Chương 50
Cảm xúc Hà mẹ có điểm kích động, bụng lại từng đợt đau đớn, bà dùng tay dùng sức ấn, nhịn không được nhẹ nhàng hít không khí, Hà Vân Hàm lo lắng cực kỳ: "Mẹ, mẹ đừng kích động như vậy, con......"
Vừa dứt lời.
Cái trán Hà mẹ toát ra mồ hôi lạnh, hai mắt bà tối sầm, dựa vào người Hà Vân Hàm, mất đi tri giác.
___________________________________
Hà mẹ lại lần nữa tỉnh lại, trước mắt trắng xoá một mảnh, bà hòa hoãn mê mang một hồi lâu, chậm rãi quay đầu, trước giường bệnh, Hà Vân Hàm đang sâu kín nhìn bà, hai mắt đỏ bừng: "Mẹ, mẹ tỉnh rồi."
Hà mẹ gật gật đầu, bà muốn ngồi dậy, nhưng bụng đau đớn làm bà cuộn tròn như con nhím.
Hà Vân Hàm hít sâu một hơi: "Mẹ, mẹ trước tiên nằm một lúc, con gọi bác sĩ tới nhìn xem, mẹ hiện tại cố gắng đừng nhúc nhích."
Mắt thấy con gái đi ra ngoài, Hà mẹ nhìn nàng có chút mờ mịt.
Con bé đây là làm sao vậy?
Vân Hàm từ nhỏ cảm xúc biến hóa cực kỳ rất nhỏ, người bình thường thậm chí đều không có khả năng phát hiện, cũng biết nữ chi bằng mẫu, Hà mẹ cảm giác được nàng vô cùng ẩn nhẫn bi thương.
Hà mẹ lại nhìn nhìn kim truyền dịch trên tay, rơi vào trầm mặc.
Ở trong phòng hội chẩn.
Tiêu Hựu đứng ở phía trước cửa sổ, phía sau là mấy bác sĩ thâm niên trong nghề nói, thường thường lắc đầu thở dài.
Cô cảm thấy trong lòng đặc biệt rơi đổ.
Đặc biệt muốn hỏi ông trời một chút, vì cái gì tàn nhẫn như vậy, Vân Hàm trải qua còn chưa đủ sao? Tại sao lại không chịu buông tha nàng? Mắt thấy nàng vừa mới tốt lên, lại phải trải qua bị thương như vậy.
Cửa, bị đẩy ra.
Hà Vân Hàm đi đến, vừa thấy nàng tiến vào, mấy vị bác sĩ tất cả đều khẩn trương mà nhìn Tiêu Hựu.
Tiêu tổng đối với Hà Vân Hàm miễn cưỡng cười cười: "Dì tỉnh?"
Hiện tại đối Hà mẹ đã theo dõi được 24 giờ, bà vừa tỉnh lại, liền có người thông báo với Tiêu Hựu.
Hà Vân Hàm gật gật đầu, nàng nhàn nhạt: "Rốt cuộc làm sao vậy? Chấn đoán chính xác sao?"
Tiêu Hựu trầm mặc một lúc, cô cảm giác lòng bàn tay lạnh cả người.
Hà Vân Hàm hít sâu một hơi, nghẹn ngào: "Nói đi, còn có cái gì mà tôi không thể chấp nhận sao"
Tiêu Hựu trầm mặc một hồi, gật gật đầu với bác sĩ Sophia.
Sophia diện mạo tinh xảo, là con lai trung mỹ, cô nhìn Hà Vân Hàm: "Hà tổng, hiện tại chúng ta có thể cơ bản chẩn đoán chính xác, là ung thư gan, hơn nữa thuộc về giai đoạn cuối."
Một câu cắt tâm.
Thanh âm của cô thực thong thả, thời khắc quan sát đến Hà Vân Hàm, trước đó Cao Nghi tới, theo chân bọn họ nói tình huống cụ thể của Hà Vân Hàm: "Tình huống của bà ấy, là do tuổi trẻ hoàng phí sức khoẻ thân thể của mình, phát hiện có chút trễ, nếu sớm một chút......"
Thời điểm tuổi trẻ, Hà mẹ vì cái nhà này, vì chống đỡ cho sự nghiệp Hà ba, không biết ngày đêm bận rộn bôn ba. Sau đó, thật vất vả trong nhà hạnh phúc, bà lại ngày ngày đêm đêm vì Hà ba mà rơi lệ thương tâm, Vân Dạng rời đi...... Càng là tiêu hao quá mức thân thể của bà.
Hà Vân Hàm tâm ẩn ẩn phát run: "Còn bao lâu?"
Sophia chần chờ một lát: "Nửa năm."
Nửa năm......
Hà Vân Hàm muốn cười, nhưng lại có nước mắt chảy xuống.
Là mệnh sao?
Nửa năm trước, mẹ nàng vừa mới vì nàng cùng đi đến thôn Hạ Oa.
Chung quy là trốn không thoát cái xoáy nước kia.
Nàng là ma quỷ sao?
Phàm là người có liên hệ với nàng, có phải hay không cuối cùng đều sẽ không có kết cục tốt?
Tiêu Hựu bắt lấy cánh tay Hà Vân Hàm: "Vân Hàm, cô bình tĩnh một chút, dì vẫn còn có thể cứu chữa."
Một câu, đem mờ mịt Hà Vân Hàm tróc ra, nàng nhìn Sophia, hai mắt đỏ bừng.
Sophia: "Tình huống của dì ấy tuy rằng khó giải quyết, tôi nói dễ hiểu một chút." Cô nhìn nhìn Tiêu tổng: "Gan của dì ấy, đã bị u xâm chiếm 80%. Nhưng cũng may, hiện tại còn không có khiến cho rõ ràng tim phổi thận chờ quan trọng khí quan hữu cơ bệnh biến, nhưng tình huống nguy cấp, hơn nữa toàn bộ gan bệnh biến quá nhiều, hiện tại duy nhất có thể thử chính là giải phẫu ghép gan."
Tiêu Hựu thanh âm khinh phiêu phiêu: "Thử?"
Sophia khó xử gật gật đầu: "Không có mười phần nắm chắc, nhưng đây là hy vọng sinh tồn duy nhất của người bệnh."
Hà Vân Hàm: "Được." Nàng nhìn Sophia: "Chỉ cần có hy vọng, tôi liền sẽ không từ bỏ."
Sophia trầm mặc một lúc, Tiêu Hựu nghẹn khí: "Chuyện gì xảy ra? Không thể lưu loát nói hết một lần sao?"
Trong ấn tượng của Sophia, Tiêu tổng luôn luôn là hiền lành rộng rãi, trước nay chưa từng thấy qua cô phát giận vì chuyện gì.
Hà Vân Hàm: "Vấn đề là gan?"
Sophia gật gật đầu: "Tài nguyên khẩn cấp là một chuyện, ghép gan yêu cầu nhóm máu phải giống nhau, đây là cơ bản nhất."
Tiêu Hựu: "Sau đó thì sao?"
Hà Vân Hàm nhắm mắt lại.
Sophia: "Nhóm máu của dì ấy là RH âm."
Tiêu Hựu một cái giật mình: "Cái này, đây là......"
Sophia gật đầu: "Đúng vậy, đây là máu gấu trúc trong truyền thuyết (ý bảo máu hiếm), bình thường nhóm máu ABO. Gan có thể đợi, người bệnh cũng ngao đến quá, nhưng là nhóm máu hiếm liền khó nói."
Tiêu Hựu trong lúc nhất thời cũng không nói, sắc mặt tái nhợt.
Sophia: "Hơn nữa tình huống người bệnh không được tốt, không loại trừ khả năng sau khi ghép xong lại yêu cầu ghép lại lần nữa, này đối hiến cho giả tới nói......"
Tiêu Hựu nhìn nhìn Hà Vân Hàm, tâm vẫn còn hy vọng: "Sophia, một lần làm, máu gấu trúc này, gan phải chờ bao lâu?"
Sophia: "Ba năm."
Tiêu Hựu:........................
Trầm mặc như chết bao phủ lên mọi người.
Không biết qua bao lâu, Hà Vân Hàm nhẹ giọng nói: "Tôi có thể, nhóm máu của tôi là RH âm."
Nguyên Bảo như thế nào cũng không nghĩ tới, cô vừa mới trở về đi học ngày đầu tiên, lão Hà nhà cô vậy mà lại cho cô một kinh hỉ lớn như vậy.
Kết thúc khóa.
Nguyên Bảo vui sướng như là con bướm giương cánh bay cao, sách đều không kịp quay về cất, chạy một mạch ra cổng trường học.
A a a!!!
Lão Hà tới đón cô!!!
Có mộc có một loại phu thê song song quản gia còn cảm giác
Hà Vân Hàm ngồi ở trong xe, thật xa liền thấy Nguyên Bảo vui vẻ tươi cười, nàng nhìn không chớp mắt, ánh mắt gần như tham lam.
Nguyên Bảo, Nguyên Bảo......
Tiếng vọng của Sophia nói ở bên tai.
—— Nhóm máu của cô là không thành vấn đề, nhưng bác sĩ Cao nói qua tình huống thân thể của cô trước đây, người bệnh bên này, còn có thể chờ đợi một tháng. Thời gian một tháng này, Hà tổng phải tận lực điều chỉnh cơ thể, không cần lại dùng thuốc, quan trọng là thể trọng của cô, tốt nhất có thể ngang bằng với mẹ của cô, hiện tại cô quá gầy.
Tiếp theo là tiếng vọng của Tiêu Hựu:
—— Cái này, cái này có nguy hiểm đến sinh mệnh không?
—— Có, nếu là người thường, hiến cho một lần gan, bản năng cơ thể sẽ bảo hộ nhanh chóng khôi phục, chính là tình huống thân thể Hà tổng không phải thực thích hợp. Cái này không thể không tính đến tình huống phẫu thuật lần hai.
—— nếu một lần liền thành công thì sao?
—— Kia khôi phục sẽ là một chu kỳ dài dòng, đại khái là ba đến năm năm, từ phán đoán của tôi, nếu giải phẫu thành công, thân thể dì ấy rất có khả năng khôi phục nhanh hơn Hà tổng, tuy rằng gan có thể tái sinh, nhưng cắt bỏ một nửa, tổn thương vẫn là không thể khác, vô cùng thống khổ, cho nên, đội ngũ của chúng tôi hy vọng Hà tổng suy xét kĩ.
Nguyên Bảo vọt lại đây, một phen mở cửa xe: "Vân Hàm, sao chị lại tới đây?"
Hà Vân Hàm chớp chớp mắt, đem xúc đang sinh sôi nuốt xuống, nàng vươn tay vuốt mặt Nguyên Bảo: "Nhớ em, liền tới rồi."
Nguyên Bảo ôm chặt nàng, đem đầu vùi ở trong lòng ngực Vân Hàm: "Ôi chao, làm gì buồn nôn như vậy, nói làm người ta ngượng ngùng, em cũng nhớ chị, Vân Hàm, em cảm giác bản thân trước kia là một người rất độc lập, hiện tại em cảm giác một phân một giây em đều không thể rời đi chị."
Hà Vân Hàm ôm chặt cô, nước mắt ẩn dâng lên.
Nguyên Bảo giống như là cún con ngửi hương vị trên người nàng, làm nũng: "Em đói bụng, muốn ăn lẩu."
Ngửi thật thích.
Cô có chút tâm viên ý mã, ôm tay nắm thật chặt.
Hà Vân Hàm vuốt tóc cô: "Được."
Nguyên Bảo đặc biệt vui vẻ, này dọc theo đường đi, miệng cô nói không ngừng.
"Ha ha ha, Mẫn Mẫn không thể tưởng được nửa năm này, tuy rằng em bồi chị, nhưng không khác gì thiên tài, khóa học không có rớt, liền về điểm này học phân, về điểm này chương trình học là không làm khó được em."
"Này vừa lúc đuổi kịp khảo thí cuối kỳ, trường học nói mở cửa sau cho em, cũng không xem như cửa sau, nhưng em đến đứng đắn tám bổn khảo thí, nếu là một môn không đạt tiêu chuẩn, em đều đến giáng cấp."
"Oa ca ca, Vân Hàm, chị yêu được một thiên tài, em thật lợi hại, em nói với chị nha, em......blablabla......"
Tiêu Phong Du miệng không ngừng, Hà Vân Hàm rất nghiêm túc nghe, ánh mắt nàng lúc nào cũng lưu luyến dán ở trên người Nguyên Bảo, thật lâu không chịu rời đi.
Mãi cho đến tiệm lẩu, đồ ăn đều bày xong.
Một bàn lớn, tất cả đều là Nguyên Bảo thích ăn, phía trước, Hà Vân Hàm vẫn luôn sẽ khống chế cô, không cho cô ăn quá nhiều cay uống quá lạnh, nhưng hôm nay, thế nhưng lại phóng túng cô.
Nguyên Bảo có điểm ngượng ngùng sờ sờ mặt mình: "Làm gì vậy, luôn nhìn người ta."
Này lão Hà có phải hay không cũng giống cô, chợt tiếp xúc nhiều người như vậy không thích ứng được, rồi thời thời khắc khắc nhớ nhung nàng.
"Ah, đúng rồi." Nguyên Bảo nâng nâng đầu: "Dì đâu? Chị nói với dì, buổi tối em về nhà, đã đáp ứng với dì làm tương thiêu bao."
Trước kia Hà mẹ từng nói hoài niệm tương thiêu bao, Nguyên Bảo đồng ý rồi , về nhà liền làm cho bà. Hiện tại cô ở trước mặt Hà mẹ đã không có một tia câu nệ, đối đãi với bà giống như là đối đãi với mẹ ruột.
Hà Vân Hàm cúi đầu xuyến thịt: "Mẹ xuất ngoại."
"A" Nguyên Bảo giật mình, ngay sau đó cười: "Đây là lại đi cùng mấy người bạn thân chơi mạt chược sao, dì nghẹn lâu như vậy, nên thả lỏng thả lỏng, bất quá, dì đi như thế nào trước đó cũng chưa gọi điện thoại cho em."
Nguyên Bảo lẩm bẩm, cô nhìn Hà Vân Hàm, có chút kinh ngạc.
Lão Hà nhà cô như thế nào đột nhiên thích ăn thịt như vậy?
Trước kia, Hà Vân Hàm tuy rằng không nói là ăn chay, nhưng đối với thịt tuyệt đối là hai ba miếng liền ngưng, tuyệt đối không ăn nhiều.
"Ăn nhanh lên, buổi chiều em không còn khóa sao?"
Hà Vân Hàm cúi đầu, Nguyên Bảo không vui: "Có khóa, làm sao vậy? Khó được chị tới tìm em một chuyến, làm gì cứ cúi đầu vậy, Vân Hàm, chị ngẩng đầu nhìn xem, em hôm nay hoá trang sao."
Thói quen ở nhà không phấn trang.
Hôm nay Nguyên Bảo đích xác thay đổi một cái thoải mái thanh tân trang điểm nhẹ, nửa năm rời đi này, làn da so trước kia càng thêm thủy nhuận, cả người khí chất đều không giống nhau, làm cho Tô Mẫn hâm mộ hỏng rồi.
Nguyên Bảo nháy đôi mắt làm quái nhìn Hà Vân Hàm, tay chà xát tóc, vứt cái mị nhãn qua đi.
Hà Vân Hàm chậm rãi ngẩng đầu, nàng nhìn chằm chằm Nguyên Bảo nhìn một lát, nhẹ giọng nói: "Thật đẹp."
Nguyên Bảo vui vẻ: "Giống nhau giống nhau đi, hôm nay thật nhiều người nhìn em chảy nước miếng, đều bị em trừng đi trở về, em chính người đã có gia đình, cần thiết phải luôn thời khắc chú ý."
Cơm ăn không sai biệt lắm.
Hà Vân Hàm nhìn Nguyên Bảo: "Sau này đồ ăn cay nóng vẫn nên ăn ít lại, đồ uống cũng vậy, không thể cứ ——"
"Ai za, em đã biết." Nguyên Bảo như là thiếu nữ thời kỳ phản nghịch: "Cứ dong dài lỗ tai em đều thành cái kén rồi, em biết rồi, Vân Hàm, chúng ta lên trên xe ngồi một lúc đi."
Vân Hàm đi tính tiền, Nguyên Bảo lên xe trước.
Sau khi lên xe, cô liền bận rộn , ngửi ngửi mùi lẩu trên người mình, nhíu nhíu mày, từ trong bao móc ra nước hoa xịt xịt.
Hiện tại trời lạnh, cô lại mở máy lạnh lên, còn soi gương trang điểm một phen.
Hà Vân Hàm sau khi lên xe, cô liền đem người kéo qua đi.
Ai za, thật là quá nhung nhớ.
Cần thiết gần gũi tiếp xúc một chút mới được.
Nụ hôn quen thuộc, đôi môi quen thuộc, Nguyên Bảo vẫn là bộ dáng cũ, vẫn luôn không thành thật.
Tay Hà Vân Hàm theo bản năng muốn đẩy cô, lại đột nhiên đau một chút, đến cuối cùng, Vân Hàm không chỉ có không đẩy Nguyên Bảo ra, ngược lại ôm chặt cô, mặc kệ cô hết thảy.
___________________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Phương diện y học, Lá Cây đã tận lực viết dễ hiểu một ít. Nếu còn có sai, mọi người xem nhẹ một chút ha.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top