Chương 40
Chương 40
Sau khi cơm nước xong, Khánh An trở lại trong phòng đổi quần áo.
Nơi đây hơn hai mươi độ, nhiệt độ vừa vặn, không nóng không lạnh.
Bôi lên kem chống nắng, Khánh An thay đổi áo phía sau lưng là thiết kế rỗng màu trắng hở rốn có đai đeo, phần thân dưới được mặc với một chiếc quần short có lông, cực ngắn màu xám trắng.
Đai đeo sát người, hơn nữa kiểu dáng nửa kín nửa hở này, hoàn toàn làm nổi bật dáng người của nàng.
Quần short rất ngắn, đôi chân của nàng thoạt nhìn càng thêm thẳng tắp thon dài, có loại mỹ cảm khỏe mạnh, săn chắc.
Sau đó, Khánh An lại nhặt một chiếc váy nhỏ màu đỏ và đặt nó vào túi. Nàng không muốn mặc áo tắm, cho nên nàng không mua những thứ đó.
So với nàng, Úc Hữu Ninh mặc quần áo giản dị hơn, áo phông và quần short, buộc tóc đuôi ngựa.
Sau bữa ăn tại khách sạn xong, hai người bắt taxi đến công ty cho thuê xe, Úc Hữu Ninh đem dụng cụ chụp hình bỏ vào bên trong cốp xe, ngồi vào ghế lái nói: "Hiện tại ở chỗ này một lúc, ánh mặt trời quá mạnh mẽ, tia sáng qua mạnh, chụp ảnh sẽ không được đẹp, rất dễ không có chi tiết. Đi chỗ đó sau trước tiên có thể đi chơi một chút."
Khánh An gật đầu, sau đó đem mang tấm vải voan mỏng chống nắng để lên trên đùi, lại từ trong túi lấy ra cái gương nhỏ mở ra, tỉ mỉ kiểm tra trang điểm chính mình.
"Có muốn mua cái gì để ăn không?" Úc Hữu Ninh nhìn xuống thời gian, hiện tại mới một giờ.
"Có thể. Mình đẹp không?" Khánh An soi vào gương, thuận miệng hỏi.
Úc Hữu Ninh gật đầu: "Đẹp vô cùng. "
"Không sai, biết nói chuyện. " Khánh An thu hồi cái gương nhỏ, quay đầu nhìn Úc Hữu Ninh, hai mắt híp lại, cằm khẽ giơ lên, hướng cô làm động tác hôn gió.
Úc Hữu Ninh gục đầu xuống lại nâng lên, sau đó nhìn Khánh An, nhịn không được nói: "Cậu đây là đang câu dẫn người nào sao?"
"Hả?" Khánh An khẽ nhướn mày, một tay chống xuống ghế, thân thể nghiêng về phía Úc Hữu Ninh, cũng giơ lên tay kia, sửa sang lại ống tay áo cho Úc Hữu Ninh, hỏi: "Câu dẫn cậu sao? Có thể thành công không?"
Úc Hữu Ninh nhìn chăm chú vào phía trước, nhắm mắt lại, sau đó nắm lấy cổ tay Khánh An, quay đầu lại.
Khuôn mặt Khánh An trang điểm tinh xảo, khuôn mặt giống như hoa hồng đỏ làm càn nở rộ, đẹp đến quá phận.
Úc Hữu Ninh đột nhiên tới gần, Khánh An cũng không lui lại, Vì vậy, khuôn mặt hai người ngày càng gần nhau hơn, gần như sẽ tiếp xúc đụng vào nhau.
Mùi nước hoa nhàn nhạt, lưu chuyển sóng mắt, đôi môi đẫy đà, tất cả trên người Khánh An, đều làm cho người muốn cướp đoạt.
"Thắt dây an toàn, nhanh lên." Úc Hữu Ninh nhìn môi của nàng, nhẹ thì thầm. Sau đó, cô kéo dây an toàn, giúp Khánh An cài nút.
Sau khi đem lửa nóng không an phận cố định lại, Úc Hữu Ninh bắt đầu chuyên tâm lái xe.
Thật là sắp hỏng mất.
Khánh An cũng không nói gì, chỉ cúi đầu và kéo dây đeo của túi xách.
"Người theo đuổi cậu có bao nhiêu?" Úc Hữu Ninh đang lái xe, đột nhiên hỏi.
"Nghe nói người yêu thích mình rất nhiều, nhưng không có vài người có can đảm để theo đuổi mình. Người có can đảm để theo đuổi mình, mình lại chướng mắt. " Khánh An nhìn ngoài cửa sổ xe, trả lời biếng nhác.
Úc Hữu Ninh nghe xong, nói: "Yêu cầu của cậu tương đối cao, khó tìm. "
"Thật không?" Khánh An nhẹ nhàng ngáp nhẹ, "Cậu không phải cũng vậy sao?"
"Cậu còn nói qua nếu như mình nam, cậu sẽ gả cho mình. Bất quá. . . Mình là nữ. " Úc Hữu Ninh đỡ tay lái, nhìn không ra là tâm tình như thế nào, "Cậu vẫn kết hôn chứ?"
Nghe vậy, Khánh An xoay đầu lại, nhìn chăm chú vào gò má Úc Hữu Ninh: "Đương nhiên không lấy chồng. "
Ah. Úc Hữu Ninh tự giễu cười lắc đầu một cái.
"Trên Weibo của cậu có nhiều cô bạn gái nhỏ lắm. Người nào xui xẻo với cậu đây." lúc này, Khánh An lại bổ sung một câu, sau khi nói xong, tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ.
Úc Hữu Ninh nghe xong, quay đầu ngắm nàng một cái.
Lúc đến bãi biển, một mảnh xanh thẳm trào vào mí mắt.
Ngày hôm nay gió có chút lớn, Khánh An tóc cùng trang phục chống nắng trong nháy mắt đã bị thổi bay.
May mắn thay, bây giờ tia sáng bỗng nhiên trở nên nhu hòa, tất cả đều vừa vặn.
"Đi thôi. " Úc Hữu Ninh mang túi máy ảnh, đi về phía trước.
Khánh An gật đầu.
Chỉ là, tới nơi này chụp hình không chỉ các nàng, còn có thật nhiều người khác. Chụp chân dung, chụp áo cưới, các loại.
Cộng thêm bây giờ là ngày nghỉ, khách du lịch cũng nhiều hơn bình thường. Thoạt nhìn, có người ở khắp mọi nơi.
"Quên đi, còn không bằng ở bể bơi khách sạn chụp hình." kỳ thực, ngoại trừ cảm thấy quá nhiều người bên ngoài, còn có một nguyên nhân chính là, đối mặt nhiều người như vậy, Khánh An rất khó thích ứng.
"Kỳ thực không có quan hệ gì, vẫn là có thể. . ."
"Thế nhưng cảm giác là lạ, khó chịu, chúng ta đi đi, chơi đùa một chút, sau đó đi ăn hải sản." Khánh An xoay đầu lại nhìn Úc Hữu Ninh. Tuy nói nàng còn mang theo quần áo khác tới đây, nghỉ để thay đổi, thế nhưng người ở đây quat thật quá nhiều.
"Vậy được rồi, trở về khách sạn chụp đi." Úc Hữu Ninh dừng lại, liền làm theo ý tứ Khánh An.
Hiện tại ở nơi này một chút, nhưng thật ra là thật thích hợp chụp hình.
Cho nên, mặc dù Khánh An nói không chụp, nhưng Úc Hữu Ninh vẫn cầm cameras chụp rất nhiều ảnh cho nàng.
Nói là không chụp, kết quả đến cuối cùng, vẫn mạc danh kỳ diệu chụp một đống ảnh. Hơn nữa, loại này trong lúc lơ đãng vô tình chụp, có vẻ cũng càng tự nhiên hơn.
Mãi cho đến chạng vạng, Khánh An ở cạnh biển chậm rãi đi tới, sợi tóc tung bay, dáng vẻ bị tia sáng ám muội mông lung phác hoạ duyên dáng vô cùng. Ánh nắng chiều đem tất cả dát lên kim sắc, nhìn qua phá lệ chói mắt, khiến mỗi một tấm hình, thoạt nhìn đều trống rất nghệ thuật.
Sau một lát sau.
"Kết quả vẫn chụp nhiều như vậy." Khánh An cầm cameras qua lại lật nhìn.
"Ừ. Được chứ?" Úc Hữu Ninh hỏi.
"Ừ." Khánh An gật đầu, sau đó còn nói: "Có chút mát, chúng ta trở về khách sạn đi, chụp cái gì đó lớn chút. Tỷ như khỏa thân. "
"Hả?"
Khánh An gật đầu: "Đúng rồi. Vì sao cậu có cái phản ứng này? Lẽ nào cậu còn sợ xem thân thể của nữ nhân?"
Úc Hữu Ninh nhìn về mặt biển, không có nói tiếp.
"Cậu đã sớm xem qua không ít đi?" Ngay sau đó, Khánh An lại hỏi.
"Cậu đang nói cái gì vậy..." Úc Hữu Ninh bị nàng khiến cho dở khóc dở cười.
"Khẳng định xem qua không ít. Vậy sao cậu còn không thích ứng đây? Lẽ nào, mình tương đối đặc biệt, cho nên cậu nhìn mình sẽ xấu hổ?" Khánh An tắt đi cameras, đưa cho cô.
"Giống như lời cậu nói, cậu có mình cũng có, mình vì sao xấu hổ?" Úc Hữu Ninh lau lau thân máy ảnh bỏ vào túi. đơn giản thay đổi những từ mà Khánh An nói trước đây đổi thành câu hỏi.
"Không nói. Ăn cái gì đi. " Khánh An nói, xoay người đi trước.
Úc Hữu Ninh nhìn bóng lưng Khánh An, nói gì, chỉ là an tĩnh tùy theo nàng cùng đi.
Cuối cùng hai người đi đến một cửa hàng hải sản.
Rất may mắn chính là, các nàng vừa mới đi, thì có một bàn người rời đi, cho nên bọn họ đoạt được vị trí ngồi.
Ngồi xuống gọi đồ ăn, sau khi món ăn mang lên đủ, Khánh An vừa mới kẹp mấy con tôm thả vào trong chén chính mình, thì có hai cô bé đi qua.
"Thật ngại quá, quấy rối một chút. Tiểu thư, nơi đây bàn ăn cơ bản đều đầy, hai người có phiền nếu chúng tôi ngồi chung một bàn không? Nhà hàng bên cạnh đã đầy, chúng tôi ..." Một người trong đó váy liền áo màu xanh da trời, mái tóc đen mượt mà lịch sự hỏi Úc Hữu Ninh.
"Cứ tự nhiên." Úc Hữu Ninh nghiêng đầu, chỉ xuống chỗ trống bên cạnh.
"Cảm ơn, a... Này, có phải là Ninh không? Cô gái ngạc nhiên khi thấy khuôn mặt Úc Hữu Ninh, kinh ngạc một chút.
"Đúng, cô..."
"Lần trước tôi tìm cô chụp ảnh cho tôi, cô có nhớ không? Tôi là Tú Tú!" Cô gái váy xanh nói, ngồi xuống bên cạnh Úc Hữu Ninh.
Khánh An nhìn nàng một cái, cầm lấy con tôm bóc vỏ, cũng không có chủ động cùng cô gái bên cạnh mình nói chuyện.
"Ah, Tú Tú a, tôi nhớ ra rồi, chính là không chỉ có vóc người tốt, mà còn là một cô gái xinh đẹp." Úc Hữu Ninh nhìn nàng, nở nụ cười.
"Chán ghét, trước đó cô nhất định là quên người ta. " Tú Tú nói, nắm tay nhỏ nện xuống bả vai Úc Hữu Ninh.
Khánh An nhai tôm, giương mắt Tú Tú, từ trên xuống dưới quan sát nàng một lần, sau đó bưng lên đồ uống uống một ngụm.
Người ta? Tôi đi.
"Không có quên, cô xem, tôi không phải nghĩ tới sao?" Úc Hữu Ninh cười.
"Còn không phải là bởi vì người ta nhắc nhở, cô mới nhớ tới. " Tú Tú nói, chu mỏ một cái.
Tôi đi, còn chu mỏ. Mấy tuổi? Khánh An buông đồ uống, tiếp tục nhìn Tú Tú.
Cảm thấy được ánh mắt của Khánh An, Tú Tú vừa cười hỏi Úc Hữu Ninh: "Cô ấy là khách hàng hôm nay cô chụp ảnh sao?"
Úc Hữu Ninh nghe xong, nhìn nàng một cái, lại nhìn Khánh An, sau đó để đũa xuống, đang định giới thiệu, kết quả Khánh An liền gắp một miếng cá mực hoa, bỏ vào trong chén Úc Hữu Ninh.
"Một mực nói chuyện, đợi lát nữa đồ ăn lạnh, nhìn cậu làm sao ăn. " Khánh An nói xong, gác lại chiếc đũa, tiếp tục uống đồ uống.
Úc Hữu Ninh ngẩng đầu nhìn một chút tiếp tục lột tôm Khánh An, đột nhiên muốn cười.
"Không phải khách hàng, cậu ấy là bạn tôi." Úc Hữu Ninh nhìn phía Tú Tú, đường hoàng nói.
"Ồ... bộ dạng như vậy." Tú Tú gật đầu.
Lúc này, Khánh An lại đem tôm đã lột xong đưa tới không trung, chân mày đối với Úc Hữu Ninh dương dương tự đắc nói: "Miệng. "
Úc Hữu Ninh thấy thế, không thể làm gì khác hơn là nghiêng thân qua, ngậm vào con tôm trong tay Khánh An.
Tú Tú sau khi nhìn thấy, chỉ có thể vùi đầu xem thực đơn.
Ừ, cô bạn này của Ninh thoạt nhìn có chút hung, nàng đột nhiên không dám nói chuyện.
Bất quá. . . Hai người bọn họ thoạt nhìn. . .
Trên Weibo những người đó suy đoán chẳng lẽ là thật sao? Ninh, kỳ thực thật là 'cong' sao? thật đáng ghét ah, nàng trước đây cũng vì vậy mới quan tâm Ninh, nhưng hiện tại xem ra, Ninh đây là danh hoa có chủ sao?
Sau khi bữa cơm kết thúc, trả tiền xong, hai người một trước một sau đi ra khỏi nhà hàng.
"Này, người ta. Wow, cô ấy cả người đều nhanh nương đến trên người cậu." Khánh An đi ở phía trước, giọng nói quỷ dị.
"Cô ấy có lẽ là kiểu nói chuyện dễ thương." Úc Hữu Ninh cúi đầu nhìn mặt đất.
"Thật không?" Khánh An nghiêng đầu, học Tú Tú, mở miệng, "Người ta sao không biết loại phong cách này rất đáng yêu đây?"
"Thật không được tự nhiên a. " Úc Hữu Ninh hai tay chắp ở sau lưng, cười đến không được.
"Không được tự nhiên? Người khác nói ra chính là dễ thương, mình nói ra chính là không được tự nhiên?" giọng nói Khánh An không tốt lắm.
"Sorry, kỳ thực ý của mình là... " Nói như thế nào đây, Úc Hữu Ninh nhìn nàng, do dự một chút, đi ra phía trước, "Chờ đã.... Mình có thể hỏi cậu một vấn đề không?"
"Hỏi đi, người ta nhất định trả lời nếu biết." Khánh An vén tóc, giọng nói như cũ chua lòm.
"Coi như nàng thực sự dựa vào trên người mình, vậy thì thế nào? Bao gồm cả bà chủ công ty mỹ phẩm bị cậu hình dung là dính. Coi như nàng đều dựa vào trên người mình, thì phải làm thế nào đây?" Úc Hữu Ninh đến gần Khánh An, ở bên tai nàng hỏi.
Khánh An xoay người, sau khi cùng ánh mắt Úc Hữu Ninh va chạm, lại dời đi nơi khác, dừng lại hơn mười giây sau nói: "Hiện tại đã khá muộn.Đi thôi, trở về khách sạn đi. "
"Khánh An, cậu vừa mới đang suy nghĩ gì?" Nhưng mà, Úc Hữu Ninh không có đi về phía trước.
*******
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top