Chương 143: Tụ tập

Sơn trại này nói lớn không lớn, đi dạo một vòng cũng không ảnh hưởng gì, huống chi Luyện nhi chẳng qua là muốn dẫn người đinhìn cảnh sắc, về phầncác loại bố trí trạm gác phòng vệ trong trại, chính là nàng muốn khoe khoang với người khác, e rằng ta cũng cần phải ngăn trở khi cần thiết.

Bất quá Luyện nhi hiển nhiên cũng không ngốc, cho nên cùng nhau đi tới, bản thân cũng không cần phải quan tâm đến những chuyện dư thừa.

Không có việc gì để quan tâm, ngược lại lại có chút phiền não khó hiểu.

Dạo quanh qua vài nơi có phong cảnh đẹp, cũng đã đi dạo qua hơn phân nửa trong trại, thỉnh thoảng đi ngang qua những trạm gác, hoặc là có tiểu đội tuần qua, luôn có ánh mắt tò mò lặng lẽ đưa tới, cũng may lúc này nữ binh trong trại hoạt động không nhiều lắm, nếu không chắc hẳn chuyện phiền não này còn phải nâng cao hơn một bước.

Luyện nhi cũng không quan tâm, thấy có người âm thầm dò xét, liền giả vờ lên tiếng quát lớn, trại binh ở chung cùng nàng nhiều năm cũng hiểu tính khí củanàng, biết là đang giả vờ, phần lớn cũng không sợ, người có gan lớn còn che miệng vui cười, Luyện nhi cũng lơ đễnh, ngược lại hướng Trác Nhất Hàng cười đắc ý, nói: "Thủ hạ của ta, không sai đi?" Trác Nhất Hàng là quân tử phong độ, tất nhiên gật gật đầu.

Đoạn đường này, người trầm mặc nhất không thể nghi ngờ chính là bản thân mình.

Đợi đến khi đi dạo đến sơn cốc ở phía sau, trời đã sáng choang, nhìn thấy mặt trời mới mọc treo giữa không trung, rặng mây đỏ làm chói mắt, nơi sơn cốc sâu u khó đoán mây trôi tràn ngập, sương mù biến ảo, thảm thực vật xanh mướt tươi tốt, trên đỉnh núi cách đó không xa vẫn là một vùng trắng xoá, nhìn thấy cảnh tượng này, nam tử kia cũng không biết là thật tâm hay là khách sáo, liên tục mở miệng tán thưởng, có lẽ Luyện nhi nghe được thoải mái, cười khúc khích, nói: "Xem đi, vẫn là tốt hơn bên ngoài đúng không? Ta thấy ngươi cũng đừng trở về Võ Đang làm Chưởng môn gì gì đó nữa, tính tình của ngươi không tệ, ta thực sự không đành lòng nhìn ngươi sau nàytrở thành một lão đạo lỗ mũi trâu cả ngày nghiêm mặt dùng mũi nhìn người."

"Luyện...Khụ, Nghê Thường, đừng loạn nói lung tung, tuy rằngVõ Đang có chút ít tác phong ngươi nhìn không thuận mắt, nhưng thực sự không cần một gậy tre đánh đổ một thuyền người a." Thật sự là nhịn không được, ngoài miệng vội vàng trách mắng, ít nhiều là có mang theo chút tư tâm, Trác Nhất Hàng lại phất phất tay, nói: "Không sao, những người sư thúc kia của ta đúng là có chút...Ai..." Sau khi thở dài một tiếng, lại nói: "Nhưng mà sư môn ân trọng, trước khi lâm chungsư phụ đã giao phó, mặc dù ta không muốn, cũng phải nỗ lực gánh chịu a."

Hắn nói rất buồn rầu, Luyện nhi lại nghe đến vẻ mặt không cho là đúng, còn muốn nói thêm gì nữa, ta đã bước tới vài bước giữ nàng lại, lấy lại bình tĩnh, tạo ra dáng tươi cười ôn nhu nói: "Các ngươi đừng lại tranh luận, ai có chí nấy, nói tiếp cũng không nhìn xem bây giờ là lúc nào rồi, thấy mặt trời đã lên cao, đêm qua mọi người cơ hồ đều không ngủ đủ, Trác thiếu hiệp cũng vậy, hôm nay cảnh cũng đã xem qua rồi, lời muốn nói cũng đã nói, Nhạc Minh Kha cũng chưa đến, không bằng mọi ngươi vẫn là nhân lúc này nghỉ ngơi một chút, dưỡng tinh thần a?"

"Đúng vậy a, đúng vậy a." Có lẽ Trác Nhất Hàng cũng không mong muốn nói đến nhiều việc như vậy, lúc này ở bên cạnh phụ hoạ theo, nói: "Đêm qua xảy ra quá nhiều chuyện, một đêm không có chạm đến gối, xác thực cũng có chút mệt mỏi, còn phải hướng Luyện cô nương Luyện trại chủ ngươi xin một góc phòng nhỏ dung thân a."

Luyện nhi nhìn nhìn hắn, lại liếc nhìn ta một cái, không biết đang nghĩ cái gì, nhép nhép miệng, cuối cùng vẫn là từ bỏ, chỉ nắm lấy tay ta gật đầu nói: "Nếu như Trác thiếu hiệp mệt mỏi, nên nghỉ ngơi, ta thấy ngươi đêm qua so với hắn còn bận hơn, khắp nơi trợ giúp một đám người, ước chừng càng mệt, cũng nên nghỉ ngơi một chút, huống chi đêm trước đó nghỉ ngơi có chút muộn, ước chừng cũng ngủ không ngon giấc đi?"

Nếu như bình thường, nàng bỗng nhiên nói ra một câu như vậy ở trước mặt người khác, e rằng bên sẽ đột ngột nóng bừng lên, chẳng qua là lúc này làm sao còn có tâm tình như vậy? Trác Nhất Hàng bên cạnh cũng nghe không hiểu, cho nên chỉ miễn cưỡng cười một cái, liền thúc giục trở về, muốn Luyện nhi sắp xếp một gian phòng cho Trác Nhất Hàng, để hắn sớm đi nghỉ ngơi mới là quan trọng.

Đương nhiên là quan trọng, nếu như lại tiếp tục nhìn hai người ở chung như vậy, chỉ e là sự giả vờ bình tĩnh kia của ta, không biết lúc nào liền sẽ không giữ được nữa.

Dùng lý tính thuyết phục bản thân là một chuyện, cảm tính có tiếp nhận hay không lại là một chuyện khác, chuyện trong lòng xung đột, đã không phải là mới gặp một lần.

Cũng may Luyện nhi làm việc không dây dưa dài dòng, đã muốn làm như vậy, nàng nói hai ba câu liền phân phó sắp xếp xong mọi thứ, sơn trại này không thể so với Định Quân sơn năm đó, cũng không có quá nhiều gian phòng dành cho khách, chẳng qua là tìmmột căn phòng nhỏ cách xa khu vực sinh hoạt chung của mọi người cũng không khó, phòng tuy nhỏ, bên trong lại được nhanh chóng dọn dẹp, cũng xem như là một gian nhà trang nhã sạch sẽ.

Nhìn Trác Nhất Hàng theotrại binh dẫn đường rời đi, không khỏi nhắm mắt lại, từng sợi tơ trói chặt trong lòng rốt cuộc hơi thả lỏng ra chút ít, chỉ là mơ hồ cảm nhận được ánh mắt của Luyện nhi, liền lập tức lại mở to đôi mắt.

Trong một cái chớp mắt vừa rồi, luôn cảm thấy ánh mắt kia tựa hồ là mang theo dò xét nghiên cứu, chỉ là lúc này mở mắt ra nhìn, lại rõ ràng viết lên sự thân thiết, Luyện nhi và ta nhìn nhau, liền cười dài mà nói: "Được rồi, khách nhân đi nghỉ ngơi rồi, Hồng Hoa Quỷ Mẫu cũng đi rồi, Nhạc Minh Kha hẳn là cũng đã không sao, tính tình hay lo lắng của ngươi có phải cũng nên thả lỏng một chút hay không? Còn không đi ngủ a?"

Xác thực cảm thấy có chút mệt mỏi, đó là cảm giác mệt nhọc xuất phát từ bên trong, nhưng đối với lời nói củaLuyện nhi không thể không để trong lòng: "Ngươi...Không cùng ta nghĩ ngơi sao?"

"Ân." Nàng dứt khoát gật đầu, nói: "Lần này mang đi ra ngoài chừng trăm người, hiện tại cũng còn chưa trở lại, mặc dù có San Hô cùng Cửu Nương dẫn dắt hẳn là sẽ không có chuyện gì, chỉ là ta vẫn là muốn đợi các nàng trở lại, dù sao tính toán thời gian cũng không còn quá lâu."

"Ha, là như vậy a..." Cũng đúng, chỉ tự trách mình tâm tư quá nặng, lại đem việc đại sự như vậy quên đi mất, được một lần nhắc nhở này, liền nói: "Nếu như thế, vậy ta cùng ngươi chờ là tốt rồi."

Luyện nhi lại liếc sang bên này cười nói: "Hai người cùng chờ làm gì? Không cần, ta thấy sắc mặt của ngươi cũng không quá tốt, vẫn là đi nghỉ trước đi, đi, ta cùng ngươi trở về phòng." Nói xong liền nắm tay muốn kéo người đi.

"Đừng!" Ta tất nhiên là không nguyện ý, nhanh chóng khoát một tay lên tay của nàng, dừng chân kiên trì nói: "Vẫn là cùng ngươi đợi a, không nhìn thấy các nàng, ta sợ là không thể an tâm, ngủ không an ổn, cũng là khó chịu."

Trong lòng biết rõ, đây chỉ là lý do, không thể nói ra chính là...Giờ phút này rời khỏi nàng, ta mới chính là không thể an tâm a.

Ánh mắt Luyện nhi chuyển động, lại từ trên xuống dưới đánh giá ta vài lần, chợt cười cười, cũng liền không tiếp tục kiên trì, nói: "Vậy được rồi, sẽ thuận theo ngươi, chúng ta cùng đi đến tiền trại chờ đợi các nàng trở về cùng dùng cơm tẩy trần và mời khách phương xa."

Nói là đi đến tiền trại, chỉ là đương nhiên sẽ không đứng trước cửa trại vất vả chờ đợi, từ cửa trại đi ra ngoài chín cong mười tám quẹo, nhìn cũng nhìn không xa, chúng ta chính là đi đến một đài quan sát cao bên trái tiền trại, chỗ đó rất cao, đứng ở trên có thể trông thấy con đường dẫn ra vách đá dựng đứng ở phíaxa xa, chính là con đường phải điqua khi đến sơn trại, cho nên bắt đầu từ lúc sơn trại thành lập, nơi này đã được tận dụng địa thế để tạo thành vọng bình đài, tiện cho việc cảnh giới canh gác.

Xưa nay chúng ta rất ít khi đến nơi này, lúc này mấy trại binh đang trong phiên canh gác thấy trại chủ nhà mình tới đây, liên tục không ngừng mà quỳ xuống hành lễ, Luyện nhi cũng không nhiều lời, phất phất tay lệnh cho các nàng lui ra nghỉ ngơi, lại kéo ta vọt lên cây, đáp xuống một sàn gỗ trên cây dùng để quan sát, quay lại cười nói: "Khó trách những người này thấy ta đến liền khẩn khẩn trương trương, thì ra người canh gác ở đây cũng lười biếng như vậy, thật sự là nên phạt."

Ta đưa tầm mắt nhìn qua, tất nhiên cũng nhìn thấy chính giữa sàn gỗ không lớn đặt một chậu than, bên cạnh còn có một phần chăn mền mềm mại, không khỏi cong môi nói: "Tuy rằng trên tàng cây làm như vậy có chút nguy hiểm, bất quá dù sao hơi lạnh của mùa xuân còn chưa qua, nơi này lại trống trải, gió lạnh trên đỉnh núi tuyết tràn xuống là có chút khó chịu, Luyện đại trại chủ ngươi vẫn là mở một con mắt nhắm một con mắt a."

"Ân...Nếu như ngươi đã cầu tình, ta đây liền cho ngươi chút thể diện a, hì hì." Nàng tất nhiên cũng không phải là thật sự nổi giận, trêu ghẹo xong, không khách khí mà ngồi xuống phần chăn mền kia, khêu khêu than lửa trong chậu, vừa cười nói: "Đúng vậy, rất ấm, chọn nơi này để chờ đợi thật là chọn đúng rồi, ngươi cũng đến đây đi." Nói xong liền vươn tay hướng về phía bên này.

Phần chăn mền kia cũng không lớn, lại nhìn động tác của nàng như vậy, bản thân sao có thể còn không hiểu rõ, lập tức đi qua hai bước, khi khom người còn hơi chần chừ một chút, rốt cuộc vẫn là tiến đến dựa sát vào lồng ngực ấm áp quen thuộc kia.

"Cứ như vậy ngủ đi." Một đôi tay vòng chặt trên lưng, thanh âm ở bên tai mang theo ấm áp mà nói: "Nghỉ ngơi một lát cũng tốt, chờ khi nhìn thấy các nàng đến rồi, ta lại đánh thức ngươi."

Vì vậy, liền thật sự nhắm nghiền hai mắt.

Là thật sự mệt mỏi, là thật sự muốn ngủ, muốn chìm vào hắc điềm hương* vô ưu vô lự không cần suy nghĩ, chỉ là dường như thực tế lại cố ý đối nghịch, ý thức luôn phải vật lộn giữa trạng thái mơ mơ hồ hồ nửa mê nửa tỉnh, mí mắt chát trầm, tâm lại không thể triệt để yên tĩnh, ngay cả cái ôm ấp cùng nhịp tim quen thuộc, cũng mất đi công hiệu thường ngày.

(*Ý chỉ giấc ngủ thoải mái êm ái)

Không biết trôi qua bao lâu, chỉ cảm thấy duy trì tư thế hiện hữu càng lúc càng làm cho người ta khó chịu, cũng không tiện tùy ý lộn xộn, đây đang là ở trong ngực Luyện nhi, ta không muốn nàng hiểu lầm rằng nàng có hảo ý muốn ôm lấy ta, nhưng lại bị ghét bỏ xem như một cái ôm không thoải mái.

Ngủ được thì tốt rồi, trong lòng an ủi bản thân, khi đang vô cùng nhẫn nại cố gắng nhắm chặt hai mắt, cái trán lại bị khe khẽ bắn một chút, giống như khi còn nhỏ ta đối với nàng vậy, sau đó chợt nghe Luyện nhi cười nói: "Giả bộ cái gì? Ngủ không được cũng đừng giả vờ, tiếng hít thở nặng như vậy, chẳng lẽ ngươi thật sự cho rằng có thể che giấu được ta sao?"

Vì vậy chỉ có thể thở dài, mở mắt ra nhìn nàng, tuy rằng Luyện nhi mở miệng vạch trần, nhưng lại chưa từng buông cái ôm này ra, vẫn duy trì tư thế dựa sát vào nhau, may thay khi mở mắt và thuận thế chuyển động, sự khó chịu này cũng liền qua đi.

"Sao lại ngủ không được? Nghĩ gì vậy?" Thấy ta mở mắt ra, Luyện nhi liền không khách khí mà đặt câu hỏi, giọng điệu là không bận tâm, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào người không buông, lại bồi thêm một câu: "Gần đây ngươi rất hay thở dài, làm ra vẻ già nua a."

"Thật sao?" Muốn làm nàng cười, nhưng ngay cả sức để cười cũng không có, dường như muốn buông lỏng, cũng không còn sức lực để tiếp tục ngụy trang nữa, chỉ có thể lại thở dài một cái mà nói: "Ngươi cũng đã lớn như vậy rồi, ta so với ngươi lớn hơn ba bốn tuổi, có lẽ thật sự là đã bắt đầu già đi rồi a...Rõ ràng cái gì cũng không nghĩ, lại cố tình luôn phiền não, không biết có tính là một loại tật xấu hay không..."

Đây là sự thật, bởi vì một lòng muốn hảo hảo đi ngủ, đầu óc thật sự là không nên suy nghĩ gì nữa mới đúng, hết thảy tạp niệm đều đã bị vứt bỏ, nhưng vẫn là cảm thấy phiền não một cách khó hiểu, phiền não rất khó hiểu.

Câu này nghe vào trong tai Luyện nhi, lại làm nàng bật cười, nói: "Thật không biết xấu hổ, sư phụ ở độ tuổi đó còn không nói, ngươi lại dám nói lung tung, ta nói bình thường ngươi luôn lo nghĩ quá nhiều, chỉ cần giống như thường ngày, để cho đầu óc của người đùng nghĩ đến những chuyện lung tung kia liền có thể gnủ ngon!"

Nàng xưa nay tâm tùy ý động, nói xong câu này, lại thật sự cúi đầu xuống muốn thân cận một chút, bản thân vốn không muốn động thủ động cước ở những nơi như thế này, huống chi bây giờ căn bản không thể dâng lên nửa điểm hứng thú, đôi môi đột nhiên bị chiếm lấy, chỉ có thể để nàng tùy ý hồ đồ một chút, lại nắm lấy cơ hôj, nghiêng đầu thoát ra được, nhỏ giọng nói: "Đừng như vậy, Luyện nhi, ta...San Hô các nàng còn chưa trở lại, lúc này ta không có tâm tình làm những chuyện thân mật này, ai, ngươi nói các nàng sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"

Đây vốn là hành động bất đắc dĩ để nói sang chuyện khác, Luyện nhi thật sự cũng nhận ra, có lẽ kỳ thật nàng cũng có chút quan tâm a, sau khi khẽ giật mình, cũng không tiếp tục động thủ động cước, ngược lại giải thích: "Lúc ta rời đi, quan quân trong thành trốn được đều trốn, chết cũng đã chết, hầu như toàn bộ bị tiêu diệt, mà dân chúng đoạt lương thực lại hơn vạn người, cho dù có mấy nghìn quan quân cũng không xảy ra việc, huống chi những năm qua võ công của San Hô và Cửu Nương cũng tinh tiến không ít, không có đạo lý không thể an nhiên trở về."

"Ân..." Thuận thế gật gật đầu, nhìn ra vách núi xa xa, nói: "Là ta quá lo lắng, chúng ta vẫn là đợi một lát nữa a..."

"Hừ, ngươi đối với người khác thật trái ngược..." Luyện nhi siết chặt vòng tay, chống càm trên vai của ta nói thầm, dường như có chút oán giận, này cũng làm cho bản thân cười khẽ, hỏi: "Luyện nhi nói như vậy, là trách ta đối với ngươi không tốt sao?" Đổi lấy một tiếng hừ nhẹ của nàng, sau đó cũng không lên tiếng nữa.

Xa xa là cảnh tuyết trắng nguy nga, gần hơn là mầm non xanh mới đầu cành, bên cạnh là dựa sát vào người yêu, một bên còn có chậu than hồng ấm áp, giờ khắc này, theo lý là không thể hoàn mỹ hơn được, nhưng phiền não trong lòng vẫn là ngoan cố tràn ngập, làm thế nào cũng không tiêu trừ đi được.

Bản thân đây là làm sao vậy? Chỉ là bởi vì một Trác Nhất Hàng mà đã bị nhiễu loạn đến nông nỗi như vậy sao?

Hay là...Hay là bởi vì chuyện gì khác?

Càng suy tư như vậy, bất an lại càng nặng, lúc trước vẫn cho rằng sự bất an này chẳng qua là bởi vì phát sinh đoạn nhân duyên định mệnh kia, đương nhiên rồi, ngoài ra còn có thể là gì được chứ? Nhưng hôm nay bỏ người kia qua một bên không nghĩ đến, lại vẫn cảm thấy ưu sầu lo lắng, liền không biết vì cái gì, nguyên nhân ở đâu.

Không có đầu mối, vẫn luôn nghĩ không ra đầu mối, thẳng đến khi, gió núi truyền tới thanh âm sấm chớp.

Giống như sấm chớp, nhưng cũng không phải là sấm chớp, dõi mắt nhìn ra xa, chỉ thấy trên ngọn núi ở phía xa xa kia, dường như có gió lớn thổi qua, tung lên một cơn bụi trắng mù, Luyện nhi phản ứng thần tốc, bỗng nhên nhảy dựng lên kêu lớn: "Không tốt! Ngọn núi phía trước có tuyết lở! San Hô các nàng hơn phân nửa hẳn là sẽ bị chặn đường, hy vọng không bị tuyết chôn vùi, nếu không thật sự là đại phiền phức!"

Tùy cùng nàng tung người lên, khi thu tầm mắt lại trong phút chốc liền sững sờ, sau đó giật giật ống tay áo của người bên cạnh, cau mày nói: "Luyện nhi, ốc lậu thiên phùng liên dạ vũ*, phiền phức của chúng ta dường như không chỉ có như vậy, mà đều tụ tập đến cùng lúc rồi."

(*Nhà đã dột lại gặp đúng lúc trời mưa suốt đêm, ý chỉ họa vô đơn chí)

Trên con đường núi đối diện, có một bóng người chạy vội đến gần, không phải ai khác, chính là Hồng Hoa Quỷ Mẫu đang quay lại.

Chẳng qua là thần sắc nhìn từ xa xa, giống như cũng không vui vẻ.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top