Chương 40: "Dì" Vân Hàm ghen

Lúc này, nhiều lời nói đều là dư thừa, lông mi Nguyên Bảo nhẹ nhàng chớp động, mang theo giọt lệ rơi, cô chậm rãi nhắm hai mắt lại.

—— đừng nói chuyện, hãy hôn em.

___________________________________

Hà Vân Hàm nhìn bộ dáng nhắm mắt của Nguyên Bảo có chút buồn cười.

Ở trên người Nguyên Bảo, nàng minh bạch cái gì gọi là nhiệt huyết thanh xuân, từ tối hôm qua hai người...... cái gì diễn ra sau đó, Nguyên Bảo quả thực nháy mắt hóa thân thành đứa trẻ muốn sữa, động bất động muốn ôm ôm hôn hôn, làm Hà Vân Hàm có một loại cảm giác dưỡng một đứa trẻ to xác.

Nhưng cảm giác này...... vô cùng mỹ diệu.

Trước đây, Hà Vân Hàm là người mắc bệnh sạch sẽ, không thích bị người khác quấn quýt si mê, mà hiện giờ, sau khi có Nguyên Bảo, nàng vậy mà lại hy vọng em ấy nị oai mình thêm một chút.

Nguyên Bảo híp mắt chu miệng, đáng yêu cực kỳ.

Nhẹ nhàng mang theo một tia hương khí một nụ hôn dừng trên trán, Nguyên Bảo híp mắt, nói: "Liền hôn nơi này cơ", miệng cô đã chu thành cà chua, sao lại không hôn nơi đó.

Hà Vân Hàm xoay người: "Thân thể em còn không có tốt, không thể hôn quá sâu."

Nguyên Bảo:..................

Mẹ ơi!!!

Lão Hà lái xe!

Hôn quá sâu, hôn nơi nào một cái hôn hôn cùng thân thể có cái quan hệ gì chứ.

Buổi sáng thức dậy quá sớm, lại một đường vất vả, Nguyên Bảo thực mau liền ngủ rồi, Hà Vân Hàm ngồi ở bên cửa sổ xem máy tính, nàng tìm tòi một ít tin tức cách trị liệu thân thể về bệnh trầm cảm, nhìn một lát, nàng đứng dậy quyết định đi làm chút đồ ăn vặt cho Nguyên Bảo.

Ai biết nàng vừa đến cửa, Nguyên Bảo giống như gắn định vị, lập tức từ trên giường ngồi dậy, "Vân Hàm!"

Thanh âm khàn khàn kia, ngữ khí vội vàng, Hà Vân Hàm có chút lo lắng, hiện tại nhìn xem, như thế nào người bệnh lại giống như là Nguyên Bảo.

Nguyên Bảo nãi thanh nãi khí, "Chị đi đâu?"

Hà Vân Hàm nhàn nhạt: "Chị đi nấu cho em chén mì."

Lúc nãy khi tìm tòi bệnh trầm cảm, nàng lại thuận tiện tìm xem như thế nào để yêu một người.

Trên mạng rất nhiều người đều nói, muốn bắt được một người, phải bắt được dạ dày người đó.

Nàng tuy rằng không giỏi nấu nướng, nhưng quen tay hay việc, luyện nhiều vài lần cũng tốt một chút.

Nguyên Bảo vừa nghe cái này liền nhanh đứng dậy, bám trụ eo nàng: "Vẫn là để em đi thôi."

Hà Vân Hàm quay đầu, "Em không mệt sao?"

Nguyên Bảo mím môi, thật cẩn thận nói: "Nơi này...... Không thể so thành thị, nồi cháy thì còn được, nhưng nếu là nhà cháy...... Bà nội cao huyết áp nên......"

Hà Vân Hàm:......

Hét thảm một tiếng, thanh âm thống khổ nhưng cũng hạnh phúc của Nguyên Bảo xuyên thấu cửa phòng, Tống Tiểu Hổ tới chào hỏi mới vừa gõ cửa xong liền nhảy dựng.

Hà mẹ ngồi ở trên băng ghế nhỏ bóc đậu que, đối với Tống Tiểu Hổ không có biểu tình gì, lãnh lãnh đạm đạm, bà nội Tiêu có chút xấu hổ, bà nhìn Tống Tiểu Hổ: "Tiểu hổ, Nguyên Bảo con bé......"

Con nhãi ranh này.

Bà muốn nói Nguyên Bảo đang nghỉ ngơi, thân thể không thoải mái, nhưng một tiếng rống này của cô, to lớn vang dội không biết còn cho rằng muốn lên núi đánh lão hổ đấy.

Tống Tiểu Hổ hôm nay là cố ý chỉnh trang, sơ mi trắng, quần tây đen, tóc cũng vuốt lên, hai tay cần theo đoá hoa còn mang theo sương sớm được hái từ trong núi, "Bà nội, con đến thăm em ấy."

Tối hôm qua, Nguyên Bảo làm Tống Tiểu Hổ vô cùng cảm động.

Thật ra cậu ấy là đứa trẻ tốt, biết Nguyên Bảo hiện tại và cậu ấy, đã có khoảng cách không thể vượt qua.

Cậu ấy không dám hy vọng xa vời.

Nhưng mối tình đầu luôn làm cho người ta khó quên, ngẫu nhiên, đêm khuya mộng nhớ, cậu ấy sẽ nghĩ đến cái miệng nhỏ đầy răng sún của tiểu Nguyên Bảo luôn tươi cười tủm tỉm gọi cậu ấy là Tiểu Hổ ca ca.

Tống Tiểu Hổ tải về rất nhiều hình ảnh của Nguyên Bảo từ trên mạng, có đôi khi, cậu ấy nhìn sẽ cười, nhưng có đôi khi, cậu ấy lại chua xót.

Cậu ấy không hiểu giới giải trí, nhưng cậu ấy lại hy vọng, tiểu Nguyên Bảo có thể vĩnh viễn vui vẻ, không phải bận rộn bôn ba như vậy.

Đều là người chung một thôn, Tiêu nãi nãi cũng có chút ngượng ngùng, bà quay đầu: "Nguyên Bảo, có người tìm con!"

Nguyên Bảo tiêm giọng nói: "Ai vậy ạh!"

Bà nội Tiêu lôi kéo cổ: "Tiểu Hổ ca ca của con!"

......

Yên tĩnh, yên tĩnh giống như cái chết.

Tầm năm phút sau, "Kẽo kẹt" một tiếng, cửa bị đẩy ra.

Hà Vân Hàm từ trong phòng đi ra, mặt mày nàng rất lạnh nhạt, giương mắt nhìn nhìn Tống Tiểu Hổ.

Hôm nay nàng mặc thanh nhã , áo gió màu trắng, quần dài vàng nhạt, vốn trời có chút nóng, nhưng nàng càng sợ trong núi sâu.

Nhưng chính là trang điểm như vậy, làm bản năng Tống Tiểu Hổ lui về phía sau một bước.

Cậu ấy nhìn thấy sát khí trong mắt nữ nhân này.

Cậu biết, nàng là ảnh hậu trong giới giải trí mà nhà nhà đều biết.

Chỉ là...... Bọn họ trước nay chưa thấy qua, vì cái gì nàng lại dùng loại ánh mắt này để nhìn.

"Tống Tiểu Hổ", Hà Vân Hàm mở miệng, nàng tuyển chọn vô số người, liếc mắt một cái liền nhìn ra cái nam hài tử ngây ngô này là dạng người gì. Trong lòng nàng nhịn không được cười lạnh, thì ra Nguyên Bảo yêu thích như này, thích người giản dị, nhút nhát.

Tống Tiểu Hổ gật gật đầu, "Hà......" Cậu do dự nói: "Hà tỷ tỷ, chào chị."

Bà nội Tiêu cùng Hà mẹ ở bên cạnh liếc nhau.

Hà Vân Hàm đạm đạm cười, "Hà tỷ tỷ"

Ha ha.

Đây là đang nhắc nhở tuổi mình sao???

Tống Tiểu Hổ bị cái cười cười này làm cho trái tim đều phải tê mỏi, biết gọi sai, mặt cậu đỏ lên vội sửa miệng, "Dì Hà"

Bà nội Tiêu và Hà mẹ đều phải run run, hai người khiếp sợ nhìn Tống Tiểu Hổ.

Nhân sinh không tốt sao?

Sao giữa trưa lại tới tìm chết!!!

Hà Vân Hàm biểu tình đông lại, nàng còn chưa kịp nói chuyện, Nguyên Bảo ở trong phòng giống như mũi tên đang chạy trốn ra tới, cô nhìn thoáng qua Tống Tiểu Hổ: "Ai nha, Tiểu Hổ...... Tống Tiểu Hổ, anh nói bừa cái gì đó. Mau, đem hoa đặt ở đây, anh nên về đi thôi!"

Cô dùng sức nháy mắt với Tiểu Hổ.

Rốt cuộc vẫn là ăn ý như khi còn nhỏ, Tống Tiểu Hổ vội vàng nghe lời buông hoa, trước khi rời đi, cậu quay đầu thật sâu nhìn Nguyên Bảo liếc mắt một cái: "Phong Du, em phải hạnh phúc vui vẻ."

Nguyên Bảo:..................

Này vẫn là anh Tiểu Hổ ngay ngốc của cô năm đó sao?

Anh ta đi thì đi đi, vì sao còn muốn chọc mình một đao!!!

Người đi rồi.

Để lại khoảng sân trống vắng , tuy rằng không có gió thổi, nhưng lạnh lẽo như là mùa đông.

Bà nội Tiêu khụ một tiếng, nhìn Hà mẹ: "Nhược Lan, chúng ta cũng xong rồi, lúc này, bọn nhỏ cũng đói bụng, đi phòng bếp nấu chút gì đi"

Hà mẹ trộm ngắm ngắm Hà Vân Hàm, gật đầu: "Được ạh."

Nguyên Bảo vươn tay, "Ây ——"

Hai người này, vì sao lại tuyệt tình rời đi ngay lúc này.

Lập tức, khoảng sân nhỏ cũng chỉ dư lại hai người.

Nguyên Bảo thấp thỏm trong chốc lát, tiến đi lên, ôm lấy lưng Hà Vân Hàm: "Vân Hàm, Vân Hàm, đừng nóng giận mà."

Hà Vân Hàm nhàn nhạt: "Kêu dì."

Nguyên Bảo:............

Hà Vân Hàm lại đạm: "Dì cũng hy vọng con hạnh phúc bình an."

Nguyên Bảo hơi ngỏm củ tỏi, cô mềm như bông ôm lấy Hà Vân Hàm, giống như là mèo con: "Đừng nghe Tiểu Hổ nói bừa mà, hôm nay anh ấy chắc là chịu kích động, ai nha, Vân Hàm"

Hà Vân Hàm: "Buông tay."

Nguyên Bảo: "Không buông, hiện tại có là thiên hoàng lão tử tới, làm cho em buông tay em cũng sẽ không buông."

Sát khí đang dần lan tràn.

Ngoài nhà, tiếng kêu vang dội cắt qua tận trời, "Nguyên Bảo!!! Mau tới đây!!! Đứa bé răng sún của chị, chân ngắn nhỏ!!! Tỷ tỷ tới thăm em đây!!!!"

"Vèo" một chút, tay Nguyên Bảo đang ôm Hà Vân Hàm liền thu về.

Hà Vân Hàm:......

Sau đó, cửa lớn bị mở ra, ở dưới cái nhìn chăm chú của dì Hà, hai cái tay Nguyên Bảo hoạt động, ngửa đầu hoảng não, bước chân, lấy tư thế chạy như bay của vịt chạy về phía Viên Ngọc, trên mặt mang theo biểu tình chỉ tiểu hài tử ba tuổi mới có, "Viên Ngọc tỷ tỷ!"

Viên Ngọc mở ra hai tay, Nguyên Bảo lập tức nhảy qua, cô liền như vậy cưỡng bức cho tiểu hài tử ôm lấy, một tay còn bọc mông, giảm xóc thật lớn lực làm cô lui về phía sau hai bước.

Hà Vân Hàm:......

Lâm Khê Tích bên cạnh Viên Ngọc nhìn Hà Vân Hàm, vành mắt phiếm hồng, "Sư phụ......"

Hai người tới nơi này một chuyến, Lâm Khê Tích chính là đã chịu tâm linh bị thương, chợt vừa thấy đến sư phụ, cô trực tiếp vọt tới, một đầu chui vào trong lòng ngực Hà Vân Hàm.

Hà Vân Hàm kinh ngạc nhìn cô, ngược lại đem tầm mắt dừng ở trên người Viên Ngọc.

Viên Ngọc vuốt đầu tóc Nguyên Bảo: "Chị mang cho em rất nhiều đồ ăn."

Nguyên Bảo: "Sao chị lại tới đây? Cũng không đề cập tới nói trước qua một tiếng."

Viên Ngọc cười tủm tỉm: "Cho em kinh hỉ không phải sao."

Người nhiều thêm, sân nhỏ tự nhiên náo nhiệt lên, Nguyên Bảo cũng liền không có xấu hổ như vậy, cái giá chi lên, tiểu xuyến mặc vào tới, ướp lạnh bia mở ra.

Viên Ngọc cắn thịt xiên, rất thích ý.

Lâm Khê Tích vẫn luôn dựa vào Hà Vân Hàm, cô rất muốn sư phụ, tuy rằng cũng muốn Nguyên Bảo, nhưng cô biết tính cách sư phụ, không dám quá thân cận với Nguyên Bảo. Hiện tại có là ngốc tử cũng biết nàng cùng Nguyên Bảo cái quan hệ gì, Lâm Khê Tích đang rất hối hận, lúc trước vì cái gì làm trò trước mặt sư phụ nói là mình thích Nguyên Bảo đây chứ.

"Chị thấy khí sắc của Vân Hàm khá hơn nhiều, Nguyên Bảo đúng là có thể." Viên Ngọc mỹ tư tư, "Cũng không mệt ta huề mỹ nhân tới tìm mọi người một chuyến, mỹ thay, vui thay!"

Nguyên Bảo nhe răng, túm túm góc áo Viên Ngọc: "Tỷ, chị sao vậy?"

Viên Ngọc nhỏ giọng, "Em không biết đó thôi, Khê Tích nói với chị, em ấy thích người dũng cảm lại ý thơ mang theo cổ phong."

Thích dũng cảm lại ý thơ mang theo cổ phong......

Khoé mắt Nguyên Bảo co giật.

Này ngốc tử cũng biết là dùng để lừa gạt người.
Cô còn không có kịp nói chuyện, Viên Ngọc xách theo bình rượu tử lập tức đứng lên, cô ngửa đầu đặc biệt dũng cảm uống một ngụm, rất có đại hiệp phong phạm: "Tuyệt!"

Đôi mắt cô nhìn bàn nhỏ bên cạnh, đi qua, chuẩn bị làm một cái xoay người trên bàn, ngửa đầu lại uống rượu, sau đó bảo trì góc độ làm rượu lưu lại theo khóe môi.

Đó là Đông Phương Bất Bại phiên bản Lâm Thanh Hà kinh điển cỡ nào uống thả cửa hình tượng.

Lâm Khê Tích nhất định sẽ mê chết.

Nguyên Bảo duỗi ra tay: "Đừng......"

Đã không còn kịp rồi, theo âm thanh ầm vang, Viên Ngọc bị ngã có chút ngốc, bàn nhỏ toàn bộ đổ sụp.

Lâm Khê Tích:......

Hà Vân Hàm:......

Nguyên Bảo vội vàng chạy tiến lên, đem Viên Ngọc kéo lên, "Ai u, chị tôi ơi, chị mau ngừng nghỉ một lúc cho em, tới, lại đây trò chuyện một lát."

Viên Ngọc có chút xấu hổ nhìn nhìn toàn bộ người trong sân, chỉ có thể ngồi lại nói chuyện phiếm.

Bà nội Tiêu nhìn vài người trong lòng vui vẻ, Hà mẹ cũng là có tươi cười.

Nguyên Bảo trộm nhìn nhìn Hà Vân Hàm, éc, sắc mặt còn không phải là tốt.

Có thể, lúc này, người thân đều ở bên cạnh, nàng cần hòa hoãn một chút không khí, nếu không sau đó lại có nàng chịu.

Tiêu Phong Du nhìn nhìn trời, nhàn nhạt nói: "Kỳ thật, bằng hữu của em, người nhà của em, đều biết, em là người thích náo nhiệt. Trở về nơi này, có lẽ có chút không thích ứng, nhưng vì yêu, em có thể từ bỏ hết thảy. Người lớn nhà họ Tiêu đều là như thế này, trường tình, chung thuỷ, cả đời này trái tim này khả năng cũng chỉ có thể yêu một người, vì một người tâm động một lần, có phải hay không"

Nàng nhìn Lâm Khê Tích cùng Viên Ngọc, lại nhìn nhìn bà nội của mình.

Bằng hữu của cô, người thân, người nhà a!

Lâm Khê Tích trầm mặc một lát, "Nguyên Bảo, chị không nên nói chuyện, chị không thể gạt sư phụ chị."

Viên Ngọc có chút đau răng, "Em từ nhỏ không thiếu dính hoa vê thảo còn dám nói người nhà họ Tiêu chung thuỷ...... Chị cảm thấy có thể đem chung thuỷ đổi thành lưu manh."

Lại xem bà nội Tiêu càng trực tiếp, bà cắn xiên thịt dê bằng răng giả, nghe cháu gái thông báo một câu thâm tình như vậy, không nhịn xuống được, cười văng cả răng giả.

Nguyên Bảo:........................

___________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top