Chương 8: Cái này liền thẹn thùng?
Chương 8: Cái này liền thẹn thùng?
Khánh An nói xong câu nói kia, sau đó từ từ thở ra một hơi.
Khẩu khí kia, lúc theo yết hầu mềm mại phóng xuất ra, mỗi cái tế bào trong lồng ngực đều tựa như có nhỏ bé rung động.
Âm tần chất lượng không cao, thậm chí có chít chít tiếng điện lưu từ đầu tới cuối tán loạn, nhưng Khánh An vẫn nghe rất nghiêm túc như trước.
"Ha ha ha, em mỗi ngày đều nói tới nàng sao?" Úc Tử sang sảng cười.
"Đúng nha! Chuyện gì em cũng có thể nhắc tới nàng, xem ra tiểu Úc đồng học thực sự rất thích An a, tỷ tỷ ta đột nhiên cũng bắt đầu hiếu kỳ nàng là một người như thế nào đây."
"Nàng rất đẹp, không đúng, là mỹ! Xinh đẹp cái từ này quá mặt ngoài rồi. Tỷ tỷ chị nhìn thấy nhất định cũng sẽ thích! Nước da vô cùng mịn màng, chị biết không, thật sự trắng giống như trứng gà bóc, a không đúng, nên nói là bánh kem, không phải không phải không phải, những phương pháp ví von này đều quá tục, không thể dùng ở trên người nàng..."
Nghe đến chỗ này, Khánh An dở khóc dở cười giơ cánh tay lên thả ở trước mắt, vừa nhìn vừa sờ.
Nơi nào có như Úc Tử hình dung như vậy hoàn mỹ đâu, chỉ bất quá coi như bóng loáng. Huống chi, rõ ràng năm đó mọi người công nhận hoa khôi của trường, chính là Úc Tử.
"Ha ha, tiểu Úc đồng học thật là, chỉ cần vừa nhắc tới An, đại khái có thể cùng chị trò chuyện ba ngày ba đêm đi. " Mạn Mạn phát ra một chút tiếng cười ôn nhu.
"Em dường như quả thật có chút dừng không được, kia, hôm nay liền trò chuyện tới chỗ này đi. Em không thể một mình chiếm của chị quá nhiều thời gian, dành thời gian cho người nghe khác... Mạn Mạn tỷ, em sẽ vẫn quan tâm chị, vẫn nghe đài, nỗ lực lên!"
"Tốt ah, tiểu Úc đồng học thật sự rất tri kỷ thật là đáng yêu a, cám ơn em đã động viên tinh thần cho chị, về sau cũng phải thường xuyên gọi điện thoại qua đây nhé!"
Nghe đến đây, Khánh An bắt đầu kéo thanh tiến độ nhanh hơn. Sau khi xác nhận kế tiếp cũng không có cái gì liên quan đến Úc Tử, nàng liền lại mở ra bản ghi âm kế tiếp.
"Các vị thính giả bằng hữu xin chào mọi người, hoan nghênh đại gia nghe đài < tâm linh hoa viên >, tôi là người dẫn chương trình Mạn Mạn.... Mắt thấy lại một năm nữa lại tới kỳ thi đại học, hôm nay có bạn nghe ở blog tiết mục của chúng ta nhắn lại nói, 'học tập rất mệt mỏi, cả người đều sốt ruột vô cùng, Mạn Mạn tỷ tỷ có thể phát thanh phổ biến đồng thời liên quan tới phiền não của học sinh không'. Cho nên, ngày hôm nay, liền muốn hỏi các vị một chút, cảm thấy thời điểm làm học sinh, phiền não lớn nhất là cái gì...."
Người dẫn chương trình sau khi ném ra chủ đề, kế tiếp liên tục vài cuộc điện thoại gọi tới đường dây nóng người nghe đều không phải là Úc Tử, Khánh An đối với bọn họ không có dục vọng biết rõ, liền lần nữa kéo thanh tiến độ.
Mãi đến ba mươi lăm phút, Úc Tử rốt cục xuất hiện.
Cậu ấy nói: "Phiền não lớn nhất.... Kỳ thực phương diện học tập em không có gì phải sợ, ngược lại tương đối sợ một năm sau, khi thi vào trường đại học, sau khi cùng bạn học nói lời từ biệt, liền giang hồ bất tái kiến ( không còn gặp lại nhau). "
"Đây quả thật là phải lo lắng. Dù sao cũng là ba năm tình nghĩa nha, bất quá em cũng không nên quá lo lắng. Chỉ cần có tâm, cho dù tốt nghiệp, như cũ vẫn có thể giữ liên lạc, thường xuyên gặp mặt nha. "
"Những bằng hữu khác em lại cảm thấy còn tốt. Nhưng mà An, nàng là một người tương đối không chủ động. Hơn nữa em phát hiện nàng dường như cũng không có cùng bằng hữu sơ trung của nàng liên lạc qua lại. Mà em, bằng hữu sơ trung đều vẫn liên lạc. Cho nên luôn cảm thấy sau khi tốt nghiệp, ở nàng, em cũng sẽ gặp tình huống giống như bằng hữu sơ trung của nàng." Trong giọng điệu của Úc Tử, lộ ra một chút lo lắng.
Sau khi Khánh An nghe xong, từ bên cạnh rút ra một cái khăn giấy, đặt vào dưới mũi.
Trước đây khi nàng học cao trung, vẫn luôn rất lạnh lùng. Có người không am hiểu giao tiếp khả năng chỉ là bởi vì hướng nội, nhưng nàng không phải. Nàng chỉ là đơn thuần trầm mê ở trong thế giới của chính mình, cũng cảm thấy không cần thiết cùng quá nhiều người thân thiết.
Còn có chính là, thì ra, nàng bắt đầu từ lúc đó, vẫn chỉ chú ý ý nghĩ của chính mình, lại không để ý đến suy nghĩ của Úc Tử.
Sau khi nghe xong bản ghi âm thứ hai, Khánh An ngay sau đó lại mở ra cái thứ ba.
Mạn Mạn: "Ở trong nhân sinh (cuộc đời) của mọi người, đã làm chuyện gì vô ly đầu(*) là cái gì đây? Hoan nghênh đại gia hăng hái thảo luận ah...."
--------
无厘头的(*)vô ly đầu = 'Không rời đầu': cố ý đem một số chuyện, sự vật không liên quan làm thành tổ hợp xâu chuỗi kỳ lạ hoặc bẻ cong, dùng để đạt tới mục đích khôi hài hoặc châm chọc. 'vô ly đầu' là tiếng địa phương ở Quảng Đông , vốn nên ghi 'vô lai đầu' = 'không địa vị', bởi vì tiếng địa phương Quảng Đông chữ "Đến" và "Ly" âm đọc gần giống nhau, cố tình viết 'vô ly đầu'. Hành động ''vô ly đầu'' sẽ tạo thành lời nói và việc làm của một người không có chút ý nghĩa nào, không hiểu thấu.
'Không rời đầu' nguyên là một câu tục ngữ của Quảng Đông Phật Sơn, ý là một người làm việc, nói chuyện đều làm người khác khó có thể lý giải, không trọng điểm, ngôn ngữ cùng hành vi của người đó không có mục đích rõ ràng, thô tục tùy ý, hỗn loạn bực tức, nhưng cũng không phải là không có đạo lý.
---------
"Mạn Mạn tỷ, em lại tới. Ha ha, chuyện vô ly đầu nhất a. Thời điểm kỳ học cuối lớp mười, em và An làm một chuyện rất khôi hài. Bởi vì nghe nói đem tóc của hai người kết vào với nhau có thể vĩnh viễn cùng một chỗ. Cho nên chúng em hai người, liền mỗi đứa cắt xuống một chòm tóc, kết vào nhau, sau đó thả vào trong ví tiền mua ở ngoài vỉa hè, chôn xuống dưới một cái gốc cây đại thụ ở gần bờ sông." Lúc Úc Tử nói đến đây, mặc dù không có phát sinh tiếng cười, nhưng cái thanh âm kia lại khiến người ta cảm thấy cậu ấy tựa hồ toàn bộ hành trình đều đang cười. Rất thanh thúy.
Mạn Mạn: "Kết tóc không phải là sự tình lúc người cổ đại kết hôn mới làm sao? Vì sao các em lại làm như vậy?"
"A ha, chúng em lúc ấy không nghĩ nhiều như vậy. Dù sao, tình yêu tình bằng hữu gì gì đó, đều là tình. Cho nên, chúng em lúc ấy nghĩ chính là phần tình nghĩa này có thể vĩnh tồn. " Giọng nói của Úc Tử nghe cũng có chút ngượng ngùng.
Mạn Mạn: "Vậy, sau đó thì sao? Vẫn chôn ở chỗ ấy sao? Các em có đi xem qua hay không?"
"Tháng trước gốc cây kia bị người nhổ tận gốc, dời cắm đến nơi khác. Về phần túi tiền chứa tóc kia, ngay cả một chút thi thể cũng không tìm thấy." Lúc Úc Tử nói lời này, cách ống nghe điện thoại đều có thể cảm nhận được oán niệm của cậu ấy.
Nếu như hai người bọn họ hiện tại còn tốt giống như lúc trước, như vậy, thời điểm nhớ lại chuyện này, nhất định sẽ ôm bụng nhìn nhau cười to.
Nhưng bây giờ cái tình trạng này, Khánh An cười không nổi.
Gốc cây kia, ngoại trừ dưới gốc có chôn túi tiền bên ngoài, kỳ thực còn chôn dấu không ít những hồi ức khác.
Lúc học lớp mười, khi đó cha của Úc Tử cảm thấy chơi điện thoại di động sẽ phân tâm, nên không cho Úc Tử mua. Cho nên, mỗi lần đến ngày chủ nhật, đều là Khánh An gọi điện thoại đến điện thoại bàn nhà Úc Tử hẹn Úc Tử, hoặc là Úc Tử dùng điện thoại bàn gọi điện thoại cho Khánh An hẹn nàng ra ngoài chơi.
Mà địa điểm hai người gặp nhau, mỗi lần đều là ở dưới gốc cây kia.
Cho nên sau đó Úc Tử nhịn suốt đêm, thần chí không rõ trên bài thi viết xuống câu kia "Ta là một gốc cây cổ thụ ngàn năm thành tinh." cũng là có nguyên nhân.
Cậu ấy trong tiềm thức liền đối với gốc cây kia bị dời đi có chút oán niệm a.
Khánh An kéo chuột, chuẩn bị phát bản ghi âm kế tiếp. Nhưng mà, nàng lại phát hiện, chính mình trong lúc vô tình đã đem hết thảy tất cả các bản ghi âm.
Đúng vậy, 'Hồ điệp phi a phi' cũng chỉ ghi âm mấy cái này mà thôi.
Trong mấy cái chương trình phát thanh này, Úc Tử gọi đến đường dây nóng đều nhắc tới chính mình, lại trong lời nói không che giấu chút nào mà toát ra đối với mình quan tâm. Úc Tử khi đó luôn đề cử với mình nghe cái tiết mục này, cũng có lẽ là bởi vì, muốn để cho mình phát hiện tâm chi sở hướng (tấm lòng) của cậu ấy đi.
Bởi vì mình, luôn cảm thấy cậu ấy thích bằng hữu khác quá nhiều.
Đột nhiên nghĩ thông.
Lấy tai nghe xuống, thay đồ ngủ, Khánh An đi tới trước cửa sổ, duỗi tay nắm chặt một góc màn cửa sổ.
Kéo một chút, rèm hướng hai bên mở ra, cảnh đêm mênh mông trong nháy mắt nhảy vào đáy mắt. Màn đêm bao quanh thành thị, ngọn đèn đường nhỏ vụn hòa vào nhau chiếu rọi phía dưới, lộ ra chằng chịt thích thú. Kéo ra cửa sổ thủy tinh, bên ngoài mưa bụi tà tà mềm mại bay xuống đến giữa lông mày, hơi lạnh. Cơn mưa này tới lúc nào không biết.
Cũng không lâu lắm, điện thoại di động trên bàn để máy vi tính phát ra tiếng vang chấn động, Khánh An cảm thấy được, sau đó liền rời khỏi cửa sổ, xoay người đi tới cầm điện thoại lên.
Ninh: "Ngủ chưa? Ngủ rồi sao, vậy thì ngủ ngon a !. "
Lúc trước nàng chăm chú nghe chương trình phát thanh, cho nên chưa trả lời tin nhắn của Ninh, nếu không phải Ninh lại nhắn tới, nàng thật sự đúng là suýt tý nữa thì quên mất.
"Còn không có, vừa rồi đang nghĩ một vài sự việc. " Khánh An dựa vào bên cạnh bàn, trả lời.
Ninh: "Làm sao vậy?"
"Tôi đang tưởng niệm một người. Nhưng cô ấy hẳn là sẽ không nghĩ tới tôi. Dù sao tôi..." Đánh chữ đánh tới chỗ này, đầu ngón tay Khánh An dừng lại nửa giây, sau đó lại đem hàng chữ này xóa sạch sẽ.
"Vì sao cô mỗi ngày đều ngủ trễ như vậy nha?" Khánh An một lần nữa đánh một câu gửi tới.
Ninh: "Quen rồi, không đến một giờ sáng, đi nằm ngủ không được."
"Không sợ đột tử sao?" Khánh An hỏi.
Ninh: "Nói thật, rất sợ. "
"Vậy cô còn chưa ngủ. " giơ tay lên, Khánh An vén mấy sợi tóc rơi xuống qua sau tai.
Ninh: "Không phải cô cũng chưa ngủ sao? Khó có được buổi tối không cần đi làm. "
"Không muốn ngủ. Tịch mịch, trống rỗng, lạnh. " Khánh An cầm điện thoại di động bước đi thong thả đến bên cửa sổ, một lần nữa đóng cửa sổ, kéo rèm cửa sổ lên.
Ninh: "Vừa lúc, tôi cũng tịch mịch trống rỗng lạnh, không bằng hai chúng ta gắn bó sưởi ấm?"
"Tôi cự tuyệt. " Khánh An không chút nghĩ ngợi mà liền nhắn lại ba chữ này.
Ninh: "Vì sao? Không phải nói fan hâm mộ sao?"
"Cô cũng chỉ nhớ rõ tôi câu nói này sao?" Khánh An vốn tâm tình còn đang xuống thấp, sau khi thấy những lời này của Ninh, trong nháy mắt vui vẻ.
Ninh: "Đương nhiên không chỉ như vậy, tôi còn nhớ rõ cô đã nói muốn hướng dẫn tôi chơi sắc ảnh nha."
"Đúng vậy, tôi có nói qua. Cho nên bây giờ cô cởi sao?"
Sau khi Úc Hữu Ninh thấy Khánh An gửi tới câu nói kia, nước vừa uống vào miệng suýt chút nữa phun ra.
Cầm khăn tay lau khóe miệng, Úc Hữu Ninh trả lời: "Đêm hôm khuya khoắt, hai nữ nhân nói chuyện phiếm trò chuyện loại tình huống này.... Đột nhiên cảm thấy có chút quỷ dị. "
"Không phải cô muốn sao, làm sao, xấu hổ? Dạng này liền thẹn thùng, tôi làm sao có thể thỏa mãn cô?" Đối phương đột nhiên liền triển lộ ra một bộ dáng vẻ bá đạo tổng tài (ta chém đó =)).
Úc Hữu Ninh tắt máy vi tính, cười nhạt một tiếng, một tay vỗ vỗ cằm suy nghĩ kế tiếp trả lời thế nào mới có thể chiếm được thượng phong, một tay cầm điện thoại chuẩn bị rời đi thư phòng.
Kết quả vừa tắt đèn, nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động đi ra ngoài Úc Hữu Ninh liền đụng phải lão mẹ Triệu Hân, dọa đến cô hít vào ngụm khí lạnh, điện thoại cũng suýt tý nữa nện xuống trên sàn nhà.
"Mẹ sao lại ở đây?" Úc Hữu Ninh để điện thoại xuống bên người.
"Ta đứng lên uống nước, thấy con bên này đèn vẫn sáng, liền đến nhìn một chút. Hơn nửa đêm không ngủ được, ôm điện thoại di động, lén lén lút lút.... Trò chuyện tao* (không đứng đắn) a?" Triệu Hân trên dưới quan sát nữ nhi một phen, sau đó làm ra cái hoàn mỹ tổng kết, liền lại ngáp dài xoay người hướng gian phòng của mình đi tới.
Có một người mẹ thường xuyên lăn lộn trên internet, tinh thông các loại ngôn ngữ mạng là loại cảm giác như thế nào đây?
Cảm giác đáng sợ.
Úc Hữu Ninh nắm tay phải, xoa xoa cái trán, theo sau đó xoay người trở lại trong phòng ngủ của mình.
"Hồn đều bị dọa cho bay. " Úc Hữu Ninh đóng cửa phòng ngủ, sau khi nhắn xong tin cho Thính Ngữ, đem điện thoại di động để qua một bên, giơ tay lên cởi ra cúc áo thứ nhất.
Đối phương rất nhanh thì lại hồi âm lại: "Không phải cô rất có khả năng kéo* sao? Cái này chỉ sợ?"
(* kéo: có thể là xé rách, kéo, dắt, nói chuyện tào lao, nói chuyện phiếm ---- túm quần lại là tui không biết chọn cái nào nên để nguyên vậy đi =)))
Sau khi Úc Hữu Ninh nhìn thấy, không khỏi đem cúc áo cởi được một nửa dừng lại, một lần nữa cầm điện thoại di động lên đánh chữ: "Tôi vừa rồi không có nói rõ ràng, tôi là muốn nói, tôi và cô đang trò chuyện, đột nhiên trông thấy mẹ của tôi, suýt tý nữa bị bà ấy hù chết. "
"Hồng hồng hỏa hỏa hoảng hoảng hốt hốt"
"Cô cứ cười trên nỗi đau của người khác đi, tôi đi tắm." Úc Hữu Ninh một lần nữa để điện thoại di động xuống, sau đó cởi quần áo, kéo ra cửa phòng tắm.
**********
Haha, càng ngày tui càng điên đảo vì hai bạn trẻ này nha.
rԼ�&�
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top