Chương 11


Về lại chỗ Đoàn Ninh Gia, Hướng Nam Cẩm lại bắt đầu trở lại cuộc sống hạnh phúc của mèo nhỏ. Vì để tránh việc Hướng Nam Cẩm không thích ứng, Đoàn Ninh Gia thậm chí còn không đổi bốn người giúp việc trước kia của Hướng Nam Cẩm, đặc biệt thuê lại những người đó, phụ trách chăm sóc Hướng Nam Cẩm, chất lượng cuộc sống từ chỗ vách núi rơi xuống lại bắt đầu nâng cao trở lại.

Buổi chiều, Hướng Nam Cẩm đã ngủ một giấc chiều, bước xuống từ chiếc ghế lười mềm mại của mình, bốn chiếc chân ngắn nhỏ giao lắc, tìm Đoàn Ninh Gia ở trong phòng. Người này hôm trước sau khi rời đi đã không trở về, tối hôm qua cũng không thấy người.

Hướng Nam Cẩm những ngày này nghĩ ngợi không ít về thân phận của Đoàn Ninh Gia, cô cảm thấy người này có lẽ là "xuất thân từ giang hồ" theo những gì bản thân cô lý giải được. Cô thấy qua Đoàn Ninh Gia dùng súng giết người, động tác thuần thục lại dứt khoát, cũng trong lúc Đoàn Ninh Gia gọi điện thoại nghe thấy cô và Khê Viêm nói làm thế nào để xử lý căn nhà và thi thể kia.

Chỉ có điều ngoại hình và dáng vẻ của Đoàn Ninh Gia cho người ta cảm giác khác biệt rất lớn, khiến người ta lúc thấy cô, căn bản sẽ không khiến người ta nghĩ về phương diện như trên.

"Đoàn Ninh Gia đi đâu rồi, vẫn chưa về sao?" Hướng Nam Cẩm dùng bốn chân ngắn nhỏ nhảy nhót xuống lầu dưới, đi một vòng cũng không thấy Đoàn Ninh Gia, chỉ thấy bốn người giúp việc đang ở lầu dưới. Cô meo meo hai tiếng, người giúp việc lập tức đi đến, ngồi xổm trước mặt cô.

"sao rồi? có phải đói rồi?" những người giúp việc tuổi tác đều không lớn, có lẻ vẫn chưa đến 30, đều rất thích Hướng Nam Cẩm bé mèo con này. Nhóc con không ồn không quấy, không có đam mê phá hoại, còn đặc biệt lanh lợi. Mèo sữa nhỏ xinh đẹp như này, sợ là ai cũng sẽ thích.

"tôi có hỏi các người cũng không hiểu" Hướng Nam Cẩm biết người và mèo có sự khác biệt, bản thân bây giờ chỉ có thể kêu meo meo, cũng không cách nào biết được điều gì từ miệng của người giúp việc. Cô dứt khoát ở phòng khách lầu dưới, dùng đệm thịt nhỏ ấn vào điều khiển trên sofa, mở TV buồn chán mà xem tin tức showbiz.

Những người giúp việc đối với chuyện mèo tự biết mở TV xem TV loại hành vi này đã từ lâu không còn thấy quái lạ rồi, nhiệm vụ hàng đầu của bọn họ chính là trong lúc chủ nhân không có ở nhà chăm sóc mèo nhỏ, đa số thời gian còn lại đều rãnh rỗi.

Hướng Nam Cẩm nhàm chán xem phim truyền hình ở thế giới này, mặc dù thời đại thay đổi rồi, thậm chí cả người cũng biến thành 6 chủng, nhưng thần thượng của thế giới này vẫn là giống như niên đại đó của cô, mang một mùi vị Mary Sue người phụ nữ ngọt ngào ngây thơ

*Mary Sue: dùng để chỉ một nhân vật chính hư cấu trong fanfic không tồn tại trong cốt truyện có thật. Thường "hoàn hảo" hơn và khác xa với cốt truyện thực tế.

Đang xem nữ Alpha trong phim rất bá đạo mà ấn Omega tiểu bạch hoa trên tường, Hướng Nam Cẩm chu chu miêng, vài sợi râu giật giật, lập tức ấn chuyển kênh.

Buổi chiều ánh mặt trời rất chói chang, gần 5h chiều mới dần dần có dấu hiệu chuyển sang tối dần, Đoàn Ninh Gia cũng sẽ trong thời gian này từ bên ngoài về lại. Trên người cô mang theo một chút mùi hương phức tạp, có lẽ là ở bên ngoài quá lâu, bị dính không ít pheromone của Alpha và Omega.

Đoàn Ninh Gia rõ ràng cũng rất chán ghét những mùi này, cô cởi y phục vứt trong thùng rác, chỉ mặt một chiếc áo ba lỗ ở bên trong. Vết thương bên cánh tay trái của cô đã khỏe lại rồi, kỹ thuật y học của thế giới này tiên tiến hơn rất nhiều so với thế giới kia của Hướng Nam Cẩm, giống như vết thương trên vai của Đoàn Ninh Gia, chỉ để lại vết sẹo rất nhạt, không xem là gì ghê gớm.

"sao lại ngồi ở đây rồi?" Đoàn Ninh Gia nhìn thấy Hướng Nam Cẩm đang úm trên sofa ở phòng khách, mày hơi cau. Nghe thấy cô hỏi như vậy, Hướng Nam Cẩm có chút không tự nhiên mà nhích nhích chiếc mông nhỏ. Cô không muốn thừa nhận, bản thân là cố tình ở đây đợi Đoàn Ninh Gia.

"chiều nay bé thức dậy thì đã ở đây rồi, có thể là đang đợi người đấy" một trong những người giúp việc hoàn toàn không hiểu được tâm ý của Hướng Mao Mao, trực tiếp nói ra chân tướng mà mèo nhỏ này đang cố gắng giấu đi. Hướng Nam Cẩm tức bốc khói mà lạnh lùng hừm một tiếng, quay đầu không nhìn Đoàn Ninh Gia, duy trì sự bướng bỉnh cuối cùng của cô.

"hóa ra là đang đợi chị à" Đoàn Ninh Gia nhẹ giọng nói, mặc dù trên mặt vẫn là dáng vẻ lạnh nhạt giống như trước, nhưng sự đắc ý trong ngữ điệu lại rất rõ ràng. Cô bế lấy Hướng Mao Mao lên trên lầu, Hướng Nam Cẩm đang nằm trong lòng cô, chân rũ bên cạnh tay cô.

"Đoàn Ninh Gia, không phải là cô lại đi ra ngoài làm chuyện gì xấu nữa chứ? Tôi không muốn bị tập kích nữa đâu nhé" Hướng Nam Cẩm nhớ lại chuyện của một tháng trước trong lòng vẫn còn sợ, suy cho cùng đó là lần đầu thực sự nghe thấy tiếng súng, nhìn thấy người chết, mặc dù nói không để lại ám ảnh gì, nhưng không ai muốn sẽ tiếp tục trải qua chuyện đó lần thứ hai.

Đoàn Ninh Gia nghe không hiểu Hướng Nam Cẩm hỏi cái gì, chỉ mang cô lên phòng thay đồ ở lầu hai, sau đó đặt cô ở một bên. Hướng Nam Cẩm là lần đầu đến chỗ này, cô hiếu kỳ nhìn trang trí và thiết kế ở chỗ này, ngoài cửa có khóa vân tay, đương nhiên, phòng thay đồ này là chỉ có chính Đoàn Ninh Gia mới có thể vào được.

Bên trong đặt giày dép, còn có một vài quần áo bó sát cơ thể và áo chống đạn rất đặc biệt. Ngoài ra, cũng có quần áo bình thường. Tuy nhiên, trong phòng thay đồ dễ thấy nhất, lại là các khẩu súng và thiết bị treo khắp tường.

Những chiếc súng đó treo trên tường, còn có những linh kiện nhỏ phức tạp lắp vào trong hộp tinh tế. Hướng Nam Cẩm nhìn mà say mê, hoàn toàn không chú ý đến, Đoàn Ninh Gia ở phía sau lưng cô cũng đang nhìn cô.

"những chiếc súng này đều là đã qua tay chị sửa sang lại, chỗ này bình thường không cần vào, sẽ nguy hiểm" giọng Đoàn Ninh Gia thuộc kiểu nhẹ nhàng trong trẻo, giống như cảm giác mà cô mang đến cho người ta, lạnh lẽo xa cách đơn bạc. Hình như giọng của cô đều mang theo mấy viên đá vụn, mở miệng chính là âm giọng thanh sáng như vậy.

Nghe cô nói như vậy, Hướng Nam Cẩm thu về chân nhỏ đang muốn sờ vào súng của mình, quay lại mà nhìn Đoàn Ninh Gia. Người này cởi mất chiếc áo ba lỗ, lại khom lưng cởi chiếc quần dài trên người, đang trần trụi chân giẫm lên tấm thảm lót sàn. Người này da dẻ rất trắng, là kiểu trắng hơn một tông so với trắng bạch, thậm chí màu trắng còn có chút không giống với người thường.

Vóc người cô cao ráo, thân hình càng gầy mảnh mai hơn, nhưng cái gầy của Đoàn Ninh Gia, tuyệt đối không phải là kiểu ốm khô khan không có lực, nếu không cô cũng không thể trực tiếp đá văng mấy tên nam nhân cao to hơn cô.

Thân thể của Đoàn Ninh Gia có đường cong mềm mại vốn có của Omega, khung xương cô nhỏ, vai hẹp, cánh tay thon dài, đường cổ tay đi qua đũng quần. Dưới da thịt là những đường cơ tay xinh đẹp, cơ không quá dữ dội, căng chùng có chừng mực, rất là đẹp mắt.

Phần bụng của cô bằng phẳng, cũng có rất nhiều nữ nhân muốn có được cơ bụng, chỉ là trên phần da bụng trắng nõn, lại được bao phủ những vết xẹo phức tạp đan chéo nhau. Có một vài là vết thương dài do dao gây ra, còn có vết thương hình tròn do súng, những vết tích này trên lưng của cô cũng không ít.

Những vết sẹo phức tạp đan chéo nhau để lại trên cơ thể đó, giống như một mảnh ngọc vốn dĩ bóng loáng lại có rất nhiều vết sẹo không hoàn hảo. Thực vậy, những vết sẹo này xuất hiện trên người Omega mềm yếu là không phù hợp. Nhưng Hướng Nam Cẩm nhìn vào, lại có chút không cảm thấy xấu xí gì cả.

Đây là một loại cảm giác tương phản hơi kỳ diệu, tràn đầy trên người Đoàn Ninh Gia. Rõ ràng nhìn vào là người bạc bẽo lạnh lùng, lại sẽ vì bảo vệ mình mà bản thân chịu thương tích. Rõ ràng là quan tâm đến mình như vậy, đến bây giờ vẫn chưa đặt cho mình một cái tên.

Đoàn Ninh Gia là Omega, gương mặt và thân thể cô có đầy đủ sự xinh đẹp, ngũ quan thậm chí là mềm mại vũ mị, những thân thể bên trong nội y của cô, lại giấu đi những vết sẹo người thường khó mà tưởng tượng được. Thời khắc này, sự hiếu kỳ của Hướng Nam Cẩm đối với Đoàn Ninh Gia càng mãnh liệt hơn. Cô biết, phát sinh sự hiếu kỳ với một người, chính là bắt đầu của sự yêu thích, nhưng bản thân, là mèo nhỏ....

"Đoàn Ninh Gia, cô dẫn tôi đến chỗ này làm gì? Là để xem cô thay đồ sao?" Hướng Nam Cẩm nhớ đến bản thân mình là mèo, có chút không vui. Cô ngồi trên chiếc bàn bên cạnh, nhìn bóng lưng của Đoàn Ninh Gia, ánh mắt đang quét qua đôi chân dài của cô, không nhịn được mà lè chiếc lưỡi màu hồng của mình liếm liếm chiếc mũi.

Đoàn Ninh Gia không trả lời tiếng kêu meo meo của Hướng Nam Cẩm, lại giơ tay lên, cởi đi nội y trên người. Cùng với dây buộc bung ra, chỗ tư mật của nữ nhân tròn trịa xinh đẹp theo đó mà nhảy ra bên ngoài. Đoàn Ninh Gia rất ít khi mặc quần áo hở hang, Hướng Nam Cẩm cũng không có cơ hội nhìn chỗ đó. Cho đến thời điểm hiện tại, Hướng Nam Cẩm mới phát hiện, đối phương còn rất gì và này nọ đó mà.

Đoàn Ninh Gia là một người rất giỏi che giấu, che giấu cảm xúc, cũng giấu đi vóc dáng xinh đẹp của mình. Trước đó từng nói, cô không phải là dạng ốm khô khan, trên người chỗ nên có da thịt, thực ra một chút cũng không thiếu.

Đó là hai cục đỉnh núi tuyết căng mềm hình tròn, hình dáng tròn trịa đầy đặn, rất cong (vểnh) cũng rất cao, độ lớn nhỏ mặc dù không có được đại ngộ cỡ như Hướng Nam Cẩm, nhưng cũng miễn cưỡng mới có thể dùng một tay mà ôm được.

Chỗ đó rất trắng, trắng đến nỗi có thể nhìn thấy kinh mạch xanh xám ở dưới. Đầu mút ở trên mảng da thịt trắng nõn, là hai hạt ngọc trai đỏ vừa tròn lại còn tươi đẹp. Bọn chúng rất bắt mắt, như mai đỏ trong tuyết trắng, cũng giống như hai hạt thạch lưu thịt rơi trên giấy trắng. Tươi non xinh xắn, cẩn trọng ngây ngô mà thu nhặt được.

Hướng Nam Cẩm ngốc nghếch mà nhìn, không biết sao lại tự nhiên cảm giác được sự nóng rực. Mèo không biết đỏ mặt, nhưng ý nóng sẽ xông lên mặt. Hướng Nam Cẩm cảm thấy có chút không tự nhiên, cô nhấc chân nhỏ, vỗ nhè nhẹ trên ngực, lại sờ sờ tai để giảm nhiệt cho mình.

Người hại cô như này vẫn hoàn toàn không hiểu, lấy miếng dán ngực trong tủ dán trước ngực, lại lấy một bộ lễ phục. Là một chiếc váy màu xanh (da trời) xám khói, lộ nửa vai, rất tốt trong việc che đi những vết sẹo trên người của Đoàn Ninh Gia, xương quai xanh lộ ra rất rõ ràng.

Chiếc váy được thiết kế rất có đầu tư tâm huyết, tổng thể là màu tự nhiên (không thông qua pha trộn) đơn giản trang nhã, một bên tay áo dài, bên còn lại là để lộ cánh tay. Một bên tay áo dài nối với ống tay áo có những vết thêu hoa vân, phần eo thắt chặt, làm cho chiếc eo thon gọn của cô được phát họa thành một vòng tròn. Hướng Nam Cẩm cảm thấy bản thân dùng một tay thì có thể ôm được chiếc eo của người này.

"Đoàn Ninh Gia, cô ăn mặc như vậy sắp đi gặp ai?" nhìn thấy Đoàn Ninh Gia mặc váy và mang giày cao gót, lại khoác lên một chiếc áo gió màu đen. Hướng Nam Cẩm không nhịn được mà bám lên chân của cô, meo meo meo mà hỏi. Cô vẫn là lần đầu nhìn thấy Đoàn Ninh Gia trưng diện trang trọng như vậy, còn đặc biệt trang điểm, sẽ không đi gặp tiểu yêu tình đó chứ?

"em ở nhà ngủ, chị muộn chút nữa sẽ về lại" Đoàn Ninh Gia hạ giọng nói, cô không thích buộc tóc, lúc này cũng là xõa mái tóc trắng của mình, kết hợp với váy màu xanh da trời, nhìn vào có một loại linh hoạt kỳ diệu mát mẻ trong suốt như là lớp băng mỏng và tuyết trên mặt nước. Hướng Nam Cẩm bị cô bế lên đặt trong phòng ngủ, cô dùng bốn chân nhỏ giẫm lên chiếc giường lớn mềm mại, lại càng thêm hiếu kỳ nơi mà Đoàn Ninh Gia sẽ đi đến.

Chỉ đáng tiếc, bất luận Hướng Nam Cẩm có kỳ quái như thế nào, Đoàn Ninh Gia cũng không mang cô theo. Hướng Nam Cẩm úm trong chăn ai oán, không ngừng lăn lộn, lại kêu meo meo mấy tiếng, giống như đang chửi người.

Cô hoàn toàn không biết, trong lúc cô đang tức giận làm loạn, ở cửa Đoàn Ninh Gia vẫn chưa đi không xa đang thấy hết toàn cảnh này, trên gương mặt, còn mang theo ý cười dịu dàng.

Đoàn Ninh Gia đi rồi, người giúp việc cũng đến lúc rời đi, trong nhà đương nhiên chỉ còn sót lại Hướng Nam Cẩm một bé mèo nhỏ. Cô nhìn căn nhà trống rỗng, trong lòng sinh ra một chút lạc lõng. Cho đến hiện tại, cô vẫn là nhớ nhung những ngày làm người. Mặc dù Đoàn Ninh Gia đối với cô rất tốt, nhưng người và mèo, suy cho cùng vẫn là không giống nhau.

Chính là giống như bây giờ, bản thân không cách nào hỏi hang được Đoàn Ninh Gia đi đâu, bản thân trong thân thể mèo cũng không có năng lực tự đi ra khỏi cửa. Hướng Nam Cẩm thở dài một hơi mèo, vô cùng buồn chán mà nằm trên giường, bốn chân nhỏ bày ra thành hình chữ đại (大), trong đầu vẫn là hình ảnh vừa nãy của Đoàn Ninh Gia.

Chính ngay lúc này, trong đầu cô đột nhiên phát là một tiếng tinh nguy hiểm, Hướng Nam Cẩm ngồi mạnh dậy từ giường, nhìn lướt xung quanh, lại phát hiện, âm thanh này là trong não bộ của mình phát ra.

"kiểm tra đến cẩm nang mức độ yêu thích của đối tượng là 10, vật chủ đã thông qua thời gian kiểm tra, đạt được thời gian biến thành người" Hướng Nam Cẩm nghiêng đầu, không hiểu mà nghe âm thanh kỳ lạ phát ra trong đầu, kêu meo meo hai tiếng.

Song, vẫn chưa đợi đến lúc cô hiểu được đang xảy ra chuyện gì, cô đột nhiên cảm thấy thân thể phát bỏng, ngay sau đó, trên người đột nhiên có một vài quầng sáng mơ hồ không rõ ràng, chân của mèo tốc độ mắt thường có thể thấy được sự biến hóa thành tay người, cơ thể cũng cùng đó mà có sự biến hóa.

Đợi đến lúc Hướng Nam Cẩm định thần trở lại, cô vẫn nằm trên chiếc giường đó, trong chiếc gương ở không xa, là bản thân mình đã biến thành người.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top