Chương 07

Từ lúc chào đời đây là bữa cơm Dương Nhất ăn ít nhất. Nguyên nhân là cô thích cơm Tàu, cơm Tây với miếng thịt không đến năm phần chín kia thiệt ăn không quen, thật sự không dám ăn nhiều. Bạn học Dương của chúng ta có di truyền bệnh dạ dày, dạ dày rất mẫn cảm, ăn thức ăn lạ nhất định không tới nửa giờ sẽ bị tiêu chảy. Nhưng tiếc là Mộ ngự tỷ hiện tại chưa biết, sau này, khi nàng biết được, nàng không bao giờ cho Dương Nhất nếm qua, hì hì, Mộ ngự tỷ của chúng ta vẫn là tri kỷ a.

Sau khi ăn cơm xong, Mộ Ngôn Tín chỉ đường Dương Nhất chạy đến tập đoàn Mộ Lâm, ngừng xe trước cổng ra vào, Dương Nhất nhanh chóng tắt máy, lấy chìa khóa ra, mở cửa xuống xe, đi đến bên kia mở cửa cho Mộ Ngôn Tín, động tác liên tục, có cảm giác rất điêu luyện, thật tình không biết, bạn học Dương đi thăm cha mẹ ở nước ngoài đều làm động tác này.

Mộ Ngôn Tín nhìn động tác của người kia quá thuần thục, cau mày, thu tất cả vào mắt rồi đi vào công ty, Dương Nhất đi theo sau, vào thang máy chuyên dụng, đi lên tầng cao nhất, vào phòng làm việc, nàng gọi điện gọi thư ký.

"Mộ tổng."

"Lấy lịch làm việc của tôi đưa cho em ấy một bản, mang em ấy đi thay đồng phục công ty."

"Vâng, Mộ tổng." Thư ký nói xong, quay đầu nhìn Dương Nhất, "Tiểu thư, mời theo tôi." Dương Nhất cũng không nhiều lời, nhìn thoáng qua Mộ Ngôn Tín đang xem văn kiện trên bàn làm việc, rồi theo thư ký ra ngoài.

Thư ký vô cùng kinh ngạc, đáng ngờ hỏi cô: "Em tên gì? Chưa từng gặp em nha, tôi tên Trần Hi, em có thể gọi là chị Hi. Sao em quen được Mộ tổng, tôi làm thư ký cho cô ấy nhiều năm, chứng kiến cô ấy từ đại tiểu thư đến khi nhậm chức chủ tịch, cô ấy đối nhân xử thế rất tốt, nhưng chưa từng mang người ngoài đến công ty, em đây là người đầu tiên a."

Thật không hổ danh là thư ký, có thể nói nhiều như vậy, Dương Nhất có chút không chống đỡ được, nhưng vẫn lễ phép trả lời Trần Hi.

"Chị Hi, chào chị, em tên Dương Nhất, là sinh viên đại học [Y], tổng tài của chị là lão sư của em, về sau nhờ chị chiếu cố."

Khi Dương Nhất nói lời này, không giống sinh viên còn chưa tốt nghiệp, Trần Hi cảm thấy Dương Nhất ăn nói không tầm thường, hơn nữa vẻ ngoài xán lạn, rất ưa nhìn a.

Sau khi nói xong, Trần Hi mang Dương Nhất đi thử quần áo, đưa cho Dương Nhất một bản hành trình, rồi quay lại vị trí của mình làm việc.

Dương Nhất cầm lịch làm việc, gõ cửa, tiến vào văn phòng của Mộ Ngôn Tín, nhìn thấy Mộ Ngôn Tín đang cau mày xem văn kiện, Dương Nhất không dám quấy rầy nàng, đi đến ghế sofa, ngồi xuống, bắt đầu xem bản hành trình. Không hổ danh là chủ tịch a, thật bận rộn, ngoại trừ những cuộc họp đàm phán, còn phải quan sát dò xét những công ty con, Dương Nhất càng xem càng thương cảm, cái này cũng quá không phù hợp thực tế, cô như thế nào lại quen một người như vậy, tim thắt lại nhói lên, Dương Nhất biết rõ cô có hảo cảm với người này, chỉ là người này không phải cô có thể trèo cao. Thế giới của Dương Nhất rất đơn giản, cũng rất thuần túy, cô muốn có một gia đình ấm áp, có con, mặc dù cô thích nữ nhân, nhưng cũng sẽ có cách có em bé, rồi sẽ có một gia đình viên mãn.

Cô chưa từng nghĩ mình sẽ dính dáng tới chủ tịch tập đoàn đa quốc gia, cũng chưa từng nghĩ tới dính vào một người giàu có nào, bởi vì cô biết, thế giới kia quá xa lạ với cô. Kiếp này cô chỉ mơ ước có một căn nhà riêng, không cần lớn lắm, vì lớn quá sẽ có cảm giác cô đơn tịch mịch. Ban công trồng rất nhiều loài hoa, bên cạnh có một cái xích đu. Phòng khách treo ảnh gia đình, mỗi ngày buổi sáng cùng người mình yêu đi làm, tan tầm cùng về nhà nấu cơm, hoặc làm tốt cơm chờ người yêu về cùng ăn, sau khi có con thì cả ba người sẽ cùng ăn tối. Cuối tuần cả nhà cùng lái xe ra ngoài vui chơi, tìm một địa điểm sơn minh thủy tú thư giãn. Nuôi thêm một con chó hay hai con mèo cho thêm phần náo nhiệt. Giấc mộng trong đáy lòng Dương Nhất, nhiều năm cô độc khiến cô không muốn nói với bất kỳ ai.

Dương Nhất đắm chìm trong giấc mộng của mình hoàn toàn không để ý tới xung quanh, Mộ Ngôn Tín đi đến bên người cô cũng không phát giác. Mộ Ngôn Tín vốn đang chuyên chú đọc văn kiện hạng mục đầu tư, lại phát hiện xung quanh không có động tĩnh gì, ngẩng đầu nhìn lên, bé tôm nhỏ đang ngẩn người, ánh mắt si ngốc, rốt cuộc là đang nghĩ chuyện gì, cuối cùng còn mỉm cười. Mộ Ngôn Tín phải thừa nhận, dáng cười của người này có lực hấp dẫn rất mạnh, khiến lòng nàng dao động, lúm đồng tiền kia thật sự ôn hòa a.

Lúc Dương Nhất hoàn hồn trở về mới phát hiện Mộ Ngôn Tín cách mặt mình rất gần a, bé tôm nhỏ nhìn chằm chằm vào ánh mắt câu dẫn của Mộ Ngôn Tín, mặt không tự giác đỏ lên, lại ngửi thấy mùi hương trên người Mộ Ngôn Tín, là mùi Chanel 5 cô yêu thích. Hai người cứ nhìn nhau, đây là thời khắc hài hòa tốt đẹp biết bao nhiêu, vô luận ai nhìn cảnh tượng này đều sẽ thấy duy mỹ. Đáng tiếc, trên đời này có người không biết cái gì gọi là lãng mạn, lúc bạn học Dương phát hiện hai người nhìn nhau quá lâu, há miệng hỏi: "Mộ tổng, tiền lương của em tính toán thế nào?"

Mộ Ngôn Tín thật muốn cắn chết cái người không hiểu phong tình kia. Đứng dậy, nàng đi lại ngồi vào chiếc ghế chủ tịch, cầm văn kiện lên, "Không có tiền lương, đây là việc em đền bù tổn thất cho tôi. A, đúng rồi, tôi còn có yêu cầu, thời điểm là trợ lý cho tôi phải mặc đồng phục, vô luận tôi gọi lúc nào đều phải có mặt, không có sự cho phép của tôi không được kết giao bạn trai và cả bạn gái." Mộ ngự tỷ nói xong không quên uống một ngụm cà phê.

Dương Nhất nghe xong lời Mộ Ngôn Tín nói, nghĩ đến nữ nhân này thật là bá đạo, còn không phải là bắt đầu trả thù cô sao, gì mà không được kết giao bạn trai bạn gái, có gì liên quan chứ, trong nội tâm cực kỳ không phục.

"Em chưa nghe nói có công ty nào phải đợi chủ tịch phê duyệt mới được kết giao bạn trai bạn gái."

"Em không tính là nhân viên công ty của tôi, tôi nói em phải chịu trách nhiệm với tôi, mà lúc đó em cũng đã đáp ứng, cho nên em phải làm theo lời tôi."

"Dựa vào cái gì a, em không tán thành cũng không đồng ý."

"Dựa vào em đã nhìn thấy thân thể của tôi, còn nhìn đến hai lần."

"Em cũng đâu phải cố ý, nói sao thì em cũng là có hảo ý, sợ cô tắm lâu quá gặp chuyện không may, hơn nữa chúng ta đều là nữ nhân, nhìn thì cũng có sao." Dương Nhất nói xong, nội tâm mừng thầm, hắc hắc, cô không theo nàng coi nàng làm sao bây giờ.

"Ok, nếu em nói nhìn thấy thân thể tôi cũng không có gì, tôi đây cũng không nhiều lời, đợi lát nữa sẽ đi gặp hiệu trưởng nói về hành vi tổn thương tôi của em một chút." Mộ Ngôn Tín ngẩng đầu trừng cô, tôm thối dám làm khó tôi, nhưng em cũng đừng vui mừng quá sớm, hừ hừ.

Nghe Mộ Ngôn Tín nói xong, vốn bé tôm nhỏ đang làm vẻ mặt khiêu khích, sau triệt để thành con tôm luộc rồi. Trên đầu mất vầng hào quang, hoàn toàn bị đánh hiện nguyên hình, nhìn vẻ mặt bá đạo của Mộ Ngôn Tín mà mềm dịu lại.

"Mộ lão sư, Mộ chủ tịch, Mộ tỷ tỷ, tha thứ cho em nha, tất cả nghe theo lời cô."

Nghe nói như thế, tâm tình Mộ ngự tỷ đang tức giận cũng chuyển sang tốt vô cùng. Muốn đấu với tôi sao, em còn non lắm, về sau cho em thụ.

"Không còn dị nghị gì nữa thì bây giờ đi mua cơm chiều cho tôi, tôi cho em năm phút."

Bạn học Dương đáng thương của chúng ta, mới bắt đầu đã thấy vận mệnh bi thảm a.

Mộ ngự tỷ xinh đẹp của chúng ta, thời kỳ vui vẻ đã bắt đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top