Chương 2: Trong đêm khuya lắng nghe

Chương 2: Trong đêm khuya lắng nghe

Úc Tử lúc này người ở chỗ nào? Không biết, quá lâu không liên lạc.

Ba tuần lễ.

Khánh An đứng ở trước kính, lẳng lặng nhìn chăm chú vào trong kính người kia mặc váy lộ vai màu nghệ chính là mình.

Dáng người yểu điệu, tóc dài đến eo, thiên phân, trang điểm tinh xảo, ngũ quan cũng giống ngày thường rất có hàm súc.

Nhìn một lát, Khánh An xoay người, rời khỏi phòng tắm.

Lái xe đến cao ốc công ty, ở bãi đậu xe dưới đất dừng xe xong, đầu ngón tay lên chìa khoá, Khánh An xuống xe.

Phịch một tiếng đóng cửa lại, nàng ôm vai hướng cửa thang máy đi tới.

Bãi đỗ xe an tĩnh, chỉ có âm thanh gót giầy da chỉa xuống đất phát ra âm thanh lộc cộc đang vang vọng, tịch liêu mà xa xăm.

Đem tóc vén lên sau vai, Khánh An ấn nút mở cửa thang máy, sau khi tiến vào lại chọn tầng lầu, thang máy từ từ đi lên, nàng thì mở ra Wechat.

Bằng hữu bên trong, một người đến thành phố khác phát video. Trong video là chồng của nàng trêu chọc tiểu hài tử, tiểu hài tử bị sợ quá khóc, Vì vậy chồng nàng cuống quít dỗ dành.

Lại nói tiếp, không biết tác phong của bạn bè Úc Tử là như thế nào.

Khánh An cất điện thoại di động, hai tay xoa hai cánh tay, chậm rãi nắm chặt.

Tháng mười nhiệt độ không khí quả nhiên giống như là xe cáp treo, chợt cao chợt thấp. Ngày hôm nay có chút hơi lạnh, sau khi đến thang máy càng lạnh hơn.

Đi giày da màu đỏ, cầm lên túi nhỏ màu đỏ đeo lên vai, đi vào công ty, nhìn xuống thời gian.

Lúc này cách < Lắng nghe > Tiết mục phát sóng còn có hơn một giờ.

"Nha, Khánh An, ngày hôm nay đổi trang dung hả?" Thẩm Điềm quay đầu lại, khuỷu tay tay phải chống lên bàn, ngón tay thì nhẹ nhẹ vỗ vỗ cằm.

"Ừ." Khánh An gật đầu.

"Cái này son môi màu đỏ không tệ, mình thấy đều muốn cắn một cái. " Thẩm Điềm trêu đùa nói.

Khánh An nghe xong, buông bản thảo chủ đề phát thanh, hai tay ôm vai, thân thể theo ghế xoay chậm rì rì chuyển nửa vòng, chính diện đối mặt hướng Thẩm Điềm, ngoắc ngoắc ngón tay, nói: "Vậy cậu đến đây cắn đi."

Bên cạnh nam đồng sự khác đang chuẩn bị tan việc nghe được đoạn đối thoại này của hai người, sau đó đều tới hướng bên này nhìn sang.

Thẩm Điềm nhìn xuống hai chân thon dài bóng loáng dưới váy của Khánh An, thanh thanh cuống họng, nói: "Khánh An, cậu thực sự là.... Nếu mình là nam, sau đó cậu vẫn như thế trắng trợn câu dẫn nói như vậy, khả năng phải phát sinh chuyện gì đó không thể miêu tả."

"Nhưng cậu không phải nam nha, có thể phát sinh chuyện gì không thể miêu tả, đúng hay không?" Khánh An nói xong, nở nụ cười.

Lúc nàng không cười, cả người thoạt nhìn có chút lãnh đạm, giống như là mode trong phim nữ ma đầu.

Nhưng nàng một khi cười lên, lại như anh túc, để cho người ta khó mà chống đỡ, biết rõ có độc, lại còn muốn đi tiếp xúc.

"Đúng vậy, nhờ có mình không phải nam, cậu mới có thể vẩy tới như thế không kiêng nể gì cả. " Thẩm Điềm cười, nhặt lên sợi tóc trên vai Khánh An, đặt đầu ngón tay đùa bỡn.

"Đúng vậy, hai nữ nhân, coi như thật làm cũng sẽ không mang thai. " Khánh An kéo xuống tay Thẩm Điềm, xoay người tiếp tục bắt tay vào làm lật đồ vặt trên tay.

"Quên đi, không nói với cậu." Thẩm Điềm nâng trán.

" Tiết mục của cậu đều truyền hình xong rồi, thế nào còn chưa trở về?" Khánh An thấy Thẩm Điềm còn không đi, Vì vậy hỏi.

"Là như vậy, Khánh An, hôm nay mình có thể ở nhờ nhà cậu một đêm không? Bạn trai của bạn cùng phòng của mình tới, làm ầm ĩ đến hoảng." Thẩm Điềm nói, thở dài một hơi.

"Cậu muốn đến cứ đến. " Khánh An xem bản thảo phát thanh, sau đó lại bổ sung một câu: "Bất quá mình mười hai giờ rưỡi mới tan tầm, cậu hẳn biết rõ ràng. "

"Không có chuyện gì, mình chịu được, liền ở đây chờ cậu tan tầm nha." Thẩm Điềm cười nói.

Khánh An nghe xong, giương mắt nhìn cô, gật đầu, sau đó đứng dậy đi lấy nước uống.

Đã đến giờ, Khánh An cầm bản thảo phát thanh vào phòng phát thanh, cầm lấy gậy mà người dẫn chương trình phát thanh đưa tới, đeo ống nghe lên điều tốt mạch, ngồi xuống.

< Lắng nghe > Là một tiết mục phát thanh ban đêm về sinh hoạt tình cảm. Cái tiết mục này từ khi phát sóng đến bây giờ đã có hai năm, thời gian phát hình là thứ hai đến thứ sáu 23:00-- 00:30.

23: 00, Khánh An đeo ống nghe lên, chờ sau khi ca khúc và một ít quảng cáo kết thúc, liền đến gần microphone.

"Mọi người khỏe, đây là đài phát thanh Long Chiết tiết mục < Lắng nghe >. Tôi là lão bằng hữu của các bạn, Thính Ngữ. Hoan nghênh các vị nghe đài, đồng thời cũng hoan nghênh các vị bạn cũ mới ở Wechat công tác của tôi tham dự nhắn lại thảo luận. Nick Wechat của tôi là tingyu008, đồng thời cũng hoan nghênh mọi người có thể gọi đường dây nóng số điện thoại 021-34587 kể với tôi câu chuyện của bạn."

"Ở trong cuộc sống, hầu hết thời gian chúng ta đều sẽ có một ít lời muốn đối với người kia nói, tỷ như người bạn thầm mến, bằng hữu của bạn, người nhà của bạn. Cho nên, chủ đề của ngày hôm nay là, 'bạn muốn đối với TA nói cái gì?' Phía dưới tôi ta trước phát một ca khúc, mọi người có thể ở Wechat nói cho tôi biết, sau đó trở về chúng ta tiếp tục trò chuyện. "

Giọng nói của Khánh An so với những người dẫn chương trình khác cũng không phải là đặc biệt điềm mỹ (*ngọt ngào), tổng thể thiên về ngự, nhưng giống như là có thể dán vào huyết dịch của mọi người chậm rãi chảy xuôi, khiến người ta không thể rời bỏ.

Đây là bình luận của người nghe ở đài phát thanh Long Chiết lúc nói trên Weibo.

Nghe bài hát, Khánh An ngồi ở đó, nghiêng đầu nhìn chằm chằm mặt bàn, suy tính rất nhiều chuyện đã thật lâu không có nghĩ qua, thẳng đến âm nhạc kết thúc, nàng thu hồi tâm tư, tiếp tục bắt đầu chủ trì, cũng bắt đầu đọc lời người nghe nhắn lại.

"Bạn nghe [ Cao Sơn ] nói, nàng là một cô gái rất ưu tú, cũng rất liều mạng, bây giờ đang chính mình gây dựng sự nghiệp, gầy đến thoát hình. Trước kia chúng ta luôn luôn cùng một chỗ nghe cái tiết mục này, nhưng hiện tại nàng đều bận đến không có thời gian nghe. Ta chỉ muốn nói với nàng, mặc kệ như thế nào, ta sẽ một mực tại phía sau nàng, làm bạn nàng, quan tâm nàng, chiếu cố nàng...." Khánh An đọc một chút, đột nhiên nghĩ đến chính mình.

Mặc dù đang làm loại tiết mục phát thanh tình cảm, nhưng mình cũng không có cảm nhận qua tư vị tình yêu.

Mỗi ngày đều là máy móc sinh hoạt, trong lòng không có ai, cũng không ai sẽ nhớ chính mình.

Đi làm, tan tầm, ăn, ngủ, trong cuộc sống các loại tất cả mọi chuyện lớn nhỏ, cơ bản đều là một người tiến hành....

Ngay cả được người yêu thương cũng đều trở thành một loại hy vọng xa vời.

Ân, nguyên bản nàng và Thẩm Điềm là bình thường cùng nhau hẹn gặp rồi đi ra ngoài, nhưng hai tháng gần đây, nàng ngay cả Thẩm Điềm cũng không hẹn. Bình thường lúc gọi điện thoại tới hỏi muốn ra ngoài không, Thẩm Điềm đều nói bận bịu.

"Tôi cảm thấy được nếu như tôi là nàng, nhất định sẽ vô cùng hài lòng, dù sao có người nhớ cái loại cảm giác này, thực sự rất tốt đẹp. " Khánh An đọc xong thư nhắn lại, sau đó nhẹ giọng thở dài, ân, nếu như mình có một ngày cũng có thể gặp được một người như vậy, vậy cũng tốt.

Sau đó, có người gọi đến đường dây nóng.

"Ngài hảo, tôi là Thính Ngữ. " Sau khi kết nối đường dây nóng, Khánh An mở lời.

"Ha ha ha, nữ nhân không phải đều là thấy tiền sáng mắt sao? Thật mẹ nó làm đản a ta thảo, cái gì thật lòng chó má, cái gì chó má cảm tình, đều là giả, ha hả. " một giọng Hán cẩu thả truyền ra.

Mà lại, nhìn dạng như vậy, hẳn là một tên say rượu.

"Rất nhiều nam nhân bối cảnh kinh tế bình thường vẫn có nữ hài tử truy, làm sao bạn liền nhìn không thấy đây? Ah, đại khái là bởi vì những nam nhân kia có mị lực mà bạn không có đi. Đương nhiên, tôi cũng không muốn cùng bạn nói quá nhiều lời, tôi còn phải chiếu cố cảm thụ của người nghe khác, cho nên, gặp lại. " Khánh An nói xong, liền cúp đường dây nóng kia.

Tỷ như người nam kia tác gia Hứa Ngạn, liền rất có mị lực a, Hứa Ngạn còn không có trở thành một đại thần sách bán chạy, lúc còn là một tác gia nghèo rớt mùng tơi, Khánh An đã bị văn tự dưới ngòi bút của hắn cùng thái độ đối với sinh hoạt mê đến không được.

"Vừa mới có người gọi điện thoại qua đây liền trực tiếp phun lời thô tục, ô nhiễm lỗ tai mọi người, tôi rất xin lỗi. Người có thể không học thức, nhưng nhất định phải có tố chất, nếu không... Mặc kệ có tiền hay không, đều không có người yêu mến. Vậy kế tiếp, tôi trước phát một ca khúc để mọi người rửa lỗ tai một chút, mọi người có thể tiếp tục nhắn lại tin cho tôi hoặc là gọi điện thoại. " Khánh An sau khi nói xong, phát ra ca khúc.

Sau đó, nàng tiếp tục kiểm tra mọi người nhắn lại trên Wechat công tác, sau khi kết thúc một ca khúc, tiếp tục đọc.

"Nghe bạn [ Ninh] nói, hắc, luôn luôn ngủ không được, nhớ kỹ không được uống trà uống trà trước khi ngủ, cho dù là đồ uống có liên quan đến trà. Mặt khác, thời gian công tác của ngươi cùng bình thường làm việc và nghỉ ngơi trái ngược, đây đối với thân thể không tốt, nhưng cũng là chuyện không có cách nào khác. Bất quá, nhớ kỹ ăn nhiều rau dưa hoa quả, ăn ít kẹo đường cùng đồ ăn có chất béo cao."

Lời nhắn này, Khánh An đọc xong, sau đó cười nói: "Xem ra Ninh là một người rất tri kỷ nha, hy vọng người bạn thích kia có thể cảm thụ được tâm ý của bạn."

Thế nhưng, Khánh An sau khi nói xong những lời này, trên số công tác Ninh liền lại phát tới một câu nói.

Ninh: "Những lời này là nói với ngươi nói."

Xem thấy đối phương lần thứ hai nhắn lại, Khánh An sửng sốt một giây.

Lại nói tiếp, đúng vậy.... Nàng ở trong một cái tiết mục người mất ngủ nói chuyện phiếm, có nói qua mình cũng bị vấn đề mất ngủ, cũng chia xẻ phương pháp cưỡng chế giấc ngủ.

Sau đó, cũng nói gần đây đều uống trà hoa nhài.

Thế nhưng những thứ này, đều là cùng không cùng người nói chuyện phiếm nói.

Mà cái người tên Ninh này, cư nhiên đều nhớ.

Nàng là thính giả trung thành của mình sao? Nhưng lúc trước, cũng không trông thấy nàng có nhắn lại qua, cũng không có nhận được điện thoại của nàng kia mà.

Đột nhiên nhận được quan tâm đến từ người xa lạ, Khánh An cảm thấy..... Có một chút cảm giác ấm áp.

"Nghề nghiệp của bạn là bác sĩ dinh dưỡng sao? Cảm giác hiểu rất rõ. " Khánh An không khỏi hồi âm một câu.

"Không phải thì sao, chỉ là nghĩ đến tính chất công việc của cô, tránh không được thức đêm, cho nên liền tiện tay tra một chút những thứ cần thiết phải chú ý. Ngày mai tôi phải dậy sớm, cho nên ngày hôm nay sẽ không bồi cô đến mười hai giờ rưỡi rồi. " Ninh nói.

"Tốt, gặp lại, ngủ ngon." Sau khi Khánh An nói xong, nhìn xuống ảnh chân dung Wechat của Ninh.

Ảnh chân dung Wechat là một cái icon tư thế tay OK bên dưới bầu trời xanh.

Khánh An đột nhiên nghĩ đến Úc Tử. Năm đó, mỗi lần lúc mình có chuyện quan trọng nhờ cậy Úc Tử hỗ trợ, Úc Tử đều sẽ ôn nhu cười, sau đó làm cái tư thế này.

Không có biện pháp, từ khi Kiều Linh đối với nàng nói ra sự thật, mấy ngày nay nàng xem thấy cái gì đều có thể mạnh mẽ liên tưởng đến Úc Tử.

00: 30, sau khi kết thúc công việc, Khánh An liền cùng Thẩm Điềm cùng nhau rời khỏi công ty, tiến vào thang máy.

Trong thang máy ngoại trừ các nàng ngoài ra, còn có hai người.

Một nam một nữ, nam đang ngáp, nữ đang gọi điện thoại.

"Nhiệt độ ngày và đêm chênh lệch lớn như vậy, cậu lại mặc ít như vậy, có lạnh hay không nha?" Thẩm Điềm thò tay khảy vải vóc áo váy trên người Khánh An, tò mò hỏi.

"Đợi lát nữa liền phải ngồi vào trong xe, bên ngoài có lạnh hay không, căn bản không quan trọng. " Khánh An quay đầu lại, Thẩm Điềm thu lại ánh mắt.

"Được rồi. " Thẩm Điềm nói xong, dụi dụi con mắt.

Đường phố đêm khuya, yên tĩnh, rộng rãi, sẽ không chen chúc. Cơ bản sẽ không xuất hiện tiếng còi xe không có tính nhẫn nại.

Khánh An vịn tay lái, xe khởi hành, giống như hô hấp của nàng giống nhau bình ổn.

Trên đường trở về, bên cạnh có một cửa hàng tiện lợi 24h sáng đèn. Từ năm 2013 đến 2015, từ khi Khánh An vừa mới chủ trì <Lắng nghe>, đến bây giờ hơn hai năm đi qua, mỗi đêm đều là như thế, cửa hàng chung quanh toàn bộ đóng cửa, sau đó chỉ còn cửa hàng tiện lợi này vẫn còn hoạt động.

Khánh An đem xe đậu ở ven đường, đi vào cầm một cái bánh ga-tô việt quất. Thế nhưng, đột nhiên nghĩ đến Ninh nói, ăn ít đồ ăn có lượng đường cao. Vì vậy, nàng lại chậm rãi thả trở về, cầm lên một túi bánh mì nhỏ không đường bên cạnh. Tuy là buổi tối ăn những thứ này cũng không tốt, nhưng ít ra cái này lượng đường ít một chút.

Mà Thẩm Điềm, thì cầm hộp sữa chua hoa quả.

"Tiểu thư, hôm nay không ăn bánh ga-tô việt quất sao?" Nhân viên thu ngân là một cô gái tuổi khoảng chừng hai mươi mốt hai mươi hai tuổi. Bởi vì nàng bình thường trực đêm, mà Khánh An cũng hầu như giờ này tới mua đồ, thường xuyên qua lại, quen, lại luôn là sẽ trò chuyện hai câu.

"Không ăn, lượng đường rất cao, ăn nhiều đối với người thức đêm không tốt. " Khánh An nói, mở khóa điện thoại.

*****

Tác giả có lời muốn nói: Cộc cộc cộc

Bản này nghĩ viết chính là tiểu tịch mịch quấn quýt tiểu ấm áp thêm tiểu ám muội các loại đồ hỗn tạp. . .

Cho nên chỉ là một cái điềm văn nhãn hiệu ta cảm thấy quá cố định tư duy

[ Không phải ngọt chính là ngược ] Loại tư tưởng này không được a chúng ái khanh ~

-----------

Tèn tén ten nhân vật chính của chúng ta đã xuất hiện mở đầu cho những câu chuyện hài hước chính thức bắt đầu, khụ khụ.....

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top