C32 - Cún nhỏ
Bất tri bất giác, họ đã ngồi trong xe nửa tiếng. Nhiễm Linh rời khỏi đùi của Ngu Thính, lục túi lấy khăn giấy, không bận tâm đến vẻ ngoài của nàng trông còn lôi thôi hơn cả Ngu Thính, ôm lấy khuôn mặt của cô, cẩn thận lau cánh môi ướt át của cô.
Sau nụ hôn, cơn say của Ngu Thính trở nên rõ ràng hơn, nhưng không phải là cảm giác say thông thường khiến người ta đau đầu, khó chịu, hay mơ hồ, mà ngược lại là một sự lười biếng thong dong. Cô giống như một con cáo no nê, chìm vào ghế tựa mềm mại, ánh mắt dán chặt vào đôi môi đỏ hồng vì bị hôn của Nhiễm Linh, ý cười và khát khao trong mắt không hề che giấu, tận hưởng sự phục vụ tận tâm của chị Linh.
Nhiễm Linh bị ánh mắt chăm chú của Ngu Thính nhìn đến mất tự nhiên, nhưng Ngu Thính không có ý định giải thoát cho nàng, nàng chỉ có thể nhẫn nhịn. Sau khi lau sạch môi cho cô, Nhiễm Linh lại nhẹ nhàng vuốt lại mái tóc dài vừa bị nàng làm rối trong lúc quá đỗi xúc động, khôi phục lại vẻ chỉnh tề cho Ngu Thính, sau đó mới lau sạch vết son và những dấu ướt đọng trên đôi môi mình.
Không chỉ là ở trên môi, dấu son của Ngu Thính còn in lên cổ nàng, má nàng, và cả xương quai xanh nữa. Sau khi ăn kẹo, cô đã hôn nàng rất nhiều... Nhiễm Linh ở trước gương trang điểm một lúc lâu mới tạm thời lau sạch được.
"Có thể ra ngoài được chưa?" Sau nụ hôn, giọng nói của Ngu Thính đã nhuốm một vẻ khàn khàn lười biếng nhưng đầy thỏa mãn.
Cô hỏi như thể Nhiễm Linh vì quá đói khát mà dính lấy cô hôn rất lâu...
Dù xe mở điều hòa, nhưng đóng cửa sổ khiến không gian có phần ngột ngạt, lời trêu ghẹo của Ngu Thính quá rõ ràng khiến mặt Nhiễm Linh đỏ bừng, nàng ngượng ngùng gật đầu, rồi đưa tay mở cửa xe.
"Tôi hơi chóng mặt," Ngu Thính giơ tay về phía nàng, nhẹ nhàng nói: "Chị Linh phải dìu tôi thôi."
Dì Tống đã sớm nghe thấy tiếng xe vào nhà từ lâu, đợi sẵn trong phòng khách nhưng mãi không thấy ai vào. Dì thắc mắc không hiểu chuyện gì, muốn ra gara xem thử nhưng lại sợ nhìn thấy cảnh không nên thấy, đành ngồi lại trên ghế sofa chờ một lúc lâu.
Cuối cùng, dì thấy hai người đi vào. Nhiễm Linh đỡ Ngu Thính, cả hai đều có vẻ hơi lạ, Tiểu Ngu thì say rượu. Mặt Tiểu Linh lại đỏ bất thường. Dì Tống là người từng trải, nhìn cái là biết ngay, trong lòng khẽ thở dài, tiến lên: "Về rồi hả? Tiểu Ngu uống rượu sao? Có cần dì Tống pha cho tách trà không?"
Ngu Thính nói: "Không cần đâu, bọn cháu lên lầu trước, dì Tống nghỉ ngơi sớm đi."
Giọng Ngu Thính rất bình thường, dì Tống liếc nhìn Nhiễm Linh, thấy nàng cũng gật đầu, mới nói: "Ừ được, hai đứa ngủ sớm nhé."
Ngu Thính mỉm cười.
Mấy ngày không về, bố trí trong phòng ngủ vẫn y nguyên như trước khi rời đi, sạch sẽ, ấm áp, hương hoa thoang thoảng, khiến người ta có cảm giác an toàn.
Đóng cửa phòng, Nhiễm Linh quay đầu nhìn cô.
"Sao vậy?" Ngu Thính hỏi.
Giọng điệu chậm rãi của Ngu Thính khiến Nhiễm Linh nhớ lại khoảnh khắc trong xe...
"Vẫn chưa đủ sao?"
"Hết kẹo rồi, còn muốn chơi tiếp à?"
"......"
Mặt Nhiễm Linh lại đỏ bừng, không muốn để Ngu Thính nghĩ nàng quá thèm khát, nàng kéo cô ngồi xuống sofa, nhắn tin cho cô: [Thính Thính nghỉ ngơi một lát, để chị lấy nước cho em, rồi chuẩn bị quần áo để em thay]
Ngu Thính cười nhẹ, rất lịch sự: "Được, cảm ơn chị."
Một cốc nước ấm được mang đến trước mặt, Ngu Thính uống xong rồi đứng dậy đi tắm. Rõ ràng cô không say, rất tỉnh táo, khi hết hứng thú rồi thì bước chân cũng rất vững vàng. Nhiễm Linh vẫn lo lắng cô sẽ trượt ngã trong phòng tắm nên luôn chú ý đến âm thanh bên trong.
Qua lớp kính mờ, bóng dáng cô lộ ra mờ ảo, đôi vai rộng, eo thon, mái tóc dài như thác đổ, mang trong mình sức sống hoang dã. Cô giơ tay lên rồi lại hạ xuống, búi tóc lên, ngẩng đầu dưới vòi nước... Rõ ràng là trong căn phòng ngủ yên tĩnh, nhưng Nhiễm Linh lại cảm thấy như mình đang ở bên bờ biển, lòng dạ rộn ràng và cảm giác khác lạ cứ dâng trào không dứt, như bị từng đợt sóng đưa lên cao. Trái tim yếu đuối của nàng luôn quá tải vì Ngu Thính.
Ngu Thính tắm rất nhanh, quấn một chiếc áo choàng bước ra, vải mềm mại rũ xuống trên cơ thể cô, làm nổi bật vóc dáng tuyệt đẹp của cô. Có lẽ vì quá mệt, cô không gội đầu, mái tóc dài được búi cao, vừa đi vừa tháo dây buộc tóc ra, mái tóc dài đen dày như rong biển rơi xuống, tô điểm thêm cho khuôn mặt mộc trắng mịn và cân đối của cô.
Vẻ mặt Ngu Thính thư thái, liếc nhìn Nhiễm Linh, nói: "Đến lượt chị rồi."
— Đến lượt chị rồi.
Nhiễm Linh không biết câu này của cô có mang hàm ý nào không, chỉ là suy nghĩ của nàng có phần bay bổng. Bước vào phòng tắm, nơi này vẫn còn vương lại dấu vết còn sót lại của Ngu Thính. Mùi sữa tắm đậm đà, cùng với những vệt nước trên sàn chưa khô hết.
Nhìn chằm chằm vào những vệt nước đó, sáng loáng, có chút phản chiếu ánh sáng. Khiến nàng liên tưởng đến chiếc điện thoại trong góc ghế của Ngu Thính khi họ hôn nhau, những tin nhắn liên tục bật lên, Ngu Thính siết chặt eo nàng, hôn sâu và dày vò, để mặc cho màn hình sáng lên rồi chợt tắt, chói mắt, mang lại sự thỏa mãn.
Nhiễm Linh nhắm mắt lại.
Trong phòng ngủ im ắng, không có tiếng phim hay nhạc đang phát. Nhiễm Linh mặc váy ngủ bước ra từ phòng tắm, phát hiện Ngu Thính đã nằm nghiêng ngủ trên giường rồi.
Có lẽ vì quá mệt, vừa làm xong là bay về Vân Thành, vừa hạ cánh đã theo Nhiễm Linh về nhà tổ chúc thọ bà nội, tất bật cả ngày đến tận bây giờ.
Nhiễm Linh bước đi nhẹ nhàng, nàng ngồi xuống mép giường thật khẽ, nệm hơi lún xuống.
Nhiễm Linh cúi đầu nhìn Ngu Thính, chiếc cổ thiên nga xinh đẹp vẽ nên một đường cong hoàn mỹ, hàng mi dài như cánh quạt rủ xuống.
Nàng khẽ nâng đầu ngón tay, nhẹ nhàng vén một lọn tóc dài che khuôn mặt cô sang bên. Nhìn khuôn mặt ngủ yên bình, không chút phòng bị của Thính Thính, lòng nàng dâng lên một chút đau xót cùng với một cảm giác mãn nguyện khó diễn tả.
Thính Thính thật vất vả.
Tay chống lên chiếc giường mềm mại, Nhiễm Linh cúi xuống, hôn một cái lên má của Ngu Thính, vẫn chưa đủ, lại chuyển sang môi, mút nhẹ ở khóe môi, khẽ hôn lên... Vì thương cô đã vất vả, Nhiễm Linh kiềm chế, không muốn làm phiền quá nhiều, chỉ hôn thật nhẹ.
Sau khi thắp tinh dầu thơm giúp an thần và dễ ngủ, tắt đèn lớn, Nhiễm Linh lên giường, đắp chăn cho Ngu Thính, chỉ để lại một chiếc đèn ngủ nhỏ, đủ để nàng nhìn thấy rõ dáng hình của Ngu Thính trong bóng tối.
Không biết từ khi nào, bầu trời đục ngầu bên ngoài bỗng nhiên đổ mưa, tiếng mưa rả rích, làm cho Nhiễm Linh nằm trong chăn cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Có lẽ vì đã bận rộn nhiều ngày cộng thêm uống rượu, Ngu Thính chìm vào giấc ngủ rất sâu, tiếng mưa bên ngoài cũng không làm cô tỉnh giấc. Nhiễm Linh ôm cô trong vòng tay, nhẹ nhàng vuốt ve gáy cô, đôi môi khẽ chạm vào trán cô, chầm chậm, nàng hồi tưởng lại một ký ức quý giá của tuổi thơ.
Sau sự kiện chia sẻ kem, Ngu Thính học mẫu giáo trong khi Nhiễm Linh học tiểu học dần trở nên quen thuộc hơn. Chính xác hơn là Ngu Thính đã nhớ Nhiễm Linh, người luôn âm thầm quan tâm đến cô.
Trong những năm tháng xa xưa đó, sự tồn tại của Nhiễm Linh giống như đã bị phong ấn bởi giọng nói của nàng. Nàng mất mẹ, mất giọng nói, dường như cũng mất đi cả ba mình.
Nàng thường lủi thủi một mình, dù có người bên cạnh, nàng vẫn chìm trong thế giới im lặng của mình. Nàng biết rằng những người đó thực sự không chân thành, không yêu nàng hay cần đến nàng. Chính sự xuất hiện của Ngu Thính đã phá vỡ sự im lặng chết chóc ấy.
Ngu Thính đã chia sẻ kem với nàng, làm quen với nàng, nhớ nàng. Không biết từ đâu, cô đã nghe ngóng được tên nàng, và khi vô tình gặp lại trên đường, cô hớn hở gọi: "Nhiễm Linh!!"
Người lớn bảo: "Chị lớn hơn con ba tuổi đấy, con phải lễ phép gọi là chị Linh chứ."
"Chị còn nhớ em không? Em tên là Yu Ting/Ngu Thính."
Ngu Thính từng nét từng nét viết tên mình lên giấy, nói với nàng rằng cô tên là Ngu Thính. Không phải 'ngư' trong cá mập, mà là 'Ngu' trong 'Bá Vương biệt cơ', Ngu Cơ của Hạng Vũ. 'Thính', là thính trong 'nghe'.
Khoảnh khắc ấy, Nhiễm Linh cảm thấy tên hai người rất hợp nhau, ghép lại là Linh Thính (lắng nghe). Nhưng rồi nàng lại cảm thấy tiếc nuối, cô tên là Thính Thính, vậy mà nàng lại không thể phát ra âm thanh nào.
Tình bạn của trẻ con rất đơn giản, không có lợi ích, không có toan tính. Ngu Thính chủ động bắt chuyện với nàng, chia sẻ mọi thứ với nàng, nắm tay nàng... mọi thứ diễn ra thật tự nhiên. Ngu Thính không thấy nàng không thể nói chuyện là nhàm chán, ngược lại rất thích ở bên nàng chơi, thậm chí vì muốn ở bên nàng mà từ chối lời rủ chơi chung của những đứa trẻ khác, chỉ cùng nàng im lặng đọc sách.
Sau đó, Ngu Thính tốt nghiệp mẫu giáo, vào học lớp một tại trường tiểu học quốc tế nơi Nhiễm Linh đang học, lúc đó Nhiễm Linh đã học lớp bốn, còn Nhiễm Tuyết vẫn đang học mẫu giáo, chưa tham gia vào thế giới của hai người họ.
Nhiễm Linh vẫn nhớ, Thính Thính đã hạnh phúc biết bao khi biết mình sắp học cùng trường với chị Linh, nắm lấy tay nàng nhảy tung tăng. Nhiễm Linh bị lây sự phấn khích ấy, cũng cảm thấy rất vui.
Từ nhỏ Ngu Thính đã có tính cách ương bướng, có rất nhiều bạn bè, như một vị vua trong lớp. Thực ra, Nhiễm Linh cũng không hiểu vì sao mình lại trở nên đặc biệt trong lòng Ngu Thính, có lẽ vì Ngu Thính thường xuyên khen ngợi nàng "Chị xinh quá", hoặc có lẽ vì Nhiễm Linh quá dịu dàng và chiều chuộng cô, khiến cô nhận ra rằng, bất kể có chuyện gì xảy ra, cô đều có thể tìm đến chị Linh để được an ủi.
Mặc dù Nhiễm Linh không nói được, nhưng người chị câm này lại biết cách xoa dịu nỗi đau của Ngu Thính mỗi khi cô táy máy tay chân rồi xấu hổ vì bị ngã, hay bị chế giễu vì hát lạc giọng. Dù có buồn bã đến đâu, chị Linh đều có thể dỗ dành cô. Cô đã hình thành một sự lệ thuộc tự nhiên.
Ngu Thính không biết ngôn ngữ ký hiệu, để tiện giao tiếp, Nhiễm Linh đã tặng cho cô ấy một chiếc bảng nhỏ đeo cổ, có thể viết chữ rồi xóa đi bất cứ lúc nào. Mỗi khi nàng muốn nói gì, nàng sẽ viết lên bảng cho Ngu Thính xem. Khi đó, Ngu Thính còn nhỏ, nhiều chữ không biết đọc, nên Nhiễm Linh viết phiên âm, dạy cho cô biết nhiều chữ Hán trước cả những người khác, dần dần, Ngu Thính cũng hiểu được một số ký hiệu tay đơn giản.
Lớp một học ở tầng một, còn lớp bốn ở tầng bốn, thời gian Ngu Thính dính lấy nàng nhiều nhất là lúc tiết học vừa kết thúc, cô lại leo lên tìm nàng. Bàn của Nhiễm Linh thường ở cuối lớp học, từ xa đã nghe thấy bạn cùng lớp gọi, "Nhiễm Linh, em gái cậu lại tìm cậu kìa!"
— Em gái cậu lại tìm cậu kìa.
Em gái của nàng chưa bao giờ là Nhiễm Tuyết.
Mùa hè nóng nực, Ngu Thính thở hổn hển leo lên cầu thang, Nhiễm Linh từ xa nhìn thấy cô đeo chiếc bảng đen nhỏ, mồ hôi đầm đìa, chạy về phía mình, cảm thấy cô giống hệt chú cún nhỏ mà nàng nuôi.
Nàng dùng khăn giấy cẩn thận lau mồ hôi cho chú cún nhỏ, vừa lau vừa nghe cô lẩm bẩm.
Nhiễm Linh thích cảm giác đó, có lẽ lúc đó nàng chưa nhận ra, chưa có khái niệm gì. Chỉ là nàng bị cuốn hút bởi cảm giác được Ngu Thính cần đến, một sự thỏa mãn u tối nảy sinh trong lòng. Nàng say mê cảm giác khi Ngu Thính từ chối người khác vì nàng, nàng không thích nhìn thấy Ngu Thính thân thiết với người khác, khi đó tâm trạng nàng sẽ trở nên nặng nề.
Nhưng cô bé Ngu Thính thì không thể kiểm soát được. Cô không biết đến những cảm xúc phức tạp và nhạy cảm trong lòng Nhiễm Linh. Môi trường cô lớn lên đã tạo cho cô một tính cách cởi mở và tự do. Cô chỉ làm những gì khiến mình vui vẻ. Thật ra, cô rất dễ bị thu hút, rất đa tình. Cô thích ai, chú ý đến ai thì sẽ tìm đến người đó chơi, bỏ quên Nhiễm Linh là chuyện thường xuyên xảy ra.
Nhưng Nhiễm Linh không giận, nàng đã sớm biết mình trưởng thành hơn so với những đứa trẻ cùng tuổi, biết rằng tức giận không thể giải quyết vấn đề, đặc biệt là với một đứa trẻ như Ngu Thính. Vì vậy, nàng luôn dịu dàng, lặng lẽ chờ đợi Ngu Thính quay lại tìm mình, mở rộng vòng tay đón lấy cô, từ từ dẫn dắt, dạy cho cô biết rằng, chỉ khi ở bên chị Linh mới là tốt nhất.
...
Mưa từ nửa đêm, kéo dài đến tận sáng vẫn chưa ngừng, cả căn phòng đầy hơi ẩm, Ngu Thính nằm trong vòng tay của Nhiễm Linh, cùng nàng ngủ rất say.
Người phụ nữ lười biếng ngủ cho đến khi tự nhiên tỉnh giấc, trong khi cô vẫn còn nhắm mắt ngủ say.
Đây là lần đầu tiên, Ngu Thính thức dậy muộn hơn Nhiễm Linh.
Là do tác dụng của rượu, hay của hương thơm? Hay là vì bờ ngực mềm mại của Nhiễm Linh quá thoải mái, khiến cô buông bỏ hết mọi sự phòng vệ và tâm tư.
Ngoài cửa sổ, mưa rả rích không dứt, Nhiễm Linh cũng không xuống giường, tựa vào đầu giường đọc sách, Ngu Thính nghiêng người, trán vừa chạm vào bên ngoài đùi nàng, nơi da thịt tiếp xúc đang nóng lên, như có một ngọn lửa đang cháy.
Thật kỳ lạ, cảm giác khác lạ ấy lại khiến Nhiễm Linh vô cùng thoải mái.
***
Lời tác giả:
Chị Linh hay chị Lâm, phương pháp của ai tốt hơn
Editor: Chị Lâm ở đây là Lâm Giản trong "Bạch Nguyệt Quang nàng hối tiếc không kịp". Mình chưa đọc, nhưng ai muốn xem thử có thể coi bản QT bên bạn Hynghien và kịch truyền thanh trên Youtube.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top