Chương 20

Thẳng đến tới cửa nhà rồi, Hồ Na cũng không mở miệng nói nửa câu lời nói.

Nàng cảm thấy mình vẫn là không nói cho thỏa đáng, rốt cuộc bây giờ xem ra, lúc trước hai người còn rất tốt.

Nàng ngẩng đầu nhìn cửa tiểu khu, nuốt nuốt nước miếng, dựa đi lên nói với Tả Lộ Dư: "Cảm ơn chị a, em xuống xe trước."

Tả Lộ Dư nhàn nhạt ân một tiếng: "Không cần cảm ơn."

Sau khi Hồ Na xuống xe, ôm hộp ra đặt trên mặt đất, lại lấy rương hành lý từ cốp xe ra ngoài, sau khi vẫy tay nói tái kiến với Diệp Phi, nhìn theo các nàng rời đi, lúc này mới xoay người tiến tiểu khu.

Mới đi hai bước, nàng nghĩ lại cảm thấy áy náy, lập tức cầm lấy di động, đã phát WeChat cho Diệp Phi.

Hồ Na: Thật sự thực xin lỗi

Hồ Na: Hai người không cần bởi vì tôi cãi vả không thoải mái a

Hồ Na: Quá tội lỗi

Hồ Na: Qua mấy ngày ba tôi cho tiền

Hồ Na: Tôi mời cậu ăn cơm

Diệp Phi: Không có sao đâu

Rốt cuộc có chuyện hay không, trong lòng Diệp Phi cũng không biết, đây xem như là lần thứ hai ở trước mặt Tả Lộ Dư nhắc tới Dương Dương, lần trước cô cảm thấy Tả Lộ Dư không vui, nhưng trên thực tế cũng không có.

Lần này......

Hẳn là cũng không sao đi ?

Diệp Phi nhấp miệng, nghĩ mở miệng nói cái gì, nghe Tả Lộ Dư đột nhiên nói câu: "Hồ Na không ở, buổi tối em ở nhà có thể nhàm chán hay không?"

"A?" Diệp Phi đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo mới nhớ tới chuyện Hồ Na ngày hôm qua ở nhà các nàng.

Diệp Phi: "Sẽ không a, không phải chị cũng ở nhà sao."

Tả Lộ Dư: "Tôi ít lời, cũng không biết trò chuyện gì với em."

Diệp Phi cúi đầu sờ sờ dây lưng túi xách của mình, nói giỡn nói: "Hồ Na nói nhiều quá, chị cũng không biết ở cùng với nàng có nhiều mệt, tôi nỗ lực tiếp nàng ngạnh, còn muốn tung ra cái càng tốt cười, rất mệt." Cô ai một tiếng dựa vào: "Plastic tỷ muội cảm tình, thật sự rất khó duy trì."

Tả Lộ Dư bị chọc cười, nhấp miệng cười thanh.

Tả Lộ Dư: "Lúc trước tôi nghe người khác nói, đãi ở bên nhau với em rất khoái nhạc thực nhẹ nhàng, quả nhiên là thật sự."

Diệp Phi: "Nghe ai nói? Chị còn có thể nghe được người khác nói đến tôi?"

Tả Lộ Dư: "Tôi không quen biết, ngẫu nhiên nghe được."

Diệp Phi nhướng mày: "Chị cũng cảm thấy như vậy sao?"

Tả Lộ Dư gật đầu: "Tôi cũng cảm thấy như vậy."

Diệp Phi cũng cười, cầm dây lưng đai an toàn, dựa qua đi một ít: "Ý tứ của chị là ở bên nhau với tôi thực vui vẻ?"

Tả Lộ Dư: "Ân."

Trong lòng Diệp Phi điên cuồng cười to, chân cũng hưng phấn lại khắc chế tiểu dậm hai hạ, nhưng trên mặt vẫn là nhấp miệng chịu đựng, người cũng bưng, ngồi dựa ngay ngắn trở lại trên ghế của mình.

Cô nghe Tả Lộ Dư lại nói: "Bọn họ còn nói, em mặc kệ là người thuộc loại hình gì, tính cách gì, đều có thể đối phó được."

Diệp Phi thu hồi tươi cười, nghĩ nghĩ nhún vai: "Kia cũng không phải." Cô nghiêng đầu một chút: "Cũng có một ít người thật sự ở chung không được, vô pháp hàn huyên với bọn họ, vẫn là đến xem người."

Cô nhìn tình hình giao thông, nghe Tả Lộ Dư hỏi: "Tôi đây?"

Diệp Phi quay đầu nhìn nàng, thấy nàng dựa vào, nhìn phía trước không chớp mắt, đôi mắt cô chớp chớp liên tục.

Không chờ cô trả lời, Tả Lộ Dư lại nói câu: "Tôi thực nhàm chán đi."

Diệp Phi nhướng mày, xoay đầu trở về: "Sẽ không a."

Diệp Phi cầm lấy tay, chơi móng tay một chút: "Người thú vị phân rất nhiều loại, rất nhiều bạn bè của tôi đều rất thú vị, như Hồ Na, Hồ Na là một loại thú vị, nàng thú vị thực ngoại phóng, liếc mắt một cái là có thể nhìn đến, cũng dễ dàng giao lưu, còn có một loại thú vị là giống như chị vậy, chị có nội hàm, chị yêu cầu người khác đến gần nội tâm của chị đi cảm thụ, chị sẽ cười, chị có cảm xúc, chị thực sẽ quan tâm người." Cô nghĩ nghĩ, lại bổ sung: "Thú vị cũng không phải làm người cảm thấy buồn cười, thú vị là một loại tâm linh thể nghiệm, chị thích, chính là thú vị, người với người chi gian ở chung, thoải mái, liền không nhàm chán."

Diệp Phi cuối cùng tổng kết một câu: "Chị khiến cho tôi cảm thấy rất thú vị, tôi cảm thấy chị thực tốt, cũng thực dễ ở chung, liền tính không nói lời nào, cùng chị đãi ở bên nhau cũng sẽ không cảm thấy kỳ quái."

Diệp Phi nói xong, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

Dỗ vợ thật khó.

Đặc biệt là vợ giống như Tả Lộ Dư vậy.

Đương nhiên, đoạn phía trên kia là cô lâm thời phát huy, chính cô cũng không biết mình đang nửa thật nửa giả nói lung tung cái gì.

Nhưng thoạt nhìn tâm tình Tả Lộ Dư tựa hồ tốt lên rất nhiều.

Lại đương nhiên, cái thoạt nhìn này, cũng là Diệp Phi suy đoán.

Bởi vì Tả Lộ Dư nói cảm ơn với cô.

Có lẽ là một bộ lý do thoái thác vừa rồi để Diệp Phi thấy giống như chính mình cũng bị thuyết phục, tiếng cảm ơn này của Tả Lộ Dư, thế nhưng làm cô có loại cảm giác đặc biệt thoải mái .

Xe lại chạy đến đoạn tiếp theo .

Nếu Tả Lộ Dư không có đề chuyện của Dương Dương, thậm chí hàn huyên này đó với cô, Diệp Phi cảm thấy, cô tốt nhất vẫn nên dứt bỏ chuyện của Dương Dương.

Có lẽ Tả Lộ Dư cũng không có để ý đâu.

Rốt cuộc Dương Dương ném lễ vật của cô là sự thật, cô với Dương Dương đã chặt đứt cũng là sự thật, việc này thật không có gì hay rối rắm.

Không bao lâu, xe của Tả Lộ Dư chạy đến nhà ăn dưới lầu, bởi vì đưa Hồ Na, chậm trễ chút thời gian, lúc Diệp Phi câu lấy tay của Tả Lộ Dư tiến ghế lô, Dã Thanh đã ngồi ở bên trong .

Thường xuyên ăn cơm với Tả Lộ Dư, Dã Thanh cũng không khách khí, trước khi Tả Lộ Dư tới, đã gọi mấy món ăn, nàng thấy hai người tới, vẫy tay một chút .

Dã Thanh: "Tôi là Dã Thanh, lần trước gặp qua ở trong nhà Lộ Dư ."

Diệp Phi gật đầu cười: "xin chào a."

Phía trước đã gặp mặt, hàn huyên không nhiều lắm, mấy người cũng không khách khí, Tả Lộ Dư tiếp nhận thực đơn Dã Thanh đưa qua, trực tiếp đưa cho Diệp Phi.

Diệp Phi tự nhiên tiếp nhận, cũng gọi mấy thứ.

Dù sao cũng là đồng sự, sau khi Tả Lộ Dư tới, Dã Thanh khó tránh khỏi sẽ cùng nàng liêu chút chuyện sinh ý, lúc này Diệp Phi liền ngoan ngoãn ăn, ngoan ngoãn nghe.

Hơn phân nửa nghe không hiểu, cô cũng không hỏi.

Sau khi đồ ăn dọn lên đầy đủ, cô trực tiếp gắp một con tôm, sau khi phân khối mà lột vỏ liền ném vào trong chén của Tả Lộ Dư, không đợi Tả Lộ Dư động chiếc đũa, Diệp Phi đột nhiên nghe Dã Thanh di một tiếng.

Dã Thanh nhìn Diệp Phi: "Lộ Dư không ăn tôm."

Diệp Phi sửng sốt, đôi đũa đang gắp tôm một đốn, quay đầu nhìn Tả Lộ Dư: "Chị không ăn tôm?"

Tả Lộ Dư làm trò Diệp Phi mặt cắn một ngụm: "Bây giờ ăn."

"Không phải." Diệp Phi ném tôm vừa gắp vào trong chén của mình, trực tiếp ngăn chặn tay của Tả Lộ Dư: "Từ từ, vì sao chị không ăn tôm, là dị ứng sao? Dị ứng nói cũng đừng ăn."

Tả Lộ Dư lắc đầu: "Không dị ứng, trước kia chính là không thích ăn mà thôi."

Diệp Phi không quá tin, nhìn Dã Thanh hỏi: "Thật sự?"

Dã Thanh nhún vai: "Dị ứng hay không tôi không biết, chỉ là Lộ Dư vẫn luôn không ăn tôm."

Diệp Phi nghiêng đầu lại xem Tả Lộ Dư: "Chị đừng gạt tôi."

Tả Lộ Dư bất đắc dĩ: "Tôi không lừa em."

Diệp Phi nghiêng đầu, nhìn Tả Lộ Dư trong chốc lát, lúc này mới rút tay đang nắm chắc tay nàng về, cô gật đầu tiếp tục lột xác tôm: "được rồi."

Lần trước một đại bàn đều bị Tả Lộ Dư ăn, cũng không gặp nàng thế nào.

Nhưng Diệp Phi vừa lột vừa suy nghĩ, vẫn là bổ câu: "Thật bị dị ứng cũng đừng ăn a."

Cô nói xong, lại đưa một con tôm đã lột tốt .

Tả Lộ Dư cười: "Đã biết."

Bữa cơm này ăn thật sự an tĩnh.

Tĩnh là Diệp Phi đang tĩnh, trong quá trình ăn cơm này, cô trừ bỏ lột tôm múc cơm múc canh cho Tả Lộ Dư, không có nói dư thừa, sau khi ăn xong, Dã Thanh cầm thẻ thanh toán tiền, Tả Lộ Dư không có ý tứ muốn cướp trả tiền, Diệp Phi mới hiểu được bữa cơm này là Dã Thanh đang tỏ thái độ.

Dã Thanh không có lái xe, cho nên sau khi ăn xong, Diệp Phi với Dã Thanh hai người liền đứng ở cửa nhà ăn chờ Tả Lộ Dư lái xe lại đây.

Trong cái quá trình này.

Trong lòng Diệp Phi huýt sáo, phóng không nhìn đường cái, nghĩ thầm, Dã Thanh này, làm sao cũng muốn trợ công một chút đi.

Nói mấy câu đại loại như:

Tả Lộ Dư gặp được cô liền rất yêu cười .

Ngay cả tôm đều thích ăn, trước kia chưa bao giờ ăn tôm.

Gặp được cô, tâm tình của nàng liền tốt rất nhiều .

Tả Lộ Dư thật là gặp đúng người rồi.

Tả Lộ Dư gặp gỡ cô cả người đều không giống nhau rồi.

Bây giờ thoạt nhìn tâm tình của Tả Lộ Dư mỗi ngày đều rất tốt rồi.

Nói linh tinh như vậy đi.

Nhưng chờ đến xe của Tả Lộ Dư đều chạy lại đây, một câu thí lời nói Dã Thanh đều không có nói.

Chị xem, cái người bạn này của chị, liền so ra kém Hồ Na đi.

Tả Lộ Dư trước đưa Dã Thanh về nhà, nói lời từ biệt xong, sau khi Diệp Phi nói cảm ơn về bữa tối, Tả Lộ Dư mới lái xe trở về.

Lần này trên đường, Diệp Phi mới tỉnh ngộ vì sao lúc trước an tĩnh như vậy, bởi vì không mở âm nhạc.

Vì thế cô mở âm nhạc .

Có âm nhạc làm bạn, Diệp Phi cảm thấy xe đều chạy nhanh, cô dựa vào nghỉ ngơi, không bao lâu liền đến nhà.

Lên lầu, Diệp Phi thay đổi giày, mở miệng hỏi câu: "Chị với Dã Thanh nhận thức thật lâu đi?"

Tả Lộ Dư gật đầu: "Tám năm."

Diệp Phi nhướng mày: "Nhớ rõ ràng như vậy ."

Tả Lộ Dư gật đầu: "Tốt nghiệp nhận thức, tốt nghiệp tám năm, liền nhận thức tám năm."

Diệp Phi gật đầu: "Trách không được hiểu biết chị như vậy."

Tả Lộ Dư: "Còn tốt, chủ yếu là ở phương diện công tác, chúng tôi phối hợp tương đối tốt."

Diệp Phi nga thanh, lại hỏi: "Nàng làm sao trong chốc lát kêu tên của chị, trong chốc lát kêu chị Tả tổng?"

Tả Lộ Dư trả lời: "Lúc nàng nhận thức tôi kêu tên của tôi, đã thói quen, chỉ là lúc công tác, có những người khác ở, nàng sẽ theo mọi người kêu tôi Tả tổng."

Diệp Phi nga một tiếng.

Sau khi cô đổi giày xong, đứng ở cửa nhìn Tả Lộ Dư, nhìn nàng treo chìa khóa ở trên cạnh cửa, nhìn nàng cởi giày, tiếp theo mang vào.

Quá trình này, Diệp Phi phẩm phẩm mắt cá chân của vị Tả tổng trước mắt này .

Có thể nha, thực tốt.

Rất muốn sờ.

Từ sau lúc lĩnh hội tới vẻ đẹp của Tả Lộ Dư rồi, Diệp Phi cảm thấy, bây giờ cô quả thực rất giống một con sắc lang.

Cô đột nhiên nhớ tới ban ngày cô nói ẩu nói tả với Hồ Na, nói buổi tối cô sẽ thượng Tả Lộ Dư.

Diệp Phi sờ sờ cằm, theo mắt cá chân hướng lên trên xem.

Chỉ tiếc mùa đông Tả Lộ Dư ăn mặc dày, cũng nhìn không thấy cái gì.

"Làm sao vậy?" Tả Lộ Dư bị nhìn chằm chằm lâu rồi, đột nhiên hỏi câu.

Diệp Phi hắng giọng, nghiêng đầu nhìn Tả Lộ Dư: "Nhìn xem chị có gạt tôi hay không a, đêm nay một mâm tôm đều bị chị ăn."

Làm như muốn chứng minh chính mình thực tốt, Tả Lộ Dư thậm chí đi đến dưới ánh sáng: "Tôi thực tốt."

Diệp Phi, gật đầu: "Tôi tin." Cô thò lại gần một chút, ôn nhu: "Vợ yêu chính là muốn ăn tôm của tôi lột, đúng không?"

Tả Lộ Dư vi lăng, tiếp theo mới ứng: "Ân."

Diệp Phi hít sâu một hơi, tâm hoa nộ phóng.

Cô khụ khụ, trên mặt bình tĩnh một chút: "Tôi lột tôm, có cái gì đặc biệt sao?"

Tả Lộ Dư nhìn Diệp Phi: "Không có."

Diệp Phi bĩu môi: "Tả Lộ Dư, lần đầu tiên chị thấy tôi, thật là ở cái nhà ăn kia sao?"

Tả Lộ Dư gật đầu: "Ân."

Diệp Phi tò mò: "Phía trước chưa thấy qua?"

Tả Lộ Dư: "Ân."

Diệp Phi càng tò mò: "Lần thứ hai gặp mặt, là ở cửa Cục Dân Chính ?"

Tả Lộ Dư: "Ân."

Diệp Phi đột nhiên hứng thú, lại tới gần một chút: "Tả Lộ Dư, có phải chị thích tôi hay không ?"

Diệp Phi nói xong lời này, mặt của cô đột nhiên đỏ lên.

Đèn ở huyền quan không sáng mấy, giờ phút này Tả Lộ Dư lại đứng ở dưới đèn, trong lòng cô khụ khụ, lại lui về phía sau một chút, nghĩ đứng ở chỗ khuất, có lẽ sẽ không bị phát hiện.

Mà hỏi xong lời này, đột nhiên cô liền khẩn trương.

Không khí vi diệu thật sự, Tả Lộ Dư vẫn luôn bị Diệp Phi đắn đo ở lòng bàn tay, giờ phút này đột nhiên không nói.

Làm như muốn khống chế cảm xúc, cũng làm như muốn khống chế trường hợp.

Diệp Phi bị nàng giảo đến, đột nhiên nóng lên.

Vài giây sau, Tả Lộ Dư rốt cuộc từ từ mở miệng.

"Tôi thích em." Nàng nhẹ nhàng cười: "Tôi cho rằng em nhìn ra được ."

Trái tim Diệp Phi nhảy sai một nhịp.

Mẹ gia.

Tả Lộ Dư nói xong lại hơi hơi cúi đầu, thu cảm xúc ở dưới lông mi.

Trong lòng Diệp Phi cơ hồ muốn nổ tung hoa, ý cười kia cơ hồ liền phải lộ ở trên mặt, nhưng cô vẫn nhịn xuống, bình tĩnh hỏi: "Chị thích tôi cái gì a? Trước khi chúng ta lãnh chứng mới gặp qua một lần."

Hơn nữa vẫn là gặp mặt như vậy a.

Thanh âm của Tả Lộ Dư càng nhẹ: "Cái gì tôi đều thích."

Diệp Phi một đốn.

Dựa!

Tả Lộ Dư chị mẹ nó quá tiểu tức phụ nhi!

Diệp Phi liếm liếm môi, lần này không sợ ánh sáng tiến lên một bước, cùng đắm chìm với Tả Lộ Dư trong ánh sáng dưới đèn nhỏ màu trắng.

Diệp Phi nghiêng đầu mang theo cười nhìn Tả Lộ Dư, còn duỗi tay cầm tay áo khoác của nàng, hỏi: "Chị đối tôi nhất kiến chung tình a?"

Tả Lộ Dư cúi đầu nhìn tay áo của mình, nhìn ngón tay cái của Diệp Phi đang chậm rãi vẽ xoắn ốc ở phía trên, cả người càng nhu.

Nàng nghĩ nghĩ, gật đầu, lại lắc đầu: "Không xem như."

Diệp Phi nhướng mày, ngừng động tác trên tay: "Đó là vì sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #tag