Chương 4: Hiệu trưởng Ngô Thân
Trong phòng họp tổ trọng án ở thành phố Dương, Lâm Hinh nghiêm túc mà phân loại các tệp tư liệu về Lục Hồng Vân, từng chồng chất cao như núi được bày ra trên bàn. Mắt thấy bốn người cảnh sát đã lục tục tiến vào phòng họp, nàng liền phân phát cho bọn họ mỗi người một bộ hồ sơ.
"Đây là các thông tin liên quan đến vụ án mà tôi đã tìm được trên mạng. Tất nhiên, thông tin trên mạng thì thượng vàng hạ cám lẫn lộn, cũng không biết đâu là thật đâu là giả. Cho nên tôi muốn để hai người trong các anh ở lại thành phố Dương để đến tòa soạn năm đó đã từng có bài báo về Lục Hồng Vân để điều tra xác thực thông tin. Các anh cần tìm ra phóng viên năm đó đưa tin về việc Lục Hồng Vân bị trường học sa thải do chuyện tình yêu thầy trò bị phát giác. Ngoài ra, hai người còn lại sẽ theo tôi bay về thành phố Long, giúp tôi điều tra ngọn ngành vụ án này."
Lâm Hinh sau khi nói xong, ánh mắt sắc bén quét qua về phía mọi người.
"Vẫn là sắp xếp cũ, Hành Tây và Mai Hoa, hai người đi theo tôi. Còn Tiểu Anh và Tiểu Kiệt, hai người ở lại thành phố Dương đi."
Mọi người nghe theo chỉ thị, không một chút nhiều lời.
Đêm đó, Lâm Hinh đem Dương Thông và Mai Hoa cùng đáp chuyến bay về thành phố Long.
"Thành phố nhỏ cũng không có bao nhiêu khách sạn, chỉ có vài nhà nghỉ giá rẻ, hai người chịu khó ở tạm đi, chi phí chỗ ở khi nào về thành phố Dương thì tôi sẽ trả lại cho." Lâm Hinh nói.
"Dạ không sao, mấy ngày qua tôi cũng từng ở đây rồi, hoàn cảnh cũng không đến nỗi tệ." Dương Thông nói.
"Ừ, vậy Mai Hoa giao cho cậu sắp xếp luôn nhé." Lâm Hinh vỗ vỗ vai Dương Thông.
Đến sáng sớm hôm sau, Lâm Hinh đi tới khách sạn của hai người bọn họ, nàng mượn xe của ba chở họ tới một quán mì nhỏ ăn sáng. Bởi vì quán mì cũng khá đông khách, nói chuyện vụ án không tiện cho nên ba người họ chăm chú ăn mà không nói lời nào.
Thành phố Long là quê hương của Lâm Hinh, nàng đã sống ở đây mười mấy năm cho nên vô cùng quen thuộc, mãi cho đến khi ghi danh vào trường cảnh sát nàng mới rời khỏi đây.
"Ở đây đông người, không tiện, chờ lát nữa đến cục cảnh sát tôi sẽ nói cho hai người nghe về hoạt động điều tra trong hôm nay."
Lâm Hinh sau khi ăn no thì cầm lấy khăn giấy trên bàn lau miệng.
Ba người tới cục cảnh sát thành phố Long, cảnh sát địa phương biết địa vị của bọn họ nên không dám lười biếng, mọi người đều cuống cuồng làm việc. Lâm Hinh dẫn Dương Thông và Mai Hoa đến phòng hồ sơ, đóng cửa lại.
"Nếu ngày nào cũng có thái độ làm việc nghiêm túc như vậy thì có lẽ sẽ không có bao nhiêu vụ án phát sinh." Lâm Hinh đột nhiên nói.
Dương Thông và Mai Hoa liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó nhìn về phía Lâm Hinh, có chút không hiểu ý nàng.
Lâm Hinh cười, hỏi: "Hành Tây, cậu thấy thái độ của mấy người trong cục hôm nay và mấy ngày khác có khác nhau không?"
Dương Thông bừng tỉnh đại ngộ, nói: "Đúng thật là chăm chỉ hơn nhiều.'
Lâm Hinh nói: "Dựa vào điều gì mà bọn họ dường như đổi tính thì tôi nghĩ hai người cũng hiểu. Cho nên, tôi hy vọng loại thái độ này sẽ không xuất hiện ở tổ chuyên án của chúng ta."
Nàng ngừng lại một chút, nói: "Cậu nhìn cảnh sát Nhan kia, khi nào mới chịu đến cục cảnh sát thì chắc chỉ có trời cao mới biết."
Lâm Hinh kéo ghế dựa ra, ngồi xuống, nói: "Được rồi, trở lại chuyện chính. Nhiệm vụ hôm nay là điều tra quá khứ của Lục Hồng Vân. Việc này chúng ta cần phải tìm những người năm đó cùng dạy học với bà ấy ở trường trung học Công Giáo thì mới có thể biết được rõ ràng."
"Chỉ là đã qua hai mươi năm, những người giáo viên năm đó có thể đã về hưu, cũng có thể đã chuyển đến một trường trung học khác, hoặc là họ cũng có thể đã qua đời. Cho nên, chúng ta cần phải tìm hết tất cả những người giáo viên đã từng là đồng nghiệp của Lục Hồng Vân. Hành Tây, chuyện này giao cho cậu, cậu thấy thế nào?"
Dương Thông gật gật đầu, nói: "Được, việc này cứ giao cho tôi."
Lâm Hinh nói: "Quan trọng là cậu cũng có thể đặt ra nghi vấn với bọn họ."
Dương Thông hiểu ý, anh ta mượn một chiếc xe hơi ở trong cục cảnh sát sau đó liền ra ngoài làm việc.
Lâm Hưng thấy anh ta đã đi rồi mới quay đầu nói với Mai Hoa: "Tôi và cô cùng nhau đến tìm Ngô Thân uống ly trà đi."
"Madam Lâm, chị làm sao biết Ngô Thân ở đâu?" Mai Hoa ở trong xe hỏi
Lâm Hinh nhìn cô ấy một cái, cảm thấy vấn đề mà cô gái này hỏi rất đáng yêu. Cô ấy mới chỉ vừa đến tổ trọng án làm việc một năm, vẫn còn rất non nớt, nhưng được cái chịu thương chịu khó, là một cô nương rất tích cực.
"Tôi lớn lên ở đây, hơn nữa Ngô Thân là hiệu trưởng của trường trung học Công Giáo, rất có danh tiếng. Cho nên chúng ta ở trên đường tùy tiện tìm một người nào đó hỏi thăm thì liền có thể biết ông ta sống ở đâu." Lâm Hinh nói.
"À..." Mai Hoa như bừng tỉnh đại ngộ.
Lâm Hinh nhàn nhạt mà cười một cái, sau đó nàng lại nghe thấy Mai Hoa mở miệng: "Madam Lâm, có phải em đã hỏi một điều rất ngu ngốc hay không?"
Lâm Hinh nói: "Học hỏi kinh nghiệm nhiều một chút là được rồi."
Trong lòng nàng lại suy nghĩ, nếu như Mai Hoa gặp phải nữ ma đầu mặt lạnh Lãnh Du, nói không chừng cô ấy sẽ sớm bị loại. Trong mắt của người phụ nữ kia thì cô ấy sẽ giống như là một hạt cát vô dụng.
Xe đi tới trước một ngôi biệt thự cửa sắt dày nặng, tường trắng ngói đen, thoạt nhìn làm cho người ta cảm giác có chút nghiêm nghị. Lâm Hinh và Mai Hoa từ trên xe bước xuống, nhìn vào bên trong, chỉ thấy cạnh bên nhà chính là một bãi cỏ xanh, trên cỏ là vài hòn đá cuội xếp chồng lên nhau tạo thành hòn non bộ. Ngoài ra còn có một cái bàn gỗ cùng với mấy cái ghế con, trên bàn còn có một ấm trà và một chén trà nhỏ.
Lâm Hinh bấm chuông cửa, không lâu sau thì có một người phụ nữ trung niên ra mở cửa. Bà ấy đi đến trước cửa sắt, cách cửa hỏi "Xin hỏi các người tìm ai?"
Giọng nói của bà ấy rất thanh thúy, không giống như giọng nói của một người phụ nữ lớn tuổi.
Lâm Hinh từ túi quần móc ra thẻ cảnh sát, giơ tay lên đưa cho bà ấy xem, sau đó nói "Tôi là cảnh sát. Vài ngày trước chúng tôi đã phát hiện có một bộ hài cốt nữ ở trong sân trường trung học Công Giáo. Tôi họ Lâm. Tôi muốn cùng hiệu trưởng Ngô bàn luận một số chuyện."
"À, thì ra là cảnh sát. Mời hai vị vào nhà. Chồng tôi hôm trước có nhắc đến chuyện này với tôi. Ông ấy đã sắp về hưu rồi mà lại gặp phải một vụ án mạng nghiêm trọng như vậy, cảm thấy rất lo lắng." Người phụ nữ trung niên đáp.
Bà ấy mở cửa cho Lâm Hinh và Mai Hoa vào nhà. Lâm Hinh khi đi ngang qua cái bàn nhỏ đặt ấm trà kìa thì nàng nhận thấy từ miệng ấm trà còn có khói trắng lượn lờ toát ra, nàng thầm nghĩ chắc chắn vừa rồi đã có người ngồi ở đây.
Người phụ nữ mời hai người các nàng ngồi ở sofa, sau đó hướng vào phòng, gọi "Ông nhà ơi, ở ngoài này có hai vị cảnh sát tới tìm ông, nói là muốn bàn luận về chuyện án mạng ở trong trường học."
Lâm Hinh ngẩng đầu nhìn cách bài trí trong căn phòng. Đồ nội thất không nhiều lắm, lại rất đơn giản, ở trên tường có treo vài bức ảnh chụp, tất cả đều được đóng khung.
Ở giữa là một bức ảnh chụp Ngô Thân cùng người phụ nữ trung niên kia, hẳn là ảnh kết hôn của hai người. Bên cạnh là hình ảnh hai người nam nữ mặc áo tốt nghiệp đại học, hẳn là thuộc về con trai và con gái của Ngô Thân chụp khi ra trường. Còn lại đều là những bức tranh sơn thủy, xem ra Ngô Thân thực sự rất thích tranh sơn thủy.
Không lâu sau, một người đàn ông trung niên từ trong phòng bước ra. Trên mặt ông ấy là một nụ cười mỉm hòa ái, ông có một khí chất vô cùng nho nhã. Trên sóng mũi ông đeo một gọng kính màu vàng, quần áo sạch sẽ, cho người ta một cảm giác chỉn chu, thanh lịch.
Ông ấy cũng không có vẻ gì là vội vàng, hành động rất chậm rãi, khoan thai. Lâm Hinh đột nhiên nghĩ tới bàn trà và hòn non bộ ở bên ngoài, cảm thấy người như Ngô Thân hẳn là sẽ có phẩm vị thưởng trà.
"Xin chào. Tôi là Lâm Hinh, là cảnh sát điều tra thuộc tổ trọng án tổng cục cảnh sát hình sự của tỉnh. Bên cạnh đây là trợ thủ của tôi, tên gọi là Trần Mai Hoa."
Lâm Hinh lễ phép cùng đối phương bắt tay, phát hiện tay ông ấy ấm nóng, hơn nữa thời điểm nắm lại không dùng sức, không giống như những người đàn ông khác nàng đã từng bắt tay, sẽ có người nhân cơ hội ấy sờ soạng mu bàn tay của nàng.
Người đàn ông nói: "Xin chào madam Lâm. Xin chào madam Trần. Mời ngồi, mời ngồi. Tôi tên là Ngô Thân."
Lâm Hinh ngồi xuống thì nhìn thấy cánh cửa phía sau Ngô Thân chực mở, người phụ nữ trung niên bưng một ấm trà và ba cái tách đến, đặt ở trên bàn, nói: "Mời hai vị uống trà."
"Cảm ơn." Lâm Hinh và Trần Mai Hoa cùng nhau đáp.
Lâm Hinh nhấp một ngụm trà, nói "Dì ơi, kỹ thuật pha trà của dì đúng là rất tốt. Trà thơm quá đi ạ."
Người phụ nữ trung niên cười nói "Làm gì có, làm gì có. Cũng là tại ông nhà tôi thích uống trà."
Lâm Hinh nhìn thoáng qua vách tường trong nhà, nói "Dì ơi giấy dán tường phòng khách cũng thật là đẹp. Ở trên còn có trang trí hoa nữa, giấy dán ở cửa và vách cũng đồng bộ."
"Đều là tại ông nhà tôi thích kiểu giấy dán tường đó, đã qua nhiều năm cũng chưa từng thay đổi."
"Được rồi. Chúng ta không nên làm chậm trễ thời gian của madam Lâm. Nói vào chủ đề chính ngay thôi." Ngô Thân nói.
Trần Mai Hoa cầm trên tay một quyển vở nhỏ và một cây bút, ngồi một bên chờ đợi để ghi chép thông tin.
"Hiệu trưởng Ngô, tôi nghĩ cục cảnh sát thành phố Long sau khi có kết quả khám nghiệm tử thi, đã nói cho ngài biết về thân phận thực sự của bộ hài cốt kia. Nếu như hiệu trưởng Ngô đã ở trường làm hiệu trưởng nhiều năm như vậy, hẳn là ngày cũng biết một vài chuyện về Lục Hồng Vân phải không ạ?" Lâm Hinh hỏi.
"Cảnh sát Lâm, nghe khẩu âm của cô hẳn cũng là người ở thành phố Long phải không?" Ngô Thân hỏi ngược lại.
"Đúng vậy, tôi cũng là người địa phương." Lâm Hinh lễ phép mà trả lời.
"Nếu cô đã là người địa phương thì về chuyện của Lục Hồng Vân năm đó, chẳng lẽ cô không nghe nói qua sao?" Ngô Thân hơi tò mò mà hỏi.
"Hiệu trưởng Ngô, thực không dám lừa ngài. Khi nhà tôi chuyển đến thành phố Long thì tôi mới bảy tuổi, chuyện này đã phát sinh trước khi chúng tôi chuyển đến đây. Hơn nữa, vì sự việc có tính chất nghiêm trọng nên đã bị đè ép thông tin, trên mạng và truyền thông tựa hồ cũng không có bao nhiêu bài viết. Cho nên khi tôi bắt đầu tham gia điều tra vụ án này thì mới biết được." Lâm Hinh kiên nhẫn giải thích.
Ngô Thân gật gật đầu nói: "Nếu đã như vậy thì tôi sẽ nói cho hai người biết chuyện này. Phải kể đến rằng đó là chuyện của hai mươi năm trước, Lục Hồng Vân là một cán bộ ưu tú của trường học chúng tôi. Cô ấy xinh đẹp như hoa, dáng người chuẩn chỉnh, am hiểu lý luận. Có thể nói, cô ấy là nữ thần trong mắt của các nam giáo viên đương thời. Mà tôi khi đó lớn hơn cô ấy hai, ba tuổi, vẫn chưa kết hôn, tôi cũng từng đối với cô ấy si mê lưu luyến. Cái thời trai trẻ còn non nớt, tôi đã từng thử theo đuổi cô ấy. Nhưng cô ấy là một nữ thần, lại có mị lực nhất định, chuyện phía sau không cần nói cũng biết."
Ngô Thân khi nhớ lại chuyện xưa cũ thì trong mắt có một tia sáng chiếu rọi. Đó là chuyện khi ông ấy còn trẻ, nghĩ đến Lục Hồng Vân tựa như nàng thơ trong một bức danh họa, ông ấy không khỏi có cảm giác nuối tiếc.
"Đáng tiếc là cô ấy không vừa mắt một vị giáo viên nam nào. Lúc đó chúng tôi còn tưởng rằng cô ấy đã có đối tượng yêu đương. Nhưng sau này sự tình vỡ lỡ, mọi người không thể ngờ đến rằng người yêu của cô ấy bé hơn cô ấy mười tuổi, lại là trẻ vị thành niên, cũng chính là học sinh của cô ấy." Ngô Thân trong lời nói có chút tiếc hận.
"Vị nam học sinh kia là học sinh lớp cô ấy chủ nhiệm hay sao? Hay là học sinh của lớp khác ạ?" Lâm Hinh hỏi.
"Là học sinh của lớp cô ấy chủ nhiệm. Cậu nam sinh kia cũng rất đẹp trai, sức trẻ mơn mởn. Thường thường người ta cũng bắt gặp cậu ta và Lục Hồng Vân cùng nhau đến nhà ăn ăn cơm trưa. Lúc đó chúng tôi cảm thấy Lục Hồng Vân cũng thật có kiên nhẫn, có thể lãng phí thời gian cùng học sinh thảo luận vấn đề. Nào có biết bọn họ thì ra là một cặp." Ngô Thân lắc lắc đầu nói.
"Sau này vì sao mối tình sư sinh kia lại bị đưa ra ánh sáng vậy ạ?" Lâm Hinh truy vấn nói.
"Giấy trắng không thể gói được lửa. Chắc là cậu nam sinh kia trong lúc vô ý tiết lộ ra. Sau đó trong trường học xuất hiện tin đồn nói Lục Hồng Vân yêu học sinh của chính mình." Ngô Thân nói.
"Lời đồn truyền ra ngoài, mọi người đều tin hết sao?" Lâm Hinh hỏi.
"Bán kính bán nghi. Rốt cuộc cũng không biết có phải là sự thật không." Ngô Thân nói.
"Sau đó thì như thế nào ạ?"
"Sau đó có một ngày, cậu nam sinh kia không biết vì sao cảm xúc gặp vấn đề. Cậu ta đến phòng tư vấn tâm lý cùng bác sĩ tâm lý nói ra bí mật đó. Sau đó tin tức bị truyền tới nội bộ giáo viên. Sự kiện này cứ vậy mà bị đưa ra ánh sáng. Hiệu trưởng năm đó có ý đồ che giấu chuyện này. Chỉ là sau đó cha mẹ của cậu nam sinh kia làm ầm ĩ lên, bắt cậu phải chuyển trường. Vậy là không lâu sau thì Lục Hồng Vân bị nhà trường sa thải. Mà hiệu trưởng lúc đó cũng sắp về hưu, nên ông ấy đã bị cưỡng chế về hưu sớm. Cũng nhờ chuyện này mà tôi được thăng chức lên làm hiệu trưởng." Ngô Thân chậm rãi nói.
Lâm Hinh gật gật đầu, nói: "Vậy vị hiệu trưởng năm đó bị cưỡng chế về hưu sớm cũng không kiện cáo gì hết ạ?"
Ngô Thân lắc lắc đầu, nói "Không có. Sau khi sự việc bị tố cáo, loạn lên một thời gian thì mọi người cũng trở về cuộc sống sinh hoạt bình thường. Và rồi người ta cũng quên mất chuyện Lục Hồng Vân năm đó yêu đương bất luân cũng như mối quan hệ của cô ấy với trường trung học Công Giáo. Nào ai mà có dè, hai mươi năm sau người ta lại phát hiện ra hài cốt của cô ấy, cũng không biết là ai đã nhẫn tâm giết hại cô..." Ngô Thân thở dài một hơi.
"Tôi có thể hỏi tên hiệu trưởng tiền nhiệm được không ạ?" Lâm Hinh hỏi.
"Ờ... Ông ấy tên là Thương Đông Hải." Ngô Thân nói.
Lâm Hình cảm thấy không còn gì để hỏi nữa nên cùng Mai Hoa chào từ biệt Ngô Thân.
"Từ miệng Ngô Thân thì xem ra chi tiết ở trên mạng cũng không sai khác lắm. Chúng ta đi tìm Hành Tây xem bên đó điều tra thế nào rồi về cục cảnh sát đi. Chúng ta phải đem khẩu cung vừa rồi ghi chép lại cho tốt." Lâm Hinh nói.
"Dạ, chị Lâm." Mai Hoa đáp.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top