Chương 3

Không biết là bên ngoài không ai vẫn là nhà vệ sinh này cách âm tốt, giờ phút này ở đây thập phần an tĩnh, nhà vệ sinh của nhà hàng xa hoa còn có mùi hương nhàn nhạt.

Tả Lộ Dư treo túi xách ở trên vai, mi hơi hơi nhíu lại ở biểu hiện nàng không vui.

Diệp Phi thấy một tay nàng mở túi xách, như là muốn lấy di động bên trong ra, lập tức vươn tay ngăn chặn cánh tay của nàng.

"Sẽ không quấy rầy nhiều lắm, liền nói mấy câu, Tả tổng, tôi tự giới thiệu trước một chút đi, tôi là Diệp Phi." Diệp Phi thấy bộ dáng Tả Lộ Dư không ôn không hỏa, ngoạn tâm nổi lên, nhướng mày một cái, lại tới gần một chút: "Là vợ tương lai của cô."

Tả Lộ Dư một đốn, mày càng nhíu, rốt cuộc mở miệng: "vợ, tương lai ?"

Diệp Phi cười to, từ trong túi rút ra danh thiếp của mình.

"Đúng vậy, vợ tương lai ." Diệp Phi lại tới gần một chút, chớp chớp mắt với Tả Lộ Dư, nhét danh thiếp vào trong túi xách Tả Lộ Dư vừa mở ra.

Diệp Phi thu tay lại, chân trái mềm nhũn, thân mình một bên, chắp tay sau lưng, cho Tả Lộ Dư một tiếng cười thiên chân vô tà: "Vội xong rồi, nhớ rõ tới cưới tôi a bảo bối nhi."

Giọng nói lạc, ngón trỏ cùng ngón giữa câu một chút mà vứt cái hôn gió cho Tả Lộ Dư, sau đó cô mở cửa, lắc lư mà đi ra ngoài.

Sau khi Diệp Phi rời đi nhà vệ sinh, liền gửi cái tin cho ba mẹ cô, liền đi rồi, cô tự nhận là cho đối tượng xem mắt một màn diễn xuất như vậy, đối phương không ghê tởm cũng sẽ chán ghét cô đi.

Tả Lộ Dư cho người ta ấn tượng đầu tiên là không tồi, nhưng là tới không đúng thời điểm, vẫn là ba mẹ cô giới thiệu, đối tượng xem mắt, cụm từ này, liền đã mất điểm.

Mà cô bên này, vừa vặn cô gái mà cô theo đuổi có điều buông lỏng, tự nhiên cô sẽ xem không lọt mắt bất luận kẻ nào.

Cho nên một nháo như vậy, ngày hôm sau cô cũng đã quên mất việc này, nên công tác công tác, nên liêu muội liêu muội.

Sau lại cô là như thế nào đăng ký kết hôn với Tả Lộ Dư, kỳ thật chính cô cũng cảm thấy mơ hồ.

Ngày đó khi mẹ cô gọi điện thoại cô, lại là khóc lại là cấp lại là lời nói lung tung, đầy miệng đều là công ty của ba cô như thế nào như thế nào, làm cô sợ tới mức cho rằng ba cô đã sắp phá sản.

Thậm chí trong đầu Diệp Phi còn hiện lên một ít suy nghĩ, nếu ba mẹ cô phá sản cô không có tiền xài làm sao bây giờ .

Sau đó mẹ cô bắt đầu nói với cô về Tả Lộ Dư, nói đến quan hệ lợi ích giữa Tả Lộ Dư với công ty của ba cô, cuối cùng làm cho cô nhanh chóng về nhà.

Diệp Phi vội vàng xin nghỉ trở về, ở trên đường cô rốt cuộc cầm lấy di động tìm tòi về Tả Lộ Dư, mới phát hiện nguyên lai một tháng trước chính mình đùa giỡn nhân vật như thế nào.

Xe thực mau đến cửa tiểu khu, còn chưa tới nhà liền bị mẹ cô ngăn lại, còn không có mở miệng dò hỏi, lập tức lại bị kéo lên xe của ba cô.

Mẹ cô nửa giờ trước còn than thở khóc lóc đột nhiên kích động không thôi, trong miệng lải nhải con gái a, công ty ba con liền dựa vào con, con nhất định phải giúp ba con chuyện này a, con gả qua đi phải hầu hạ Tả tổng cho tốt a, đối Tả tổng tốt một chút a, trong nhà đều dựa vào con a......

Sau đó bọn họ liền xuống xe ở Cục Dân Chính .

Diệp Phi mơ mơ màng màng mà nhìn mẹ cô móc ra giấy tờ, mới tỉnh ngộ lại đây, hôm nay đây là có ý tứ gì.

Sau đó cô liền đăng ký kết hôn với Tả Lộ Dư .

Trong ấn tượng, trên giấy kết hôn cô cười thực cứng đờ, bất quá Tả Lộ Dư cũng không tốt đến chỗ nào đi, trên mặt không có bất luận biểu tình gì, hai người các cô như là một đôi con người mới lâm thời bị chộp tới gom cho đủ số chỉ tiêu .

Trước khi dọn vào nhà của Tả Lộ Dư, Diệp Phi mới từ trong miệng mẹ cô biết được, công ty Xioo đã hợp tác với công ty của ba cô rồi, đóng gói sản phẩm cho quý tiếp theo của Xioo, công ty ba của cô bao hết.

Lúc ấy Diệp Phi kinh ngạc đến cơ hồ không nói lời nào, tuy rằng công ty của ba cô cũng lớn, nhưng so với Xioo tới, thật không tính là gì.

Cho nên sau khi mẹ cô rời đi, Diệp Phi ngửa đầu nhìn không trung phát ngốc thật lâu, cô cảm thấy mình bị ba mẹ bán, dùng thân thể của cô cùng nửa người dưới, đổi lấy công ty của ba cô nghịch cảnh cầu sinh.

Đương nhiên, Diệp Phi cũng không phải rất khổ sở, việc ba cô muốn cho cô gả vào hào môn này, từ lớp 6 tiểu học cô đã biết, cô cũng biết ba cô cũng là vì tốt cho cô, tuy rằng cái tốt này có chút vặn vẹo, nhưng là cô cũng không bài xích lắm.

Rốt cuộc, hiện giờ cô cầm lương tháng mấy ngàn, nhưng lại có hơn vạn tiền tiêu vặt, sau lưng là ai duy trì, cô vẫn là rõ ràng.

Diệp Phi đối với tình yêu cũng không có nhiều chấp niệm như vậy, có liền có, không có cũng thôi, thích liền theo đuổi, không thích liền lăn, không có đại hỉ cũng không có đại bi, có thể chắp vá qua là được, cô không bắt buộc mặt khác.

Ba mẹ cô dùng cô đổi lấy một cái đại hợp tác, cái hợp tác này có lẽ còn có thể tranh ra cái đại tương lai, tính ra cô cũng không thiệt.

Trọng điểm là Tả Lộ Dư lớn lên khá xinh đẹp, nàng nếu là thật muốn ngủ cô, trong lòng Diệp Phi cảm thấy, cũng có thể tiếp thu, thậm chí còn ảo tưởng một phen, loại ngự tỷ cấm dục này, ở trên giường sẽ là bộ dáng gì.

Cho nên, trong lòng Diệp Phi tự làm công tác tư tưởng vài phút, liền vui vẻ tiếp thu việc này, lôi kéo rương hành lý vào nhà của Tả Lộ Dư .

Suy nghĩ trở về, Diệp Phi lại trở mình, rốt cuộc dần dần có chút buồn ngủ.

Trước khi ngủ Diệp Phi còn đang suy nghĩ, Tả Lộ Dư là coi trọng cô sao? Vẫn là có mặt khác nguyên nhân ? Cái công ty nhỏ kia của ba cô, cũng không có gì để tính kế, tuy rằng ba cô người này có đôi có chút hỗn đản, nhưng làm buôn bán vẫn là thực thành thật, thực bổn phận, không có nghe nói ông đắc tội qua người nào.

Nghĩ, Diệp Phi liền ngủ rồi.

Ngày hôm sau, việc dưỡng sinh này hoàn toàn bị cô ném ra sau đầu, đồng hồ báo thức một vang cô lập tức tắt, tiếp tục ngủ.

Một giấc ngủ này, đến buổi chiều 1 giờ mới bị đói tỉnh.

Ngủ đến lâu rồi, người cũng thanh tỉnh rất nhiều, rửa mặt một chút liền ra khỏi phòng, chuẩn bị ăn chút thức ăn còn dư lại của Tả Lộ Dư vào bữa sáng điền bụng.

Lại không ngờ.

Hôm nay Tả Lộ Dư thế nhưng còn ở nhà?

Đều lúc này.

Diệp Phi đứng ở cửa phòng bếp, lập tức đứng thẳng thân thể, cô nhìn người trong phòng bếp đưa lưng về phía mình, tâm đều phải nhảy sai một nhịp.

Tả Lộ Dư ở súc chén, ăn mặc một thân quần áo ở nhà, trong tay cầm di động, đang ở nghe điện thoại.

Làm như nghe được cái gì, một tay Tả Lộ Dư đóng lại vòi nước .

"Không được." Thanh tuyến Tả Lộ Dư lãnh đạm: "Việc này không thương lượng, theo tôi nói làm...... ừmm, nói cho hắn, liền nói là tôi nói...... Không được chính là không được."

Cuối cùng nàng ân một tiếng, tắt điện thoại, thuận đường cất di động vào trong túi.

Nàng duỗi tay qua đi tiếp tục rửa chén, lại ở nước sôi thời khắc đó đột nhiên thu hồi tay tới, xoay người sang chỗ khác.

Như vậy, Diệp Phi liền cùng với ánh mắt của nàng chạm vào cùng nhau.

Diệp Phi xấu hổ cười: "Hôm nay không đi làm a?"

Tả Lộ Dư thấy cô cũng có chút kinh ngạc, lại từ trên xuống dưới mà ngắm cô, cuối cùng hơi hơi nhíu mày hỏi: "Em mới tỉnh?"

Diệp Phi gật đầu: "Đúng vậy."

Cô cảm thấy Tả Lộ Dư giống như có chút không vui, có lẽ là bởi vì cuộc điện thoại mới vừa rồi.

Diệp Phi do dự trong chốc lát, thật sự là đói hoảng, lúc này mới đi qua đi, hỏi câu: "Có ăn sao?"

Tả Lộ Dư lắc đầu: "Tôi không biết em ở nhà, mới vừa ăn xong."

Diệp Phi nga thanh, mắt nhìn chén trong bồn, lại hỏi: "Một chút không thừa?"

Tả Lộ Dư rũ mắt, mới nhớ tới chính mình đang rửa chén, xoay người cầm chén vớt lên, nàng nhìn Diệp Phi, nhỏ giọng hỏi: "Muốn ăn cái gì?"

Diệp Phi nghiêng đầu xem Tả Lộ Dư, luôn cảm thấy nàng không quá thích hợp, thanh âm có chút, ách ?

Lúc này, đầu óc cô bỗng nhiên hiện lên câu nói của Tả Lộ Dư lúc sáng sớm ngày hôm qua, nàng nói nàng bị cảm.

Diệp Phi nhấp miệng liếc mắt nhìn Tả Lộ Dư một cái.

Bộ dáng Tả Lộ Dư thoạt nhìn xác thật có chút không thoải mái, lúc này còn không có mang mắt kính, tóc mái tùy ý mà đáp ở trên má.

Vì thế nàng tiến lên một bước, sờ sờ cái trán của Tả Lộ Dư .

Diệp Phi kinh ngạc: "Nóng như vậy ." Cô lại sờ cái trán của mình: "Phát sốt sao?"

Tả Lộ Dư hơi hơi há miệng lại lui về phía sau một bước nhỏ, làm như không thích ứng với việc đột nhiên tiếp xúc như vậy.

Tả Lộ Dư rũ mắt, không quá để ý: "Có thể đi."

Diệp Phi nhíu mày: "Có thể ?" Cô bĩu môi: "Chính mình không thoải mái không biết sao?"

Tả Lộ Dư gật đầu: "Biết, cho nên hôm nay không có đi làm."

Diệp Phi đốn, trong lòng cô thở dài, cũng không màng Tả Lộ Dư tự nhiên hay không được tự nhiên, lôi kéo tay nàng liền đi ra khỏi phòng bếp.

Tả tổng cũng không thể bị bệnh, một giây của nàng là hợp đồng mấy trăm vạn đâu.

Đầu của Tả Lộ Dư có chút choáng, đi đường cũng đi được chậm, Diệp Phi đi rồi hai bước liền cảm nhận được sự khác thường của người phía sau, liền thả chậm bước chân.

Diệp Phi mở miệng hỏi: "Trong phòng có nhiệt kế sao?"

Tả Lộ Dư: "Trên lầu có."

Diệp Phi lôi kéo cánh tay của Tả Lộ Dư, đi vài bước về phía cầu thang, nghĩ lầu trên lầu dưới không quá phương tiện, lại ngừng lại.

Cô quay đầu hỏi Tả Lộ Dư: "Đi phòng của tôi ?"

Thấy Tả Lộ Dư có chút nghi hoặc, Diệp Phi vội vàng giải thích: "Tôi sợ chị leo thang lầu phiền toái, phòng bếp ở dưới lầu, cũng phương tiện chút."

Tả Lộ Dư lúc này mới: "Tốt."

Diệp Phi vì thế đưa Tả Lộ Dư tới trong phòng của cô, trước khi lên giường, cô bất động thanh sắc mà ngửi ngửi chăn, nghĩ mấy ngày hôm trước mới giặt, hướng của căn phòng này cũng mỗi ngày phơi ánh nắng mặt trời, cô lại không có thói quen xịt nước hoa, Tả Lộ Dư hẳn là sẽ không ghét bỏ.

Trong phòng mở ra máy sưởi, sau khi Tả Lộ Dư nằm lên giường, Diệp Phi vô cùng chu đáo mà đắp chăn cho nàng đàng hoàng, lại kéo bức màn, lại mở đèn đầu giường cho nàng.

Tả Lộ Dư vẫn luôn cường chống tinh thần, nằm lên giường của Diệp Phi, cả người tức khắc thả lỏng xuống dưới.

Nàng xác thật cảm thấy thực không thoải mái, thật sự choáng váng đầu, toàn thân vô lực.

Sau khi Diệp Phi chuẩn bị tốt chăn lại vòng đến đầu giường, cô nhìn Tả Lộ Dư đã nhắm đôi mắt lại, ở trước mặt nàng nửa quỳ xuống dưới.

Cô nhìn nhìn khí sắc của Tả Lộ Dư, lại sờ sờ cái trán của Tả Lộ Dư, nhẹ giọng hỏi: "Nhiệt kế để ở đâu?"

Tả Lộ Dư thấp giọng: "Tủ đầu giường."

Diệp Phi gật đầu, ừ một tiếng: "Chị ngoan ngoãn nằm ở đây, tôi đi lấy."

Cô nói xong chỉnh đèn mờ một chút, nhẹ nhàng rời khỏi phòng.

Diệp Phi từ nhỏ đến lớn rất ít sinh bệnh, cũng rất ít chăm sóc người, vì thế vừa tới cửa phòng, đóng lại lập tức gọi điện thoại cho mẹ cô.

Đầu kia thực mau tiếp lên, Diệp Phi nghe bối cảnh thanh âm xôn xao, lập tức hiểu được, mẹ cô đang ở chơi mạt chược đâu.

"Làm sao vậy Phi Phi?"

Diệp Phi đi lên lầu: "Tả tổng nhà mẹ phát sốt, con phải làm sao bây giờ?"

Mẹ cô cả kinh: "Cái gì? Phát sốt? Như thế nào đang tốt lại phát sốt? Phát sốt khi nào?"

Diệp Phi nghĩ nghĩ: "Ngày hôm qua đi, chắc là vậy."

Mẹ cô: "Sốt cao sao? Thoạt nhìn nàng thế nào? Ăn cơm được sao? Rời khỏi giường được sao? Nghiêm trọng sao? Cần mẹ đi qua sao?"

Diệp Phi đỡ tay vịn thang lầu, ngửa đầu nghĩ nghĩ: "Giống như cũng không nghiêm trọng như vậy." Cô thở dài: "Mẹ liền không cần lại đây, con tìm cho nàng chút thuốc hạ sốt là được."

Nói xong cô liền tắt điện thoại, đi hai bước rồi lại dừng lại, lấy di động gửi tin nhắn cho mẹ.

Diệp Phi: Mẹ đừng tới đây
Diệp Phi: Tả tổng không thói quen người khác ở trong nhà

Gửi xong cô liền đi lên lầu .

Tả tổng có thói quen người khác ở trong nhà hay không cô không biết, liền vừa rồi mẹ cô kêu kêu quát quát như thế, thật để bà lại đây, cô sợ mẹ cô sẽ khóc ra tới ở đầu giường của Tả tổng.

Tìm ra nhiệt kế ở tủ đầu giường của Tả Lộ Dư, lại cầm cái ly của nàng, Diệp Phi đổ ly nước ấm cho nàng, mới lại vội vã mà trở về phòng.

Tả Lộ Dư tựa hồ ngủ rồi, nhắm mắt lại lẳng lặng mà nằm.

Diệp Phi đặt cái ly tới mép giường, lại thò lại gần lấy nhiệt kế ở lỗ tai Tả Lộ Dư thử một chút, đưa nhiệt độ cơ thể vào phần mềm tìm tòi, sau khi nhìn đến là sốt nhẹ liền thoáng yên lòng.

Diệp Phi cầm lấy điều khiển từ xa, điều chỉnh máy sưởi thấp chút, lại cúi người vỗ nhẹ vào cái chăn Tả Lộ Dư , nhỏ giọng nói: "Tôi đi ra ngoài mua thuốc hạ sốt, bên này có nước, chị cảm thấy khát liền lên uống." Cô nói xong gõ gõ cái ly, ý ở làm Tả Lộ Dư nghe được.

Diệp Phi: "Tôi lập tức quay lại, có chuyện gì chị gọi điện thoại cho tôi."

Cô nghĩ Tả Lộ Dư hẳn là có số điện thoại của cô đi, không có cũng không việc gì, cô nhớ rõ ở cửa tiểu khu liền có tiệm thuốc, thực mau là cô có thể trở về.

Cho nên cũng mặc kệ Tả Lộ Dư rốt cuộc có nghe được cô nói chuyện hay không, Diệp Phi nói xong liền lập tức rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #tag