Chương 11
Diệp Phi đột nhiên có loại cảm giác đang nói luyến ái.
Nhưng xét thấy cô còn không có nói qua luyến ái, cho nên loại cảm giác này lại không quá rõ ràng.
Kỳ thật trừ bỏ Lâm Dương Dương, cô cũng từng theo đuổi qua một ít nữ sinh, cũng bị người theo đuổi qua, tuy rằng kết quả là khổ, nhưng quá trình còn rất hưởng thụ, hai người không ở cùng nhau, ái muội tới ái muội đi, mặc kệ trải qua vẫn là dư vị, vẫn là rất thoải mái.
Cho nên mặt đối mặt mà gặp được vấn đề như vậy, cô thật sự khó làm.
Quan hệ của cô với Tả Lộ Dư lại là trực tiếp kết hôn, nhảy quá sở hữu quá trình.
Vì thế kế tiếp thời gian, Diệp Phi đối với TV khởi xướng ngốc.
Khi điện ảnh dần dần tiến vào kết thúc, Diệp Phi đột nhiên nghĩ tới cái gì, mở miệng hỏi câu: "Cái kia, ngày mai còn ăn cơm với ba mẹ tôi sao?"
Tả Lộ Dư nghe xong nghi hoặc: "Làm sao vậy?"
Diệp Phi ách hai tiếng: "Không như thế nào, ngày mai là cơm chiều sao?"
"Ừ, tiệm cơm Thế Kỷ, tôi đã đặt tốt." Nàng nói hỏi: "Vài giờ tan tầm? Tôi đi tiếp em."
Diệp Phi: "5 giờ." Cô nói bổ câu: "Chị biết tạp chí xã của tôi ở đâu đi?"
Tả Lộ Dư: "Biết."
Nàng vừa nói vừa tắt TV đi.
Như vậy, phòng khách đột nhiên an tĩnh xuống dưới, chỉ có một vòng màu vàng nhạt đèn chiếu trên trần nhà, Tả Lộ Dư đặt điều khiển ở một bên, nhìn mắt Diệp Phi nghiêng dựa vào sô pha, như là sợ quấy rầy ai, nhỏ giọng nói câu: "Tôi lên lầu."
Nói xong liền rời đi.
Diệp Phi nhìn theo bóng dáng của Tả Lộ Dư, miệng lại cắn tay áo thật mạnh.
Thoạt nhìn không chuyện gì a.
Cô bĩu môi.
Vậy tính nàng không có việc gì đi, vừa lúc cô cũng không quá sẽ an ủi người.
Thời gian thoảng qua, nháy mắt, đến ngày hôm sau Diệp Phi tan tầm.
Hôm nay cô thay đổi thân quần áo khéo léo, tiến phòng làm việc thiếu chút nữa bị đàn ủng.
Diệp Phi thường xuyên đi theo sư phụ ra bên ngoài, bọn họ phỏng vấn đồ vật cũng rất bình dân, cho nên thông thường ra cửa, ăn mặc luôn là như thế nào phương tiện như thế nào tới.
Hôm nay cô hoá trang, dùng đồ trang điểm Xioo Tả Lộ Dư đưa cô, còn phun nước hoa, cẩn thận mà cột tóc mặc váy dài, trên mặt một màu nhàn nhạt, thấy thế nào như thế nào thục nữ.
Cho nên buổi sáng vừa vào cửa, văn phòng bốn phương tám hướng tiếng huýt sáo hết đợt này đến đợt khác.
Sẽ không thổi huýt sáo, cũng ở hạt ô ô.
Cô thấy thế, thuận theo dân ý mà ngửa đầu bước đi đến vị trí của chính mình, hơi hơi mỉm cười, gật gật đầu với mọi người, xua tay tỏ vẻ tạm thời đừng nóng nảy.
Mới ngồi xuống, Triệu Lệ ghế dựa vừa trợt, hoạt đến bên người cô: "Diệp tiểu thư, hôm nay xem mắt a?"
Diệp tiểu thư chớp mắt lắc đầu: "Hôm nay ăn cơm với vợ yêu."
Triệu Lệ nhướng mày, Diệp Phi lúc này mới nhớ tới cái gì, từ trong bao lấy son môi ngày hôm qua nói ra: "Này."
Dôi mắt Triệu Lệ đoan đoan mị thành một cái tuyến: "Cảm ơn."
Lên một ngày ban, trang trên mặt Diệp Phi cũng không gặp rớt nhiều ít, vì thế như vậy, cô lại lắm miệng giúp Xioo đẩy mạnh tiêu thụ vài câu.
Suy nghĩ trở về.
Diệp Phi đoan chính đứng, thấy một chiếc xe chậm rãi ngừng ở trước người của cô.
Hôm nay cái gì đều vừa vặn, lần đầu tiên cô đi làm hoá trang, lần đầu tiên cùng Tả Lộ Dư ăn cơm bên ngoài, lần đầu tiên ngồi xe của Tả Lộ Dư, lần đầu tiên cùng Tả Lộ Dư cùng nhau ăn cơm với ba mẹ cô.
Nhưng là nghĩ đến ba mẹ......
Diệp Phi tạp một tiếng cài đai an toàn.
Từ trước còn tốt, hiện tại cùng Tả Lộ Dư quan hệ gần, cô đột nhiên có điểm không thể gặp bộ dáng ba mẹ đối Tả Lộ Dư cúi đầu khom lưng .
"Tôi mua lễ vật cho ba mẹ em." Tả Lộ Dư một câu, đánh gãy ý tưởng của Diệp Phi.
Diệp Phi nghi hoặc: "Cái gì?"
Tả Lộ Dư: "Tôi không hiểu lắm, gọi điện thoại hỏi chú tôi, chú bảo tôi mua này đó."
Diệp Phi theo tay nàng nhìn mắt phía sau, cũng không như thế nào nhìn kỹ, lại thu hồi tầm mắt tới: "Tả tổng, ngài đưa cái gì, bọn họ đều thích."
Tả Lộ Dư nhẹ nhàng thở dài: "Diệp Phi, em đừng như vậy."
Diệp Phi nghe Tả Lộ Dư ngữ khí không đúng, thè lưỡi nga thanh: "Đã biết."
Xe thực mau đến, mới ở giao lộ, Diệp Phi xa xa liền thấy ba mẹ đứng ở cửa khách sạn chờ đợi.
Cô cắn răng, trong lòng cầu nguyện, nhị lão ngàn vạn không cần quá khoa trương, không cần quá ân cần, nếu không bữa cơm này ăn trở về, thân phận của cô không tránh được lại đê tiện.
Còn tốt khách sạn này xe đến ngừng ở tầng hầm ngầm, khi đi ngang qua cửa, trong xe hai người chỉ thu được một cái mỉm cười khách khí từ ba mẹ của Diệp Phi.
Tâm Diệp Phi buông ba phần.
Không bao lâu, xe liền đỗ tốt, Tả Lộ Dư dẫn đầu xuống xe, Diệp Phi cởi bỏ đai an toàn, lại dẫn theo túi xách, quay đầu qua đi mở cửa xe.
Nhưng tay còn không có đụng tới, lại bị lực đạo bên ngoài lôi kéo, cửa xe mở ra.
Diệp Phi ngây người, giương mắt xem Tả Lộ Dư đang đứng bên ngoài .
Bãi đỗ xe mở ra đèn chân không, ngày hôm nay Tả Lộ Dư mặc áo khoác màu trắng, giờ phút này ánh sáng kia phảng phất như là quần áo nàng mặc ở trên người, tức khắc sái tiến trong xe.
Ánh mắt Diệp Phi đều sáng.
Tả Lộ Dư vươn tay, Diệp Phi cũng đồng dạng duỗi tay, đáp ở trên tay nàng.
"Thân ái." Diệp Phi buột miệng thốt ra: "Chị cũng quá thân sĩ."
Tả Lộ Dư cười khẽ, lôi kéo cô ra tới, lại đóng cửa lại.
Diệp Phi thấy nàng đến ghế sau cầm túi quà, khóa kỹ xe, cô thấp thấp cười, khóe miệng một câu, lại câu lấy cánh tay của Tả Lộ Dư, nhuyễn thanh mềm khí: "Vợ yêu, tôi bị chị liêu."
Tả Lộ Dư nhấp miệng cười: "Hôm nay em rất đẹp."
Diệp Phi gật đầu: "Tôi cũng cảm thấy hôm nay mình rất đẹp."
Cô nói xong lại bổ câu: "Bất quá vợ yêu vô luận khi nào đều rất đẹp."
Tả Lộ Dư lắc đầu bật cười.
Đi thang máy lên lầu, tới cửa ghế lô đặt trước, ba mẹ của Diệp Phi đã ở chờ đàng kia, cả hai thấy người tới tay kéo tay, hiểu ý cười, vội vàng mở cửa ra.
Ba Diệp : "Tả tổng tới a, Tả tổng mời vào."
Tả Lộ Dư đối ba mẹ Diệp Phi gật gật đầu, lôi kéo Diệp Phi đi vào.
Khoảng cách từ cửa này đến cái bàn bất quá vài bước, trong miệng ba mẹ Diệp Phi "Tả tổng" cũng đã kêu mấy chục cái.
Đầu tiên là hỏi thích ăn đồ ăn.
Lại hỏi không thích ăn đồ ăn.
Quan tâm sinh hoạt của hai người sau khi kết hôn.
Nhận được lễ vật vui mừng thụ sủng nhược kinh.
Báo cáo tiến trình công ty hợp tác.
Bát quái vài câu chuyện mới mẻ gần nhất của Xioo .
......
Diệp Phi nhìn gương mặt tươi cười của ba Diệp, đôi mắt đều phải trường kén, cô không biết có phải chính mình đa tâm hay không, tổng cảm thấy biểu tình trên mặt ba mẹ mình, đặc biệt nịnh nọt.
Bọn họ liêu đến vui vẻ, Diệp Phi liền tiếp nhận thực đơn trong tay người phục vụ chuẩn bị gọi món ăn, còn không có mở ra, mẹ Diệp đã một phen đoạt qua đi.
Mẹ Diệp : "Sao lại thế này, làm Tả tổng gọi trước a."
Tả Lộ Dư nghe nói, tầm mắt dừng ở trên người Diệp Phi, nàng cầm thực đơn mẹ Diệp đưa qua lại đưa cho Diệp Phi: "Không quan hệ."
Nàng nhìn Diệp Phi: "Em gọi đi."
Diệp Phi tức khắc cảm thấy thật không thú vị, nhưng vẫn là cường căng một mạt ý cười, lại đẩy thực đơn đến trước mặt Tả Lộ Dư : "Chị đến đây đi."
Tả Lộ Dư tiếp nhận thực đơn lại tưởng đưa cho ba mẹ Diệp Phi, bên kia bộ dáng hai người đột nhiên sợ hãi đứng lên.
Ba Diệp : "Không cần không cần không cần, Tả tổng ngài gọi, chúng tôi cái gì đều ăn."
Trong lòng Diệp Phi thở dài.
Tả Lộ Dư không hề thoái thác, hỏi người phục vụ vài câu đề cử đồ ăn, dựa vào gọi mấy thứ.
Lúc thu hồi thực đơn, nàng bổ câu: "Sở hữu đồ ăn đều không bỏ hành gừng tỏi, rau cần cùng cà rốt."
Diệp Phi nghe nói, thấp đầu đột nhiên nâng lên tới, cô quay đầu nhìn Tả Lộ Dư, chính đụng phải Tả Lộ Dư cũng đang nhìn cô.
Không đợi trong lòng Diệp Phi cảm động, bên kia mẹ Diệp bỗng nhiên nhỏ giọng trách cứ một câu.
"Phi Phi sao lại thế này, không ăn đồ vật còn làm Tả tổng nhớ thương."
Diệp Phi cắt thanh: "Người ta thích nhớ."
Mẹ Diệp trừng mắt, Diệp Phi lập tức quay đầu đi.
Cái này, cô càng cảm thấy đến không thú vị.
Tả Lộ Dư duỗi tay lại đây, vỗ vỗ mu bàn tay của cô, hơi hơi mỉm cười với cô, cầm khăn lông lau tay trên bàn, đối với mọi người nói: "Không cần kêu con Tả tổng, con đã kết hôn với Diệp Phi, chúng ta là người một nhà, về sau kêu Lộ Dư đi."
Hai người sửng sốt, tiếp theo ba Diệp trước cười thanh, ông cầm lấy rượu trên bàn, phi thường khách khí mà giơ tay lên: "Tốt, tốt, ta đây cùng mẹ Phi Phi liền không khách khí." Uống xuống ngụm rượu: "Con lái xe liền không cần uống rượu, ta uống liền tốt, ha ha ha.
"Lộ Dư, ha ha ha ha ha ha ha."
Diệp Phi xấu hổ đến đứng ngồi không yên.
Cô chống đầu vùi đầu vào trong tay, trong lòng thập phần biệt nữu.
Cũng không phải lần đầu tiên thấy ba mình như vậy, ba cô ăn cơm với người khác cũng như vậy, gặp được người mạnh hơn so với hắn thì cười vui cởi mở thập phần chu đáo khách khí, gặp được yếu hơn liền bưng cái giá, một bộ dáng dấp mau hầu hạ lão tử cho thật tốt.
Tả Lộ Dư tuy rằng là đối tượng hợp tác, nhưng tính ra xác thật là cường hắn một đầu, ba cô biểu hiện như vậy, là rất bình thường.
Diệp Phi nghĩ, trong lòng lại a một tiếng.
Thực xin lỗi, cô vẫn là thuyết phục không được chính mình.
Quá mẹ nó xấu hổ.
Lúc ấy Tả Lộ Dư nói muốn ăn cơm với ba mẹ mình, cô không có nghĩ nhiều, nếu là biết sẽ như vậy, có chết cô cũng sẽ không đáp ứng.
Tả Lộ Dư gọi đồ ăn thực phong phú, có cá có tôm có thịt, đồ ăn chậm rãi đi lên, trên bàn ăn cũng không nói nhiều như vậy.
Ngẫu nhiên, ba Diệp sẽ tìm một ít đề tài, sinh hoạt, công tác, có yêu cầu Diệp Phi, Diệp Phi ứng vài câu, không cần, cô liền......
Cô liền cúi đầu lột tôm cho Tả Lộ Dư .
Đương nhiên, lột tôm cũng là mẹ Diệp dùng ánh mắt đe dọa cô làm.
Cẩn thận mà lột xong một con, Diệp Phi dùng chiếc đũa kẹp đến trong chén Tả Lộ Dư, Tả Lộ Dư chính đang uống trà, đầu tiên là sửng sốt, lại nhìn chằm chằm tôm nhìn vài giây, cuối cùng mới đối Diệp Phi đầu đi một cái mỉm cười cảm ơn.
Diệp Phi lại tiếp tục lột tôm.
Lột tôm xong cô bắt đầu cùng con cua phân cao thấp.
Có thể sử dụng miệng xé mở, cô ăn toàn bộ, chiếc đũa phương tiện, cô toàn bộ lấy xuống dưới hầu hạ Tả Lộ Dư, đến cái càng, cô cắn đến thiếu chút nữa gãy răng.
Cũng may Tả Lộ Dư cũng không có hoàn toàn chỉ biết hưởng thụ, thấy cô uống canh xong rồi, cũng mút cho cô, làm trong lòng cô cũng cân bằng một chút.
Nhưng ba Diệp một mở miệng, không đổi được cái kia "Tả tổng" lại đánh cô trở lại hiện thực.
Như đứng đống lửa, như ngồi đống than hơn một giờ, bữa cơm này cuối cùng cũng ăn xong rồi.
Diệp Phi thu thập chính mình một chút, nghĩ thân phận của mình hôm nay, cầm theo túi xách của Tả Lộ Dư cùng nhau, còn không có ra cửa, Tả Lộ Dư liền cầm vừa rồi mang hộp quà.
"Chút lễ vật cho hai người." Tả Lộ Dư lễ phép mà đưa qua đi.
Ba Diệp ai u một tiếng tiếp nhận: "Cảm ơn cảm ơn."
Ông nói xong, đột nhiên cũng lấy ra một cái hộp từ phía sau, đồng dạng đưa qua đi: "Lần đầu tiên ăn cơm cùng Tả tổng, ta với mẹ Phi Phi cũng chuẩn bị lễ vật, Tả tổng không cần ghét bỏ."
Tả Lộ Dư nhìn mắt Diệp Phi, nhận lấy: "Cảm ơn."
Lễ vật phân đoạn kết thúc, ba Diệp đột nhiên bước nhanh đi tới cửa, tư thế này, rõ ràng là muốn cướp đi trả tiền.
Mẹ Diệp thấy thế, lập tức phối hợp mà giữ chặt Diệp Phi, tay của Diệp Phi đang câu lấy tay Tả Lộ Dư, Tả Lộ Dư đồng dạng cũng bị giữ chặt.
Diệp Phi đột nhiên một cái không kiên nhẫn: "Đoạt cái gì đâu, Tả Lộ Dư đã sớm thanh toán."
Ba Diệp quay đầu lại cười một tiếng, Diệp Phi thấy ông lại muốn nói cái gì, lập tức mở miệng đánh gãy: "Được rồi, trở về đi."
Ba mẹ Diệp Phi uống lên chút rượu, không có lái xe, sau khi xuống lầu, Diệp Phi cùng Tả Lộ Dư trước đưa ba mẹ lên xe, mẹ Diệp trước khi lên xe, nhỏ giọng công đạo Diệp Phi vài câu, ở nhà đối Tả Lộ Dư cho thật tốt, liền đi theo ba cô đi lên.
Cửa sổ xe bị kéo xuống, Tả Lộ Dư dẫn theo cái túi đứng ở trước cửa sổ, mặt mày thập phần nhu hòa.
Nàng nói: "Ba, mẹ, trên đường cẩn thận."
Hai người ở trong xe đều là một đốn, cuối cùng mới ai một tiếng, mẹ Diệp : "Hai đứa cũng cẩn thận."
Trên đường trở về, Diệp Phi rõ ràng an tĩnh rất nhiều, héo héo mà ngồi ở trên ghế lái phụ không nói lời nào, vài lần Tả Lộ Dư nghĩ mở miệng, thấy cô như vậy, đành phải lại im lặng.
Xe thực mau về đến nhà, Diệp Phi lần này không làm Tả Lộ Dư thế cô mở cửa, sớm xuống xe chờ nàng, còn trước ấn thang máy.
Tả Lộ Dư thấy thần sắc của cô dị thường, hỏi câu: "Làm sao vậy?"
Diệp Phi lắc đầu: "Không có việc gì."
Tả Lộ Dư còn tưởng lại quan tâm vài câu, cửa thang máy đột nhiên mở ra, Diệp Phi dẫn đầu đi vào, phục vụ chu đáo mà ngăn chặn cửa thang máy.
Cô nghĩ đến chính mình cũng rất ngốc, rõ rõ ràng ràng chính mình là bởi vì sao mà bị nhét vào bên người Tả Lộ Dư, hiện tại lại làm ra vẻ cái gì.
Cô hút một hơi thật sâu, lại nhổ ra.
Lần này về nhà, cô luôn trước Tả Lộ Dư một bước, trước mở cửa, trước thay đổi giày, chờ Tả Lộ Dư tiến vào, đóng cửa cho kỹ, Diệp Phi lại đột nhiên ngồi xổm xuống ở trước mặt nàng.
Mắt thấy tay cô liền phải đụng tới giày của mình, Tả Lộ Dư vội vàng rụt một chút về phía sau.
Tả Lộ Dư cúi đầu nhìn cô: "Em làm gì?"
Diệp Phi không có trả lời, đổi cái phương hướng tưởng giúp nàng thoát một chiếc khác .
Tả Lộ Dư lại là co rụt lại.
"Diệp Phi." Tả Lộ Dư nhíu mày: "Em ở không vui."
Diệp Phi nghe nói thu hồi tay, nhàn nhạt mà ứng câu: "Không có."
Không cho thoát liền không cho thoát, cô cầm túi xách lên, xoay người liền trở về phòng.
Cô cũng không biết chính mình ở giận cái gì, nhưng cô chính là thực tức giận, càng ủy khuất.
Cô giận ba mẹ mình, thuận tiện cũng giận Tả Lộ Dư.
Giận ba mẹ cái gì cô biết.
Giận Tả Lộ Dư cái gì, cô nghĩ không rõ.
Mấy ngày nay ở chung đều bị cô ném ở sau đầu, cô chỉ cảm thấy, cô với Tả Lộ Dư không nên là như thế này.
Thật phiền.
"Thịch thịch thịch."
Ba tiếng tiếng đập cửa đánh gãy Diệp Phi, đầu cô từ phía dưới gối đầu nâng lên, nghe bên kia lại gõ cửa ba hồi.
Diệp Phi thở dài, lúc này mới đi qua mở cửa.
Tả Lộ Dư quan tâm: "Em làm sao vậy?"
Diệp Phi lắc đầu: "Không có việc gì."
Tả Lộ Dư lại hỏi: "Có phải buổi tối ăn cơm làm em không vui hay không ?"
Diệp Phi lắc đầu: "Không có."
Tả Lộ Dư: "Tôi xem em ăn không nhiều lắm, có đói bụng không?"
Diệp Phi lắc đầu: "No rồi."
Cô không nghĩ lại nói chuyện với Tả Lộ Dư, tay đặt ở trên then cửa, hỏi câu: "Còn có việc sao? Tôi muốn đi ngủ."
Nói liền đóng cửa, nhưng cửa này mới di một chút, bị một ngón tay của Tả Lộ Dư ngăn chặn.
"Tôi có chuyện muốn trưng cầu ý kiến của em." Tả Lộ Dư mở miệng.
Diệp Phi giữ cửa lại mở một chút, nghi hoặc: "Chuyện gì?"
Tả Lộ Dư đối với Diệp Phi chế nhạo nhỏ giọng hỏi: "Tôi có thể đi theo ba mẹ, cũng kêu em Phi Phi sao?"
Diệp Phi chớp chớp mắt, trong lòng đột nhiên đau xót.
Vừa rồi khi bị ủy khuất cô cũng không muốn khóc, nhưng Tả Lộ Dư chỉ một câu như vậy, nước mắt của cô không biết cố gắng mà đột nhiên dũng đi lên, cũng không biết cố gắng mà đảo quanh ở trong ánh mắt.
Liền một câu như vậy, Tả Lộ Dư giống như nhẹ nhàng bế Diệp Phi vẫn luôn quỳ rạp trên mặt đất lên, phủng ở bầu trời.
Diệp Phi rốt cuộc cười.
"Có thể a."
Tả Lộ Dư thấy cô rốt cuộc triển lộ gương mặt tươi cười, tâm cũng khoan rất nhiều, nàng buông tay trên cửa ra, nghĩ mở miệng nói ngủ ngon, Diệp Phi lại đột nhiên tiến lên một bước, gắt gao mà ôm lấy Tả Lộ Dư.
Diệp Phi mềm mại mà nói: "Vợ yêu, chị thật tốt."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top