Chương 3: Thật đáng ghét mà!!!
Lần trước bị tổn thương vì một câu "không quen biết", lần này Tiêu Phong Du lại tăng thêm một vết thương mới trong lòng Hà ảnh hậu - người không bằng gà.
————————————
Tiêu Phong Du bị "đuổi" ra ngoài.
Mới vừa ra khỏi cửa, cô liền thấy Tô Mẫn vội vội vàng vàng đem mắt kính tới cho mình, Tô Mẫn kinh ngạc nhìn cô: "Nhanh vậy sao, tao còn chưa kịp đem mắt kính tới cho mày, trò chuyện thế nào rồi?"
Tiêu Phong Du hạ giọng: " Chưa nói được gì, mặt mũi tao còn chưa thấy rõ, chỉ biết rất trắng, dáng người khá tốt."
Nghe bên ngoài đang thì thầm nói chuyện, Hà Vân Hàm nắm chặt nắm tay.
Tô Mẫn: "Ah! Cơ hội tốt như vậy mày cũng chưa thấy rõ, ký tên cũng không xin, hay là giờ mày mang mắt kính lên, rồi tìm cái cớ lại vào xem."
"Không được." Tiêu Phong Du vội lắc đầu
Tô Mẫn thấy như vậy cũng đi theo hạ giọng: "Hay là giống như trong lời đồn, tính tình không được tốt?"
Tiêu Phong Du gật gật đầu, nhỏ giọng: "Cái này thì không có thấy, chỉ là......có chút......"
Hai từ "keo kiệt" vẫn là không có nói ra, Tiêu Phong Du có chút khó hiểu, cô chỉ là nhìn chằm chằm gà nướng của Hà Vân Hàm thôi mà, có cần phải tức đến hộc máu đuổi cô ra ngoài như vậy không.
Trong phòng.
Na Na xấu hổ nhìn Hà Vân Hàm: "Vân Hàm, đây là xảy ra chuyện gì vậy?"
Hai tiểu quỷ kia khẳng định là không biết vách tường này căn bản không có cách âm.
Hà Vân Hàm mặt không cảm xúc, đôi mắt đen nhánh như mực, trầm mặc một lát, nàng giương giương mắt: "Ngày mai, đêm tư liệu về Tiêu Phong Du đưa cho chị."
Na Na: .........
WTF!!!
Đây chính là mang thù.
Cô bé Tiêu Phong Du này nhìn khá là xinh đẹp, rất xinh đẹp, làm sao lại vuốt râu hùm* rồi?
(*vuốt râu hùm: hành động dại dột, liều lĩnh, có thể nguy hiểm đến tính mạng bất kế lúc nào)
Sáng sớm ngày hôm sau.
Hà Vân Hàm đang ngồi ở phòng khách ăn cơm, bên tai, chỉ có tiếng tích tắc của đồng hồ.
Na Na ở bên cạnh có chút thấp thỏm nhìn nàng:
"Vân Hàm......"
Hà Vân Hàm nâng nâng mắt.
Na Na: "Ba chị một tuần này đều không về nhà, mẹ của chị, bác ấy......" Cô muốn nói lại thôi.
Hà Vân Hàm ngoài cười nhưng trong không cười: "Lại chơi mạt chược suốt đêm chứ gì."
Không phải nên sớm quen rồi sao.
Nhưng trong lòng Hà Vân Hàm như là phủ một tầng mây đen, ép nàng không thở nổi.
Nàng rất muốn hỏi ba mẹ một chút.
Gia đình, rốt cuộc là cái gì?
Hôn nhân, lại là vì cái gì?
Trên đường đến công ty, Hà Vân Hàm vẫn luôn ngây ngốc nhìn ngoài cửa sổ, có lẽ là do giờ cao điểm buổi sáng, góc đường ven đường, người người vội vội vàng vàng đi qua, ai nấy đều mặt ủ mày chau, vẻ mặt đầy lo âu.
Tâm của nàng như là bị một bàn tay thật lớn bắt lấy, bị đè nén thống khổ.
Na Na lo lắng nhìn Hà Vân Hàm, bác sĩ trị liệu tâm lý lén cùng cô nói qua, tình huống của nàng thật sự không tốt, không chỉ có chướng ngại về giao tiếp chưa trị khỏi, tinh thần còn rất căng thẳng, đã có thể quy về phạm vi của bệnh trầm cảm.
Con ngươi xinh đẹp của Hà Vân Hàm trống rỗng không ánh sáng, nàng hình như là đang nhìn người cùng cảnh vật ngoài cửa sổ, lại giống như cái gì cũng chưa nhìn thấy.
Thình lình, một mạt nhan sắc tươi sáng cùng với gương mặt tươi cười toả nắng giống như ánh mặt trời đâm thẳng vào trong mắt.
Nàng dừng một chút, nhìn sang.
Là Tiêu Phong Du.
Cô mặc áo khoác màu hồng nhạt, đôi mắt sáng lấp lánh, tươi cười như hoa.
Cô đi chung cùng nhóm bạn, bạn của cô hình như gặp phải chuyện phiền lòng, hai hàng lông mày nhíu chặt, không ngừng nói cái gì đó, nhưng Tiêu Phong
Du vẫn luôn mỉm cười, giống như là gió xuân an ủi lòng người.
Không biết qua bao lâu, cô vỗ vỗ vai bạn mình, lộ ra nụ cười thật tươi, Tiêu Phong Du nhấc chân đá vào mông người bạn một chút, liền xoay người bỏ chạy.
Lại là bộ dáng tươi cười chói mắt.
Hà Vân Hàm gắt gao nhìn chằm chằm đám người đang cười kia. Vui vẻ đến như vậy sao? Vẫn luôn có chuyện đáng giá để cười ngây ngô như vậy sao?
Đã tới công ty Thánh Hoàng.
Việc đầu tiên Hà Vân Hàm làm chính là xem xét tư liệu của Tiêu Phong Du, ngồi trên ghế làm việc, nàng chau mày.
Cái này...... đều là sự thật???
Cô bé nhỏ tuổi này, kinh nghiệm xuất sắc như vậy sao?
Nào là hạng nhất cuộc thi "biểu diễn Hồng Hài Nhi" ở thôn Hạ Oa.
Huy chương bạc cuộc thi "Sức mạnh Thanh niên" do Bát Kỳ tổ chức.
Giải nhất cuộc thi "Đọc diễn cảm: Vui đón xuân - chúc mừng thanh xuân".
.........
Na Na giải thích: "Em vốn dĩ cũng không nghĩ sẽ trả kĩ như vậy, chính là những thông tin này Tiêu Phong Du công khai sơ yếu lý lịch."
Hà Vân Hàm xụ mặt.
Na Na không dám lên tiếng, trộm nhìn.
Nhìn bên ngoài, Hà Vân Hàm xem như siêu cấp mỹ nữ.
Đôi bàn tay nàng cầm văn kiện làng da mềm mại đẹp như ngọc, nhìn góc nghiêng có thể thấy mũi cao thẳng, đôi môi mỏng tinh xảo, đẹp nhất không gì sánh bằng chính là đôi mắt hẹp dài mang theo một tia lạnh băng kia.
Ngoài tài liệu cơ bản.
Lật phía sau, Hà Vân Hàm thấy được rất nhiều ảnh chụp của Tiêu Phong Du.
Bất luận là ảnh về sinh hoạt hay ảnh lúc làm việc, đều giống nhau, cô đều là tràn ngập tươi cười, thật giống như mặt trời nhỏ, toả ra ánh nắng làm người ấm áp.
Na Na giới thiệu: "Cô bé này nghệ danh gọi là Nguyên Bảo, vẫn luôn có tin đồn em ấy lớn lên ở nông thôn, nhưng em ấy trước nay không kiêng dè gì, luôn thoải mái thừa nhận, nhưng lại cùng hai vị thiên kim tiểu thư của Tần Ý là Tô Tần và Viên Ngọc có quan hệ phứt tạp."
Ý ở ngoài lời, bối cảnh của cô gái này cũng rất mạnh.
Hà Vân Hàm không lên tiếng, một lát sau, nàng ngẩng đầu: " "Thanh Xuân Go!" Khi nào chính thức quay?"
Na Na không cần suy nghĩ: "Một tháng sau."
Hà Vân Hàm gật gật đầu, không nói thêm gì.
.........
Hà Vân Hàm vốn dĩ cho rằng nàng cùng Tiêu Phong Du gặp lại sẽ là lúc vào đoàn phim quay gameshow.
Nhưng người tính không bằng trời tính.
Trong một lần tụ hội, nàng bất ngờ thấy được Tiêu Phong Du.
Tiêu Phong Du đi cùng nhị tiểu thư Viên Ngọc của công ty giải trí Tần Ý, Viên Ngọc là người rất sành điệu, lễ phục dạ hội cập ngực, trong tay cầm ly rượu, trên tay đeo nhẫn trứng bồ câu lớn, cô quay đầu nói gì đó với Tiêu Phong Du, Tiêu Phong Du quẹt miệng, tỏ vẻ không vui, cáu giận hệt như trẻ con.
Còn chưa kịp xem hết, đối diện Hà Vân Hàm, Vương Quân đã đi tới nâng lên ly rượu, hắn hơi hơi mỉm cười: "Vân Hàm, đã lâu không gặp."
Hà Vân Hàm gật gật đầu.
Vương Quân cùng nàng tiến vào giới giải trí cùng lúc, cả hai đều phát triển rất tốt.
Sự khác nhau giữa hai người chính là nàng có xuất thân bối cảnh.
Nhưng hắn có năng lực, có kỹ thuật diễn, hơn nữa là người rất khôn khéo, đạo lý đối nhân xử thế thủ đoạn cao siêu, tên tuổi đang hot, hiện tại cũng lăn lộn được đến sao hạng nhì rồi.
Hắn đối với Hà Vân Hàm mơ ước không phải là ngày một ngày hai.
Bên ngoài cùng tính cách của nàng chỉ là một phương diện, quan trọng nhất, hắn nhắm vào quyền thế sau lưng Hà Vân Hàm.
Hà Vân Hàm vốn dĩ không thích kiểu tiệc tối như vầy, đây là do không thể từ chối nên mới đến tham gia, bị Vương Quân quấn lấy lảm nhảm đau cả đầu, dần dần, sắc mặt nàng lạnh xuống.
Tuy là phụ nữ, tuổi cũng xấp xỉ nhau, nhưng Vương Quân lại bị khí thế của nàng làm cho kinh sợ ngậm miệng lại.
Cách đó không xa, Viên Ngọc vỗ vỗ bả vai Tiêu Phong Du: "Được rồi, không phải đã hứa sẽ dẫn em đi ăn Haidilao rồi sao, còn bí xị mặt như vậy, ngẩng đầu nhìn góc 45 độ đi."
Tiêu Phong Du ngẩng đầu nhìn.
Đây xem như là lần đầu tiên cô nhìn thấy rõ Hà Vân Hàm
Lần đầu ở quán bar, vội vàng chăm sóc nàng, hơn nữa lần đó Hà Vân Hàm uống say đến mơ hồ, tóc vẫn luôn che mặt, cô cũng không thấy rõ.
Lần thứ hai, cô không mang mắt kính, vậy là nhìn người ta thành cái bánh bao trắng.
Lúc này đây, xem như Tiêu Phong Du đã thấy rõ được nàng.
Hà Vân Hàm mặc váy dạ hội màu trắng, nàng rất cao, còn mang giày cao gót, đứng cạnh Vương Quân không thua kém gì, tóc đen như sơn, da dẻ như ngọc, khí chất xuất sắc, nhưng ánh mặt của nàng lại trống rỗng.
Viên Ngọc vô cùng bất mãn: "Đấy là cổ đông lớn của Thánh Hoàng, vẻ mặt của em là sao đây? Không quen biết àh? Nguyên Bảo!! Hà Vân Hàm chính là nhân vật lớn tiếp theo mà em sẽ hợp tác cùng, cô ấy rất lạnh lùng, thật không dễ tiếp xúc, nhưng lại là người vô cùng xinh đẹp."
Tiêu Phong Du không tiếp tục nói, cô nhìn chằm chằm Hà Vân Hàm trong giây lát, nhẹ giọng nói: "Chị ấy nhìn có vẻ không được vui."
"Cái gì?" Viên Ngọc cho rằng mình nghe nhầm.
Tiêu Phong Du nhìn cô: "Không có gì, em chỉ là cảm thấy chị ấy không được vui."
"Thôi bỏ đi." Viên Ngọc từ trước đến nay trong giới giải trí nổi tiếng ngốc nghếch lắm tiền nhiều của với danh hiệu "Đại ngốc tử" mà.
Viên Ngọc mắt trợn trắng: "Người ta muốn nhan sắc có nhan sắc, muốn quyền thế có quyền thế, có cái gì mà không vui, nhưng em đó, chú ý biểu hiện, tranh thủ tạo ấn tượng đầu tiên thật tốt với người ta, tin tức nội bộ đều nói nghệ sĩ nữ được cô ấy lăng xê đều là kiểu thục nữ, thuỳ mị, nhỏ bé mong manh đó."
Tiêu Phong Du bĩu môi, cô không nói thêm gì nữa, cô đang đói đến không còn tinh thần tiếp tục hóng chuyện nữa rồi.
Sau tiệc rượu.
Ánh đèn tối dần, bắt đầu khiêu vũ.
Sàn nhảy, trai gái bắt đầu ôm nhau, nhiệt tình khiêu vũ.
Tiêu Phong Du liếc mắt trộm nhìn Viên Ngọc một cái, thấy chị ấy không nhìn mình, vội vàng cầm lấy đĩa điểm tâm đi ra ngoài.
Tiệc tối được tổ chức ở trên du thuyền.
Gió có chút lớn.
Tiêu Phong Du nơi nào còn quan tâm nhiều như vậy, cô dựa vào vách tường thuyền ăn điểm tâm, khi miếng bánh mang theo hương vị ngọt ngào trượt xuống trong miệng, cô kích động muốn chảy cả nước mắt.
Đây mới là cuộc sống chứ!!!
Vụn bánh rơi trước ngực, Tiêu Phong Du không thèm quan tâm, cô vẫn thoả thích ăn uống thật vui vẻ, thình lình, cách đó không xa có một ánh nhìn sắc bén bắn lại đây.
Tiêu Phong Du khụ một chút, thấy rõ người trước mắt, suýt chút nữa khụ văng hết đồ ăn ra.
Hà Vân Hàm cầm ly rượu nhìn Tiêu Phong Du, trong đêm đen, đôi mắt hẹp dài của nàng thật mê người.
Lời Viên Ngọc nói lập tức vang lên trong đầu Tiêu Phong Du
— Hà Vân Hàm chính là nhân vật lớn tiếp theo mà em sẽ hợp tác cùng, cô ấy rất lạnh lùng, thật không dễ tiếp xúc.
Chú ý biểu hiện, tranh thủ tạo ấn tượng đầu tiên thật tốt với người ta, tin tức nội bộ đều nói nghệ sĩ nữ được cô ấy lăng xê đều là kiểu thục nữ, thuỳ mị, nhỏ bé mong manh đó. —
Hoàn cảnh này... thật là xấu hổ chết đi được.
Tiêu Phong Du nghẹn một họng đồ ăn, cũng may là người trẻ tuổi, phản ứng nhanh chóng.
— nghệ sĩ nữ được cô ấy lăng xê đều là kiểu thục nữ, thuỳ mị, nhỏ bé mong manh đó. —
Tiêu Phong Du ngay lập tức phủi rớt vụn bánh trên ngực, đưa tay vuốt lại tóc bị gió thổi bay lung tung của mình, cô cầm lấy một cái bánh điểm tâm, môi đỏ khẽ mở, cái miệng nhỏ cắn một chút, cô sờ sờ bụng mình, rụt rè nỉ non tự nói: "No quá đi thôi, thật đáng ghét mà, ai lại mang cả một đĩa điểm tâm tới đây vậy nàh, người ta làm sao mà ăn hết được đây."
~~~~~~~~~
Tác giả có lời muốn nói:
Hà Vân Hàm: Chị đây liền lẳng lặng nhìn.
PS: Lúc Lá cây viết mang nhập canh đọc câu cuối cùng, mọi người có thể thử một lần, nôn
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top