Chương 23
Tiền Lệ Lệ cứng rắn không đem người kia hỏi ra. Mười tám vấn đề kết thúc vẫn không biết người nọ là ai. Tiền Lệ Lệ trong lòng thầm nói xui xẻo. Trì Úy một ngày có nhiều người như vậy, làm sao có thể đoán được. Mười tám ly, Tiền Lệ Lệ uống xong. Cố Minh thấy mọi người cũng chơi vui vẻ, không khỏi kéo Chung Hiểu Âu bên cạnh "Có chút vấn đề tôi không hiểu lắm? Không có suy luận quan hệ a?" Cố Minh chính là một người chơi trò chơi rất nghiêm túc .
"Cố tổng, tôi giải thích cho cô." Trì Úy ở một bên nghe được nói chen vào.
"Ví dụ như, câu thứ tư cùng thứ năm không có suy luận cho nên Tiền Lệ Lệ liền bị lãng phí thông tin."
"Vấn đề thứ tư cùng thứ năm là câu gì?" Tiền Lệ Lệ bị phạt rượu làm cho no rồi.
"Chính là câu "Là cùng người phụ nữ tối hôm qua ngủ chung sao? Cùng với có phải hay không là Rất Hải? Hai vấn đề này suy luận điểm ở nơi nào?" Cố Minh đối với nhiều chuyện thì rất nghiêm túc.
Chung Hiểu Âu muốn đứng dậy kéo Cố tổng đi, rồi nói: chúng ta đi thôi, Cố tổng. Nhóm người này đều là lưu manh. Nhưng cô không dám động, lại không dám kéo tay Cố tổng tay, chỉ còn cách kìm nén ngồi đó đến mức đỏ mặt. Đồng thời còn có 4,5 người cũng cùng cảnh ngộ.
Thật là một lời nói thức tỉnh người trong mộng. Mọi người mới mau chóng tỉnh ngộ lại. Cố tổng thẳng, nhưng chắc cũng có biết về đồng tính luyến ái. Chẳng qua là không đem vấn đề này cùng những vấn đề kia liên kết lại với nhau. Trì Úy nhấp mím môi, nhìn Chung Hiểu Âu một cái:"Cái vấn đề này, cái vấn đề này đi, thật ra là có suy luận. . . . ." Trì Úy phải giải thích thế nào cho Cố tổng đây? Nói 2 người phụ nữ ngủ chung? Thật ra thì cũng có Rất Hải? Vậy kế tiếp Cố tổng có hay không cứ hỏi, tại sao? Cô phải giải thích thế nào?
"Cái đó, cái trò chơi này đại khái là như vậy, mới vừa rồi tôi cùng Tiền Lệ Lệ đã làm mẫu một lần. Tiền Lệ Lệ cũng đã đích thân làm mẫu cho việc nếu không đoán ra được liền uống mười tám ly rượu phạt. Kế tiếp, đến lượt Cố tổng chơi. Như vậy đi, cô hỏi Chung Hiểu Âu đi. Chung Hiểu Âu, cho cô ba giây, chắc chắn một người, 1,2,3, Cố tổng bắt đầu."
Đề tài thay đổi cũng quá nhanh, Cố Minh nhìn Chung Hiểu Âu. Thật ra thì trò chơi này thích hợp với những người tương đối quen nhau. Cô chỉ đành phải nhắm mắt thử: "Là đàn ông sao?"
Chung Hiểu Âu: "Không phải "
Cố Minh: "Là bạn tốt sao?"
"Không phải "
Cố mính: "Là ở công ty chúng ta sao?"
"Dạ" Chung Hiểu Âu trên trán mơ hồ có mồ hôi, làm sao đột nhiên chỉ cô cùng Cố tổng chơi.
"Là người trẻ tuổi sao?"
" Đúng vậy."
Cố Minh nâng tai, suy nghĩ một chút, là người của công ty nhưng lại không phải là bạn tốt. Là nữ, cô đây nghĩ ai ?
Cho dù Cố Minh có hỏi ra hay không ra câu trả lời. Chung Hiểu Âu đều rất lúng túng. Không hỏi được, Cố tổng phải uống rượu, hỏi ra, câu trả lời cũng rất say lòng người a.
"Đang ngồi với chúng ta sao?" Cố Minh rút ra kinh nghiệm từ lần chơi trước .
" Đúng vậy." Chung Hiểu Âu cắn thật chặc môi, Trì Úy chính là đào cho cô một hố to.
Di ~ lần này phạm vi trực tiếp rút nhỏ. Là đang ngồi, nữ, lại không phải là bạn tốt. Đang ngồi hàng nữ trừ cô, cũng chỉ có ba người. Trì Úy là bạn tốt của Chung Hiểu Âu. Loại bỏ, liền trực tiếp chỉ còn lại hai người kia.
"Là Tiền Lệ Lệ sao?" Cố Minh bộ dáng nắm chắc phần thắngl.
"Không phải."
"Đó nhất định là Đường An."
"Không phải."
Cố Minh trợn mắt nhìn Chung Hiểu Âu. Cô hoàn toàn đem mình quên mất, ngốc lăng nửa ngày, mới phản ứng được: "Là tôi sao?"
Chung Hiểu Âu trong lòng cũng sắp khóc, đỏ mặt nói: "Đúng vậy"
Thấy rằng cô thua, vội vàng đi tìm rượu: "Tôi thua, bao nhiêu vấn đề? Tám ly sao? Có phải hay không tám ly?"
Cố Minh như trút được gánh nặng dựa vào trên ghế ngồi. Thiếu chút nữa thì không đoán được, đây chính là mười tám ly rượu a, ly nhỏ đi nữa cũng là quá sức đi.
Tất cả mọi người uống rất cao hứng. Trò chơi chơi một lần lại một lần, thật đúng là nhiều vô số kể. Cố Minh hiếm khi có cơ hội cùng mọi người đến gần, bất tri bất giác đã uống thật nhiều rượu. Hôm nay thật kỳ quái, là bởi vì kiềm chế chính mình đã lâu, hiếm có lúc buông lỏng tâm tình, cảm giác cũng không tệ lắm? Bình thường mình đúng là đem mình ép quá chật. Nhớ tới một ít chuyện, lòng vẫn chùng xuống. Đau. Có thể vừa nghĩ tới lúc ở thiên thượng nhân gian, thấy Thạch Lỗi cùng tiểu tam kia, tất cả quyến luyến trở nên giống bị cười nhạo. Cô lắc đầu một cái, cùng một đám người cụng ly uống rượu. Lương thần cảnh đẹp, Ngụy Hàng đích thân đi vào trong phòng cầm ra cây đàn, rồi đem băng ghế dời ra sau. Bắt đầu tự đàn tự hát. Tiếng hát rất ai oán, nhưng đây là một bộ dáng của người đang yêu không phải bộ dáng oán phụ. Bầu không khí đang tốt, hắn hát "Trăng sáng ngàn dặm gửi tương tư" a. Bài ca tang thương như vậy, giọng hắn lại trầm thấp "Bóng đêm mờ mịt, cái lồng bốn phía, chân trời trăng non như câu, nhớ lại chuyện cũ, thoáng như mộng, nặng tìm mộng nơi nào cầu, người cách ngàn dặm, đường du du, chưa từng diêu hỏi, lòng đã buồn, mời trăng sáng thay mặt thăm hỏi sức khỏe, tư niệm người, lệ thường lưu..."
Tiền Lệ Lệ đứng dậy đem cây đàn đoạt lại:"Quá mất, mọi người cũng thật cao hứng, cũng để cho anh buồn chết." Sau đó Tiền Lệ Lệ bắn một bài rap. Cố Minh không biết tên, chỉ cảm thấy hai bài hát phong cách khác hẳn. Rõ ràng còn đang đắm chìm trong một ca khúc bi thương. Chợt nghĩ đến, đời người không có bao nhiêu lần được sống. Sắp đến trung thu, ba mẹ muốn tới Thành Đô cùng cô đón trung thu, cô còn chưa có cho bọn họ biết chuyện kết hôn đã bị hủy .
"Trì Úy! Trì Úy!" Cố Minh vòng qua bên người Chung Hiểu Âu, kêu từ phía sau :"Giúp tôi kêu một chiếc taxi, tôi phải trở về." Cố Minh mới nhìn đồng hồ. Một đêm này đã ăn uống, vui chơi đến hơn chín giờ đêm.
"Hắc? Quá ồn, Cố tổng, tôi không nghe rõ." Cũng không biết Trì Úy là thật không nghe được hay là giả bộ, chỉ thấy cô đã dắt tay Chung Hiểu Âu nhảy theo tiết tấu khiêu vũ đi.
"Cố tổng gọi mày đấy? Mày không nghe được?" Chung Hiểu Âu đẩy Trì Uy một cái.
"Tao nghe được." Trì Úy choàng tay qua:" Cô ấy chắc chắn là kêu tao gọi xe thay cô ấy."
"Mày đều biết?"
" Mày nhìn cô ấy đi, đã đứng dậy rồi, nhìn dáng vẻ vội vã như vậy chắc phải đi."
Thời điểm Cố Minh đứng dậy , mới phát giác có chút hoảng. ngồi quá lâu đi. Thấy Trì Úy không để ý tới mình. Cô suy nghĩ chỉ có thể kêu taxi. Vừa may, cô có quen một bác tài xế, chẳng qua là cũng không biết người ta có nguyện ý hay không tới địa phương xa như vậy... Di, Điện thoại di động đâu ? Cố Minh lục túi xách.
"Vậy mày mau cho người kêu xe a, cũng chơi quên thời gian, bây giờ mấy giờ rồi?" Chung Hiểu Âu hỏi.
" Mày thật sự là một con heo. Mày biết không? Tao cố ý không cho cô ấy gọi. Lúc này, không phải mày nên giữ người ta ở lại một đêm sao?"
"Nhưng mà mày không phải nói phòng đã đầy, hết phòng rồi sao. Xong rồi, chúng ta không nên giữ Cố tổng ở lại chơi trễ như vậy."
Trì Úy ôm ngực, la ầm lên: "Đầy người không tốt hơn kêu cô ấy ngủ chung phòng với mày sao? Rốt cuộc mày có một chút tình thương nào không đấy?"
Chung Hiểu Âu kinh ngạc nhìn cô một cái. Trong chuyện này cao thủ thật sự là quá ác độc a:"Có thể mày không cho người ta kêu, Cố tổng tự mình cũng có thể kêu taxi mà."
Đã làm qua nhiều lần, Trì Úy làm sao không có phương án dự bị đâu. Cô đem tay Chung Hiểu Âu cho vào trong túi quần cô sờ, cứng rắn cứng rắn.
... . . . . .
"Điện thoại di động của Cố tổng ?" Chung Hiểu Âu không nói gì. Cô đều quên, trước kia những thủ đoạn này là của Trì Úy, lúc học đại học liền kiến thức qua. Có thể đây là của Cố tổng a, nếu Cố tổng tức giận thì phải làm thế nào?
"Điện thoại di động của cô đâu?" Hai người đang trò chuyện, Cố Minh đi tới bên người Chung Hiểu Âu hỏi.
Chung Hiểu Âu trở lại chỗ ngồi, từ trong túi xách cầm ra điện thoại di động cũ kỹ. Cố Minh nhận lấy, gọi dãy số của cô. Tắt máy, Cố Minh nhíu mày một cái, Chung Hiểu Âu trong lòng thật khẩn trương, sợ cô sinh khí, dò hỏi: "Thế nào?"
"Không tìm được điện thoại di động, gọi điện thoại lại tắt máy."
Chung Hiểu Âu thấy dáng vẻ nóng nảy của cô. Từ trong túi quần mò ra điện thoại di động của Cố Minh .
"Ừ ? Làm sao lại ở chỗ cô ?" Cố Minh mặt đầy nghi ngờ.
"Ở bên kia Thạch đài bên tìm được." Chung Hiểu Âu tùy ý nói láo.
"Tôi cho là không thấy, làm sao biết tắt máy chứ?" Cố Minh cầm mình điện thoại di động, nhấn nút mở máy (power button).
Chung Hiểu Âu liếc Trì Úy một cái, dùng những thứ này cẩn thận.
Cố Minh mở điện thoại. Phát hiện điện thoại di động không có vấn đề gì, cũng yên tâm. Thấy sắc trời càng ngày càng tối, liền điện thoại cho taxi. Nhưng biết được đường xá quá xa, tài xế cũng không muốn tới, sớm biết thì đã không uống rượu.
"Thế nào?" Chung Hiểu Âu thấy cô lộ vẻ khó khăn.
"Không tới." Cố Minh giơ giơ điện thoại di động.
"Cố tổng buổi tối trở về Thành Đô là có việc gấp sao?"
"Ngược lại cũng không có chuyện gì gấp, chẳng qua không nghĩ tới phải qua đêm ở bên ngoài thôi."
"Như vậy phiền toái sao? Sớm biết cũng không nên kêu cô uống rượu." Chung Hiểu Âu có chút áy náy.
" Được rồi, đã trễ thế này, tối nay cùng các cô ngủ lại chỗ này. Chẳng qua là có phòng của tôi không?" Cố Minh lại uống chút nước, hỏi thăm Trì Úy.
"Cái đó, Cố tổng, không có căn phòng đơn, chỉ có thể ủy khuất cô cùng Chung Hiểu Âu ở chung một phòng."
Mắt Chung Hiểu Âu trợn tròn, Cố Minh ngẩn người. Thân mình khẽ tựa vào vai Chung Hiểu Âu: "Vậy tối nay chỉ có như vậy."
Chung Hiểu Âu tim đập rộn lên, không biết nên nói như thế nào. Cố Minh đứng dậy đi vào phòng vệ sinh cô mới bừng tỉnh, lau mồ hôi trên trán một cái, nhìn trì úy: "Căn phòng kia chi có một cái giường a, làm sao ngủ hai người?"
"Mày a ~" Trì Úy trầm trọng than thở, "Không thể chuyện gì tao cũng dạy mày đúng không? Tao cũng chỉ có thể giúp mày đến mức này. Kỹ thuật trong khoảng thời gian này tao đã dạy mày rồi. Tối nay, cũng chỉ có thể dựa vào chính mày. Tao không thể nào ôm tường để giúp mày kịp thời được."
Chung Hiểu Âu lấy cùi chỏ thọt cô, nói cái gì vậy. Cô chỉ là có chút khẩn trương, ngủ cùng trên một cái giường, thật là làm cho người ta không bình tĩnh nổi .
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top