Chương 07: Yêu sớm


Tiếng chuông đinh tai nhức óc vang lên, Tống Trừng bất thình lình tung chăn bật dậy, lồng ngực không ngừng phập phồng.

Chu Doanh cũng đồng dạng ngồi dậy theo, thấy được sắc mặt của cô, ngáp một cái: "Cậu gặp ác mộng hả?"

Thật sự là không khác gì cơn ác mộng.

Tống Trừng vẫn còn sợ hãi, vừa rồi cô còn tưởng rằng việc quay về năm cấp 3 chỉ là một giấc mơ của cô mà thôi.

Tống Trừng ngồi trên giường nhìn xung quanh căn phòng, Chu Doanh đang trèo thang xuống, Lý Tuyết San bất động, rõ ràng không muốn rời giường, Lữ Vi thì lề mề thay quần áo.

Bầu trời bên ngoài cửa sổ ban công vẫn còn tối đen, sương đêm dày dặc, cái hơi lạnh lúc hừng đông như muốn lẻn vào qua ô cửa kính. Chu Doanh bật đèn, căn phòng thoáng chốc sáng lên, báo hiệu một ngày mới bắt đầu.

Lại là một buổi sáng rất đỗi bình thường trong khuôn viên trường cấp 3.

Tuy vẫn chưa hiểu bài, nhưng khi kiến thức cứ tuôn vào đầu ào ào như thác nước, cô rốt cuộc cũng đọng được một ít nhỏ nhoi.

Cho dù hiểu hay không hiểu, Tống Trừng đều ghi chép rất cẩn thận. Cô ghi lại y chang từng chữ trên bảng, những cái mà thầy cô nói cô cũng sàn lọc ý chính để ghi.

Một tiết học trôi qua, nhìn những dòng ghi chép đầy ắp, trong lòng Tống Trừng tràn ngập cảm giác thành tựu.

Sau hai tiết Toán, Tống Trừng cùng mọi người rời khỏi lớp, chuẩn bị rèn luyện thể chất.

Việc rèn luyện thể chất ở trường cấp 3 yêu cầu chạy bộ một vòng quanh trường, Tống Trừng đứng ở cuối hàng nữ như cũ, sau lưng là hàng nam.

Nửa buổi sáng bị nhốt bên trong phòng học, không khí bên ngoài thấm đậm mùi vị của tự do.

Cô hít thở không khí trong lành nhìn về đằng trước, Ôn Hướng Nghi cách cô hai hàng. Đứng ở đây có thể thấy được bóng dáng nàng gần kề hơn so với ở trong lớp.

Cả đội hình bắt đầu chạy, tốc độ chậm chạp này quá dễ với Tống Trừng, cũng tựa như đi bộ.

Cô duy trì vận tốc chậm như rùa để có thể chú ý xung quanh.

Mặt trời sáng nay đã ló dạng, không lạnh lắm, Ôn Hướng Nghi cởi bỏ áo khoác đồng phục, chiếc áo nâu tung bay trong gió, khiến Tống Trừng nghĩ đến latte. Cô hơi muốn uống latte.

Còn có, Ôn Hướng Nghi rất chuyên tâm chạy bộ, một mạch nhìn về phía trước không quay đầu.

Tần Lệ bên cạnh nàng thì không được như thế, vừa chạy vừa ngoái đầu tám chuyện.

Đám con trai đằng sau cũng y chang, xì xầm cái gì mà "Lâm Hàng", "Nó lại muốn tới hàng của lớp mình nữa" ——

Tống Trừng bất chợt dừng chân, quay phắt lại.

"Lâm Hàng?"

Đám Trần Tử Hào bị Tống Trừng doạ cho nhảy dựng lên, chủ yếu không ngờ rằng Tống Trừng sẽ nói chuyện phiếm với bọn họ.

Nói không ngoa, năm lớp 10 có một dũng sĩ đã thổ lộ tình cảm với Tống Trừng, nhưng rồi Tống Trừng lướt qua đối phương như một người dưng trên đường, chỉ thiếu mỗi câu "xin nhường đường" nữa thôi, khiến người anh em kia bị đám con trai cười nhạo suốt cả học kỳ ấy.

Trần Tử Hào: "Phải, dạo này tên đó thường hay lủi vô lớp tụi mình."

Tạ Nhật Tân kế bên hùa theo mách lẻo: "Giáo viên thấy thành tích nó tốt nên cũng coi như không thấy luôn."

Tống Trừng tầm mắt sắc bén rà soát phía sau: "Là tên nào?"

Tên cao to khỏe khoắn Trần Tử Hào chỉ từ xa: "Cái đứa bận đồng phục có cổ sơ mi xanh phía trong, quần đen, rời hàng chạy lên phía trước đó đó."

Mặc dù không biết nguyên nhân, nhưng thấy Tống Trừng thể hiện không ưa Lâm Hàng ra mặt, đám con trai liền không khỏi phấn khích.

Lâm Hàng đẹp trai học giỏi, lại được đám con gái yêu thích, bấy nhiêu đó cũng đủ để bọn họ ghen tị không thôi, thế mà giờ còn muốn tiếp cận Ôn Hướng Nghi - đoá cao lĩnh chi hoa của lớp bọn họ?

Bọn họ biết rõ ý đồ của Lâm Hàng, cực kỳ chán ghét cậu ta.

Ngại gì mà không hóng chuyện, cả đám háo hức chờ đợi, chớp mắt thấy Tống Trừng rất nhanh khoá chặt thân ảnh của Lâm Hàng.

Lâm Hàng kề sát rìa hàng đang chạy, không ngừng từ đuôi hàng chen lên phía trước, mắt thấy sắp chạm được tới cuối hàng nữ sinh, cách Ôn Hương Nghi càng lúc càng gần.

Cậu ta liền trở nên phấn khởi, liếc nhìn bóng lưng của Ôn Hướng Nghi, chính là vào lúc này, tầm mắt của cậu ta bị nữ sinh ngay cuối hàng chặn lại.

Lâm Hàng vừa nhìn đã nhận ra khuôn mặt đó, Tống Trừng?

Cậu ta và Tống Trừng đâu có quen biết nhau.

Tống Trừng tuyệt đối là từ trái nghĩa của lực tương tác, nếu không thì làm gì có nhiều nam sinh không dám tỏ tình với cô như thế, bị giam giữ trong ánh mắt của cô là một việc căng thẳng đến chừng nào.

Hai bên càng sáp lại gần, Lâm Hàng theo bản năng mỉm cười với đối phương, biểu hiện sự thân thiện.

Trần Tử Hào căng thẳng theo dõi diễn biến: "Kìa kìa nó lên tới rồi kìa!"

Mọi người lập tức nhìn về phía Tống Trừng, không biết Tống Trừng sẽ nói gì với Lâm Hàng ta...

"Cô ơi."

Tống Trừng giơ cao cánh tay, hô lớn với cô giám thị bên kia: "Lâm Hàng lớp 11/6 chạy vô trong hàng lớp tụi em ạ."

Đám con trai lớp 11/5: "???"

Bước chân Lâm Hàng đột ngột xiêu vẹo.

Cô giám thị nghe thấy động tĩnh, rất nhanh bước tới.

Tống Trừng nghiêm túc: "Cô Lưu, bạn ấy như thế là không đúng ạ, làm ảnh hưởng đến nề nếp chạy bộ."

Cô Lưu mặt mày cứng nhắc nhìn cô, lại nhìn sang Lâm Hàng, giọng nói mang theo uy lực nặng nề: "Về lớp 11/6 đi, còn lần sau nữa là viết kiểm điểm."

Cô Lưu bình thường nổi tiếng nghiêm khắc, Lâm Hàng một giây cũng không chần chừ, quay đầu chạy mất dép.

Những người khác không ai dám nói câu nào, mọi người đè nén thấp thỏm, đợi lúc chạy qua khu vực cô Lưu giám sát, tới địa bàn của giáo viên Âm nhạc, Tạ Nhật Tân mới kêu lên: "Tống Trừng, cậu cư nhiên đi mách giáo viên!"

Mặc dù kết cục này khiến bọn họ rất hả hê, nhưng mách giáo viên thì có hèn quá không nhỉ!

Động tĩnh vừa rồi không giấu được những người xung quanh, đám người Tần Lệ cũng đã chú ý tới.

Tần Lệ thì thầm: "Tống Trừng và Lâm Hàng có xích mích gì hả? Nào giờ chưa nghe qua luôn á."

Hà Niệm Dao thường ngày thích nhất là hóng drama, nhưng lúc này cũng khó hiểu: " Trước đây cậu ấy ngoài huấn luyện ra thì còn biết tới cái gì khác nữa đâu."

Tống Trừng sao có thể dùng tới thủ đoạn như thế, chỉ vì xích mích với Lâm Hàng?

Gió thổi đung đưa những chiếc lá trên đầu, rơi xuống các vệt sáng li ti.

Đội hình chạy về phía trước với tốc độ đều đặn, không biết bao nhiêu người dỏng tai lên nghe Tống Trừng dửng dưng nói:

"Lớp 11/5 có người yêu sớm sẽ phá hỏng môi trường học tập của tôi."

"Ha ? ? ?"

Giữa đám người ngỡ ngàng ngơ ngác, lời này theo gió truyền đến bên tai Ôn Hướng Nghi.

Ôn Hướng Nghi nhịn không được bật cười.


***

Tác giả có lời muốn nói:

Nghiêm cấm Ôn Hướng Nghi yêu sớm

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top