Chương 126: Buổi nói chuyện


Vào bất cứ thời kỳ nào, thế gian cũng sẽ không thiếu những loại sinh vật bát phụ*, mà hãn phụ thì so với bát phụ lại càng kinh khủng hơn, bởi vì các nàng càng hung hăng ngang ngược, thậm chí trong những tình huống đặc biệt, sẽ giống như nổi điên mà làm liều không còn quan tâm đến sống chết.

(*Người ngang ngược)

Đáng tiếc, đó lại thường là một loại liều lĩnh rẻ rúng không đáng giá.

Màn trình diễn trước mắt này chính là như vậy, phụ nhân này tóc tai rối bời mắt mang tơ máu, miệng phun ô ngôn uế ngữ, đem rất nhiều lời nói ác độc khó nghe ném lên người nữ nhi thân sinh, có lẽ giờ khắc này trong mắt bà ta, đối phương sớm đã không phải là quan hệ huyết thống, mà là cừu nhân cản trở làm hại tâm huyết nhiều năm, chờ mong nhiều năm của bà ta tan thành mây khói.

Cũng không biết bà ta đã kỳ vọng đến bao nhiêu, mất đi những gì, mà sau khi thất vọng lại dám ở ngay địa bàn của sơn trở mặt tát bát sái hoành, hoặc chỉ bởi vì trước mắt đều là nữ nhân, làm cho trong tiềm thức của bà ta cũng không quá sợ hãi, chẳng qua là trong trại binh có rất nhiều cô gái trẻ tuổi, lúc trước tranh chấp thì tranh chấp, nói chuyện cũng không ô uế, lúc này làm sao nghe lọt những lời như vậy, ô ngôn vừa nói ra, rất nhiều người liền kiềm chế không được, nhao nhao muốn ra tay bắt lấy bà ta, trong đó Thiết San Hô là người phản ứng đầu tiên.

Những lời nhục mạ đầu tiên của người hãn phụ kia vừa ra khỏi miệng, Thiết San Hô ở bên cạnh liền biến sắc, khoảng cách giữa hai người lại gần, làm sao có thể để cho đám người kia tiếp tục nói bậy, e rằng cũng đã bất chấp chuyện có giữ quy củ hay không, lúc này tung lên một cước đạp cho đối phương ngã chổng tứ chi lên trời, nổi giận lạnh lùng nói: "Ngươi này bà điên! Muốn tiền bán nữ nhi đến phát điên rồi a? Ngậm cái miệng dơ bẩn của ngươi lại, đừng nói bậy nói bạ!"

Phụ nhân kia sớm đã làm cho rất nhiều người tức giận, hành động lúc này của Thiết San Hô, chính là chuyện rất nhiều người ở đây đang muốn làm, cho nên nhìn qua hành động lần này có vẻ phi thường hợp tình hợp lý, ở đây có lẽ chỉ có rất ít người, có thể nhìn ra ẩn sau những lời nói nhanh chóng, ẩn sau thần sắc nghiêm nghị của Thiết San Hô, là một chút lúng túng thiếu tự tin.

Mà mặc dù bản thân có thể nhìn ra, có lẽ cũng hoàn toàn không liên quan đến khả năng quan sát, chỉ là bởi vì... Trong lòng có một sự đồng cảm.

Hãn phụ kia chửi đổng, này vốn cũng không có gì, người trên thế gian muôn hình muôn vẻ, ít nhiều đều từng chứng kiến qua, chính là bởi vì ít nhiều đã từng chứng kiến qua, cho nên trong những tình huống khóc lóc gây chuyện như thế này hẳn là có thêm vài lời chửi mắng cũng rất bình thường, trong lòng đại khái cũng là hiểu rõ, những mà người trước mắt, lại rõ ràng mắng đến...Có chút bất thường rồi.

Đây không phải là cách mắng mà thôn phụ ở nông thôn nên có, nếu như bà ta mắng là cẩu thả với hán tử cái gì đó ngược lại sẽ không làm cho người khác để ở trong lòng, lúc này lời nói chắc như đinh đóng cột vậy, tuy là ác ngôn vu oan, nhưng ở một mức độ nào đó lại chạm đến tâm tư của một số người...Lẽ nào thật sự chỉ đơn giản là do không lựa lời mà nói bậy nói bạ sao?

Mặt ngoài bình tĩnh, nội tâm lại nghi ngờ không thôi, nhất thời không biết nên hành động như thế nào mới tốt, thực sự không có quá nhiều thời gian để do dự, cũng không biết có phải là may mắn hay không, sự nghi ngờ này rất nhanh được phá vỡ và xác nhận, hãn phụ kia trúng một cước của Thiết San Hô, ngã ngửa, lại không biết là do da dày thịt béo hay là do cuối cùng Thiết San Hô có chút lưu tình, ngã không nghiêm trọng lắm, chẳng qua là người lại bình tĩnh hơn chút ít, ngồi dưới đất nhổ nước bọt mà mắng: "Phì, đánh ta? Cho ngươi đánh cho ngươi đánh! Có bản lĩnh thì đánh chết ta cũng coi như là ngươi giết người diệt khẩu rồi! Cho là chuyện xấu của mình không ai nhìn thấy sao? Lão nương mắng thì có ngươi không biết xấu hổ a! Cho rằng trốn ở phòng nhỏ phía sau núi làm chuyện xấu người khác liền nhìn không tới sao? Nói cho ngươi biết, trên đời không có tường nào gió không lọt qua được!"

Một lời mắng này của bà ta vừa thốt ra, trên mặt Thiết San Hô liền ửng đỏ, cũng không biết là do vội do tức giận hay do nguyên nhân gì khác, giậm chân một cái...Rút kiếm ra khỏi vỏ, cắn răng nói: "Ta đem ngươi cái này... Cái này...Miệng phun đầy phân bẩn!" Trong lúc tức giận muốn vung kiếm chém xuống, lại fường như do dự một chút.

Phụ nhân kia khóc lóc om sòm thì khóc lóc om sòm, cũng coi như nhanh tay lẹ mắt, thấy tình thế không ổn liền trở mình một cái mà đứng lên, vọt đến trốn phía sau mấy tên nam nhân, vẫn còn nhô đầu ra, tiếp tục phun ra: "Ai nha ai nha, trong lòng có quỷ đúng không, quả nhiên muốn giết người diệt khẩu rồi! Giết đi giết đi, có giỏi liền đem tất cả chúng ta giết hết, không chỉ có một mình ta! Ngươi và nữ nhân đứng phía sau ngươi sáng nay là làm trò hề do thiếu thốn nam nhân như thế nào, đều bị đám nam nhân này nhìn rõ rồi! Ha ha!"

Hai câu mắng vừa phun ra, đừng nói là Thiết San Hô, ngay cả trong lòng ta cũng là run lên, lại nhìn sắc mặt ba nam nhân kia, hoặc nhiều hoặc ít đều là trong sự bất an hiện ra có chút lúng túng, nhất là người trẻ tuổi kia, lúc này mới xem như hiểu được và sao lúc trước hắn lại đỏ mặt, tuy rằng tình hình cụ thể còn chưa rõ ràng lắm, chỉ là rõ ràng chuyện riêng tư của Thiết Mục hai người đã bị đám người đi men theo con đường mòn nhỏ lên núi nhìn thấy rồi, thời gian trước hai người bọn họ luôn bận rộn, hôm nay có thời gian nhàn hạ ở cùng nhau, cũng là không khó tưởng tượng, mà người có tình khi ở chung, chuyên tư mật nhất...không thể nói với người ngoài nhất, chính là...

Ta có thể nghĩ đến, người trong cuộc đương nhiên càng có thể nghĩ đến, dù sao sáng nay làm cái gì các nàng là rõ ràng nhất, sắc mặt Thiết San Hô đã không phải là đỏ lên, mà là chuyển xanh, hai đầu lông mày lần này là thật sự nổi lên sát ý, cũng không nói thêm gì nữa, lưỡi kiếm xé gió run lên, dùng một chiêu kiếm thức thật sự liền muốn động thủ, lại bị Mục Cửu Nương sải bước đi tới kéo xuống, chỉ là trên thực tế, nàng kéo lấy Thiết San Hô lắc đầu, bản thân lại nâng tay phải lên âm thầm tìm kiếm gì đó trong ngực áo, khi lại lật lòng bàn tay ra, ngón giữa liền mơ hồ lộ ra ánh sáng sắc bén.

Ở lâu cùng các nàng, dù sao cũng có chút hiểu rõ, ta vừa thấy chút điểm sáng này, liền đoán là hồ điệp tiêu mà Mục Cửu Nương am hiểu nhất, nàng ngăn cản Thiết San Hô động thủ ngoài sáng, lại nghỉ chính mình âm thầm xử lý trong tối, kỳ thật vô luận là sáng hay là tối, giờ phút này động thủ, đều là đại đại không ổn, vì vậy vội vàng quát to danh tự của các nàng một tiếng, dùng ánh mắt tỏ ý bảo rằng không thể manh động.

Chẳng qua là ngăn cản các nàng thì dễ, ngăn cản hãn phụ kia lại khó, sớm biết như vậy lúc trước liền không nên cho bà ta quá nhiều cơ hội để nói chuyện, đến lúc này muốn ngăn cản, thậm chí động thủ, không thể nghi ngờ chính là ứng với một câu trong lòng có quỷ kia, huống chi chuyện cho tới lúc này, muốn động thủ vẫn là không thể chỉ động đến một mình bà ta, cũng liền phải động thủ với cả đám nam nhân kia mới được, này liền chứng thực cho cái gọi là lấy mạnh hiếp yếu thậm chí là giết người diệt khẩu, đối nội đối ngoại đều không có lợi.

Nhưng mà nếu như kiềm chế không động thủ để mặc cho hãn phụ này tuyên truyền khắp nơi vậy tuyệt đối là không được, chuyện này đối với trong trại ngoài trại sẽ tạo thành ảnh hưởng thế nào, cơ hồ là vô pháp phỏng đoán khó có thể lường trước được, tuy rằng lúc này, đã là có chút muộn rồi...

Dường như là suy nghĩ rất nhiều, kỳ thật từ khi San Hô rút kiếm đến thời khắc này suy nghĩ bất quá là dùng tốc độ ánh sáng, hãn phụ vẫn còn đang chửi rủa, San Hô vẫn còn đang nắm chặt thanh kiếm, Mục Cửu Nương đang do dự, mà nữ binh trong trại vây xem đa số vẫn còn đang ngỡ ngàng, đúng lúc này, lại nghe được bên cạnh có người nói: "Nói cả buổi, quả thực giống như con quạ kêu loạn, sự việc cụ thể lại không nói rõ một chút nào, thật không biết ngươi đang nói cái gì, vẫn là ngậm miệng lại, để cho đồng bạn của ngươi nói a."

Ngạc nhiên quay đầu nhìn qua, người bên cạnh không phải Luyện nhi còn có thể là ai? Chỉ thấy nàng chắp tay mở miệng, sắc mặt lại giống như không vui, lại giống như không kiên nhẫn, nhưng lại đều không quá rõ ràng, tóm lại có chút khó phán định mà cắt đứt, khoảng cách ta ở gần còn cảm thấy như vậy, người ngoài càng nhìn không ra, hãn phụ kia không biết lợi hại, lại nhổ nước bọt xuống đất, vừa xì một tiếng nói muốn nói chút gì đó, lại bị Luyện nhi cười lạnh một tiếng mà cắt ngang, nói với bà ta: "Ta không thích nghe lão quạ kêu, nếu như lại mở miệng khiến cho ta phiền tai, nhất định sẽ may cái miệng của ngưoi lại, nếu không tin, có thể thử một lần xem." Nói xong không thèm nhìn đến bà ta, đưa tay thuận tiện chỉ vào một người còn lại, nói: "Ngươi tới nói."

Theo lý mà nói giọng điệu này cũng không khác gì so với ngày thường, là dễ nghe êm tai, ngay cả một chút phập phồng dường như cũng không có, ánh mắt kia cũng ẩn dưới vẻ ngoài khó có thể đoám định được, nhưng mà cố tình chính là thấm ra một cỗ khí thế bức người khó hiểu, hãn phụ kia giống như cũng bị khiếp sợ, nuốt nước bọt, sững sờ một chút, không tiếng động mà mấp máy miệng vài cái, cuối cùng vẫn là xoay qua xô đẩy tên nam tử bị điểm trúng kia, hung hăng thấp giọng thúc giục nói: "Ngốc ra đấy làm gì, bảo ngươi nói ngươi liền nói a! Chúng ta thành thật mà nói sợ cái gì! Ngươi không nói, ngươi cho rằng các nàng liền sẽ buông tha chúng ta sao? Bọn hèn nhát!"

Nam nhân kia bị xô đẩy vài cái, hoàn toàn bất đắc dĩ mà đứng ra, suy nghĩ một chút, dứt khoát thả dụng cụ bằng thiết trong tay ra, khom lưng cười nói: "Vị...Vị đại vương này...Ta thật sự là không có chủ tâm đến gây phiền phức, bát tẩu tử nói khuê nữ của nàng đào hôn, muốn chúng ta hỗ trợ bắt về, chúng ta nghĩ chuyện này có lý, có lý liền đi đến đâu cũng không cần sợ nha, cho nên mới cả gan..." Nói xong không để ý đến phụ nhân kia ở sau lưng đánh lên người như đánh trống, lại vội vàng nói: "Trước kia ở đây, không, khi không có ai, ta cũng từng tới hái qua thổ sản vùng núi, biết rõ bên trái ngọn núi có một đường hẻm khuyết có thể tiến vào, cho nên, hôm nay trời chưa sáng liền...Liền nghĩ từ chỗ đó lẻn vào, có thể âm thầm bắt lấy khuê nữ của bát tẩu liền tốt, có thể không kinh động đến đại vương là tốt nhất, ân tốt nhất là không cần làm kinh động đi? Thật không ngờ khi lẻn vào, trên đường đi qua một gian phòng nhỏ ở phía sau núi, không cẩn thận liền chứng kiến, chứng kiến..."

Nói tới đây, trên làn da mặt đen của nam tử liền trở nên thấu đỏ, Thiết Mục hai người liếc mắt nhìn, trên mặt cũng hiện ra vẻ xấu hổ, đặc biết là bàn tay cầm kiếm của Thiết San Hô đều có chút run lên, nơi bên trái ngọn núi, chính là nơi cư trú do hai người bọn họ lựa chọn, không có thanh u độc lập như gian phòng của Luyện nhi, nhưng cũng là một nơi yên tĩnh trang nhã, hai người ở trong gian phòng của mình chắc hẳn là thập phần thả lỏng thậm chí không kiêng nể gì cả, nhìn phản ứng của song phương, chỉ e là cũng có thể đoán được tám chín phần mười rồi.

Nhưng mà cố tình Luyện nhi lại tựa như không đoán được, hoặc là không muốn đoán, có chủ tâm muốn hỏi để tra cho ra manh mối, liền hối thúc hỏi: "Nhìn thấy cái gì?" Nam nhân kia không có cách nào, đánh liều nói: "Thấy được hai người kia..." Hắn chỉ về phía Thiết Mục hai người một cái, lại vội vàng cúi đầu, nói: "Tại, trên giường Làm... Làm phu thê chi lễ..."

Lời vừa nói ra, đám người đang đứng ngoài xem cũng đều xôn xao, trong lòng của ta thầm kêu một tiếng phiền phức, trong sơn trại này tuy rằng là tập hơp nữ tử, nhưng đối với nữ tử cùng nữ tử chi tình chưa hẳn là đã thừa nhận, thậm chí chưa chắc là có đầy đủ nhận biết, các nàng phần lớn là bởi vì đủ loại thân thế mà trở thành thảo khấu, nhưng nhận thức vẫn là lưu ý thế tục, lao động tay chân và vũ đao lộng thương đã là thiên đại khác biệt, mỗi lần còn có thể dùng cân quắc anh hùng để so sánh, làm sao có thể tiếp nhận...Chỉ sợ xử lý không ổn, về sau sơn trại này, nội bộ cũng sẽ không quá yên ổn.

Có lẽ Mục Cửu Nương cũng nhận thức được điểm này, cắn răng một cái, nhân lúc mọi người vẫn còn đang xôn xao, xoay người ôm quyền hành lễ đối với bên này, lớn tiếng nói: "Trại chủ, các vị tỷ muội! Ta cùng San Hô, lúc trước khi lên núi nhập quân, liền đã nói rõ với các vị, chỉ làm thực khách, không làm trại binh, cho nên vốn cũng không xem như là người trong sơn trại, chúng ta..." Lời nói của nàng còn chưa dứt, lại bị Luyện nhi đưa tay phất xuống cắt ngang.

"Nói nhiều như vậy làm gì? Ai nói các ngươi không phải là người trong sơn trại? Đồng sanh cộng tử chính là tỷ muội." Luyện nhi nói như vậy, giọng nói thần sắc đều là hiển nhiên, sau khi nói như vậy, lại ngẩng đầu hỏi nam tử kia: "Ngươi thấy rõ ràng, đó là phu thê chi lễ? Phu thê chi lễ, cũng chính là cái gọi là chuyện phu thê a?"

Dù sao người sống trên núi coi như chất phác, lại đối mặt với đám đông nử tử xa lạ tập trung nhìn vào, gương mặt của nam tử kia biến thành màu gan heo, thật vất vả mới gật gật đầu, ngập ngừng nói: "Cái này...Tuy rằng nhìn không quá rõ ràng, chỉ là, chỉ là nhất định là không sai...Nhưng mà, này thực sự không phải là cố ý a..."

Nghe xong câu trả lời này, chẳng biết tại sao, chuyện đầu tiên Luyện nhi làm chính là xoay đầu lại trừng mắt nhìn sang bên này một lần, ta đang suy nghĩ đối sách, bị nhìn như vậy, có chút khó hiểu, nhưng mà nàng nhìn xong một cái cũng không nói gì thêm nữa, chẳng qua là lại quay đầu đi, cất cao giọng nói: "Nếu là hai người kia, vậy cũng không sao, tuy rằng các nàng không phải phu thê, cũng đã quyết ý cùng nhau cả đời, việc này ta đã biết rõ, cũng đã đồng ý, chuyện ta đã đồng ý, trong sơn trai ai còn có nghi vấn gì khác? Đứng ra là được."

Những lời này của nàng, cũng dường như là lời xác nhận cho những điều mà nam tử kia vừa nói ra, chẳng qua là hiện trường lại không xôn xao, ngược lại là hoàn toàn yên tĩnh, bản thân đứng bên cạnh ngoại trừ cười khổ cũng không thể làn gì khác, mà hãn phụ kia là đại đại khinh thường mà hừ một tiếng, thực sự đã đến giới hạn, đến mức ở đây ba tầng trong ba tầng ngoài trại binh, nhưng mỗi người đều là câm như hến, qua thật lâu, trong đám người mới mơ hồ truyền đến một chút thanh âm ông ông nghị luận, có người cẩn thận từng li từng tí mà nói: "Trại chủ, chuyện này...Đây không phải là quá...Vô lý rồi sao? Truyền ra giang hồ, chỉ sợ..."

"Có cái gì vô lý?" Luyện nhi trả lời vẫn là trước sau như một chẳng hề bận tâm, trong đó lại mang theo rất nhiều nghiêm túc, nàng nói: "Lúc trước Thiết San Hô từng thề trước mặt ta, thề rằng cả đời độc thuộc lẫn nhau; Mục Cửu Nương lại càng vì phần nhân tình này, liền dám động thân tiếp đến mười sát chiêu của ta, cho nên ta thay các nàng làm chủ. Mọi người trong trại đều nghe, ta Luyện Nghê Thường làm việc từ trước đến nay luôn công bằng, tương lai nếu như các ngươi cũng có tình với ai đó, vô luận nam nữ già trẻ, thân sơ viễn cận, chỉ cần đối phương dám dũng cảm đứng ra, tiếp được mười sát chiêu của ta, ta cũng liền thay các ngươi làm chủ, quyết không nuốt lời!"

Cuộc nói chuyện công bằng, chém đinh chặt sắt, không có đường để xoay chuyển, sau khi nói xong, nàng ngạo nghễ quét mắt nhìn khắp sân một vòng, thấy không có người dám tiếp tục nói ra nửa câu, mới thoả mãn cười cười, giống như lại nghĩ tới gì đó, lại quay đầu chủ động liếc nhìn hãn phụ kia, nói: "Hảo tế tử mà ngươi muốn nữ nhi của ngươi thành thân với hắn, cũng có thể gọi hắn đến thử một lần a, sống được qua mười sát chiêu của ta ta liền thay hắn làm chủ, nếu như không qua được, hì hì, như vậy thật sự là, dù máu phun ra năm bước cũng nên không thù không oán mới đúng a."

Hãn phụ kia tuy rằng có chút ít sợ hãi, chỉ là có lẽ bình thường đã quen hoành hành, làm sao có thể chịu nổi phần khiêu khích này, lập tức oán hận nói: "Ta nhổ vào! Loại thân phận như Hoàng lão gia, ngươi cũng xứng gặp hắn sao! Nghĩ cũng đừng nghĩ! Đại kiệu đỏ Tử Mộc đến đây rồi, chỉ sợ tòa miếu nhỏ này của ngươi không chịu nổi phần phúc khí này!"

Ngôn ngữ ngu ngốc như thế, đổi lấy chính là Luyện nhi cao giọng cười to, sau khi cười xong, nàng nói: "Tỷ muội trong trại có nghe thấy không? Trấn huyện xung quanh đây có một người gọi là Hoàng lão gia, ngồi là đại kiệu đỏ Tử Mộc, có lẽ là một con cá lớn, các ngươi đến thăm dò một chút, nếu như thiện liền thôi, nếu như hoành hành một phương, hừ hừ, liền chính là một bữa chay ngon lành a!"

Một lời của nàng vừa ra, chính là chính sự, cho dù đối với chuyện của Thiết Mục còn có do dự, nữ binh chung quanh vẫn không dám thất lễ, lúc này đồng thời ôm quyền đáp ứng!

Lúc này hãn phụ kia mới run lên, biết rõ hỏng chuyện, lại lập tức buồn bực gấp gáp, lần nữa mắng chửi ầm lên, vốn là mắng vài câu giặc cỏ là kẻ gây họa cho nữ nhi của bà ta, lại giống như còn ngại chưa đủ, lời nói xoay chuyển lại mắng trở về chuyện lúc trước, hét lên: "Cái này ngươi tốt lắm! Được xem trọng mà không muốn, nhìn xem chính mình ném vào một nơi chướng khí mù mịt như thế nào, trộn lẫn cùng nhiều nữ nhân như vậy, e rằng ngày mai liền bị người ta chiếm đoạt, trước là cho đại vương vui chơi, sau là cho lâu la phía dưới vui chơi, ta xem ngươi lấy cái gì để bảo vệ thanh bạch!"

Người này thực sự là nói đủ nhanh, một hơi không nghỉ mà mắng liên tiếp, thật sự là muốn ngăn cũng không kịp, gương mặt Luyện nhi đã là tràn đầy không vui, đang muốn phát tác, nghe được câu nói kế tiếp của bà ta, không biết vì sao sắc mặt liền nghiêm túc, lại chân thành nói: "Nữ nhi của ngươi nguyện ý cùng một chỗ với ai liền ở cùng người đó, ta sẽ không ra tay với nàng, cũng sẽ không ra tay với người khác, ta đã có người duy nhất."

Thanh âm của nàng không lớn, thực sự cũng không nhỏ, giống như nói chuyện bình thường, ta ở bên cạnh nghe đến động lòng, còn không kịp nói gì, hãn phụ kia lại làm sao muốn lắng nghe loại giải thích này, vẫn là muốn mắng như thế nào liền mắng như vậy, khiến cho Luyện nhi nổi tính, bỗng nhiên nắm chặt lấy tay của ta, lui về sau hai bước nhảy lên một sườn đất bên cạnh, bị nàng kéo đi đột ngột như vậy, bản thân mất đi thăng bằng mà lảo đảo một cái, cây dù trong tay cũng lệch sang một bên, vô pháp che khuất thân ảnh của hai người.

Lúc này trời đã có chút ít ánh sáng phát ra, Luyện nhi liền ngạo nghễ đứng vững vàng dưới thanh không, giữ chặt tư thế hai bàn tay đan vào nhau mà giơ lên, cao giọng nói: "Chư vị ở đây nghe rõ, ta Luyện Nghê Thường đã có người duy nhất, người định tình, năm tháng trong cuộc đời này, chúng ta đồng dạng là độc thuộc lẫn nhau, là duy nhất của nhau; chư vị đều có thể làm chứng, nếu như ruồng bỏ ước thề này, bất kỳ người nào ở đây, đều có thể chém giết, phân thây muôn mảnh!"

Kinh ngạc ngẩng đầu lên, khi nói như vậy, nàng cũng không có nửa phần do dự, bên môi vẫn mang theo một vẻ mặt hưng phấn mà cười khẽ.

----------

Xem lại các chương trước một chút nếu các bạn không còn nhớ chi tiết truyện nhé.

Thật sự là đã dừng khá lâu rồi. Sorry.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top