Chương 52: Là Nơi Nào Xảy Ra Vấn Đề?

Ninh Dung mấy ngày nay vẫn luôn đi Đan Dược Phong thúc giục Phong chủ, cứ như vậy thúc giục mãi, Phong chủ thật sự liền đem thứ thuốc kia đổi thành thuốc viên.

Lần trước Ninh Dung học được cách làm đường hồ lô, lần này cũng bào chế theo cách đó, bọc thuốc viên bằng một lớp đường mỏng. Lúc nàng mang đi cho Phục Hạ uống, Phục Hạ thậm chí không dám tin.

Kỳ thật nàng ngoại trừ mấy ngày đầu giãy giụa không có kết quả, sau đó cũng đã nghĩ thông suốt.

Tuy rằng mình không có chuyện gì, nhưng nếu cơ thể này của Phục Hạ này thật sự có chút vấn đề, mình vẫn phải uống thuốc.

Vốn dĩ nàng đã chuẩn bị tinh thần sẽ phải uống loại thuốc siêu đắng này mãi. Không ngờ lại có kinh hỉ như vậy.

Lớp đường bên ngoài ngọt ngào béo ngậy, thuốc viên bên trong không biết trộn lẫn thứ gì, có vị đắng kèm theo mùi thực vật thanh mát. Khi nhai nát sẽ có hương vị như nhai lá trà tươi.

Đã uống thuốc lâu như vậy, hiện tại đột nhiên ăn được loại thuốc viên này, Phục Hạ lệ nóng doanh tròng, thậm chí cảm thấy mình đang ngậm đường.

Nàng hận không thể ăn nó như ăn điểm tâm.

Ninh Dung cũng không nghĩ tới nàng lại như thế này. Trước đây, Phục Hạ còn cò kè mặc cả không muốn uống thuốc khiến nàng đau đầu.

Hiện tại Phục Hạ lại chủ động, hận không thể ăn thuốc viên như ăn kẹo, khiến nàng càng đau đầu.

Thuốc thì có thể ăn bậy sao?

Ninh Dung không còn cách nào, chỉ có thể nhẫn tâm, không cho thuốc viên của Phục Hạ thêm đường nữa. Một bên khác lại tìm chút trái cây, làm đường hồ lô cho Phục Hạ ăn.

Nàng cho rằng như vậy Phục Hạ liền sẽ không uống thuốc nữa.

Nhưng không ngờ nàng vừa mới đi một chuyến phòng Phục Hạ, ngồi cùng Phục Hạ nói chuyện một lát.

Phục Hạ nũng nịu nghiêng người ngồi bên cạnh nàng, ghé vào người nàng nói lời cảm tạ.

Ninh Dung trong lòng rạo rực, cho rằng sư muội cao hứng.

Không ngờ vừa mới trở về phòng mình, ở túi Càn Khôn nhìn thoáng qua, liền phát hiện, thuốc viên trong túi Càn Khôn lại không cánh mà bay.

Ninh Dung bị tức giận đến đau đầu, đi tìm Phục Hạ giằng co. Phục Hạ liền chớp mắt nói: "Cái gì? Ta không có lấy a."

Chết không thừa nhận.

Ninh Dung cũng không có cách nào, thở ngắn than dài không biết phải làm sao.

Hư Chiêu Hàm thì không đành lòng nhìn thấy Đại sư tỷ nhà mình bị chọc tức đến như vậy, đi hỏi Phục Hạ: "Sư tỷ, ngươi vì sao gần đây lại thích uống thuốc như vậy a?"

Phục Hạ kỳ thật cũng không thích, chỉ là không có việc gì làm. Nàng đã tích cốc rồi, không cần ăn cơm. Nhưng gần đây nhàn rỗi như vậy, bên ngoài lạnh lẽo nên nàng mỗi ngày co ro ở trong phòng. Trước đây uống thuốc, trong miệng luôn có một vị cay đắng còn chưa tính, hiện tại không cần uống thuốc đắng nữa, nàng liền cảm thấy trong miệng khô cằn không có hương vị, muốn ăn một chút.

Hư Chiêu Hàm: "Thuốc không đắng sao?"

"Thuốc viên hiện tại không quá đắng,"

Phục Hạ vắt hết óc hình dung cái hương vị kia với nàng: "Chính là hậu vị có hương trà, tuy rằng có chút đắng, nhưng rất đặc sắc."

Hư Chiêu Hàm trầm mặc một lát: "Vậy ngươi vì sao không đi uống trà?"

"Uống trà liền ngủ không được, uống thuốc lập tức liền buồn ngủ, vẫn là uống thuốc tốt."

Hư Chiêu Hàm như thế nào cũng không nghĩ tới lại là một đáp án như vậy, rất là mờ mịt: "Vậy ngươi cứ nói cho Sư tỷ ngươi muốn ăn vặt đi, vì sao cứ phải uống thuốc? Ngươi biết Ninh Dung sư tỷ lo lắng cho ngươi nhiều như thế nào không?"

Phục Hạ thực dối trá làm bộ áy náy: "Như vậy à, vậy làm sao bây giờ?"

Nếu đã biết đáp án còn có thể làm sao bây giờ?

Vừa lúc Hư Chiêu Hàm thật sự thật lâu thật lâu không có xuống núi, hiện tại vừa lúc có thể nhân cơ hội này, còn có thể đi dưới chân núi hỏi thăm một chút tình huống Cốt Ngọc. Cho dù là hỏi thăm không được, nàng ở dưới chân núi có thể thoát ly sự theo dõi của nương, liền có thể nghĩ cách liên hệ Cốt Ngọc: "Ta cùng Tố Miểu đi xuống dưới chân núi mua cho ngươi chút đồ ăn!"

Phục Hạ cũng rất tò mò: "Đồ ăn gì?"

Hư Chiêu Hàm liền đếm trên đầu ngón tay kể với Phục Hạ những đồ vật nàng đã ăn qua: "Hiện tại còn chưa tới mùa xuân, trời còn lạnh, sẽ có bánh bao cuộn hình hoa tươi, ngọt lắm! Còn có bánh quai chèo chiên, giòn tan! Bánh dày đường đỏ cũng ăn ngon! Còn có bánh gạo, hạt dưa béo ngậy, bắp rang, hạt dẻ xào, lư đả cổn(bánh cuộn thịt)......"

Hư Chiêu Hàm vừa nói vừa nuốt một ngụm nước miếng, chính nàng cũng thèm: "Ăn thật sự rất ngon!"

Tố Miểu cũng tới Niệm Hàn Tông hơn nửa tháng, hơn nửa tháng nay vẫn luôn ở Mộ Thanh Phong uống trà, chơi cờ, chạy lung tung, cũng chưa có xuống núi. Hiện tại nghe được Hư Chiêu Hàm nói, cũng nuốt một ngụm nước miếng. Tiếp đó nói: "Còn có bánh in, bánh hạch đào, bánh trôi nhỏ, bánh dứa tô......"

Phục Hạ thật sự chưa từng ăn qua nhiều như vậy. Thời còn trẻ nàng không biết chỗ tốt của ăn uống, ỷ vào việc mình có thể không cần ăn cơm nên ăn rất ít, không có một chút dục vọng thế tục. Sau này lại muốn ăn, cũng không biết nên ăn cái gì.

Hiện tại nhìn thấy Hư Chiêu Hàm cùng Tố Miểu dường như đều thực thèm thuồng, tuy rằng chưa nếm thử, nhưng nàng cũng đi theo nuốt một ngụm nước miếng: "Thật sự ăn rất ngon sao?"

Hư Chiêu Hàm gật đầu: "Ăn ngon a! Ngươi không có ăn qua sao?!"

Phục Hạ thành thật gật đầu: "Không có."

Hư Chiêu Hàm lúc này mới nghĩ đến, tuy rằng nàng cũng là sư tỷ của mình, nhưng quan hệ của mình với nàng trước đây cũng không tính là tốt, mình cho dù có xuống núi mua đồ ăn ngon, cũng sẽ không cố ý đưa cho Phục Hạ sư tỷ một phần. Phục Hạ sư tỷ lại chưa bao giờ ra khỏi cửa,  không giống mình chạy khắp nơi mua đồ ăn ngon.

Cho nên Phục Hạ sư tỷ có thể là thật sự chưa từng ăn qua.

Hư Chiêu Hàm thấy Phục Hạ như vậy liền đau lòng, thoáng chốc lại hăng hái đứng dậy. Nàng vỗ vỗ ngực: "Việc này cứ giao cho ta! Ta nhất định sẽ mua về thật nhiều món ngon cho ngươi!"

Phục Hạ ăn ngay nói thật: "Nhưng ngươi không thể xuống núi."

Hư Chiêu Hàm dừng một chút: "Nhưng những đồ ăn ngon đó không ở cùng một chỗ, nếu ta không đi, người khác khả năng liền tìm không thấy."

"Rất xa sao?"

"Không phải,"

Hư Chiêu Hàm lắc đầu: "Chỉ là những địa phương này rất vòng vèo. Ví dụ như hạt dẻ xào kia, chỉ có ông cụ ở cuối hẻm Dương Giác xào là ngon nhất. Còn có bắp rang, muốn đi vào trong thôn, phải là bà nội chọn từng hạt bắp một, rang ra như vậy mới ngon nhất......"

Tố Miểu hiển nhiên cũng nghĩ đến món bắp rang kia, lại nuốt một ngụm nước miếng.

Hư Chiêu Hàm cùng Tố Miểu liếc nhau, nghĩ ra được biện pháp: "Ta lén đi, để sư tỷ mang theo ta. Đến lúc đó cho dù nương ta có biết, xem ở mặt mũi sư tỷ, nàng đánh ta cũng sẽ nhẹ hơn một chút."

"Sư tỷ?"

Phục Hạ xua tay: "Sư tỷ là người đứng đắn, làm sao sẽ đi theo các ngươi làm bậy."

Hư Chiêu Hàm bĩu môi: "Không nhất định."

Đây chính là chuyện của Phục Hạ sư tỷ, sư tỷ khẳng định sẽ không thờ ơ! Nói không chừng có thể mạo hiểm một phen.

Hư Chiêu Hàm liền đi tìm người đứng đắn Ninh Dung sư tỷ, ý đồ nhờ sư tỷ mang mình xuống núi.

Ninh Dung đạm nhiên: "Ngươi có thể đem địa điểm nói cho ta, ta đi tìm."

"Nhưng mà rất vòng vèo, người chưa đi qua sẽ rất khó tìm thấy!"

"Ta có thể tìm từ từ."

"Ngươi mang theo ta sẽ tiện lợi hơn nhiều,"

Hư Chiêu Hàm giãy giụa: "Mang theo ta liền sẽ rất nhanh tìm được, sau đó có thể rất nhanh trở về cho Phục Hạ sư tỷ ăn."

Ninh Dung quả nhiên do dự.

Hư Chiêu Hàm nhìn biểu tình Ninh Dung, trong lòng chờ mong.

Nhưng Ninh Dung vẫn là nói: "Ngươi đưa địa chỉ cho ta đi, ta đi tìm trước đã."

Ý tứ này chẳng lẽ không phải là tìm không thấy sẽ mang theo mình xuống núi sao? Hôm nay tìm không thấy ngày mai liền có thể mang mình đi ra ngoài, mình ngày mai liên hệ Cốt Ngọc, cũng không tính quá muộn, có thể chờ.

Hư Chiêu Hàm liền vô cùng cao hứng mà đem địa chỉ nói cho Ninh Dung, còn dối trá an ủi nàng: "Không có việc gì, Sư tỷ, nói không chừng ngươi có thể tìm được đâu."

Tuyệt đối không thể! Những địa phương này vừa hẻo lánh lại xa xôi, cho dù là mình đi cũng không nhất định có thể tìm được ngay.

Ninh Dung chỉ gật đầu, nhìn Tố Miểu bên cạnh Hư Chiêu Hàm, hỏi: "Ngươi cũng muốn xuống núi sao?"

Tố Miểu gần đây cũng xác thật là không có việc gì, nghe vậy gật đầu: "Đi!"

Nàng dừng một chút lại nói: "Nếu không lần này ta xuống núi liền trực tiếp về Trần Lang đi. Ở chỗ này cũng không có việc gì."

Ninh Dung kinh ngạc nhìn thoáng qua Tố Miểu.

Lần này nàng ý thức được không đúng.

Tố Miểu trước đây vừa mới tới Niệm Hàn, liền đi thăm Phục Hạ, hẳn là vì Phục Hạ mà tới Niệm Hàn. Nhưng mấy ngày nay, tuy nàng cũng thường xuyên chạy đến phòng Phục Hạ, nhưng sự nhiệt tình trước đó đã giảm đi rất nhiều.

Cũng không biết trong lúc mình không ở đây, Phục Hạ đã nói gì với nàng.

Tố Miểu nói xong, lại nghĩ nghĩ, gật đầu: "Đúng vậy, ta cũng nên trở về. Hôm nay nói với tỷ tỷ ta, làm nàng tới đón ta."

Ninh Dung trầm mặc một lát: "Ngươi có kế hoạch gì?"

"Xuống núi đi mua đồ ăn ngon a! Sau đó để tỷ tỷ trực tiếp đi Lê Thành đón ta."

Ninh Dung gật đầu: "Cũng đúng."

Phục Hạ không biết Hư Chiêu Hàm cùng Ninh Dung nói gì, chỉ là đợi một lát lại chờ tới Hư Chiêu Hàm trở về.

Nhìn giống như còn rất cao hứng.

Phục Hạ nghi hoặc: "Làm sao vậy? Sư tỷ nguyện ý mang theo ngươi?"

Hư Chiêu Hàm lắc đầu rồi lại gật đầu.

Phục Hạ: "Ý gì đây?"

Hư Chiêu Hàm giải thích: "Nàng nói nếu tìm không thấy, liền mang ta đi."

Phục Hạ: "Vạn nhất nàng tìm được rồi thì sao."

"Ngươi cũng nói là vạn nhất, vậy hẳn là tỷ lệ tìm không thấy lớn hơn đi."

Hư Chiêu Hàm nói, nhìn một tầng bột phấn trắng trên mép giường Phục Hạ. Hỏi: "Cái thứ trắng trắng này là thứ gì a?"

Phục Hạ không rõ nguyên do, cúi đầu nhìn thoáng qua.

Là bột phấn do nàng mài ngọc châu hai ngày nay lưu lại.

Nàng liền nói, còn đem hạt châu mình mài lấy ra cho Hư Chiêu Hàm xem: "Ta muốn mài mấy cái ngọc châu, đây là bột phấn mài ra."

Hư Chiêu Hàm tiếp nhận hạt châu lớn bằng nửa móng tay cái kia xoa xoa, đặt ở trong lòng bàn tay nghiêm túc xem, có chút kinh hỉ: "Rất đẹp a!"

"Ân."

Phục Hạ tán đồng gật đầu, sờ sờ trong túi Càn Khôn, sờ đến những hạt châu nhỏ Ngọc Tủy khóc ra trước đây, cầm hai viên cho Hư Chiêu Hàm: "Ngươi thích thì cho ngươi một chút."

Bên kia Tố Miểu cùng Ninh Dung nói xong kế hoạch, cũng đẩy cửa đi vào.

Hư Chiêu Hàm kêu nàng lại đây xem kỹ hạt châu, một bên lại hỏi Phục Hạ: "Vì sao nhìn có chút gập ghềnh a?"

Phục Hạ cũng rất là hoang mang mà lắc đầu: "Không biết, ta cũng chỉ có thể mài thành như vậy."

Những hạt châu nhỏ Ngọc Tủy khóc ra không chỉ hình dạng bất quy tắc, hơn nữa còn nhỏ xíu. Những ngọc phấn trên mặt đất là do mài không tốt, Phục Hạ lại thấy phiền, dứt khoát liền nghiền thành bột phấn.

Tố Miểu cũng tiếp nhận hạt châu kia xem, thực kinh diễm mà xem đi xem lại, nghe Phục Hạ nói, tựa như là nghĩ tới cái gì: "Ngươi mài như thế nào a?"

Phục Hạ không rõ nguyên do mà nghiêng nghiêng đầu.

Mài hạt châu còn có thể mài như thế nào?

Nàng lấy ra miếng thép mài mà mình mang theo, tay kia cầm ngọc châu chà lên mặt thép: "Chính là mài như vậy a."

Ngọc châu cọ xát đi cọ xát lại trên miếng thép, bột phấn màu trắng từ từ tụ lại. Một lát sau, bị Phục Hạ tiện tay vung một cái, làm rớt xuống mặt đất.

Tố Miểu giật mình: "Ngươi mài cứng như vậy à?"

Phục Hạ hỏi lại: "Không phải mài như vậy sao?"

Tố Miểu giơ hạt châu: "Phải dùng công cụ chuyên nghiệp! Phải dùng nước rửa từ từ mài giũa! Ngươi mài thế này chắc chắn sẽ gập ghềnh a!"

Phục Hạ không biết còn có chuyện như vậy, cũng có chút ngốc: "Là như vậy à?"

"Chẳng lẽ không phải?"

Tố Miểu thở dài: "Chẳng lẽ mọi người đều mài cứng như vậy, còn cần cửa hàng ngọc thạch làm gì?"

Hư Chiêu Hàm nhìn Phục Hạ không rõ nguyên do, ha ha bật cười.

Tố Miểu cũng bắt đầu cười: "Thật là làm hỏng ngọc đẹp như vậy."

Ninh Dung vừa mới đi cùng Tông chủ nói chuyện Tố Miểu phải đi về, lúc quay lại vừa lúc nhìn thấy Tố Miểu giơ hạt châu lưu luyến hỏi: "Đây là ngọc gì a, thật là đẹp mắt."

Trong ký ức của Mai Bằng nói đây là Uyên Thạch Ngọc, nhưng ta xác thật là không hiểu rõ.

Cho nên Phục Hạ lắc đầu, vẻ mặt vô tội: "Ta cũng không biết, chỉ là nhặt được ở một cái sơn động, nhìn đẹp thì lấy về muốn xỏ thành vòng."

Phục Hạ nói xong, liền cho thê, Tố Miểu một ít.

Tố Miểu tiếp nhận hạt châu, đã nghĩ kỹ là muốn xỏ thành một cái bộ diêu mang trên đầu. Nàng nhìn hạt châu, dặn dò: "Vậy ngươi liền không cần tự mình mài, đi tìm một cửa hàng ngọc thạch mà để họ làm. Ngọc đẹp như vậy, đừng lãng phí."

Ninh Dung đến gần một chút, hỏi: "Làm sao vậy?"

Hư Chiêu Hàm cười đến cong cả eo, giải thích với Ninh Dung: "Phục Hạ sư tỷ, cầm một khối ngọc, thấy đẹp nên tự mình mài thành như vậy."

Tố Miểu đưa hạt châu tới trước mặt Ninh Dung: "Ngọc tốt bị hủy thành như vậy."

Phục Hạ xem các nàng cười, cũng đi theo cười: "Còn làm hỏng thật nhiều tấm thép mài của ta nữa."

Ninh Dung cười xem Phục Hạ: "Nghĩ như thế nào lại làm cái này."

Phục Hạ không trả lời, chỉ là nói: "Vừa lúc sư tỷ muốn xuống núi, chúng ta đi tìm một cửa hàng ngọc thạch mài một chút, ta xỏ thành một cái vòng tay."

Ninh Dung lắc đầu: "Ngươi đừng đi. Ta đi là được rồi."

Phục Hạ kinh ngạc: "Vì sao không cho ta đi?"

Ninh Dung: "Ngươi thân thể không tốt, lại sợ độ cao, hiện tại trời lại lạnh, ngươi cứ ở Niệm Hàn chờ đi, ta đi rất nhanh sẽ trở về."

Phục Hạ còn muốn nói cái gì, Ninh Dung lại dặn dò: "Nghe lời."

Phục Hạ thấy tiểu chỗ dựa kiên trì, cũng không nói nữa, chỉ là đem hạt châu của mình cho Ninh Dung: "Vậy ngươi đi tìm một cửa hàng, giúp ta mài hạt châu, có được không?"

Cái này thì không có vấn đề, Ninh Dung nhẹ nhàng mà đáp ứng.

Bởi vì cái hạt châu đẹp này, Tố Miểu thậm chí không luyến tiếc nữa, nàng vô cùng cao hứng muốn nhanh trở về, chuẩn bị hạt châu cho tốt để làm bộ diêu đẹp.

Ninh Dung cũng đi theo nàng rời đi.

Tố Miểu thực mau liền ở Lê Thành tìm được một cửa hàng ngọc thạch, nói chỉ cần mài giũa một viên ngọc châu, ngọc cũng chính mình mang tới, sẽ trả rất nhiều phí gia công.

Lão bản cửa hàng tuy rằng có chút không cao hứng, nhưng vẫn đồng ý.

Tố Miểu cẩn thận mà đem những hạt châu kia đưa cho lão bản, dặn dò: "Mài giũa trơn tru cho ta."

Lão bản gật đầu: "Đó là đương nhiên."

Phía sau cửa hàng ngọc thạch chính là xưởng, lão bản không cho Tố Miểu vào, Tố Miểu cũng chỉ có thể vừa chờ mong vừa khẩn trương mà đứng bên ngoài chờ, liền sợ lão bản làm hỏng mất ngọc của mình.

Ninh Dung thời gian quý giá, không muốn lãng phí vào việc chờ đợi. Nàng chỉ đưa viên hạt châu Phục Hạ cho kia cho Tố Miểu, dặn Tố Miểu lát nữa đưa cho lão bản, rồi liền xoay người theo địa chỉ Hư Chiêu Hàm cho mà đi mua điểm tâm.

Bên này Tố Miểu xoa xoa hạt châu trong tay, lại giơ lên đối diện ánh mặt trời xem những hoa văn giống như tơ máu màu đỏ, vui vẻ.

Lão bản lại sốt ruột hoảng hốt chạy ra, vẻ mặt đưa đám: "Ai u cô nương! Ngọc của ngài đây, ta không mài được a!"

Tố Miểu: "Vì sao?"

Chẳng lẽ là ngọc này mang điềm xấu nên không thể mài giũa sao?

Nàng còn muốn hỏi hỏi đây là tập tục gì, nước mắt lão bản liền rơi xuống.

Lão bản cong eo vỗ đùi: "Ngọc của ngài quá cứng! Máy mài của tiệm chúng ta không mài được a!"

Một khối ngọc có thể cứng như nào?

Phục Hạ sư tỷ còn dùng tay cầm giấy nhám mà mài, còn ra được nhiều ngọc phấn, ngươi nói chuyện ma quỷ gì.

Tố Miểu khinh thường: "Không muốn mài thì thôi, ta còn có thể tìm cửa hàng khác, ngươi đưa hạt châu cùng tiền cho ta, ta đi không phải được rồi sao?"

"Này không thể được!"

Râu lão bản đều nhảy dựng lên: "Vì mài hạt châu của ngài đây, còn làm hỏng một cái máy mài của ta. Ngài phải đền tiền cho ta!"

Tố Miểu không muốn nghe chủ tiệm bịa chuyện, đi ra cửa hàng này rồi lại vào một cửa hàng ngọc thạch khác.

Không ngờ lão bản cửa hàng vừa rồi cũng đi theo. Tố Miểu vừa mới cùng lão bản cửa hàng này thuyết minh yêu cầu của mình, lão bản kia liền vỗ chân nhắc nhở: "Hạt châu này không thể mài! Vừa nãy còn làm hỏng máy mài của ta đấy!"

Lão bản cửa hàng này căn bản không tin: "Một khối ngọc làm sao có thể cứng như vậy? Có phải là máy của ngươi lâu quá không dùng nên hỏng rồi không?"

"Đúng vậy!"

Tố Miểu khinh thường: "Sư tỷ của ta mài bằng tay còn không hề hấn gì, nếu không phải tự tay mài ra khó coi, ta có thể tới tìm ngươi sao?"

Chủ tiệm á khẩu không trả lời được, cũng không có cách nào ngăn cản lão bản cửa hàng này làm việc.

Mười lăm phút sau, lão bản này cũng cầm ngọc ra, vẻ mặt khó tin mà nhìn lão bản kia.

Lão bản trước thở dài: "Ai bảo ngươi không nghe lời ta?"

Tố Miểu nhìn viên ngọc châu trong tay chủ tiệm không hề có một chút biến hóa, hỏi: "Làm sao vậy?"

Lão bản hoảng hốt: "Máy hỏng rồi."

Tố Miểu lần này là thật sự sinh khí: "Các ngươi chẳng lẽ là muốn ăn vạ bổn cô nương, muốn bổn cô nương đổi máy cho các ngươi sao?"

Lão bản hốt hoảng, nhìn Tố Miểu không chịu tin, liền mời nàng vào xưởng phía sau.

Có một cái máy xác thật là hỏng rồi, những chiếc răng nhọn để mài hiện tại đã bị sứt ra ngoài.

Lão bản ngồi xuống bên cạnh cái máy còn lại, cầm lấy một khối ngọc mỡ dê, dùng máy đè ba lạng liền mài ra được đại khái hình thức ban đầu của một cái ngọc bội.

Sau đó, hắn căng da đầu đem ngọc châu Tố Miểu cho đặt tới trước răng nhọn của máy. Dưới chân như thế nào cũng dẫm không nhúc nhích.

Lão bản giống như lúc trước, dùng hết sức lực hung hăng dẫm xuống.

Răng nhọn rơi xuống, đụng vào ngọc châu.

Ngay sau đó, đống răng nhọn nhỏ xíu cong lại.

Tố Miểu: "?"

Lão bản đem hạt châu đưa cho Tố Miểu, nói: "Hai cái máy, cô nương, ngươi có thể nói cho ta, đây là ngọc gì sao?"

Tố Miểu bị lão bản làm hoảng hốt. Nàng cầm hạt châu này, trong đầu một lát là răng nhọn bị sứt ra ngoài, cong rớt, một lát là Phục Hạ cầm giấy nhám mà mài .

Nhất thời lại không biết là nơi nào xảy ra vấn đề.

Tố Miểu nghĩ nghĩ, tự mình tìm một cái lý do.

Phục Hạ sư tỷ dù cho thân thể có nhu nhược yếu đuối đến mấy, nàng cũng là một tu sĩ, nàng đã Trúc Cơ.

Nói không chừng nàng không phải đơn thuần dùng thép mài, nàng chắc là dùng linh khí bao bọc lấy tấm thép mà mài ngọc châu. Chỉ là mình nhìn không kỹ, cho nên không có nhìn thấy Phục Hạ sư tỷ dùng linh khí.

Tố Miểu nghĩ như vậy, cảm thấy vẫn có lý. Vì thế bán tín bán nghi hỏi lão bản xin một tờ giấy nhám, tự mình thử dùng linh khí để bao bọc lấy tấm thép.

Tuy rằng rất khó, tuy rằng đối với lực độ khống chế linh khí yêu cầu cực cao, nhưng Tố Miểu vẫn miễn cưỡng thành công.

Nàng tay kia cầm hạt châu, bắt đầu cọ xát.

Nhìn Phục Hạ sư tỷ làm giống như rất đơn giản, rất qua loa, nhưng thật sự khi mình bắt đầu nếm thử mới phát hiện, cầm hạt châu nhỏ bé vốn dĩ liền không thể dùng sức, còn phải một lòng hai việc dùng linh khí bao vây giấy nhám.

Tố Miểu hung hăng dồn sức lực, mài một đường.

Hạt châu hoàn hảo không tổn hao gì, chỉ nhiều thêm hai vết xước, tấm thép lại bị mài mòn.

Tố Miểu: "......"

Chuyện này không thích hợp.

Đang lúc Tố Miểu hoài nghi nhân sinh, Ninh Dung đã từ tiệm điểm tâm lâu đời mua được bánh in cùng lư đả cổn, đã trở về.

Đi cửa hàng ban đầu không tìm được Tố Miểu, chỉ có thể truyền âm cho Tố Miểu.

Tố Miểu bảo nàng chạy nhanh tới.

Lúc Ninh Dung tới, còn chưa kịp hỏi Tố Miểu vì sao đột nhiên đổi cửa hàng, Tố Miểu liền đem sự tình vừa mới phát sinh một năm một mười mà nói cho Ninh Dung.

Nàng dẫn Ninh Dung xem cái máy bị hỏng, xem hạt châu hoàn hảo không tổn hao gì, xem hai lão bản đau lòng, xem thép mài vừa mới bị mình mài mòn, hỏi: "Là nơi nào xảy ra vấn đề?"

Ninh Dung: "......"

Sư muội thật sự, không giống bình thường a.

Tác giả có chuyện nói:

Tố Miểu: "Chẳng lẽ là mắt ta xảy ra vấn đề sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top