Chương 18: Mỗi ngày đều tại lập flag


Chương 18: Mỗi ngày đều tại lập flag

Một bên khác, đối phương lại ở trên Wechat nhắn đến cho nàng một tin nhắn.

Ninh: "Cậu không có ý định về thăm mình một chút sao?"

Sau khi nhìn thấy, khuôn mặt Khánh An vốn lạnh như băng trong nháy mắt trở nên nhu hòa ấm áp.

Trở về thăm thì trở về thăm.

Sau đó, Khánh An hỏi: "Hôm nay, cậu chụp thế nào rồi?"

Ninh: "Chụp rất thuận lợi. Lần này chụp lữ hành cho một đôi vợ chồng mới cưới, hai người bọn họ không chỉ nhìn rất xứng đôi, hơn nữa cảm giác ống kính cũng không tệ. "

Nhìn thấy chỗ này, Khánh An suy nghĩ một chút, còn nói: "Nói đến, thế giới này thật sự rất kỳ diệu. Một số người ngày hôm qua còn nói vĩnh viễn không muốn kết hôn không muốn có con, đến ngày hôm sau lại đột nhiên kết hôn, sau đó lại đột nhiên mang thai. Cậu cũng sẽ không đột nhiên liền kết hôn đấy chứ. "

Ninh: "Sao mình có cảm giác, so với mình cậu ngược lại càng giống như là sẽ đột nhiên kết hôn trước nha?"

"Thật không?" Khánh An dù sao cũng nhìn không ra trên người mình có cái loại khí chất này.

Ninh: "Trực giác!. "

"Trực giác của cậu nên vứt bỏ đi. Cậu suy cho cùng còn đã từng yêu đương nhiều lần, đời sống tình cảm của mình so với cậu, cũng không nên cá ướp muối quá nhiều a. " Khánh An lấy tay xoa nhẹ dưới mi tâm, vùi đầu đưa lên một miếng cơm vào miệng.

Kỳ thực Khánh An nghe Thẩm Điềm nói qua trong đài cũng có mấy gã khác phái thích nàng, nhưng trên thực tế, lại không có một ai dám theo đuổi nàng.

Đại khái là bởi vì khí tràng của nàng có chút làm cho người ta trông đã khiếp sợ.

Nàng đã từng dưới sự chỉ đạo của mẹ nàng đi xem mắt qua một lần.

Thế nhưng sau khi xem mắt xong, hai người liền giang hồ bất tái kiến.

Nhà trai cảm thấy hắn nói một câu, Khánh An liền đáp một câu không có ý nghĩa.

Khánh An còn lại là cảm thấy, dựa vào dáng vẻ kia của ngươi, còn muốn làm cho lão nương phải mặc nhiều bộ khuôn sáo như vậy, ngươi đủ tư cách sao?

Kỳ thực, đàn ông nàng có hảo cảm ngược lại cũng không phải không có, chính là Hứa Ngạn tác gia sách bán chạy, cảm giác rất có tư tưởng rất có nội hàm. Trước không nói trong sinh hoạt hàng ngày có thể chạm trán với hắn hay không, coi như có thể tiếp xúc được, cũng không phải muốn là được.

Bởi vì, trước đó trên Weibo Hứa Ngạn nói hắn đã có bạn gái.

Chỉ xem tấm ảnh, cảm thấy đó là một cô gái rất ôn nhu.

Sau đó, Khánh An liền càng mù mờ hơn. Có đôi khi thậm chí cảm giác mình có thể sẽ độc thân cả đời.

Ninh: "Thảm như vậy sao? Vậy nếu như cậu thật sự muốn nói chuyện yêu đương, cứ nỗ lực một chút, chủ động tìm kiếm con mồi đi. "

"Nhưng vạn nhất cố gắng cũng vô ích thì sao?" Khánh An đối với đời sống tình cảm của mình ngày sau tràn ngập bi quan.

Ninh: " Vậy liền không có cách nào, chỉ có thể để bần tăng cố gắng thu nhận ngươi."

"Cậu lúc nào thì xuất gia? Sao mình không biết nhỉ?" Khánh An mãi mãi vẫn luôn bỏ qua trọng điểm.

Ninh: "Ở thời điểm cậu vứt bỏ mình."

Nhìn thấy những lời này, Khánh An thu lại nụ cười.

Mặc dù Úc Hữu Ninh gửi xong lại xóa đi rồi, nhưng Khánh An vẫn không thể không lưu ý, nàng lại không ngu ngốc.

Đối phương nếu như là trong lúc vô tình gửi đi, ngược lại càng có thể nói rõ thêm một vài vấn đề.

Vì vậy, Khánh An vội vàng nói: "Về sau mình sẽ không làm loại chuyện ngu xuẩn như vậy nữa."

Ninh: "Không có việc gì.... Chúng ta tuổi cũng đã cao, nói những lời này cảm giác cứ là lạ. "

Sau đó, cô ấy lại gửi khuôn mặt tươi cười qua đây.

Trong nháy mắt Khánh An không biết nên nói cái gì cho phải.

Dù sao cũng từng có vết rạn, hơn nữa lại cách biệt đã lâu, sinh hoạt của mọi người đều đã xảy ra biến hóa không nhỏ.

Cho dù không có vết rạn, quá lâu không liên hệ với bạn bè, tụ họp, cũng đều hoặc nhiều hoặc ít sẽ có chút không hiểu nhau.

Hơn nữa, rõ ràng đều đã hẹn xong nói muốn gặp mặt rồi, Úc Hữu Ninh cũng không có hỏi số điện thoại của mình.

Còn có thể khôi phục tình bạn như trước kia sao? Nàng dường như, cũng không có quá nhiều nắm chắc.

Kẹp lên một miếng cải xanh bỏ vào trong miệng, Khánh An chỉ cảm thấy càng nhai càng vô vị, vì vậy không tiếp tục ăn nữa.

Đẩy cửa đi ra ngoài, Khánh An đi tới bên cạnh xe của mình, nghĩ đi nghĩ lại, lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn.

"Số điện thoại của cậu là gì? Ngay cả cái dãy số cũng không cho mình, đến lúc đó làm sao gặp mặt?"

Sau khi gửi ti nhắn xong, Khánh An mở cửa xe, cúi người chui vào ngồi xuống, kéo cửa lên, đưa tay lên sờ đầu một cái.

Lòng bàn tay chạm đến mái tóc, nàng mới ý thức tới, tóc mình đã uốn xoăn.

Ninh: "Mình chỉ là muốn xem, nếu như mình không hỏi, cậu có chủ động hỏi mình hay không mà thôi."

Sau đó, Úc Hữu Ninh liền gửi số điện thoại cho nàng.

Khánh An nhìn một chuỗi chữ số, lại nhìn câu nói kia, đột nhiên cảm thấy đại não giống như là bị một cây côn bổng đập cho tỉnh lại.

Nàng đã từng chủ động đi tìm hiểu sâu hơn về Úc Hữu Ninh sao? Chỉ sợ là không có. Nàng luôn ở phía bị động, cho tới nay đều luôn hưởng thụ sự chủ động quan tâm cùng chiếu cố của Úc Hữu Ninh, cũng rất ít chính mình chủ động đi quan tâm cậu ấy.

Không được, chính mình phải cải biến lại mình. Bất quá thời gian cũng không còn sớm, Khánh An trước hết đi đến đài phát thanh.

----

Bên kia, Úc Hữu Ninh đeo túi máy ảnh thật to trở lại phòng khách sạn, tháo túi trên vai xuống, gác qua trên bàn, sau đó liền cởi giày, ngồi vào trước bàn, giơ tay lên nện một cái lên bả vai.

Trong ngày này, khắp nơi chạy tới chạy lui, nói mệt là giả.

Dựa vào lưng ghế dựa, ánh mắt Úc Hữu Ninh dừng lại ở trên màn hình điện thoại để trên bạn, nghĩ đến tin nhắn lúc trước mình gửi cho Khánh An.

Cô lại nói ra câu kia "Ở thời điểm cậu vứt bỏ mình", kỳ thực cũng không phải là chỉ bị hiểu lầm lúc mách lẻo.

Cô biết, trong mắt tuyệt đại đa số người, mình là một người rộng rãi, cái gì cũng không so đo với người khác.

Nhưng trên thực tế, từ sau khi gặp phải Khánh An, những thứ cô so đo vẫn thật nhiều.

Mặc dù nàng bạn bè nhiều, nhưng thời cấp ba người gần gũi với cô nhất vẫn là Khánh An.

Dù sao cũng là ngồi cùng bàn, lại là bạn bè, cho nên nói là người có khoảng cách gần nhất cũng không phải là giả.

Cùng nhau lớn tiếng đọc to, đọc thuộc lòng, nghe viết từ đơn, làm bài.

Cùng nhau tản bộ nói chuyện phiếm, từ sách thích cho tới phim truyền hình, điện ảnh, âm nhạc vân vân, tóm lại chính là thiên nam địa bắc các loại tán gẫu.

Cùng nhau nghe nhạc chung một cái MP3, cậu một cái tai nghe, mình một cái tai nghe.

......

Nói chung, nguyên bản đều là như vậy.

Cho đến một ngày nào đó, Khánh An thích người nam sinh kia.

Dần dần, nội dung nói chuyện phiếm cũng hầu như là sẽ vây quanh người nam sinh kia mà triển khai.

Tóc hắn lại cắt ngắn rồi, hắn đổi một túi sách mới, giày chơi bóng mới của hắn nhìn rất đẹp, hắn phát ngôn trong nghi thức túi sách hôm thứ hai, hắn được hiệu trưởng ở trước mặt tất cả mọi người khen ngợi.

.......

Nói chung, chỉ cần có thời gian nói chuyện phiếm, không tới mười phút, Khánh An liền có thể chuyện gì đều quấn trở lại trên người hắn.

Ngay cả nghe nhạc cũng dần dần biến thành bài nam sinh trong truyền thuyết kia thích nghe.

Nhưng Úc Hữu Ninh không muốn nghe, sau đó cũng không biết là từ khi nào, các liền liền tách ra nghe riêng.

Khi đó Úc Hữu Ninh nghĩ tới một việc, không biết Khánh An có cao hứng bừng bừng nói tới mình giống như ở trước mặt người khác nói tới người nam sinh kia hay không.

Kỳ thực Khánh An nhiều lần viết thư tình cho nam sinh kia, chỉ là cũng không có đưa cho hắn.

Mỗi lần Khánh An đoan đoan chính chính ngồi viết thư tình, Úc Hữu Ninh liền ghé vào trên bàn, miễn cưỡng quay đầu quan sát dáng vẻ của Khánh An.

Khuôn mặt Khánh An rất non mềm, lúc viết thư tình rất chân thành, sẽ viết bản nháp nhiều lần, không hài lòng liền ném đi, hài lòng giữ lại chuyển sang tờ giấy chính thức muốn dùng. Thỉnh thoảng lúc mắc kẹt, Khánh An sẽ không tự giác khẽ cắn đầu bút.

Kỳ thi cuối kết thúc lớp mười một, ngày đó hai người chạy tới tiệm thức uống gần trường học mua đồ uống.

Cô muốn một ly trà bưởi, Khánh An thì muốn một ly trà sữa tiên thảo.

Lúc từ trong của hàng đi ra, cô hỏi Khánh An: "Không phải cậu không thích tiên thảo sao, tại sao lại mua trà sữa tiên thảo?"

Khánh An nói: "Bởi vì nghe nói hắn thích, cho nên mình liền mua. "

Ngày đó, Úc Hữu Ninh thực sự không mấy vui vẻ.

Mình thích ăn sò huyết xào cay gì gì đó, đều là nhắn đến rất lâu, Khánh An mới đi nếm.

Nhưng là nam sinh kia thì sao.... Hắn còn chẳng cần lên tiếng, nhưng chỉ cần là đồ vật là hắn thích, dù cho nàng không thích, cũng sẽ chủ động đi nếm thử.

Cắn ống hút, Úc Hữu Ninh quay đầu đi chỗ khác, thấy dung nhan Khánh An lúc mỉm cười chỉ cảm thấy tâm tình là lạ.

Con gái thời học cấp ba, đang ở trong độ tuổi thanh xuân, phần lớn đều là mới biết yêu, thích một người là chuyện rất bình thường. Đạo lý đều hiểu, nhưng cô chính là không vui, cái này thì có biện pháp nào đâu.

Nhưng nghĩ lại, cô lại cảm thấy mình nghĩ quá nhiều, yêu cầu quá nhiều.

Tình yêu cùng tình bạn, vốn chính là không xung đột, người ta thích một người, mình không vui vẻ theo, ngược lại nghĩ đông nghĩ tây, có ý gì. Lại nói, người ta không sẽ nói yêu đương, về sau còn có thể kết hôn.

Bất quá, bất kể nói thế nào, đó là Úc Hữu Ninh từ lúc chào đời tới nay, lần đầu tiên nếm được tư vị nổi máu ghen trong truyền thuyết. Ừm, kỳ thực cô và Khánh An, đều là hai cái bình dấm chua.

Chỉ là, Khánh An là bình dấm chua lớn, mà lại thuộc về loại ăn dấm liền sẽ trực tiếp để ghen tuông tùy ý bay hơi ra. Còn cô, là bình dấm chua nhỏ, thế nhưng sẽ đem cái loại ghen tuông này chôn vào chỗ sâu nhất trong đáy lòng.

Chôn kĩ còn không tính, cô không chỉ muốn chôn kĩ, còn muốn đi lên lấp đất, lại chồng chất bên trên một đống rơm rạ, một mực phá hỏng. Lại xoay người, giả bộ như không có chuyện gì xảy ra tiếp tục cuộc sống.

------

Đảo mắt, tiết mục phát thanh của Khánh An lại bắt đầu.

Úc Hữu Ninh mở radio, nhét tai nghe điện thoại vào tai, sau đó an tĩnh nghe nàng nói, nghe nàng đọc nhắn lại, tiếp đường dây nóng, nghe nàng phân tích giải đáp nghi hoặc cho bạn nghe.

Trong chương trình phát thanh, có người gọi vào đường dây nóng, nói: "Thính Ngữ tỷ tỷ, chị cảm thấy, làm bạn tốt hay là làm người yêu tốt hơn? Em có người bạn, em rất thích cậu ấy, nhưng cậu ấy dường như vẫn luôn chỉ là coi em là bạn.... Gần đây em muốn thổ lộ với cậu ấy, nhưng sợ sau khi thổ lộ, ngay cả bạn bè đều làm không được. Thậm chí, cũng sợ cho dù cậu ấy có thể tiếp nhận em, về sau vạn nhất chia tay, cũng sẽ rất khó chịu. Dù sao, từ bạn bè biến thành người yêu, nếu chia tay, liền cảm giác giống như đồng thời đã mất đi hai người. "

Lúc này, Khánh An mở miệng nói chuyện.

Nàng nói: "Tôi cảm thấy, đầu tiên, tâm tình của em mới là vấn đề lớn nhất. Hai người bát tự cũng còn chưa có cong lên đâu, em liền bắt đầu suy nghĩ về sau nếu chia tay sẽ như thế nào như thế nào. Bất kể nói thế nào, em mang theo lo lắng như vậy đi nói yêu đương, mặc kệ đối phương có phải là bạn của em hay không, em đều sẽ cảm thấy mệt mỏi. "

Úc Hữu Ninh nghe đến đây, đột nhiên cảm thấy, mình như vậy vẫn còn rất tốt.

Dù sao mình cùng bạn bè khác phái xung quanh đều là bạn bè thuần túy, căn bản không cần lo lắng những thứ này.

*************

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top