Chương 51
Tố Miểu cùng Hư Chiêu Hàm nói muốn đi tìm ấm trà, cuối cùng cũng không biết chạy đi đâu, một hồi lâu không thấy trở về.
Phục Hạ ngồi một lát, thấy có một trận gió nổi lên, Ninh Dung liền sốt ruột mang nàng về phòng, sau đó giữa trưa bưng thuốc tới cho nàng uống.
Lần này Phục Hạ không từ chối, một hơi liền uống hết. Sau đó, nàng ngậm viên đường Ninh Dung đưa, suy nghĩ xuất thần.
Ninh Dung nhìn nàng cái dạng này cũng đau lòng. Trước đó nàng đã cùng Phong chủ Đan Dược Phong nói, muốn hắn nghĩ cách làm thứ thuốc này thành đan dược. Tuy hương vị sẽ không quá ngon, nhưng ít nhất sẽ không đắng như chén thuốc.
Phong chủ hiện tại vẫn chưa có tin tức.
Ninh Dung liền đi Đan Dược Phong thúc giục.
Chân trước Ninh Dung vừa đi, Hư Chiêu Hàm cùng Tố Miểu liền chạy đến phòng Phục Hạ ngay sau đó.
Nguyên lai hai người kia không tìm thấy ấm trà, ngược lại tìm được rượu.
Mộ Thanh Phong vẫn luôn chỉ có ba người. Ninh Dung không uống rượu, vốn dĩ Phục Hạ cũng không uống, chỉ có Hư Chiêu Hàm trước đây mang theo tiểu Tửu — cũng chính là Cốt Ngọc uống một chút.
Hôm nay Hư Chiêu Hàm đột nhiên lại thấy rượu, nhớ tới lúc trước từng cùng Cốt Ngọc uống rượu ở Niệm Hàn Tông, nhìn lại nhiều tang thương biến hóa suốt mấy năm nay cùng với Cốt Ngọc đã nhiều ngày không có tin tức, đột nhiên buồn bã nảy sinh ý muốn uống rượu.
Hư Chiêu Hàm vừa uống, Tố Miểu cũng uống theo.
Uống như vậy một lát, cả hai đều say khướt.
Tố Miểu lảo đảo nói muốn tìm Phục Hạ sư tỷ, nói cho Phục Hạ sư tỷ biết rằng mình thích nàng.
Hư Chiêu Hàm cũng thất tha thất thểu phụ họa, nói Phục Hạ sư tỷ lợi hại nhất, muốn Phục Hạ sư tỷ giúp mình tìm tiểu Tửu.
Phục Hạ còn đang xoa xoa ngọc châu, ngón tay đã cọ đỏ cả một mảng lớn. Hiện tại nhìn thấy hai con ma men này, nàng có chút bất đắc dĩ: "Sao lại uống nhiều như vậy?"
Hư Chiêu Hàm ợ một tiếng mang theo mùi rượu, bổ nhào vào mép giường Phục Hạ, khóc sướt mướt: "Phục Hạ sư tỷ, ta đã......"
Nàng đếm ngón tay: "Một ngày, hai ngày, ba ngày......"
Cuối cùng hình như là thật sự không đếm được, bực bội mà vung tay lên: "Vài ngày không nhìn thấy tiểu Tuử! Ngươi nói nàng có phải gặp chuyện gì rồi không?"
"Không có chuyện gì."
Ninh Dung sợ Hư Chiêu Hàm nôn ra làm bẩn giường, liền nâng mặt nàng lên đặt sang một bên.
Ta đã đưa ngọc bài cho Cốt Ngọc. Ít nhất hiện tại Cốt Ngọc trên danh nghĩa là nữ tôn Ma tộc, những người khác muốn tạo phản hẳn là cũng không làm quá mức. Hơn nữa, nếu Ma tộc thật sự thay đổi cơ cấu, Niệm Hàn Tông khẳng định sẽ có được tin tức, khẳng định sẽ không xuất hiện tình huống Cốt Ngọc đã chết mà ngươi vẫn không hay biết gì.
Hư Chiêu Hàm vừa mới bò sang một bên, Tố Miểu liền lập tức bò đến vị trí vừa rồi của Hư Chiêu Hàm, lẩm bẩm: "Sư tỷ......"
Tố Miểu rất ủy khuất: "Sư tỷ, ngươi không thể thích ta một chút sao? Lần này ta thật sự không phải bởi vì sợ hãi mới cảm thấy rung động."
Phục Hạ sáng sớm hôm nay đã muốn nói rõ ràng với Tố Miểu, nhưng lúc đó Ninh Dung cùng Hư Chiêu Hàm đều ở, nàng không tiện mở lời.
Hiện tại tiểu chỗ dựa không ở, Hư Chiêu Hàm cũng đã ngủ thiếp đi.
Nàng liền truyền cho Tố Miểu một tia linh lực.
Mùi rượu dần dần tan đi, ánh mắt Tố Miểu dần dần thanh minh. Nàng ngẩng đầu nhìn Phục Hạ, hơi hơi mím miệng.
Phục Hạ chủ động mở miệng: "Nói đi, ngươi thích ta cái gì?"
Tố Miểu cho rằng Phục Hạ là muốn cho mình một cơ hội, hứng thú bừng bừng: "Sư tỷ! Ta nhìn thấy người ánh mắt đầu tiên liền thích ngươi! Không phải bởi vì sợ độ cao. Ta thật sự, hiện tại nhìn thấy ngươi vẫn sẽ tim đập thình thịch! Ta thật sự rất thích ngươi, eo người thật là mảnh mai! Ngươi đi đường cũng thật là đẹp! Người còn......"
Tố Miểu lại nghĩ nghĩ, không biết nên nói cái gì, chỉ là hưng phấn mà lại lặp lại một lần: "Eo thật là mảnh mai!"
Phục Hạ không biết vì sao Tố Miểu lại cảm thấy eo mình mảnh mai. Nàng nhìn thoáng qua eo Tố Miểu, nói: "Eo ngươi cũng không thô a. Hơn nữa, đó chỉ là một bộ phận cơ thể, dùng tốt là được, mảnh mai hay không thì làm sao?"
Lúc trước eo của mình đau đến muốn mạng, hận không thể nó trực tiếp không còn nữa mới tốt.
"Nhưng của ngươi lại phá lệ đẹp a!"
Tố Miểu dùng tay khoa tay múa chân một vòng tròn: "Cảm giác chính là chỉ có một chút như vậy, ta mỗi lần nhìn thấy đều muốn sờ sờ."
Phục Hạ quỷ dị mà trầm mặc một chút. Nàng nhìn Tố Miểu, hướng dẫn từng bước: "Khả năng ngươi chính là thích eo đi."
Tố Miểu vội gật đầu không ngừng: "Ta thích ngươi eo!"
"Có lẽ ngươi không thích eo ta, mà là eo nhỏ đẹp."
Phục Hạ nghĩ nghĩ, bảo Tố Miểu đứng lên, nhìn nàng eo, chỉ điểm nàng: "Ngươi hít một hơi."
Tố Miểu không rõ nguyên do, nhưng vẫn dựa theo chỉ thị của Phục Hạ hít một hơi.
"Một hơi lớn."
Tố Miểu mạnh mẽ hít một hơi lớn.
Phục Hạ lại nhìn hai mắt, sờ sờ cằm: "Dồn khí đan điền, nín lại hơi này."
Tố Miểu làm theo.
Phục Hạ lại nói: "thả lỏng cơ bắp hai bên eo."
Tố Miểu nín đến mức mặt đều đỏ, nói: "Rất khó."
"Từ từ thôi, ngươi hít một hơi khác, tiếp tục nếm thử."
Tố Miểu liền tiếp tục thử.
Rốt cuộc, Phục Hạ vừa lòng gật đầu: "Được rồi. Cứ duy trì như vậy."
Tố Miểu nhìn về phía Phục Hạ: "Làm sao vậy?"
Phục Hạ khẽ mỉm cười: "Ngươi đi trước gương soi một chút."
Tố Miểu chầm chậm đi đến trước tấm gương đồng ở góc phòng Phục Hạ, nhìn nhìn.
Eo của nàng vì hít hơi vào, mảnh mai rất nhiều. Bởi vì cơ bắp bên hông được thả lỏng, cho nên nhìn cũng hẹp hơn không ít.
Tố Miểu có chút ngây người.
Phục Hạ ở phía sau truy vấn: "Mảnh mai không?"
Tố Miểu hiện tại lâm vào hoảng loạn. Nàng ý đồ tìm ra chứng cứ chứng minh mình thật sự là thích Phục Hạ sư tỷ. Nàng truy vấn: "Dáng vẻ ngươi đi đường cũng rất tốt mà."
Phục Hạ cho rằng nàng muốn học, sắp xếp từ ngữ mà nói: "Ngươi tưởng tượng xem, eo ngươi đang đau, rất đau. Lúc đi đường eo không thể dùng sức, dùng sức liền đau."
Tố Miểu không rõ nguyên do: "Vì sao eo lại đau."
"Giả sử thôi"
Phục Hạ khoa tay múa chân với nàng: "Eo không thể dùng, chỉ có thể đem sức đặt ở bộ phận phía dưới."
Tố Miểu ấn eo mình, dời xuống một chút: "Nơi này?"
"Quá thấp, đi lên một chút."
Tố Miểu thử thăm dò lại đưa tay hướng lên trên dịch một chút.
"Đúng, đúng, ngươi thử phát lực ở nơi đó xem."
Tố Miểu thử đi hai bước, biểu tình càng thêm dại ra.
Phục Hạ ở phía sau khen ngợi gật gật đầu, lại khuyên: "Eo bình thường thì không cần dùng phương pháp này, tốn sức."
Tố Miểu dại ra, gật gật đầu, ngây ngốc hỏi: "Vậy ngươi vì sao lại đi như vậy a?"
Vì sao đi như vậy? Bởi vì thói quen.
Phục Hạ kiên nhẫn: "Không quan trọng, ngươi còn có cái gì muốn nói sao?"
Tố Miểu ngơ ngác ợ một hơi rượu, không nói.
Phục Hạ nhịn một hồi vẫn phải nói: "Về sau ngươi cảm thấy thích người khác, nhớ tới tìm ta nói chuyện một chút đi, ngươi......"
Không đáng tin cậy.
Tuy rằng Phục Hạ tạm thời dùng linh khí áp chế mùi rượu của Tố Miểu, nhưng nàng chung quy vẫn uống say. Không bao lâu mùi rượu xông lên, nàng mơ màng mà tiến lại gần Hư Chiêu Hàm, đầu đối đầu ngủ.
Phục Hạ không có cách nào, cũng không muốn cùng hai con ma men ngốc nằm trên cùng một cái giường, sợ hai nàng có một người không nhịn được mà nôn ra.
Chỉ đành ngồi xuống ghế, cầm tiểu ngọc châu tiếp tục mài.
Trời dần dần tối.
Ninh Dung ở Đan Dược Phong ngây người rất lâu, vẫn là không đợi được đan dược Phong chủ làm, lại sốt ruột vì Phục Hạ còn chưa uống thuốc tối nay, nàng vội vàng trở về sắc thuốc cho Phục Hạ. Nhìn Phục Hạ uống xong, nàng tiện thể đưa hai con ma men trong phòng nàng về phòng của từng người.
Làm xong mọi việc này, nàng không nói chuyện với Phục Hạ, cũng không về phòng, mà là ngồi xuống ghế dài dưới cây ngô đồng trong sân, trầm mặc nhìn bầu trời.
Phục Hạ đột nhiên cảm thấy, nàng đang đợi Yếm Xuân.
Ninh Dung xác thật là đang đợi Yếm Xuân tiền bối, nhưng nàng căn bản không biết Yếm Xuân tiền bối ở đâu. Trước đây mỗi lần gặp mặt Yếm Xuân tiền bối, đều là Yếm Xuân tiền bối tới tìm nàng. Hiện tại nàng chủ động muốn gặp Yếm Xuân, lại không biết phải tìm như thế nào.
Ninh Dung nhìn ngôi sao trên bầu trời màu xanh thẫm sáng sủa, trong lòng nói không nên lời, có chút vắng vẻ.
Yếm Xuân tiền bối ban ngày không có người nói chuyện giải buồn, cũng không biết có phải lại đi xem thoại bản không.
Không bằng để Yếm Xuân tiền bối chơi cùng Phục Hạ sư muội.
Hai người rất giống nhau, hẳn là có thể làm bằng hữu rất tốt. Như vậy cả hai sẽ không nhàm chán.
Ninh Dung cảm thấy ý tưởng này hay, nhưng nghĩ lại một chút, lại không cam lòng Yếm Xuân tiền bối cùng sư muội có quan hệ tốt.
Vạn nhất sư muội nhận thức được chỗ dựa lớn hơn, không cần mình nữa thì làm sao bây giờ?
Cảm giác này giống như bị giằng xé, một bên là tư tâm của mình, bên kia là sự lo lắng đối với tiền bối.
Đúng lúc Ninh Dung còn chưa quyết định được nên làm như thế nào, Yếm Xuân tới.
Ninh Dung nhìn người ngồi bên cạnh mình, chào hỏi: "Tiền bối."
"Tìm ta làm gì a?"
"Hôm nay đã biết một ít việc của tiền bối, cho nên muốn cùng tiền bối trò chuyện."
Ninh Dung thử thăm dò nói: "Tiền bối còn chưa nói cho ta, ta có thể đi đâu mà tìm ngài."
Biểu tình Yếm Xuân bất biến: "Ngươi cứ ở trong sân đứng một chút, ta thấy được sẽ tới đây."
"Tiền bối đang ở nơi nào?"
Trước đây tiểu chỗ dựa đã hỏi qua, nhưng Yếm Xuân đã lảng tránh cho qua. Lần này Yếm Xuân nhìn Ninh Dung, nhận ra được nàng thật sự muốn biết đáp án.
Không có biện pháp, nàng tùy tiện nghĩ ra một địa phương mình biết: "Cái sơn động phía dưới Dịch An Nhai, ta tạm thời ở nơi đó."
Ninh Dung nghĩ đến sơn động sâu thẳm đen như mực mà mình đã thấy lúc đó, hô hấp cứng lại: "Kỳ thật tiền bối có thể quang minh chính đại mà xuất hiện."
Yếm Xuân làm ra bộ dáng thâm sâu khó lường: "Không cần, ta có tính toán riêng."
Nàng đã nói như vậy, Ninh Dung cũng liền không tiện hỏi tiếp.
Nàng nhìn Yếm Xuân, trong lòng muốn hỏi về chuyện đống thoại bản, nhưng lại không biết nên mở miệng như thế nào. Vì thế nàng cứ nhìn Yếm Xuân muốn nói lại thôi, trong mắt tràn đầy thương tiếc.
Yếm Xuân cảm thấy thú vị, chủ động thở dài một hơi: "Lời ngươi nói buổi chiều, ta nghe được rồi."
Ninh Dung không biết vì sao lại càng xấu hổ.
Nàng xác thật không có lý do gì đi phỏng đoán cuộc sống của người khác có như ý hay không, quả thật là quá phận.
Nàng sợ Yếm Xuân cảm thấy nàng kỳ quái, muốn xin lỗi.
Liền nghe được Yếm Xuân cười nhẹ nhàng: "Lúc ấy ta xác thật rất nhàm chán, không có việc gì làm, chỉ có thể xem những thoại bản này, xem để giải trí."
Ninh Dung không nói lời nào, nghiêm túc mà nhìn Yếm Xuân, làm một người lắng nghe hợp cách.
Yếm Xuân vui mừng mà nhìn Ninh Dung: "Ta xác thật là cái gì cũng thích, nhưng không có cũng không sao. Ta không có gì để bận tâm, cũng không muốn quá thích thứ gì. Một mình ta ngây người thì nhàm chán, người khác bầu bạn nói chuyện lại thấy phiền. Không có cách nào, ta chỉ có thể một mình tìm việc để làm."
Ninh Dung nhìn Yếm Xuân: "Vậy bây giờ thì sao?"
"Ngươi nói không nhiều lắm"
Yếm Xuân cười buồn: "Ta nghe người khác lải nhải là thấy phiền. Nói chuyện to là thấy ồn ào. Khi ấy ta còn rất có danh tiếng, chạm tay là bỏng, những người đến tìm ta đều mang mục đích, ta nói một câu là họ nịnh nọt, hận không thể phụ họa thêm mười mấy câu. Ban đầu ta còn thấy thú vị, sau lại cảm thấy chẳng thú vị nữa. Họ liên tục đến làm phiền ta, ta liền không muốn gặp người. Vì thế càng thấy nhàm chán. Người trong thoại bản thì không như vậy, đơn giản, thuần túy, cũng không làm phiền ta. Dần dần, ta xem ngày càng nhiều, rồi thành ra như vậy."
Ninh Dung giật mình, trong mắt tràn đầy lo lắng.
Yếm Xuân cười: "Ngươi vừa lúc tránh đi tất cả đặc tính làm ta không thích."
Nhìn thấy lần đầu liền không nói chuyện nhiều, bởi vì mình là tiểu sư muội, cho nên nàng đối với mình không có ý đồ gì, nhìn mình với ánh mắt sạch sẽ. Nàng sẽ chiếu cố mình, ở bên mình cũng luôn nghe mình nói chuyện, ngẫu nhiên phụ họa cũng sẽ không nhiều lời, càng không nịnh nọt. Lời nói ít, nói chuyện thì luôn bình tĩnh, thanh âm nhỏ nhưng có logic.
Thời điểm ở bên nàng, nàng đa phần là trầm mặc, mình có thể tùy tiện nói bậy. Nói cái gì nàng cũng nghe, nghe xong liền nhớ kỹ, sau đó cho mình hồi đáp. Loại cảm giác này thật sự sẽ gây nghiện.
Yếm Xuân nhìn Ninh Dung, ánh mắt càng thêm ôn nhu.
Ninh Dung nghe, cảm thấy trong lòng mình giống như bị cào một chút, ẩn ẩn thấy đau.
Nhìn mắt Yếm Xuân, liền không thể kiểm soát mà nghĩ tới sư muội.
Sư muội cùng tiền bối rất giống nhau, vậy sư muội có phải cũng như vậy? Nàng có phải thường xuyên cảm thấy bực bội, nhàm chán không?
Tim Ninh Dung đột nhiên tê rần.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top