Chương 5

Cuộc đời tràn ngập tính hí kịch, Tư Minh Vi lại không nghĩ đến loại hí kịch này sẽ phát sinh trên người mình. Trong đầu chỉ lặp lại lời nói vừa rồi của Cảnh Tình. Cô cũng không biết khi nào mà cô cùng đứa nhỏ bị Cảnh Tình tha lên xe.

"Tổng tài... Chị đang nói đùa đi."

"Tôi giống như đang nói đùa sao?" Cảnh Tình quay đầu lại nhìn cô.

"Chính là tôi... cảm thấy có chút... không thích hợp..." Tư Minh Vi cảm thấy chuyện này thật quá sức tưởng tượng.

"Tôi nói thích hợp thì thích hợp, có gì không được, tôi chính là vừa ý đứa nhỏ của cô, ai bảo tiểu bất điểm kia thích tôi như vậy." Cảnh Tình đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt của đứa nhỏ.

"Tổng tài... Tôi..." Tư Minh Vi còn muốn nói gì đó để cự tuyệt.

"Gọi tôi là Cảnh Tình, ở nhà tôi cũng không phải ở chùa, nhà tôi vừa lúc thiếu một quản gia, cho nên một ngày ba bữa, còn có sinh hoạt thường ngày đều giao cho cô xử lý, coi như là tính cho tiền thuê nhà của cô đi."

Thấy Tư Minh Vi dao động, Cảnh Tình tiếp tục cưỡng bức dụ dỗ cô, "Đứa nhỏ về sau lớn lên, cô muốn cho nó theo cô ra bên ngoài ăn?"

Qua một hồi không có âm thanh, Cảnh Tình nghĩ rằng Tư Minh Vi đồng ý. Lặng lẽ quay đầu nhìn cô ấy liếc mắt một cái, này thoáng nhìn qua làm cô kinh hãi đạp phanh gấp.

Tư Minh Vi nước mắt lưng tròng nhìn cô, Cảnh Tình luống cuống tay chân tìm khăn giấy.

"Cô khóc cái gì, tôi lại không có khi dễ cô..."

Đưa khăn giấy qua, Cảnh Tình chịu không nổi biểu tình đáng thương như con chó nhỏ này của Tư Minh Vi.

"Cảnh tổng...chị đối với tôi tốt quá...Thật cám ơn chị..." Nói xong nước mắt liền rơi xuống, dần dần lớn tiếng khóc lên, muốn đem tất cả ủy khuất đều phát tiết ra ngoài.

Trong ngực Lang Lang nghe tiếng mẹ mình khóc, cũng khóc lên theo .

.... Cảnh Tình bị một lớn một nhỏ làm cho bó tay không có biện pháp. Tiểu Lang con cũng đi theo góp vui cái gì.

"Tôi là quá cảm động..." Tư Minh Vi lắp bắp nói, một bên lau nước mắt.

Cảnh Tình vỗ xuống tay lái, ôn nhu khuyên nhủ, "Tốt lắm, đừng khóc, lớn như vậy còn khóc nhè, rất dọa người !" Dùng khăn giấy thay Tư Minh Vi lau đi nước mắt.

Thật vất vả làm mẹ con hai người ngừng khóc, Cảnh Tình lại khởi động xe, hướng đường về nhà mà chạy.

"Cảnh tổng, đây không phải là đường về nhà tôi..."

"Đồ vật nhà cô tôi đã cho người mang đến tốt rồi, cô trực tiếp theo tôi về nhà là được." Cảnh Tình trả lời.

A ? Tổng tài đem đồ của cô dọn đi rồi...Cũng quá nhanh đi.

Lúc nhìn thấy biệt thự nhà Cảnh Tình, Tư Minh Vi há to miệng cả buổi, ha ha nói : "Cảnh tổng...Nơi này một mình chị ở ?"

"Ừ." Cảnh Tình đã sớm dự đoán tiểu đà điểu sẽ có vẻ mặt này, còn nói thêm : "Đem miệng khép lại, cằm muốn rớt."

Tư Minh Vi ngượng ngùng khôi phục bộ dáng bình thường, vẫn là nhịn không được nói : "Chính là thật lớn... Người có tiền quả nhiên cùng những người khác không giống." Lời này nghe thế nào cũng không thoải mái, "Như thế nào, cô đối với người giàu có thành kiến ?"

"Không, không... chính là cảm khái mà thôi..." Tư Minh Vi không dám nói nữa, cô sợ mình lại nói sai sẽ chọc Cảnh Tình tức giận.

Mở cửa, trong phòng đèn còn sáng, Cảnh Tình hướng trong phòng nhìn lại. Không cần nghĩ, Nghiêm Yên đang thoải mái vắt chéo chân, uống rượu ngon, cắn hạt dưa.

"Tiểu Thử ?" Cảnh Tình đầu tiên là thăm dò gọi. Lúc này, Nghiêm Yên còn đắm chìm trong suy nghĩ của mình, chậc chậc, rượu của Lang nữ vương quả nhiên rất ngon.

"Nghiêm Yên !" Cơ hồ là rống lên, Nghiêm Yên phản xạ có điều kiện từ trên ghế sô pha té xuống, cười ha ha quay đầu lại nói "Hello." Nhìn thấy đi theo phía sau Lang nữ vương còn có một người, Nghiêm Yên phủi phủi quần áo, đứng dậy nói: "Cảnh mỹ nữ, ngươi đã trở lại a ! Ai nha, vị này chính là chị dâu đi ! Còn có..." Nghiêm Yên ánh mắt chuyển qua đứa nhỏ trong ngực Tư Minh Vi.

Oh my god ! Thật là có đứa nhỏ. Tốc độ này...cũng không đúng a...Hai người đều là nữ...Bất quá, trong Yêu giới hai nữ tử cũng có thể sinh con.

Cảnh Tình ánh mắt ngày càng lạnh, hảo con chồn nhà ngươi, ngốc ở nhà ta nhân cơ hội uống trộm rượu.

"Xin chào vị mỹ nữ kia, tôi tên là Nghiêm Yên, là bạn của Cảnh mỹ nữ, cô gái cô lớn lên thật xinh đẹp a !" Bệnh cũ không đổi được, thấy con gái chính là bộ dạng mèo thấy chuột. Cảnh Tình hướng vai cô đánh một cái, Ôi !!! Đau quá a ! Nghiêm Yên trong lòng kêu thảm thiết, Lang nữ vương đây là tức giận, bả vai của cô a.

"Trễ như vậy, ngươi có phải hay không nên trở về nhà ngủ !" Là ngữ khí khẳng định, không phải là một câu nghi vấn. Nghiêm Yên nghĩ thầm còn nhiều thời gian, nên lưu lại một câu 'tôi đi trước.' Chạy so với chuột còn nhanh hơn.

Tư Minh Vi có chút không hiểu, vừa rồi người nọ hình như gọi cô là chị dâu, chắc là nghe lầm đi.

"Cô không cần để ý người vừa rồi ! Tôi đưa cô về phòng." Cảnh Tình kéo tay cô hướng trên lầu đi.

Quả nhiên thật lớn...Biệt thự này, nếu quét dọn cũng phải mất một ngày đi. Tư Minh Vi nghĩ, bất tri bất giác đi theo Cảnh Tình đứng trước một cửa phòng, "Về sau cô sẽ ở phòng này, Lang Lang sẽ ở phòng kế bên, ngày mai tôi sẽ cho người sửa chữa lại, đêm nay cô với nó ngủ với nhau đi."

"Tôi cùng đứa nhỏ vốn ngủ cùng nhau...Không cần phải phiền toái như vậy." Lại là bộ dáng mềm yếu kia, nhìn là muốn khi dễ thôi.

"Nó là con gái nuôi của tôi, tôi đương nhiên phải cho nó thứ tốt nhất, trước đem Lang Lang thu xếp tốt, tôi đi lấy thuốc cho cô !" Không cho Tư Minh Vi cơ hội cự tuyệt.

Đi vào trong phòng thời điểm, trái tim bé nhỏ của Tư Minh Vi vẫn là "Thùng thùng" nhảy một trận thật lớn...Chỗ ở trước kia của cô còn không bằng một nửa phòng này, giường này nhìn thật sang trọng. Tư Minh Vi ôm đứa nhỏ ngồi lên giường, lại thuận theo nằm xuống, cô cảm thấy mọi thứ trải qua hôm nay giống như một giấc mộng.

Tư Minh Vi cho rằng đây là phúc của đứa nhỏ, ôm lấy nó, ánh mắt nhu hòa nhìn đứa nhỏ, "Bảo bảo, bảo bảo...Mẹ một chút cũng không hối hận đã đem con sinh ra, con phải hảo hảo mà lớn lên, mẹ sẽ cố gắng đem con nuôi nấng thật tốt, cho nên con phải ngoan ngoãn a ! Cảnh tổng sau này sẽ là mẹ nuôi của con, con đừng mang nhiều phiền toái cho cô ấy."

Nói xong lại dùng mũi cọ cọ vào mặt bảo bảo, "Mẹ...mẹ..." Đứa nhỏ lại kêu một tiếng, giống như đang đáp lại lời của mẹ mình.

Nhìn Tư Minh Vi đem thuốc uống, Cảnh Tình mới yên tâm nói : "Cô nghỉ ngơi đi, ngày mai tôi cho cô nghỉ một ngày, ngày mốt theo tôi cùng đến công ty đi làm."
"Cảnh tổng...tôi..."

"Hử ?" Cảnh Tình dừng bước lại nhìn cô.

"Cám ơn..."

Cảnh Tình mỉm cười, nụ cười kia làm Tư Minh Vi đỏ mặt, tổng tài cười rộ lên nhìn thật đẹp.

"Từ lúc chúng ta gặp mặt, cô đều nói rất nhiều lần cám ơn, cô là mẹ của con gái nuôi bảo bối của tôi, về sau ít nói hai chữ này đi."

"Ách...được..."

Cửa rốt cục đóng lại. Ôm đứa nhỏ, Tư Minh Vi mỉm cười ngủ.

Sáng nay tiến đến công ty, tất cả mọi người có thể cảm giác được tổng tài hình như rất cao hứng. Đặc biệt là Hoa Linh, từ lúc thành lập công ty đều đi theo bên người cô.

Đem cà phê để xuống, cười hỏi : "Cảnh tổng, ngày hôm qua gặp được chuyện tốt sao, chị hình như rất vui vẻ."

Cảnh Tình xoay cây bút máy trên tay, cười thần bí : "Chuyện gì cũng đều không qua mắt được Tiểu Linh Linh, đúng là có chút chuyện tốt." Vừa nghĩ tới buổi sáng trước khi ra cửa, đi qua phòng nhìn thân ảnh một lớn một nhỏ, đã cảm thấy thực thỏa mãn.

"Cảnh tổng, có thể hay không tiết lộ một chút ? Để cấp dưới tụi em cũng cao hứng với." Hoa Linh trong đầu có một ý niệm hiện lên, chớ không phải là tổng tài nói chuyện yêu đương đi. Mới là chuyện một ngày, cô nhìn tình huống gần đây cũng không giống. Âm thầm lắc đầu phủ định ý nghĩ này.

"Tiểu Linh Linh, không có chuyện khác phải làm sao ?" Hoa Linh lúc này mới nhớ đến cô hỏi hơi nhiều.

"Cảnh tổng, Từ đổng của công ty Tam K muốn hẹn chị thứ 6 tham dự tiệc sinh nhật của hắn."

"Con heo mập kia???" Cảnh Tình trên mặt xẹt qua một đạo bóng ma. Từ Thế Kiệt của Tam K, đối với cô thèm nhỏ dãi đã lâu, luôn mượn đủ loại cơ hội trên danh nghĩa hẹn cô đi dự tiệc đều bị cô từ chối, lần này còn mời cô đi dự sinh nhật của hắn.

"Đúng vậy. Công ty ta gần đây cùng hắn có quan hệ hợp tác, Cảnh tổng..." Kỳ thật Hoa Linh trong lòng là không muốn Cảnh Tình đi, cái tên Từ Thế Kiệt kia, lòng dạ Tư Mã Chiêu người qua đường đều biết, nhìn chằm chằm tổng tài đã lâu rồi. Cô đương nhiên không muốn tổng tài cùng hắn có bất luận liên quan gì.

Thật lâu trước kia, Hoa Linh đã thầm mến Cảnh Tình.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top