C38 - Say rượu

Ngu Thính không nghĩ ngợi gì: "Hai người đang ở đâu?".

Người phụ nữ cho địa chỉ, Ngu Thính tra bản đồ, quán bar nơi Nhiễm Linh đang ở nằm gần đó, Ngu Thính lái xe chỉ mất chưa đến mười phút là tới nơi.

Chen vào không gian ồn ào, lộn xộn, theo mô tả của người phụ nữ qua điện thoại, từ xa Ngu Thính nhìn thấy bóng dáng Nhiễm Linh đang dựa vào bàn.

Nàng mặc một chiếc váy dài hoa trắng, tóc đen dài óng ả xõa xuống, làn da lộ ra dưới ánh đèn mờ ảo toát lên sự trắng trẻo mịn màng, nhìn thoáng qua trông vừa trí thức vừa hiền lành. Nhưng người phụ nữ quyến rũ ấy lại đang say rượu, trên bàn đặt vài chai rượu đã mở nắp, nàng ngửa cổ uống cạn ly rượu có những viên đá lớn.

Một người phụ nữ khác ngồi bên cạnh đang cúi người an ủi nàng, cố ngăn cản: "Thôi nào, đừng uống nữa, uống bao nhiêu rồi, cậu có biết uống rượu sao? Thật là..."

Ngu Thính bước nhanh tới, người phụ nữ an ủi Nhiễm Linh ngẩng đầu lên nhìn cô, khóe miệng nở một nụ cười thân thiện: "Xin chào."

Ngu Thính không chào người phụ nữ, ngay lập tức vươn tay giật lấy ly rượu của Nhiễm Linh: "Đừng uống nữa."

Ngu Thính có phần thô bạo, Nhiễm Linh mất thăng bằng, chống tay lên bàn, đôi mày thanh tú nhíu chặt, toàn bộ khuôn mặt đỏ ửng, mắt như bị lửa thiêu đốt, ngay cả bờ vai cũng nóng rực. Chai rượu trên bàn đã cạn một nửa, Ngu Thính đỡ nàng, mày nhíu sâu: "Sao chị uống nhiều thế vậy?"

Người phụ nữ bên cạnh nói: "Tiểu Linh chưa bao giờ uống rượu, cũng không biết uống rượu... Hôm nay hai người cãi nhau à?"

Ngu Thính nghe thấy liền ngẩng đầu, nhận ra người phụ nữ trước mặt đặc biệt khác thường.

Đôi mắt hồ ly, lông mày mảnh, sống mũi thẳng, khóe môi hơi nhếch lên. Cô ấy mặc một chiếc váy đen cổ chữ V, khoác ngoài một chiếc áo vest trắng, trang điểm nhẹ nhàng, lưng thẳng, ngồi tao nhã bên cạnh, nụ cười thanh lịch nhưng ẩn chứa sự sắc bén.

Khứu giác của Ngu Thính rất nhạy cảm, người này mang lại một cảm giác rất mạnh mẽ, chỉ trong một giây, đã có sự hiểu ngầm.

"Không cãi nhau." Ngu Thính nói.

"Vậy à." Người phụ nữ gật đầu, không nói thêm.

Ngu Thính nhìn cô với ánh mắt thờ ơ: "Cô là bạn của chị Linh?"

"Đúng vậy." Khi người phụ nữ cười, mắt hơi nheo lại, khiến người ta nhìn không rõ. Giọng điệu nhẹ nhàng: "Tôi và Tiểu Linh là bạn học cũ. Nhưng khi hai người tổ chức đám cưới, tôi bận nên không thể tham dự, nên cô Ngu không biết tôi."

"Thật đáng tiếc..." Ngu Thính trầm ngâm một lát rồi hỏi: "Chị Linh rủ cô uống rượu?"

Người phụ nữ khựng lại, nghe ra ý cô: "Ồ, không phải."

Cô mỉm cười giải thích: "Cậu ấy không nói với tôi là sẽ đến, nhưng quán bar này là của tôi, tình cờ hôm nay tôi ghé qua thì gặp cậu ấy. Thấy điện thoại có cuộc gọi nhỡ, phần ghi chú là 'Thính Thính', tôi đoán là cô, nên gọi lại cho cô."

Ồ! Đến quán bar của người khác để uống rượu. Ngu Thính gật đầu: "Vậy, xin lỗi vì đã làm phiền cô."

"Sao lại phiền? Cô Ngu khách sáo quá. Tiểu Linh cũng là bạn của tôi, chăm sóc cậu ấy là điều nên làm, tôi cũng lo cậu ấy xảy ra chuyện, tôi chưa bao giờ thấy cậu ấy uống rượu, lúc đầu còn tưởng nhận nhầm người." Người phụ nữ liếc nhìn Nhiễm Linh đang nằm mơ màng trong lòng Ngu Thính, dừng lại một chút rồi cười nói: "Nhưng tôi còn chút việc, Tiểu Linh giao cho cô nhé."

Ngu Thính: "Được. Lần sau cùng nhau ăn cơm."

Người phụ nữ khẽ cong môi, cầm túi đứng dậy rời đi, mang theo một hương hoa lạnh lùng.

*

Khụ khụ... khụ khụ...

Trong lúc Ngu Thính mải nhìn người phụ nữ đang rời đi, Nhiễm Linh đã cầm chai rượu rót thêm một ly, ngửa đầu uống cạn nhưng bị vị cay nồng làm sặc, quay đầu ho dữ dội.

"Khụ khụ..." Nhiễm Linh yếu ớt, chỉ ho vài tiếng đã muốn rã cả người, khiến người ta nhìn vào cảm thấy tim thắt lại.

Người phụ nữ mỏng manh đến mức khi uống nước dừa ở biển cũng yêu cầu ít đá, vậy mà trong một đêm lại uống nhiều rượu lạnh đến thế. Không thể tưởng tượng nổi cơ thể nàng chịu đựng tổn thương như thế nào, nàng có chịu nổi không?

Ngu Thính cau mày sâu, sắc mặt càng trở nên nặng nề hơn, giật lấy ly rượu trong tay nàng, nghiêm giọng ngăn cản: "Không được uống nữa."

Nhiễm Linh ho dữ dội, cơ thể yếu ớt gần như sắp ngã, dựa vào lòng Ngu Thính, ngực phập phồng, đôi mắt đẫm lệ, trông vô cùng yếu đuối.

"Nhiễm Linh, chị muốn làm gì?"

Càng nhìn nàng đáng thương, Ngu Thính càng vô cớ tức giận, lần đầu tiên nói chuyện với nàng bằng giọng điệu giận dữ, lần đầu tiên gọi đầy đủ tên nàng.

"Tại sao lại đi uống rượu, tại sao không trả lời tin nhắn của tôi?" Cô đang chất vấn, nhưng lại như quên mất điều gì, tay nắm chặt cổ tay Nhiễm Linh, không cho nàng cơ hội trả lời.

"Chị cố tình làm tôi lo lắng sao?"

Nhiễm Linh ngẩng đầu, ánh mắt mơ màng nhìn cô, cố gắng khởi động cổ họng, cố gắng nói điều gì đó, như một người bình thường. Nhưng vô ích, nàng vẫn không phát ra được âm thanh nào, không trả lời được bất cứ câu hỏi nào của Ngu Thính.

Chỉ cảm thấy tim mình đau thắt lại từng cơn, Nhiễm Linh không biết phải đối mặt với Ngu Thính thế nào, không biết phải làm sao... Những suy nghĩ hỗn loạn, cảm xúc dâng trào... Nàng mạnh mẽ gạt tay Ngu Thính, chống tay lên bàn đứng dậy, tự mình bước ra ngoài.

Ngu Thính bước nhanh theo sau nàng.

Đang giữa mùa hè, gió thổi vào ban đêm cũng nóng bức. Con đường này hầu hết là quán rượu, đèn hiệu nhấp nháy đủ màu sắc, khiến đèn đường và ánh trăng trở nên lu mờ, bị nhấn chìm trong không gian ồn ào trụy lạc này.

Nhiễm Linh loạng choạng đi rất nhanh, bước chân nàng mất tự nhiên, nàng không giống Ngu Thính, nàng hiếm khi uống rượu, không chịu được cồn. Men rượu dâng lên, nàng chóng mặt đến mức gần như sắp ngã, mới đi được hai bước đã phải dựa vào tường cúi xuống.

Thân hình mảnh mai của nàng trong ánh đêm rực rỡ hiện lên vẻ yếu ớt trong trắng, hoàn toàn lạc lõng với môi trường nơi đây, nàng không thể chịu đựng nổi và sắp ngã xuống. May mắn thay, trong giây tiếp theo Ngu Thính đã từ phía sau đỡ lấy nàng, cho nàng một chỗ dựa.

Nhiễm Linh lại bắt đầu ho, Ngu Thính đứng phía sau đỡ nàng, vỗ lưng cho nàng, "Có muốn nôn không?"

"Uống nhiều như vậy, chị không biết sức khỏe của mình ra sao à? Sao lại tự hủy hoại bản thân thế này?" Ngu Thính lo lắng trong lòng, không kìm được nói lời trách móc. Nhiễm Linh dựa vào tường một lúc, cố gắng đứng thẳng lên, loạng choạng quay đầu lại — Ngu Thính mất cảnh giác đụng phải ánh mắt của nàng.

Chỉ thấy nàng nhíu chặt lông mày, đôi mắt ngập tràn nước mắt, chưa rơi xuống nhưng đã lấp lánh như sắp tràn bờ, phản chiếu những tia sáng nhỏ và bóng của Ngu Thính.

Lúc này, nỗi đau và sự oán trách trong mắt nàng gần như nhấn chìm Ngu Thính.

Nhiễm Linh không phải đang giận dỗi, nàng thực sự có rất nhiều ấm ức muốn nói ra.

Nhiễm Linh thực sự có nhiều điều muốn hỏi, nàng rất bất an, rất rất bất an...

Nàng rất muốn biết tại sao Ngu Thính vẫn giữ sợi dây chuyền của bạn gái cũ, muốn biết tại sao khi bận công việc về trễ, trên người cô lại có mùi nước hoa của bạn gái cũ, tại sao vẫn giữ liên lạc với bạn gái cũ, thậm chí còn thường xuyên nhắn tin, tại sao khi gặp bạn gái cũ lại chào hỏi thân mật như vậy?

Tại sao Thời Nghi lại nói Ngu Thính đang đóng kịch, chẳng lẽ Thời Nghi biết nàng và Ngu Thính chỉ là kết hôn giả thôi sao? Thời Nghi vì sao lại biết? Chẳng lẽ Ngu Thính tự mình nói để làm Thời Nghi vui à?

Tại sao Ngu Thính luôn tiếp xúc với Thời Nghi, tại sao lại đi uống rượu với cô ấy? Rượu ngon lắm sao? Tối nay, Nhiễm Linh đã uống rất nhiều, nhưng nàng không hề thấy ngon, chỉ có đắng ngắt.

Tất cả những điều này tích tụ lại, Nhiễm Linh thực sự không thể không để tâm, không suy nghĩ nhiều, trái tim nàng sớm đã trở thành một mớ bòng bong, nàng quá quan tâm đến Ngu Thính.

Nàng biết Thính Thính từng có rất nhiều bạn gái cũ, biết tính cách của cô vốn dĩ thích chơi bời... Vì vậy, có phải Thính Thính căn bản chưa bao giờ thực sự để tâm đến nàng, cái gọi là "chị Linh" chỉ là một trò tiêu khiển của cô mà thôi.

Vì vậy, cô không nói cho nàng biết bất cứ điều gì, tâm tư của cô, mối quan hệ của cô, bạn bè của cô, tất cả đều là do Nhiễm Linh phải tự mình phán đoán. Bề ngoài, Ngu Thính đối xử với nàng dịu dàng gần gũi, nhưng Nhiễm Linh không thể thực sự bước vào thế giới của cô, nàng bị cô đẩy ra ngoài.

Thính Thính có coi thường nàng vì nàng là người câm không? Không nói ra nhưng trong lòng vẫn cảm thấy ghét bỏ đúng không? Thính Thính cũng thấy chán khi ở cạnh một người câm phải không?

Đây chính là mũi dao đâm sâu vào lòng Nhiễm Linh, sự tự ti nhạy cảm, sự ghét bỏ bản thân của nàng, và cũng là nguyên nhân nàng suy sụp.

Nàng càng ghét giây phút này, những lời chất chứa trong lòng nàng chỉ có thể biểu đạt qua ánh mắt, không thể thốt ra thành lời.

Nhiễm Linh nhìn Ngu Thính trước mặt qua đôi mắt đã nhòe đi vì nước mắt, hốc mắt nàng đỏ rực, bờ vai run rẩy dữ dội, thậm chí đứng không vững, phải dựa vào vai Ngu Thính mới không ngã xuống.

Ngu Thính sững sờ rất lâu, hít sâu một hơi, cố gắng giữ giọng điệu dịu dàng hơn: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì..."

Không ai có thể không đau lòng, không ai có thể thờ ơ với một Nhiễm Linh như thế này, kể cả Ngu Thính. Cô không phải sắt đá, nhìn Nhiễm Linh lặng lẽ sụp đổ, trái tim cô cũng căng lên, cô không thể tiếp tục đối xử lạnh nhạt.

Ngu Thính biết rõ Nhiễm Linh là người dịu dàng và chu đáo, chắc chắn là có chuyện gì đó khiến nàng giận cô, tuyệt đối không phải vô duyên vô cớ, nhất định là nàng đã bị tổn thương.

Nhưng Ngu Thính không phải là người đọc được suy nghĩ, cô giải thích: "Sau khi dỗ chị ngủ, khách hàng gọi tôi đến quán bar bàn công việc, tôi để điện thoại ở chế độ im lặng, nên không ngay lập tức thấy tin nhắn của chị, không phải tôi cố tình không trả lời."

"Thấy tin nhắn tôi đã gọi lại ngay, chị không tin thì lấy điện thoại ra xem, tôi gọi cho chị mấy cuộc liền, tôi lo lắng, tôi rất lo cho chị, nhưng chị lại không trả lời."

Ngu Thính vòng tay ôm lấy eo nàng, nhìn nàng thật sâu, tay vuốt tóc nàng, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt đang rơi lã chã.

"Tôi ở đây, ngay trước mặt chị. Rốt cuộc có chuyện gì khiến chị buồn đến vậy, chúng ta lên xe trước, rồi chị từ từ nói tôi nghe, có được không?"

*

Dưới ánh đèn đường, Ngu Thính ôm lấy nàng, kiên nhẫn và dịu dàng dỗ dành, Nhiễm Linh vẫn liên tục rơi nước mắt, nước mắt bị Ngu Thính lau đi hết lần này đến lần khác, trong giọng nói nhẹ nhàng của Ngu Thính, nàng cũng dần mềm mại hơn, tựa vào cổ Ngu Thính, những tiếng nức nở rời rạc.

Khi Ngu Thính nắm tay nàng, nàng đã không còn kháng cự nữa, dù say đến mức nào, Nhiễm Linh cũng nhẹ, Ngu Thính không tốn nhiều sức để đưa nàng về xe. Mở cửa ghế sau, Nhiễm Linh ngã xuống ghế, Ngu Thính cũng theo vào.

Đóng cửa xe lại là có thể tách biệt với thế giới bên ngoài, không gian trong xe lúc này chật hẹp nhưng vừa đủ, dù thế nào họ cũng không thể cách nhau quá xa.

Ngu Thính với tay lấy khăn giấy trên hộp giấy ở tay lái để lau nước mắt cho nàng, lúc này rượu đã ngấm, Nhiễm Linh đã hoàn toàn mất đi sự tỉnh táo, nằm đờ trên ghế, bất kể Ngu Thính hỏi gì, nàng cũng chỉ mơ màng nhắm mắt lắc đầu, chỉ còn ngón tay vẫn bám chặt lấy áo Ngu Thính, không muốn cô rời đi.

Say xỉn.

Biết nàng say đến mức này, có nói gì cũng không rõ, việc cấp bách là phải nhanh chóng về nhà. Ngu Thính kéo dây an toàn ra giúp nàng thắt vào, Nhiễm Linh cảm thấy bất thình lình bị trói buộc, lại vùng vẫy.

"Ngoan, đừng động, chị khó chịu à? Về nhà, dì Tống sẽ nấu cho chị chút canh giải rượu, giờ chị nhắm mắt nghỉ ngơi đi, tôi đi lái xe, sớm về đến nhà thôi."

Không muốn...

Không muốn...

Nhiễm Linh lắc đầu, đột nhiên trở nên bướng bỉnh và ương ngạnh, nàng không muốn Ngu Thính rời đi.

"Được rồi, ngoan nào." Ngu Thính gỡ tay nàng ra, mở cửa xe bước xuống. Vì động tác vội vã, tiếng đóng cửa "rầm" một tiếng lớn, có phần cộc cằn.

Điều này khiến Nhiễm Linh cảm nhận rõ ràng hơn sự rời đi của Ngu Thính, cảm giác mình bị bỏ lại. Một sự bất mãn và lo lắng mãnh liệt dâng trào, Nhiễm Linh luống cuống muốn tháo dây an toàn ra, nhưng lại không biết bấm nút ở đâu, gấp gáp phát ra những tiếng kêu hậm hực.

Xe bắt đầu khởi động, chở theo hai người phụ nữ, rời đi.

— Ngu Thính vừa lái xe đi chưa bao lâu thì đã hối hận.

Nhiễm Linh không ồn ào lâu đã im lặng, tác dụng của rượu đối với nàng vượt xa những gì Ngu Thính tưởng tượng và dự đoán.

Nhìn nành qua gương chiếu hậu, Ngu Thính phát hiện ra Nhiễm Linh có vẻ ngày càng khác thường. Mặt nàng ngày càng đỏ, da như bị thiêu đốt, trong xe rõ ràng đang bật điều hòa ở nhiệt độ dễ chịu, nhưng nàng vẫn nóng đến mức muốn cởi đồ, bồn chồn không yên.

Nàng bị dây an toàn trói buộc, mày nhíu chặt, khẩn trương nhưng bất lực, hốc mắt đỏ hoe ẩm ướt, ánh mắt phủ lớp sương mờ mịt vừa bối rồi vừa uất ức.

"Ưm..." Nàng khó chịu nhắm mắt lại, không có ai để dựa vào, nàng chỉ có thể tựa trán lên cửa sổ lạnh lẽo cứng nhắc. Dây váy của nàng không biết từ lúc nào đã trượt xuống vai, nửa bờ vai trắng ngần lộ ra, nàng đang đổ mồ hôi, làn da ửng đỏ phủ lên một lớp ánh sáng trắng mịn màng, tóc dài dính vào đó.

Nàng dùng tay nắm lấy tay nắm cửa, mím môi chịu đựng cơn choáng váng do rượu gây ra.

Nàng thật đáng thương, lúc này bị bỏ lại một mình ở ghế sau, ngay cả một người để dựa vào cũng không có.

Cảm giác này thật khó diễn tả, nàng mang lại cho Ngu Thính một cảm giác mạnh mẽ — Như thể Ngu Thính đã bỏ mặc nàng ở ghế sau, bị trói buộc, bị trừng phạt, bị đối xử lạnh lùng. Nàng khao khát mãnh liệt, nhưng lại chẳng thể có được gì.

Từ "quyến rũ" dường như sinh ra là để miêu tả nàng, nàng có khả năng thiên bẩm khiến người ta phải thương xót, đồng thời khơi dậy những ham muốn tồi tệ. Đặc biệt là lúc này, nàng vừa trông bất lực lại vừa quyến rũ, tạo nên một sự tương phản đầy mê hoặc với dáng vẻ dịu dàng kiêu kỳ thường ngày của nàng, đẹp đến nỗi khiến người ta xao xuyến.

Ngu Thính vô thức tăng tốc, vẻ điềm tĩnh ban đầu cũng dần trở nên nôn nóng. Thậm chí vài lần, Ngu Thính đã muốn tấp vào lề để nhìn nàng.

Phấn khích.

Mỗi tiếng ngâm nga vô thức của nàng giống như một lời mời gọi ngây thơ. Nàng càng ngây thơ, càng đáng thương, càng không có chỗ dựa, Ngu Thính lại càng phấn khích.

Ngu Thính biết chính cô đã khiến Nhiễm Linh trở nên như vậy, có cảm giác tội lỗi không? Có lẽ có chút ít.

Vì vậy, Ngu Thính càng thêm vội vã.

Theo thời gian, chính Ngu Thính lại như biến thành người bị bỏ lại.

Nhưng may mắn là vào ban đêm, xe cộ thưa thớt, đường thông thoáng, khi Ngu Thính bắt đầu sốt ruột, cô đã tăng tốc khá nhiều, xe nhanh chóng tiến vào khu biệt thự.

Sắp về đến nhà.

Xe đậu trong gara, Ngu Thính nhanh chóng tháo dây an toàn, vội vàng chạy ra ghế sau, mở cửa xe.

Nhiễm Linh đã mềm nhũn như nước, nằm rũ rượi trên ghế, yếu đến mức không còn chút sức lực nào. Tim Ngu Thính đập nhanh, cúi xuống tháo dây an toàn cho nàng.

"Ưm..."

Nhiễm Linh mở đôi mắt đẫm lệ, mê man vươn tay về phía Ngu Thính, chỉ cần ánh nhìn ấy thôi cũng đủ khiến Ngu Thính không kìm được mà bóp nhẹ lấy chiếc cổ trắng muốt của nàng, nâng khuôn mặt nàng lên, cúi xuống hôn nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top