Chương 12: Phòng trữ đồ

Sáng sớm hôm sau, từ lúc tờ mờ Lâm Hinh đã tới phòng hồ sơ, nàng đem các tư liệu mới có được sắp xếp lại, hy vọng có thể từ đó nhìn ra được chút manh mối mới.

Mấy ngày nay manh mối tìm được quá hỗn loạn, cần phải dùng một trạng thái bình tĩnh để bắt đầu sắp xếp và xem xét lại kỹ lưỡng.

Nàng một mình ngồi ở phòng hồ sơ, ánh đèn màu trắng chiếu xuống khuôn mặt nghiêm túc của nàng, dáng vẻ ngoan cường, không muốn vì khó là lùi, nàng không bao giờ cho phép mình từ bỏ.

Nàng đem các manh mối xếp lại cho tường minh.

Người chết: Lục Hồng Vân

Người bị tình nghi: Ngô Thân, Trương Quân, Tạ Dung, Lý Hàm, Từ Tĩnh, Thương Đông Hải, La Vân Bảo.

(Chỉ cần là những người có liên quan đến vụ thảm án năm đó, Lâm Hinh đều đem bọn họ xếp vào diện tình nghi).

Mối quan hệ giữa nhân vật:

Lục Hồng Vân (người chết): Hài cốt bị phát hiện ở sân thể dục, là giáo viên môn Sinh học của trường trung học Công Giáo, đã từng bị tố cáo có quan hệ bất chính với học sinh, sau đó bà bị sát hại và chôn giấu.

Ngô Thân (hiệu trưởng đương nhiệm): Năm đó, ông ta là phó hiệu trưởng, đã từng ái mộ Lục Hồng Vân. Sau khi Thương Đông Hải từ chức, ông ta được thăng lên làm hiệu trưởng của trường trung học Công Giáo.

Trương Quân (nhân chứng mục kích): Năm nay 25 tuổi, cậu ta là con trai của dì đầu bếp ở nhà ăn năm đó, đã từng ở trong ký túc xá dành cho nhân viên tạp vụ ở trường học. Theo khẩu cung cậu ta cung cấp cho phía cảnh sát, lúc 5 tuổi cậu từng thấy Lục Hồng Vân cùng một người đàn ông không biết tên tuổi bị sát hại, mãi cho đến hôm nay mới dần dần khôi phục trí nhớ. Mấy ngày trước cậu từng ăn trộm 300 đồng bạc ở trường trung học Công Giáo, sau đó bị bắt giam ở sở cảnh sát một ngày.

Tạ Dung (dì đầu bếp ở nhà ăn): Bà là mẹ của Trương Quân, từng làm việc tại nhà ăn của trường trung học Công Giáo, sau lại bởi vì vụ xảy ra ngộ độc thực phẩm mà bị đuổi việc. Bà đã từng cùng Trương Quân sống trong ký túc xá dành cho nhân viên tạp vụ của trường.

Lý Hàm (nhân vật không liên quan đến người chết): Vào mấy ngày trước bị Trương Quân trộm 300 đồng bạc.

Từ Tĩnh (nhân vật chưa rõ): Là người gửi tiền vào tài khoản của La Vân Bảo, người này cũng có quan hệ với việc Thương Đông Hải biển thủ công quỹ.

Thương Đông Hải (hiệu trưởng tiền nhiệm): Bị nghi ngờ biển thủ công quỹ, vì có ý đồ áp xuống chuyện sư sinh luyến của Lục Hồng Vân mà bị cưỡng chế về hưu, từng xuất hiện ở ký túc xá của Lục Hồng Vân vào ban đêm, cũng phát hiện tóc của Thương Đông Hải và tóc của Lục Hồng Vân cột vào bên nhau. Ông ta là cô nhi, hiện tại không có tin tức.

La Vân Bảo (nam sinh trong vụ việc sư sinh luyến): Theo khẩu cung, hắn đã từng nhận một khoản tiền, cố ý tung tin đồn hắn có quan hệ với Lục Hồng Vân, sau đó đã được xác nhận là giả.

Lâm Hinh nhìn những thông tin có được trước mắt mà có được kết luận.

Hài cốt bị phát hiện.

Chuyện sư sinh luyến của Lục Hồng Vân.

Bó tóc trong ký túc xá cũ thuộc về Lục Hồng Vân và Thương Đông Hải.

Sự kiện ngộ độc thực phẩm ở nhà ăn.

Số tiền quỹ công bị lấy trộm, chứng thực được chuyện sư sinh luyến là giả.

Theo khẩu cung của Trương Quân thì có hai người đàn ông không biết tên, trong đó một người bị chôn sống, ngoài ra còn có một phòng trữ đồ không biết ở đâu.

Nhìn đến chỗ này, Lâm Hinh dừng bút, không biết nên xếp người đàn ông này vào nhân vật có quan hệ như thế nào.

Lúc này, cũng đã đói bụng, sáng nay khi ra cửa chỉ tùy tiện ăn chút bánh quy, cho nên nàng chịu không được bao lâu liền cảm thấy đói bụng. Đột nhiên có chút nhớ tới đồ ăn mà tối hôm qua Lãnh Du mang cho nàng, còn có chiếc hộp cơm có hai lớp kia, có lẽ mình cũng phải mua một cái, không chỉ có thể giữ ấm đồ ăn, mà còn khi mang đến sở cảnh sát cũng không bị bay mùi hương ra ngoài.

Từ từ, hai lớp? Tối hôm qua Lãnh Du đã nói gì nhỉ?

Hai lớp vỏ có thể làm cho mùi hương của đồ ăn không tràn ra, còn không thể nhìn thấy đồ ăn ở bên trong.

Đúng rồi ha! Sao mà mình lại không nghĩ đến chuyện này!

Nàng tức khắc lấy điện thoại di động ra, gọi cho Dương Thông, lúc này tiếng chuông vang lên từ bên ngoài phòng hồ sơ, Dương Thông cũng không tiếp điện thoại, mà đi thẳng vào phòng hồ sơ.

Lâm Hinh thấy anh ta và Mai Hoa đều tới rồi, liền nói: "Hành Tây, cậu đi liên lạc với cảnh sát Nhan, bảo anh ấy xin giấy khám xét, chúng ta phải cạy tường của khu dạy học. Mai Hoa, cô mang theo vài đồng chí cảnh sát đi canh giữ nhà của Ngô Thân, phải cẩn thận, ngàn vạn lần cũng không được làm cho hắn phát hiện. Bây giờ tôi phải đến nhà Tạ Dung để đem Trương Quân đến đây."

Lâm Hinh không đợi hai người dò hỏi tình hình, chính mình liền lập tức vọt tới xe, sau đó lái xe đi đến nhà Tạ Dung.

Dương Thông và Mai Hoa nhìn thấy tài liệu mà Lâm Hinh tổng hợp lại để trên bàn, chắc là nàng nhớ được cái gì, cho nên mới cấp bách phân chia công việc xong thì liền cấp tốc rời đi.

Hai người cũng không nói nhiều, y theo dặn dò mà phân chia hành sự.

Bởi vì thời gian còn sớm, Lâm Hinh tới vừa kịp lúc Trương Quân chuẩn bị đi làm, nàng nói: "Trương tiên sinh, anh có thể cùng tôi đến trường học một chuyến hay không, có chút chuyện cần anh hỗ trợ."

Trương Quân nói: "Được, nhưng để tôi thông báo cho chủ quản xin nghỉ cái đã."

Đợi cho Trương Quân gọi điện thoại xong, cậu ta đi theo Lâm Hinh tới trường học.

Trương Quân từ trên xe bước xuống, nhìn vào trường học mà cậu ta đã từng ở, nhớ tới cô Lục mình đã từng gặp qua, trong lòng đột nhiên dâng lên một tư vị không nói nên lời, có chút phức tạp, có chút hoài niệm, càng có rất nhiều sự tức giận đối với hung thủ năm đó đã sát hại cô Lục.

Khi hai người tới, Dương Thông với Nhan Hồng Liệt cũng đã đến hiện trường, bên cạnh còn có thêm vài người cảnh sát, trên tay đều cầm công cụ. Mà mấy người thợ sơn đang làm việc ở trường học cũng đã bị đuổi ra, hiện tại một bóng người cũng không thấy.

Lâm Hinh đứng hàn huyên cùng cảnh sát Nhan một lát, liền nói: "Anh Trương là nhân chứng mục kích duy nhất của năm đó, chỉ là anh ấy lúc đó cũng chỉ có năm tuổi. Dựa vào ký ức, anh Trương nhớ rõ nơi này có một căn phòng trữ đồ, nhưng chúng tôi đã kiểm tra nhưng không thể tìm thấy. Cho nên, tôi muốn nhờ anh ấy dựa vào ký ức, chỉ ra phòng trữ đồ mà năm đó anh đã nhìn thấy."

Nhan Hồng Liệt tất nhiên là không có dị nghị, anh ta gật đầu, nói: "Vâng."

Lâm Hinh đi tới trước mặt Trương Quân, hỏi: "Trương tiên sinh, nơi này vẫn giống như trong trí nhớ của anh chứ?"

Trương Quân nói: "Có chút chỗ không giống lắm, nhưng cũng coi như là khá giống, khu dạy học cũng không có thay đổi lớn. Tôi nhớ rõ là phòng trữ đồ ở kế bên cầu thang."

Mọi người đi theo chỉ dẫn của cậu ta, nhìn đến bên cạnh chỗ cầu thang, thấy chỗ đó chỉ có một vách tường màu trắng, ngoài ra không có cái gì.

Lâm Hinh quay đầu nhìn Nhan Hồng Liệt, chỉ thấy anh ta gật đầu, phân phó cảnh sát bắt đầu cạy tường.

Trương Quân nhìn bọn họ cạy ra vách tường, liền không tự chủ được mà đi đến bên ngoài khu dạy học, Lâm Hinh đi theo cậu ta ra ngoài.

Trương Quân chỉ vào một góc, nói: "Cảnh sát Lâm, năm đó tôi đã trốn ở nơi này."

Lâm Hinh nhìn cậu ta một cái, ngồi xổm xuống, học theo tư thế của Trương Quân năm đó, quả nhiên có thể thấy rõ phòng trữ đồ mà cậu ta chỉ lúc nãy.

Lâm Hinh đứng dậy, hỏi: "Trương tiên sinh, tôi vẫn luôn rất tò mò, vì sao anh lại trộm 300 đồng tiền rồi lại yêu cầu từ chức? Tôi cho rằng anh vẫn luôn không nhớ rõ vụ thảm án năm đó, đúng không?"

Trương Quân nói: "Cảnh sát Lâm, tôi đối với sự việc năm đó rất mơ hồ, mỗi khi trong đầu chợt lóe qua, tôi đều không muốn tiếp tục nghĩ đến, mơ hồ cảm thấy đấy không phải là hồi ức tốt gì cho cam. Chỉ là, đôi khi trong lúc ngủ, tôi sẽ mơ thấy trường học, trường học trong mơ và trường trung học Công Giáo rất giống nhau, nhưng lại có chút không giống. Trong mơ, tôi luôn chỉ có một mình, xung quanh im ắng, cảm giác cũng rất đáng sợ, cho nên khiến cho tôi sinh ra một cảm giác sợ hãi nhất định đối với trường học."

Lâm Hinh hỏi: "Vậy trước kia anh đi học thì không cảm thấy sợ trường học hay sao?"

Trương Quân nói: "Lúc đi học không giống lúc đó, ít nhất xung quanh tôi còn có các bạn học sinh khác, có giáo viên nữa. Cảm giác không bị cô độc. Rất nhiều thời điểm, tôi đều tận lực muốn tìm chỗ có nhiều người mà đến, tôi rất ghét phải ở một mình. Dần dà, số lần tôi mơ thấy trường học cũng càng ít, mãi cho đến khi đến nơi này làm thợ sơn, cảnh trong mơ lại xuất hiện, hơn nữa càng rõ ràng so với trước kia, chuyện này làm tôi càng thêm sợ hãi, cho nên tôi lựa chọn khiến cho đốc công đuổi việc tôi."

Trong lúc hai người đang nói chuyện, Dương Thông kêu lên: "Nơi này quả nhiên có một cánh cửa!"

Lâm Hinh dẫn đầu vọt qua, quả nhiên nhìn thấy tầng tầng lớp lớp của bức trường trắng bị bóc ra, đúng là một cánh cửa, trên cửa cũng bị sơn một lớp sơn, chỉ là theo năm tháng xa xăm, màu sơn có chút loang lỗ.

Trong đó một người cảnh sát nói: "Khóa của cánh cửa này cũng bị cạy ra."

Lâm Hinh thấy lỗ trống chỗ khoá cửa được phủ một tầng xi măng, chỉ là xi măng đã đông cứng.

Mọi người giữ cửa, cố gắng cạy ra, chỉ vừa đục được một lỗ nhỏ, một mùi lạ liền xông vào mũi, giống như mùi mốc trong phòng thí nghiệm bị xi măng bọc lại, còn có mấy mùi không tả được, thật là khó ngửi.

Mọi người đều thấy phòng trữ đồ rất nhỏ, chỉ có thể chứa đủ một người lớn.

Khi xi măng đã hoàn toàn bị cạy ra, nhìn thấy một khối xi măng giống như là hình một ngọn núi nhỏ cao lên từ trên mặt đất, nhìn giống như là mai táng một cái gì đó.

Khối xi măng cũng chỉ cao đến đầu gối một người trưởng thành, nhìn qua như là cố ý dựng nên.

Lâm Hinh nói với nhóm cảnh sát: "Đem những mảng xi măng này cưa ra hết đi, nhưng phải làm thật cẩn thận đấy."

Nhóm cảnh sát cầm lấy cưa điện, chậm rãi cưa, động tác vô cùng thuần thục, vô cùng có kinh nghiệm. Cưa không bao lâu, liền lộ ra một bộ hài cốt. Lâm Hinh nhìn thấy hài cốt, hai tay gắt gao nắm lại, xem ra Trương Quân thật sự không nói dối.

Thấy được hài cốt, cả nhóm cảnh sát đều hoảng sợ, động tác cưa càng thêm cẩn thận, rất sợ chỉ cần một lỗi nhỏ sẽ làm phạm trúng hài cốt.

Lúc này, mỗi người ở đây nhìn thấy tình huống như vậy, trong lòng đều cảm thấy đáng sợ. Hung thủ dữ dội tàn nhẫn, dùng xi măng chôn sống người ta cho tới chết, phải có bao nhiêu thù hận với người ta mới có thể khiến hắn ra tay tàn độc như vậy được kia chứ?

Đầu tiên là giết hại Lục Hồng Vân, sau đó lại chôn sống người này, rốt cuộc là người như thế nào mới có thể làm ra loại chuyện kinh thiên động địa như thế này? Hơn nữa, hắn che giấu giỏi đến thế nào mà đến tận rất nhiều năm sau mới bị phát giác?

Hai người chết vẫn luôn ngủ yên trong trường học, giáo viên cùng với học sinh trong trường đã qua lại nhiều năm như vậy, nào có ai nghĩ đến nơi này đã từng phát sinh một vụ án mưu sát vô cùng kinh dị như vậy cho được. Rốt cuộc thì nguyên nhân của vụ án này lại là gì đây?

Lúc này, điện thoại của Lâm Hinh vang lên, thấy được là một tin nhắn đến từ Tiểu Anh: Chị Lâm, Từ Tĩnh là vợ của Ngô Thân, hiệu trưởng của trường trung học Công Giáo.

Ngay sau đó là bản sao kê của ngân hàng được gửi đến.

Lâm Hinh trong lòng hiểu rõ, càng thêm xác nhận suy đoán của chính mình sẽ không sai, nàng vội vàng click mở ra phần tài liệu, tinh tế mà xem qua một lần, liền gọi một cuộc điện thoại.

"Mai Hoa, lúc cô đến, có thể hạ lệnh bắt Ngô Thân, tôi sẽ đem bản sao kê giao dịch của ngân hàng gửi cho cô ngay."

Nàng nói xong, liền cất điện thoại, đi đến bên ngoài khu dạy học, nhìn bầu trời xanh thẳm ở nơi xa, mấy đàn chim chóc ở trên trời bay tới bay lui, tự do tự tại.

Nếu Lục Hồng Vân không chết, bà ấy đến hôm nay chắc cũng đã gả chồng rồi nhỉ? Bà ấy sẽ có gia đình của chính mình, có con của chính mình, tận hưởng một cuộc đời tươi đẹp, vẻ vang chăng? Bà ấy có thể thừa dịp chính mình còn trẻ, cùng với thành tựu nổi bật, chắc hẳn sẽ là một nhà nghiên cứu kiệt xuất, một vị giáo viên ưu tú đầy đáng kính phải không?

Nếu bộ hài cốt vừa mới được khai quật này còn sống, ông ấy cũng sẽ có cuộc sống tốt đẹp nhỉ?

Lâm Hinh suy nghĩ một lúc, liền quay trở lại khu dạy học, thấy xi măng bị cưa ra, trong đó cơ hồ có thể thấy một khối hài cốt hoàn chỉnh, trên người hài cốt còn có một phần áo chưa bị phân hủy, nhìn ra là quần áo của nam.

Kế bên hài cốt còn có một chiếc đồng hồ, một cảnh sát nhặt lên đưa tới, đó là một chiếc đồng hồ màu vàng, kim đồng hồ đang chỉ 10 giờ rưỡi, cũng không biết là chỉ buổi sáng hay buổi tối, chỉ biết đồng hồ đã dừng lại.

Sau khi Lâm Hinh thương lượng với Nhan Hồng Liệt, liền ra lệnh cho các nhân viên cảnh sát mang hài cốt đến phòng khám nghiệm tử thi, tiến hành xét nghiệm và xác nhận thân phận.

Lâm Hinh nói với Trương Quân: "Trương tiên sinh, Lục Hồng Vân cùng người đàn ông này trên trời nếu có linh thiêng, bọn họ nhất định sẽ phù hộ cho anh cả đời này được bình an, bởi vì anh đã hết lòng giúp cho họ giành lại công lý."

Trương Quân gật gật đầu, trong đầu đang nhớ về những chuyện cũ khi xưa.

Thật lâu thật lâu trước kia, Lục Hồng Vân hay đi đến chỗ ở của cậu ta, bà ấy dịu dàng tươi cười, khuôn mặt kia quá đỗi xinh đẹp, còn có ngữ khí vô cùng ôn nhu, bà ấy nói: "Con phải học tập cho thật tốt, sau này lớn lên mới có thể giống chim chóc, được tự do tự tại mà bay lượn, thỏa thích khám phá cuộc đời này. Con sẽ có thể vẫy vùng khắp năm châu bốn bể, tìm kiếm người mà con yêu thương, cả đời sống trong niềm vui hoan hỉ."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top