng liền bắt đầu chính mình xử lý sinh hoạt của bản thân.

Bất quá chuyện này chỉ nhắc tới một hai câu, thiên văn chương kia đại bộ phận vẫn là nói về thành tựu của Tả Lộ Dư, cùng với một ít sự tích của nàng khi mới bắt đầu gây dựng sự nghiệp.

"Lúc còn rất nhỏ liền biết." Tả Lộ Dư trả lời.

Diệp Phi gật gật đầu, cẩn thận mà ngắm Tả Lộ Dư một cái, vẫn là nhịn không được tò mò hỏi: "Sau lại, chị, một người sinh hoạt?"

Hỏi xong Diệp Phi cảm thấy có chút không lễ phép, chính mình cười gượng một tiếng: "Ha ha, tôi chỉ tùy tiện hỏi." Cô chỉ vào khoai tây trên bàn: "Cái này ăn ngon thật."

Tả Lộ Dư đẩy khoai tây qua đi một chút: "Không có việc gì, đã qua thật lâu."

Nàng thấy Diệp Phi tò mò mà liếc nhìn nàng một cái, lại nói: "Khi đó vị thành niên, bạn của ba tôi chăm sóc tôi một đoạn thời gian, sau lại lớn lên chút, liền vẫn luôn ở một mình."

Diệp Phi gật đầu: "Tôi nghe nói sinh hoạt phí của chị đều là từ học bổng a?"

Tả Lộ Dư: "Phần lớn là vậy, ở đại học trừ bỏ học tập, tôi cũng có công tác bên ngoài."

Diệp Phi nhấp miệng.

Cô ngẫm lại chính mình hỗn ăn mấy năm trước kia, lại nghĩ một đường đi tới này của Tả Lộ Dư.

Trọng điểm là Tả Lộ Dư chỉ lớn hơn cô có ba tuổi.

Quả nhiên nữ hơn ba, ôm gạch vàng.

Trong lòng cô thở dài.

Bất quá thổn thức này cũng chỉ là trong chốc lát, cô nghĩ nhân sinh nếu có thể lại tới một lần, cô cũng vẫn là sẽ qua như vậy.

Nhưng cô còn thổn thức một sự kiện khác, cô vẫn là không thăm dò Tả Lộ Dư rốt cuộc làm sao vậy, như thế nào liền sẽ kết hôn với cô, chẳng lẽ năm nay có vị đại sư đoán mệnh cho Tả Lộ Dư, nói mấy năm này khí vận của nàng không tốt, đến cưới người tên Diệp Phi chắn tai?

Vì thế Diệp Phi hỏi: "Tả Lộ Dư, chị từng đoán mệnh qua sao?"

Tả Lộ Dư: "Ân?"

Diệp Phi: "Ha ha ha ha, không có việc gì."

Phía trước nói Diệp Phi chưa từng trải qua làm việc nhà, tự nhiên bao gồm cái việc rửa chén này.

Cho nên Diệp đại tiểu thư cơm nước xong thực tự nhiên mà liền thu chén rời đi phòng bếp, cô đi được hai bước rồi mới tỉnh ngộ hiện giờ không phải ở nhà, lại quay trở về.

Tả Lộ Dư đang ở thu thập cái bàn.

Vừa rồi đã trải qua đàm luận gia sự của Tả Lộ Dư, không biết vì sao, hiện tại trong lòng Diệp Phi chính là dán cho Tả Lộ Dư cái nhãn trải qua không dễ dàng.

Cho nên như vậy, tâm chiếu cố của cô đại bùng nổ.

Diệp Phi đi qua, một phen ngăn chặn tay nàng, đang muốn mở miệng nói để cô tới rửa chén, Diệp Phi lại phát hiện độ ấm trên cổ tay của nàng thật sự rất cao.

Diệp Phi nhíu mày, lập tức lại sờ cái trán của Tả Lộ Dư .

"Chị sao lại thế này a." Diệp Phi giương mắt xem nàng: "Như thế nào lại nóng như vậy ?"

Tả Lộ Dư lắc đầu: "Không có việc gì, không có không thoải mái như vậy."

Diệp Phi duỗi tay liền phải đoạt được chiếc đũa từ trong tay nàng, lại bị Tả Lộ Dư tránh thoát đi.

Tả Lộ Dư: "Tôi rửa."

Diệp Phi : "Tôi tới tôi tới, chị đi nằm nghỉ."

Tả Lộ Dư rũ mắt tiếp tục thu thập: "Em ở nhà không từng làm qua những việc này, không thể vì kết hôn với tôi, mà phải ở chỗ của tôi làm những việc này."

Diệp Phi nha một tiếng: "Chị nói như vậy, có vẻ tôi thực kiều khí."

Tả Lộ Dư lắc đầu: "Bình thường tôi ở nhà đều là chính mình làm, em đã đến rồi liền nhiều thêm đôi đũa."

Rất có sức thuyết phục, nhưng Diệp Phi vẫn là ngăn chặn lại cánh tay của Tả Lộ Dư .

"Đi vào nằm đi, chỉ là rửa mấy cái chén, tôi còn là biết làm."

Thấy ý tứ của Tả Lộ Dư cũng không có muốn để ý đến cô, Diệp Phi một tay đoạt lại chén đũa trong tay nàng, đặt lên bàn.

Diệp Phi: "Kết hôn mới một tháng, chị xác định phải vì loại sự tình này cãi nhau với tôi ?"

Cô hung xong lập tức liền hối hận, lập tức ngăn cơn sóng dữ mà mềm xuống dưới: "Vợ yêu ngoan."

Mặt mày của Tả Lộ Dư rốt cuộc có điểm buông lỏng, nàng lấy tờ giấy lau lau tay: "Cảm ơn."

Diệp Phi dở khóc dở cười: "Cảm ơn cái gì a."

Cô lại đẩy Tả Lộ Dư đi hướng phòng mình, trên đường, Diệp Phi lại cân nhắc một chút, không thể làm Tả Lộ Dư vô tư phụng hiến như vậy.

Cô gả qua đi, mẹ cô chính là làm cô tới hầu hạ Tả Lộ Dư, cô nhưng trăm triệu không dám cái gì đều để cho Tả Lộ Dư làm.

Diệp Phi vì thế: "Về sau ở nhà ăn cơm, đều từ tôi đến rửa chén đũa."

Tả Lộ Dư quay đầu xem Diệp Phi: "Không cần."

Diệp Phi: "Cần cần, vốn dĩ việc để chị nấu cơm này, đã làm tôi thụ sủng nhược kinh, nếu là chén đũa cũng để cho chị rửa..." Cô nghĩ nghĩ: "Nếu như bị mẹ tôi biết, bà nhất định sẽ đánh gãy chân tôi."

Tả Lộ Dư nghe xong, nhàn nhạt ừ một tiếng.

Lần này Diệp Phi cũng không chiếu cố quá nhiều, thoạt nhìn tinh thần của Tả Lộ Dư tốt hơn trước rất nhiều, không biết là ở cường chống vẫn là thật không có sốt cao như vậy .

Chính nàng tự mình đo nhiệt độ cơ thể, chính mình lấy thuốc, cuối cùng còn làm Diệp Phi đi làm việc của mình, nàng không cần người bồi.

Lúc này Diệp Phi mới đi ra ngoài rửa chén.

Việc rửa chén này không khó, tuy rằng cô không có rửa qua, nhưng xem qua, liền mấy cái, cô rửa xong lại lau khô, bỏ vào trong ngăn tủ.

Tả Lộ Dư lại ngủ rồi, Diệp Phi rửa chén xong đi vào phòng, Tả Lộ Dư cũng không tỉnh, cô lại cầm nhiệt kế đo nhiệt độ cho nàng, thấy cũng không sốt cao lắm lại ra phòng.

Ở phòng khách đợi cho đến 10 giờ buổi tối, Diệp Phi nhịn không được về phòng tắm rồi, sau khi từ phòng tắm ra tới, Tả Lộ Dư rốt cuộc tỉnh.

Diệp Phi xoa xoa tóc mới vừa thổi khô, hỏi: "Bị tôi đánh thức sao?"

Tả Lộ Dư lắc đầu: "Không có."

Diệp Phi đi qua, lại sờ sờ cái trán của Tả Lộ Dư .

Diệp Phi bĩu môi: "Vẫn là sốt một chút." Cô nói lại nhướng mày với Tả Lộ Dư : "Nếu không buổi tối chị ngủ chỗ này của tôi đi, chị một người ở trên lầu tôi cũng không yên tâm."

Lời này có một nữa là trêu chọc, thiệt tình lại là toàn bộ.

Diệp Phi thấy Tả Lộ Dư không có tỏ thái độ cũng không có ý cự tuyệt, trực tiếp xong xuôi: "Tôi đi lên lấy áo ngủ với khăn tắm cho chị." Cô chống eo nhìn phía giường, hỏi: " Chị đi ngủ còn cần cái gì sao?"

Tả Lộ Dư lắc đầu: "Không cần."

Diệp Phi nga thanh, xoay người hướng ra ngoài đi, khi tới cửa lại quay đầu, hỏi câu: "quần lót của chị ở để chỗ nào?"

Tả Lộ Dư một đốn, xốc lên chăn liền nhớ tới: "Tôi lên trên lầu đi."

Diệp Phi cười, duỗi tay ngăn cản: "Đừng đừng đừng, chị đừng lên, tôi không chạm vào quần lót của chị." Cô chỉ vào tủ quần áo của mình: "Khi tôi tới mua mới rất nhiều, chị mặc này đi."

Nói xong cô mở cửa, nhưng lại nghĩ đến cái gì, quay đầu lại nhìn Tả Lộ Dư, lại nói câu: "Bất quá vợ yêu, với quan hệ hiện tại của chúng ta, sẽ có lúc tôi chạm vào quần lót của chị ." Cô đột nhiên hài hước: "Không phải mặc vào, chính là cởi ra cho chị."

Tả Lộ Dư nhíu mày, Diệp Phi cười khẽ một tiếng, lập tức đóng cửa lại.

Tả Lộ Dư tắm rửa xong, Diệp Phi nằm bò đắp mặt nạ, cô tính thời gian không sai biệt lắm liền vứt bỏ mặt nạ, Tả Lộ Dư đứng ở mép giường nhìn cô hồi lâu, cô mới hiểu rõ mà nga một tiếng.

Chính mình một người ngủ quen rồi, tự nhiên thói quen mà ghé nằm vào giữa giường.

Cô hướng đầu dựa cửa sổ kia di chuyển một chút, cho Tả Lộ Dư để lại chỗ mà hôm nay nàng vẫn luôn nằm ngủ .

Diệp Phi trở mình, chính diện nhìn lên, lại cúi đầu nhìn di động, nói: "Tả Lộ Dư, ngoại trừ tôi, chị có cùng người khác ngủ chung qua sao?"

Tả Lộ Dư ừ một tiếng, xốc chăn lên nằm đi vào.

Diệp Phi tò mò: "Ai a?"

Tả Lộ Dư: "Khi còn ở trường học tham gia một ít thi đấu, còn có lúc đi nghiên cứu bên ngoài, có cùng đồng học cùng tổ ngủ chung qua."

Diệp Phi nga thanh, cô cười nói: "Tả Lộ Dư, chị tin hay không, tôi liền chỉ cùng chị ngủ chung qua?"

Tả Lộ Dư hơi hiện kinh ngạc: "Thật sự?"

Diệp Phi gật đầu: "Đúng vậy, quá lâu tôi cũng không biết, dù sao từ khi có ký ức, tôi liền chỉ cùng chị ngủ chung, ngay cả mẹ tôi cũng chưa từng ngủ chung với tôi."

Diệp Phi nói thở dài, cũng tắt đi đèn ngủ: "Tả Lộ Dư, hiện tại tôi vẫn cảm thấy rất thần kỳ, tôi thế nhưng lại kết hôn với chị."

Giọng nói của Diệp Phi lạc, Tả Lộ Dư cũng không có bất luận cái gì đáp lại, cô cho rằng đề tài này kết thúc, liền nghiêng đi thân, nhưng mới cầm lấy di động, lại nghe Tả Lộ Dư mở miệng.

Nàng hỏi: "Diệp Phi, em chán ghét tôi sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #tag