Chương 18
Diệp Phi cho rằng chính mình sẽ mất ngủ, cho dù không mất ngủ, cũng sẽ trăn trở ở trên giường một hai giờ mới ngủ được.
Ba ngày cô ở bên cạnh Tả Lộ Dư kia, mỗi ngày lần cuối cùng xem di động, thời gian đều ở khoảng 2 giờ sáng.
Nhưng không nghĩ tới, cô trở mình, dần dần mà liền đã ngủ.
Một đêm vô mộng, ngày hôm sau lúc Diệp Phi tỉnh lại, hoảng hốt một trận.
Cô mơ mơ màng màng mà nghĩ đồng hồ báo thức còn không có vang, cô còn có thể tiếp tục ngủ.
Nhưng giây tiếp theo, cô tức khắc mở hai mắt.
Giờ phút này vai của Tả Lộ Dư cách cái mũi của cô không đến mười centimet, một hô một hấp của cô, rất nhỏ, thậm chí có thể thấy miếng vải trên vai Tả Lộ Dư trên dưới lay động.
Mà tay của Tả Lộ Dư đang ở trên cái trán của cô.
Diệp Phi một cái kinh hách, đột nhiên lui lại phía sau.
Tay Tả Lộ Dư tưởng giúp cô vén lên tóc mái tức khắc trống không, nàng nhấp miệng, nhìn bộ dáng Diệp Phi kinh ngạc trốn tránh nàng, rũ mắt thu tay trở về.
"Tỉnh." Tả Lộ Dư nói.
Diệp Phi từ xoang mũi phát ra một tiếng lười nhác ân, lôi chăn đi che khuất mặt.
Mơ hồ.
Diệp Phi: "Sớm a."
Tả Lộ Dư: "Sớm."
Nàng xốc lên chăn xuống giường: "Em ngủ tiếp một lát, tôi đi lên."
Diệp Phi lại từ dưới chăn phát ra một tiếng ân.
Động tác rời giường của Tả Lộ Dư thực nhẹ, nhẹ đến Diệp Phi lại đã ngủ.
Cô tỉnh lại lần nữa, là bởi vì đồng hồ báo thức, cô vươn đầu từ trong chăn ra, sau khi thanh tỉnh trong chốc lát mới tắt đồng hồ báo thức.
Tả Lộ Dư chuẩn bị tốt bàn chải đánh răng cùng khăn lông mới cho cô, sau khi cô tẩy xong nghiêng đầu mang theo cười đặt bàn chải đánh răng của mình với Tả Lộ Dư ở cùng một chỗ.
Các nàng dùng chính là cùng khoản bất đồng nhan sắc, Diệp Phi đầu tiên là thả hai cái bàn chải đánh răng ở bên nhau đầu hướng ra ngoài, nhưng lại cảm thấy không hài lòng, cầm lấy bàn chải của mình thay đổi cái phương hướng, để hai cái bàn chải mặt đối mặt .
Diệp Phi vừa lòng, đối với không khí tìm cái vang chỉ.
Đánh xong vang chỉ cô ngẩng đầu nhìn chính mình trong gương, không tiếng động mà cười to vài tiếng, cười mắng chính mình một câu bệnh tâm thần.
Lúc xuống lầu, Tả Lộ Dư đã cơm nước xong đang đổi giày ở cửa, buổi sáng tâm tình Diệp Phi mạc danh tốt đẹp, thấy thế cũng không đi phòng bếp, nhảy đát mà liền đi qua.
Nhưng khi cô đứng ở trước mặt Tả Lộ Dư, lại không biết muốn nói gì.
Hôm nay Tả Lộ Dư thay đổi một bộ trang phục, bên trong áo bố màu trắng bên ngoài một cái áo gió màu nâu, Diệp Phi đứng ở trước mặt nàng, nàng cũng đứng bất động nhìn Diệp Phi, ánh mắt phảng phất đang hỏi, làm sao vậy.
Tâm tư Diệp Phi ở trong đầu dạo qua một vòng, giơ lên tươi cười: "Vợ yêu hôm nay thật là đẹp mắt."
Tả Lộ Dư cười: "Tôi đi công ty."
Nàng xoay người tưởng rời đi, lại nghĩ đến cái gì, lại xoay trở về: "Hôm nay em vội sao?"
Diệp Phi trả lời: "Hôm nay muốn đi trong trấn phỏng vấn một vị lão nhân trăm tuổi, 10 giờ xuất phát, buổi chiều trở về, không biết mấy giờ, làm sao vậy?"
Tả Lộ Dư lắc đầu: "Không có gì, muốn mang em đi ra ngoài ăn cơm." Nàng cười, lúc này mới xoay người: "Lần sau đi."
Diệp Phi gật đầu: "Lái xe cẩn thận."
Tả Lộ Dư ừ một tiếng, rồi lại nghĩ đến cái gì, hư chỉ cái phòng nào đó ở lầu một: "Hồ Na không có chuyện gì nói, lưu nàng nhiều chơi mấy ngày."
Diệp Phi: "Nhà nàng liền ở thành phố A, ngày hôm qua chính là tới tìm tôi, phỏng chừng trong chốc lát rời giường liền về nhà."
Tả Lộ Dư nhẹ nhàng gật đầu, ừ một tiếng, lúc này mới mở cửa ra, lại nói câu: "Tôi đi công ty."
Sau khi đóng cửa lại, Diệp Phi nhìn cửa, trong lòng có chút ngứa.
Cô nghĩ, vừa rồi cô hẳn là ôm Tả Lộ Dư một cái.
Diệp Phi bĩu môi, trong lòng thở dài, lại hừ tiểu ca đi tới trong phòng bếp.
Hôm nay Tả Lộ Dư làm cháo, còn chiên ba cái trứng, chính nàng ăn một phần, Diệp Phi múc một chén, trong nồi nhìn vừa lúc còn thừa một chén.
Diệp Phi cầm chén mang sang phòng bếp, không biết cái gì chọc thần kinh của cô, cô ngửa đầu lại cười ha hả không tiếng động.
Cô đại khái biết thời gian Hồ Na rời giường, Diệp Phi mỗi lần tìm nàng, liền không gặp nàng ngủ trước 1 giờ, cũng chưa từng thấy nàng tỉnh trước 11 giờ.
Đơn giản cũng không quấy rầy, sau khi phát cho nàng điều WeChat nói chính mình đi làm, trong nồi có cháo liền rời đi.
10 giờ phỏng vấn, các nàng muốn trước tiên ở phòng làm việc tập hợp, đầu tiên là mở cái cuộc họp nhỏ, lại từng người sửa sang lại một phen.
Sau khi kết thúc cuộc họp, Diệp Phi mang thẻ bài lên, cầm lấy di động trên bàn, lại phát hiện Hồ Na gọi cho cô mười cuộc điện thoại, còn có WeChat liên tiếp.
Diệp Phi không nhìn kỹ, trực tiếp gọi trở về .
Hồ Na đầu kia thực mau tiếp lên, Diệp Phi nghe nàng uy một tiếng, nghi hoặc một chút.
Tiếng uy này không chỉ có từ ống nghe truyền ra đi, còn từ cửa văn phòng truyền tới.
Diệp Phi quay đầu, thấy Hồ Na đi đến, liền cúp điện thoại .
Hồ Na tùy tiện tìm cái ghế dài ngồi ở bên người Diệp Phi, đặt bao ở trên đùi, chỉnh tóc một chút : "Chân trước cậu vừa đi sau lưng tôi liền ra tới."
Diệp Phi ném đồ vật cần mang theo trên bàn vào trong bao: "Rời giường sớm như vậy làm gì?"
Hồ Na: "Ngày hôm qua ngủ quá sớm a." Nàng gãi gãi đầu: "Buổi sáng hẹn một vòng, tất cả mọi người đều đang đi làm, không thú vị, liền lại tới tìm cậu."
Hồ Na mất mát mà nga một tiếng, nhưng một giây sau lại giơ lên tinh thần: "Dẫn tôi theo ?"
Diệp Phi nghĩ nghĩ, vừa vặn sư phụ đi qua, cô duỗi tay giữ chặt tay ông, thấy sư phụ dừng lại, Diệp Phi hư chỉ Hồ Na một chút: "Sư phụ, hôm nay con có thể mang theo tên tuỳ tùng hay không?" Vì làm sư phụ đồng ý, cô lại bổ câu: "Tùy tiện mọi người sai sử."
Sư phụ nhưng thật ra không có ý kiến gì, xua tay nói câu: "Được a."
Hồ Na hưng phấn mà dậm chân.
Nếu Hồ Na muốn đi, Diệp Phi liền không khách khí mà cất đồ vật dư lại trên bàn vào trong bao của Hồ Na.
Mắt Diệp Phi nhìn quần áo Hồ Na: "Trấn nhỏ này ở trên núi, chạng vạng có thể sẽ lạnh, cậu mặc cái này có được hay không?"
Hồ Na xua tay: "Không có sao, tôi chịu lạnh được."
Diệp Phi nghĩ nghĩ: "Giống như tôi có cái áo." Cô mở ngăn tủ phía dưới, ôm cái áo khoác từ bên trong ra: "Quả nhiên có."
Diệp Phi nghe nghe: "Không hôi, cầm đi đi."
Nói xong ném cái áo vào trong lòng ngực Hồ Na.
Thấy các nàng như vậy, Triệu Lệ ngồi ở một bên tự nhiên tò mò lên, nàng đẩy ghế dựa trượt lại đây, hỏi câu: "Diệp Phi, đây là bạn gái em a?"
Giọng nói lạc, Triệu Lệ nhìn đến Diệp Phi với Hồ Na thập phần ăn ý mà liếc nhau, tiếp theo biểu tình trên mặt đồng thời lộ ra ghét bỏ.
Diệp Phi: "Tôi mới chướng mắt nàng."
Hồ Na cười một tiếng: "Đúng vậy đúng vậy, cậu xác thật hẳn là ai đều chướng mắt."
Diệp Phi kéo khóa kéo ba lô lại, nhớ tới cái gì, vỗ bả vai Triệu Lệ một chút: "Chị đã gặp Hồ Na a, chị quên rồi, đây là bạn của tôi, lúc trước cũng đã tới tìm tôi."
Triệu Lệ ngửa đầu, lúc này mới nhớ tới: "Nga, có chút ấn tượng." Nàng cười: "Lập tức không nhận ra tới."
Diệp Phi nhún vai, đứng đắn nói: "Xuất ngoại chỉnh mặt, chị nhận không ra cũng bình thường."
Hồ Na vỗ Diệp Phi một cái: "Cậu cút đi."
Triệu Lệ cười, nhìn Diệp Phi đã thu thập xong, liền lấy một cái hộp ở phía dưới ngăn tủ ra, đặt ở trên bàn của Diệp Phi .
Diệp Phi cột tóc lên một chút, nghi hoặc: "Đây là cái gì?"
Triệu Lệ khụ khụ: "Ngày hôm qua tôi nói với Dương Dương chuyện của em, chính nàng sửa sang lại trong chốc lát, bảo tôi đưa cái này cho em, còn nói nàng cơ hồ cũng chưa dùng qua, nói cảm ơn với em."
Tay của Diệp Phi còn ở trên tóc, nhưng Hồ Na thật ra kiềm chế không được lòng hiếu kỳ, đứng lên mở hộp ra, tùy tiện lật một chút.
Túi xách, trang sức, son môi, nước hoa......
"Nha." Hồ Na lật lật: "Diệp đại tiểu thư hào phóng như vậy."
Diệp Phi liếc mắt.
Cô biết chính mình ngẫu nhiên sẽ tặng quà cho Dương Dương, không nghĩ tới tích cóp lên thế nhưng có nhiều như vậy.
Hồ Na lại trêu chọc: "Không nghĩ tới, sinh thời còn có thể tận mắt nhìn thấy trả lại lễ vật sau khi chia tay."
Diệp Phi nhún vai không thèm để ý, thấy Triệu Lệ một bên muốn nói lại thôi, cô đậy cái nắp lên, hỏi câu: "Chị lại làm sao vậy?"
Triệu Lệ cười một tiếng, lại đến câu: "Ngày hôm qua Dương Dương khóc."
Diệp Phi một đốn.
Triệu Lệ tiếp tục: "Vốn dĩ tôi không biết, nàng đưa lưng về phía tôi trộm khóc, sau lại tôi phát hiện giường đang run." Triệu Lệ ai một tiếng: "Sau đó tôi an ủi vài câu, nàng dựa vào bả vai tôi hỏi tôi, có phải nàng làm sai chỗ nào hay không."
Diệp Phi xấu hổ mà ha hả hai tiếng, nói không ra lời.
Này mẹ nó chuyện này gọi là gì .
Hồ Na bên cạnh tò mò: "Sau đó đâu?"
Triệu Lệ lắc đầu, nhìn Diệp Phi: "Tôi nói với nàng rằng nàng không sai, chỉ là hai người không có duyên phận."
Hồ Na nghe nói, phụt một tiếng cười ra tới: "Chị nói như vậy, chẳng phải nàng càng khóc đến thảm hại hơn."
Triệu Lệ dở khóc dở cười: "Đúng vậy, nước mắt kia, bả vai tôi đều ướt một mảnh."
Nàng lắc đầu: "Tháng này áp lực của Dương thật sự rất lớn, sau đó đều có chút phân không rõ có phải thực sự khóc bởi vì em hay không."
Diệp Phi a thanh.
Cô đại thể nghĩ đến, chính mình kỳ thật không có sai, lúc cô theo đuổi Dương Dương, là thật sự nghĩ cùng nàng ở bên nhau, Dương Dương có nói chuyện trong nhà với cô, cũng thực thẳng thắn thành khẩn, nhưng mỗi khi Diệp Phi muốn quan hệ càng gần một bước, Dương Dương lại luôn là lấy cớ qua loa lấy lệ qua đi, Diệp Phi cũng không có biện pháp.
Sau đó cô kết hôn với Tả Lộ Dư, tự nhiên liền cảm thấy không cần lại rối rắm với Dương Dương.
Nhưng Triệu Lệ nói như vậy, cô nghĩ lại, tựa hồ giống như lại có chút không thích hợp.
Diệp Phi sờ sờ cái hộp, quay đầu nhìn Hồ Na liếc mắt một cái.
Diệp Phi: "Cậu nói......"
Hồ Na liếc mắt một cái liền minh bạch Diệp Phi muốn hỏi cái gì, nói thẳng: "Không cần."
Trong lòng Diệp Phi đột nhiên kiên định: "Được."
Đừng nhìn Diệp Phi bình thường cà lơ phất phơ, Hồ Na biết, tâm tư Diệp Phi đối đãi cảm tình kỳ thật rất đơn giản.
Cũng đặc biệt dễ dàng mềm lòng.
Hồ Na: "Nếu cậu lại quay đầu tìm nàng, mặc kệ là cậu xuất phát từ cái tâm tính gì, việc này khẳng định lại không dứt."
"Tôi không muốn tìm nàng." Diệp Phi cười, nhún vai: "Vậy cứ như vậy đi."
Bổn ý của cô chính là đoạn sạch sẽ, hiện tại vừa lúc.
Diệp Phi thở hắt ra, vứt đi một chút đau lòng cuối cùng vừa sinh ra trong lòng.
Cô vỗ vỗ cái hộp trên bàn, đang nghĩ ngợi tới xử lý như thế nào, Hồ Na đứng lên.
"Đại lão." Hồ Na câu cái hộp một chút, lộ ra chức nghiệp giả cười: "Ngài nếu là muốn ném đi, không bằng, tặng cho tôi?"
Diệp Phi kinh ngạc: "Cậu chịu lấy?"
Hồ Na vỗ vỗ cái hộp: "Lễ vật là vô tội, vì sao không cần." Nàng đột nhiên ủy khuất: "Tiểu Phi Phi, gần nhất ba tôi khống chế tiền tiêu vặt của tôi, đã thật lâu tôi không có mua túi xách mới."
Diệp Phi cười to.
Trách không được ngày hôm qua chuyển phát Weibo cần mẫn như vậy.
Cô hào phóng mà đẩy cái hộp qua : "Được, thưởng cho cậu."
Hồ Na chớp chớp mắt với Diệp Phi : "Tạ Tả phu nhân."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top