Chương 37: Nhớ Tiểu Chỗ Dựa

Phục Hạ nhìn Cốt Ngọc xách Hư Chiêu Hàm đến đỉnh Niệm Hàn Tông, đối mặt với Tông chủ cùng với vô số đệ tử Niệm Hàn Tông đang ngẩng đầu nhìn dưới đất, nói với giọng cực kỳ hung ác: "Ngươi không được, lại bước thêm một bước, ta liền giết nàng!"

Bàn tay thon dài ấn chặt lên cổ Hư Chiêu Hàm, giống như chỉ cần dùng một chút lực là có thể bóp chết nàng.

Nếu Tông chủ không tận mắt nhìn thấy đôi tay này vừa rồi còn kéo xiêm y con gái mình, nhẹ nhàng sứt thuốc, có lẽ bà đã tin.

Cốt Ngọc cũng biết Tông chủ không dễ bị lừa. Nàng dừng một chút, đánh một đòn tâm lý, dùng giọng điệu đầy đắc ý mở miệng: "Nàng ở Ma giới lâu như vậy, ta cho nàng ăn ngon uống tốt, nhưng nàng vẫn mỗi ngày làm ầm ĩ nói phải về Niệm Hàn, nói nhớ mẫu thân cùng đám người các ngươi. Hiện tại khó khăn lắm mới trở lại, các ngươi không chỉ không quan tâm nàng ở Ma giới sống có tốt không, ngược lại đánh nàng một trận. Nàng một lòng hướng về các ngươi, các ngươi lại hoài nghi nàng thông đồng Ma giới. Thế cũng tốt, ta hôm nay liền bóp chết nàng, đem thi thể mang về, xong hết mọi chuyện."

Nàng nói, trên tay dần dần dùng sức, ở trên cổ Hư Chiêu Hàm hằn lên một vòng đỏ ửng.

Tông chủ: "......"

Hư Chiêu Hàm: "......"

Phục Hạ ánh mắt nhạy bén, nàng không chỉ nghe được tiếng kinh hô của Niệm Hàn Tông môn nhân, còn thấy Hư Chiêu Hàm trên không trung không những không cảm thấy đau mà có vẻ mơ màng...

Đợi trong chốc lát, còn nghe được Cốt Ngọc truyền âm cho Hư Chiêu Hàm: "Ngươi giãy giụa một chút đi."

Một lát sau, Hư Chiêu Hàm mơ màng làm theo chỉ đạo của Cốt Ngọc, quẫy đạp chân.

Kỳ thật, lời này nửa thật nửa giả, rốt cuộc cũng chẳng ai thật sự biết Hư Chiêu Hàm ở Ma giới ra sao. Nàng ở đó lâu như vậy, các tông môn của tu chân giới khó tránh khỏi sẽ nghĩ rằng Hư Chiêu Hàm thật sự phản bội tông môn, rơi vào Ma đạo.

Miệng người đáng sợ.

Sau khi trở về, Tông chủ trước tiên dựa theo môn quy mà xử phạt nàng, đồng thời cũng để chứng minh nàng vẫn là thành viên của Niệm Hàn Tông. Việc đuổi nàng đến Tư Quá Nhai, cũng là để chờ trăm năm trôi qua, mọi người dần quên chuyện này. Như vậy, Hư Chiêu Hàm về sau mới có thể sống an ổn, không cần ra ngoài đã bị người chỉ trích, gọi nàng là kẻ phản đồ, thả chạy Ma tộc.

Đương nhiên, này không phải Phục Hạ tự mình ngộ ra.

Đây là lúc tiểu chỗ dựa mang theo Phục Hạ đi xem Hư Chiêu Hàm, trên đường trở về nói cho Phục Hạ.

Phục Hạ còn nhớ rõ lúc đó tiểu chỗ dựa nhíu mày.

Nàng đi ở phía trước, hơi hơi nghiêng người tránh một hòn đá nhô ra trên vách núi.

Nàng nói trừng phạt của Tông chủ đối với Hư Chiêu Hàm thực chất cũng là vì lợi ích của nàng, tuy rằng đại bộ phận người không hẳn tin, nhưng ít nhất thái độ Tông chủ cũng đã rõ ràng, phạt cũng phạt rồi, người khác cũng không tiện nói thêm gì.

Đến nỗi hiện tại.

Phục Hạ dùng logic của tiểu chỗ dựa nghĩ nghĩ, cảm thấy Cốt Ngọc cũng là như vậy.

Vì Hư Chiêu Hàm, làm tất cả mọi người biết Hư Chiêu Hàm cho dù ở Ma giới cũng là hướng về Tu chân giới. Tuy rằng không phải tất cả mọi người sẽ tin, nhưng ít nhất bề ngoài là vậy, Ma tộc Nữ Tôn đều nói như thế, người khác cũng không tiện nghi ngờ gì. Hư Chiêu Hàm cũng sẽ an toàn hơn.

Trên không trung là một cuộc hỗn chiến, các Trưởng lão gia nhập chiến cuộc muốn đem Hư Chiêu Hàm cứu về.

Mặc kệ các nàng rốt cuộc tin hay không, hoặc là có vài phần đau lòng Hư Chiêu Hàm cũng không quan trọng.

Tóm lại không thể thật sự để Cốt Ngọc giết Hư Chiêu Hàm ngay tại Niệm Hàn Tông. Mặc kệ Hư Chiêu Hàm làm chuyện gì, nhưng hiện tại, nàng bị phạt, vẫn là đệ tử Niệm Hàn, vẫn là con gái Tông chủ Niệm Hàn Tông.

Nếu thật sự để Cốt Ngọc giết Hư Chiêu Hàm ở Niệm Hàn, thì thể diện Niệm Hàn Tông đặt ở đâu.

Dưới đất.

Phục Hạ còn ở nửa đường, chống cằm, nghĩ đến dáng vẻ tiểu chỗ dựa khi nói chuyện với nàng, lại dựa theo logic của tiểu chỗ dựa nghĩ nghĩ sự việc phát sinh hôm nay.

Cuối cùng cảm thấy không vui mà nghĩ.

Chính mình thực sự muốn tiểu chỗ dựa ở bên cạnh, bản thân hiện tại không chỉ không muốn động thủ, mà ngay cả đầu óc cũng không muốn dùng.

Hơn nữa.

Phục Hạ lại ngẩng đầu nhìn thoáng qua hỗn chiến trên không, có chút tiếc nuối.

Chuyện thú vị như vậy, tiểu chỗ dựa lại không được thấy.

Cốt Ngọc cuối cùng vẫn là không thể chịu đựng sự vây công của các Trưởng lão Niệm Hàn Tông, phun ra một búng máu, mang theo cánh chim bị đâm bị thương bay đi.

Để lại một Hư Chiêu Hàm "thoi thóp", "nguy kịch".

Hư Chiêu Hàm ngậm nước mắt, hoảng sợ mà nhìn bóng dáng Cốt Ngọc, một hơi thở ra, nước mắt liền chảy xuống.

Một vị Trưởng lão đau lòng hỏng rồi, vội vàng che lại mắt Hư Chiêu Hàm: "Đừng sợ đừng sợ, nàng đã đi rồi."

Tông chủ ở một bên, nhìn Hư Chiêu Hàm, một tiếng cười lạnh.

Đứa nhỏ này, hơn phân nửa không phải sợ, mà là đau lòng vết thương trên người người ta đi.

Nàng đoán đúng rồi.

Bởi vì Cốt Ngọc hôm nay náo loạn như vậy, Hư Chiêu Hàm buổi chiều đã bị đưa ra Tư Quá Nhai.

Tông chủ lần nữa muốn kiên trì giữ nàng lại, tuân thủ quy tắc.

Trưởng lão cùng chúng đệ tử ồn ào hô to không được. Vạn nhất Chiêu Hàm thật sự chết ở Tư Quá Nhai, chẳng phải thuận lòng ma đầu kia sao.

Không có biện pháp, chỉ có thể đem Hư Chiêu Hàm mang về, lại để nàng ở lại Mộ Thanh Phong.

Trở về ngày đầu tiên, Hư Chiêu Hàm liền khóc lóc sướt mướt tới tìm Phục Hạ.

Nàng trước kia và Phục Hạ chỉ xem như quan hệ bình thường, không hiểu vì sao đối với vị sư tỷ cùng nhau lớn lên này lại không có bao nhiêu ấn tượng. Nhưng mấy tháng gần đây, nàng dần nhận ra sư tỷ kỳ thật đối với mình rất tốt. Bởi vậy đến lúc hoảng hốt, liền vô thức chạy tới tìm cầu trợ giúp.

Nàng thút tha thút thít: "Sư tỷ, ngươi nói tiểu Tửu hôm nay......"

Nàng dừng một chút, nhìn căn phòng hoàn toàn không giống trong trí nhớ, nhìn nhìn lại Phục Hạ đang nằm trên giường, nhỏ giọng hỏi: "Sư tỷ, ngươi ngủ rồi sao?"

Liền tính là đang ngủ, cũng phải bị đánh thức.

Phục Hạ bất đắc dĩ: "Làm sao vậy? Tiểu Tửu hôm nay làm sao?"

"Tiểu Tửu hôm nay bị thương, ngươi nói xem nàng có đau hay không a?"

Hư Chiêu Hàm nói xong, lại bắt đầu khóc.

Phục Hạ vẫy tay: "Ngươi lại đây."

Hư Chiêu Hàm nhìn Phục Hạ trên giường, ngoan ngoãn nhích lại gần.

Phục Hạ nhéo một phen mặt nàng: "Có đau hay không?"

Hư Chiêu Hàm gật đầu: "Đau."

"Vậy ngươi nói nàng có đau hay không?"

"Oa."

Hư Chiêu Hàm lại bắt đầu khóc: "Ma tộc còn có rất nhiều chuyện, bên người nàng rất nguy hiểm, hiện tại lại mang theo một thân thương thế trở về, khẳng định có rất nhiều người muốn làm thương tổn nàng."

Phục Hạ bất đắc dĩ: "Ngươi im lặng."

Hư Chiêu Hàm thút tha thút thít ngậm miệng.

"Hiện tại trên người còn có cái gì không thoải mái liền chạy đi mà nói, cứ nói lớn lên. Chạy nhanh đem trên người thương dưỡng tốt, khóc cũng không có tác dụng gì, không bằng làm một chút việc có ích."

Hư Chiêu Hàm thút tha thút thít gật đầu: "Hảo."

Phục Hạ tùy tay chỉ chỉ ghế dựa giữa phòng: "Ngươi ngồi đi."

Hư Chiêu Hàm liền lau nước mắt rồi ngồi qua.

Qua một hồi lâu, Phục Hạ đều sắp ngủ quên, Hư Chiêu Hàm nhỏ giọng hỏi: "Sư tỷ, cái đệm này thoải mái như vậy,ngươi từ đâu mua được?"

Phục Hạ nhìn thoáng qua cái đệm màu trắng gạo, một lúc lâu sau, nàng quay đầu đi chỗ khác, trong lòng ê ẩm.

Đó là tiểu chỗ dựa mua cho ta.

Ta thật sự rất nhớ nàng a!

Đợi hồi lâu vẫn không thấy Phục Hạ trả lời, Hư Chiêu Hàm tưởng sư tỷ đã ngủ, bèn im lặng, đưa mắt quan sát chung quanh.

Nhìn quanh một lượt, nàng liền cảm thấy phòng sư tỷ thật đẹp.

Trên bàn đặt một chiếc bình tinh xảo, rèm sa cũng đẹp, trước án thư là bàn trang điểm khắc hoa, trên tường treo họa, đến cả chân giường và rương gỗ cũng đều thanh nhã...

Người trên giường đột nhiên mở miệng: "Đại sư tỷ mua cho ta."

Hư Chiêu Hàm nghĩ đến Đại sư tỷ, đoán chắc vì mình không ở Niệm Hàn Tông nên mới không có phần. Giờ mình đã trở về rồi, Đại sư tỷ hẳn cũng sẽ cho mình đi?

Nàng như vậy nghĩ, liền nghe được người trên giường lại nói: "Ngươi kêu Cốt Ngọc mua cho ngươi đi."

Hư Chiêu Hàm: "......"

Nàng nhỏ giọng nói: "Vì cái gì a? Sư tỷ không có tiền sao? Ta có a, ta có thể nhờ sư tỷ mua cho ta, ta trả tiền."

Cốt Ngọc vốn chẳng biết phân biệt đẹp xấu, đồ đạc trong Ma giới toàn là xấu hoắc. Nếu để nàng mua, tám phần là khó coi. Thà để sư tỷ mua giúp một bộ giống hệt còn hơn.

Phục Hạ lúc này mới trừng mắt liếc nàng, xua tay: "Ta không nghĩ bảo nàng mua cho ngươi."

Kỳ thật nếu là Hư Chiêu Hàm lúc trước nghe được lời như vậy khẳng định sẽ hỏi lại Phục Hạ vì cái gì không cho Đại sư tỷ mua cho nàng. Nhưng hiện tại nàng thực thích sư tỷ, cho nên liền không có hỏi, mà là gật đầu: "Vậy được rồi."

Tiểu Loa vẫn là không đi.

Tông chủ hiện tại không biết đang làm gì, nhưng giống như đang bận rộn với chuyện Cốt Ngọc, dù sao là không có thời gian cho mình giải thích nghi hoặc.

Phục Hạ hỏi Hư Chiêu Hàm: "Đúng rồi, thời điểm ta tới Niệm Hàn Tông là trước khi ngươi sinh  phải không?"

"Ân."

"Nhiều năm như vậy, ta ăn không ngồi rồi không phấn đấu, vì sao sư phụ đều ngầm đồng ý?"

"Không biết a."

Hư Chiêu Hàm lắc đầu, nhớ tới sự tình của Phục Hạ sư tỷ lúc trước, rất là hâm mộ: "Ta ngày trước mỗi lần tu hành chậm trễ, liền phải bị nương ta mắng. Nhưng ngươi lại có thể ở trong phòng mỗi ngày, ngủ một tháng, cái gì cũng không cần làm."

Ngủ một tháng?

Chuyện này Phục Hạ cũng không biết. Nàng hỏi: "Sư phụ tại sao lại mặc kệ ta a."

"Không biết."

Hư Chiêu Hàm thở dài: "Ta cũng muốn không bị quản."

"Sư phụ vì cái gì thu ta làm đồ đệ ?"

"Không biết."

Hư Chiêu Hàm gãi gãi đầu, nghĩ nghĩ, nói: "Có lẽ không phải nàng muốn nhận."

Nàng do dự nói: "Kỳ thật ta nương không nghĩ đến việc thu đồ đệ. Nàng vốn không muốn đồ đệ ở cùng một chỗ với mình, hẳn là cũng không quá muốn dạy dỗ ai. Nhưng nàng là Tông chủ, nên chỉ có thể thu... Ta hồi còn nhỏ hình như nghe nàng và Sư thúc nói như thế."

Tông chủ không muốn dạy dỗ đồ đệ.

Cho nên nàng đối với tiểu chỗ dựa cũng không có để bụng, điều này là đúng.

Cho nên Phục Hạ lúc trước cũng không có tên họ, thậm chí đều không có bao nhiêu người nhớ kỹ Phục Hạ, này kỳ thật cũng coi như hợp lý.

Vậy thì vì sao Phục Hạ lại là đệ tử Tông chủ Niệm Hàn Tông?

Thu về để rồi để đó?

Phục Hạ thật sự không nghĩ ra đáp án, hỏi Hư Chiêu Hàm ngược lại càng thấy khó hiểu.

Không có biện pháp, chỉ có thể đi tìm Tông chủ vẫn đang rất bận.

Tông chủ không có thời gian, còn đang vội vã đi ra ngoài, nghe được Phục Hạ thắc mắc, liền dứt khoát trả lời: "Là do vừa lúc đến phiên ta. ngươi liền trở thành thành đồ đệ.của ta"

?

Ta là cái thứ gì, làm sao lại đến phiên ngươi?

Thu đồ đệ chuyện này còn không phải là đồ đệ tự mình bái sư sao, ngươi không muốn thì liền cự tuyệt là được, vì sao còn nói là đến phiên?

Tông chủ nói xong liền đi.

Phục Hạ sững sờ đứng tại chỗ, nghĩ tới chính mình vừa nghe được nói câu kia, liền sờ sờ cánh tay.

Lần trước ở Lê Thành đã phát hiện thân thể này không phải thân thể bình thường.

Trước đây, tiểu chỗ dựa từng nói rằng mình cũng không chủ động tới Niệm Hàn. Mà là chính Tông chủ đã từ Phục Hạ Phong đem mình về.

Phục Hạ chậm rãi trừng lớn mắt.

Đúng vậy.

Cho nên, ta rốt cuộc là cái thứ gì?

Là ai đặt ra  cái quy tắc "Đến phiên"?

Còn cái này Phục Hạ, lúc trước căn bản không có ai hiểu biết nàng, nàng thật là một người sao? Phục Hạ ban đầu đâu? Nàng hiện tại ở nơi nào?

Tác giả có lời muốn nói:

Phục Hạ: Tiểu bằng hữu, ngươi có rất nhiều dấu chấm hỏi phải không??

Ninh Dung: Ta hai ngày không có xuất hiện.

Tác giả:...... Không cần hoảng.


Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top