CHƯƠNG 2: CỨU CHUỘC
Diệp Thời Tầm vội vàng bận rộn mang theo tiền, cùng Phong Lưu nói lời từ biệt sau đó hướng về bệnh viện mà đi.
May mắn kiếp trước chính mình ngoài ý muốn nằm viện, Cố Tô An lúc đó nhìn nàng nói: Tám năm trước, tỷ tỷ ta chính là ở tại bệnh viện này rời đi. Mà ta, cũng ở nơi này đem mình bán cho cái kia ma quỷ.
Khi bác sĩ một lần lại một lần nhắc nhở Cố Tô An phải nhanh lên một chút đóng tiền làm phẫu thuật, nàng rốt cuộc ũng lấy dũng khí bấm dãy số của người kia.
Khi tiếng vang lên một khắc kia, ánh mắt Cố Tô An triệt để ảm đạm.
Tô Vận mấy ngày này nhìn trúng một cái món đồ chơi mới, hiện tại nàng đang tại văn phòng chờ người kia gọi điện thoại.
Di động đột nhiên vang lên, thấy trên điện thoại hiện lên dãy số lạ. Trong đầu tự nhiên nghĩ tới mỹ nhân xinh đẹp mà cường quật kia, thật đúng là một món đồ chơi không sai.
Tô Vận khóe miệng chậm rãi giơ lên, không nhanh không chậm cầm điện thoại lên. Trong đầu nghĩ tới nhìn người nọ nằm dưới thân mình, bộ dáng nước mắt liên tục khóc cầu xin, nghĩ đến đều sẽ hưng phấn a.
Mà ngay lúc Tô Vận bắt máy của người kia lại bất ngờ nghe được âm thanh lo lắng dễ nghe truyền đến.
"Uy, Tô tiểu thư. Ta là Cố Tô An, ngươi còn nhớ rõ chứ?"
Tô Vận thích cái cảm giác này, bên trong vỗ tay một cái đem người đùa giỡn, giờ phút này Cố Tô An ở trước mặt nàng lo lắng nhưng lại là một loại hấp dẫn khác. Nàng tựa hồ nghĩ muốn nghe âm thanh bất lực đến khóc của một nữ nhân kia.
"Uy, Tô tiểu thư? Ngươi hiện tại có nghe điện thoại chứ? Tô tiểu thư?"
Không thể không nói, Cố Tô An giờ phút này cơ hồ gấp đến độ mất đi lý trí. Nghe âm thanh gấp gáp làm Tô Vận tâm tình cực tốt, nàng chậm rãi mở miệng nói: "Ân, Cố tiểu thư phải không? Việc ta hướng ngươi đề nghị..."
'Tu, tu, tu...'
Tô Vận còn chưa nói xong, điện thoại đầu bên kia đã cắt đứt. Nàng xem màn hình điện thoại tối đen kia, khó thở hổn hển đem điện thoại mém trên tường. Sống nhiều năm như vậy, còn không có người nào dám tùy tùy tiện tiện đem điện thoại của nàng cắt ngang như vậy.
Tô Vận khóe miệng nàng gợi lên độ cong nguy hiểm, xem ra lúc này nàng cần phải đích thân đi đến bệnh viện một chuyến.
Mà bên trong bệnh viện, Cố Tô An nhìn nữ nhân đầu đầy mô hôi thở hổn hển trước mặt. Nàng không khỏi giật mình ngây ngẩn cả người, lại nhìn đến di động trong tay của cô. Cố Tô An đi qua một phen đoạt lại điện thoại, thì thấy điện thoại đã bị người kia tắt đi.
Cố Tô An tức giận tát người nọ một cái bạt tay, đôi mắt đỏ tươi nói: "Ngươi bệnh thần kinh a? Dựa vào gì lấy điện thoại ta ngắt máy?"
Diệp Thời Tầm một khắc kia nhìn thấy Cố Tô An, toàn bộ trong đầu nàng đều là mộng. Nữ nhân xấu xí khiếp đảm kia, nguyên lai từng mỹ lệ như vậy sao? Trách không được nữ nhân ác ma kia đều nghĩ đem người này bao dưỡng bên người.
Mà thời điểm Diệp Thời Tầm cảm giác được trên mặt nóng bừng, đau rát, cũng không giận nở nụ cười. An An ngươi còn sống, thật là tốt.
Cố Tô An lúc nảy bị tức giận nóng đầu, giờ phút này tỉnh táo lại nhìn đôi má Diệp Thời Tầm bị sưng đỏ. Lại cảm nhận bàn tay của chính mình hơi run run, nàng nhất thời không biết giải thích như thế nào.
Diệp Thời Tầm gặp Cố Tô An đáy mắt tràn ra các loại cảm xúc phức tạp, trong đó nhiều nhất là lo lắng.
"An... Cố, Cố tiểu thư. Xin chào, ta là bằng hữu của tỷ tỷ ngươi. Năm đó khi ta bị tai nạn xe cộ, là tỷ tỷ ngươi đúng lúc đưa ta đi bệnh viện mới cứu được mạng nhỏ này của ta. Nghe nói nàng bệnh nặng, mà nhà các ngươi hoàn cảnh kinh tế cũng rất khó khăn. Cho nên, phí phẫu thuật cùng chữa bệnh của nàng đều do ta chi trả. Coi như cho ta một cái cơ hội để báo ân đi."
Diệp Thời Tầm lưu loát nói ra lý do thoái thác tốt đã nghĩ ra từ sớm, bất quá Diệp Thời Tầm nhìn đến trong đáy mắt Cố Tô An hiện lên tia kinh ngạc cùng chần chờ. Diệp Thời Tầm rất khẩn trương, nàng sợ hãi Cố Tô An cự tuyệt sự hỗ trợ của nàng mà đi tìm tên nữ nhân đại ác ma kia. Lại nhìn đến điện thoại đã tắt máy trong tay Cố Tô An, Diệp Thời Tầm cảm thấy may mắn hôm nay không có kẹt xe. Bằng không muộn một hồi, Cố Tô An khả năng có thể sẽ liền cùng nữ nhân kia thỏa thuận xong.
Cố Tô An không biết lai lịch của nữ nhân trước mắt này, nhưng lại nghe được nàng muốn trả chi phí giải phẫu cùng phí chữa bệnh cho tỷ tỷ, Cố Tô An không khỏi dứt bỏ nghi hoặc, cầm chặt tay Diệp Thời Tầm nói:" Cám ơn ngươi, tiền của ngươi ta về sau sẽ nhất định mau chóng trả lại cho ngươi."
"Ân, việc này chúng ta sau này bàn lại. Còn bây giờ, trước tiên liên hệ bác sĩ nhanh chóng làm phẫu thuật là tốt nhất." Diệp Thời Tầm biết tính tình của Cố Tô An, nếu là trực tiếp giáp mặt cự tuyệt, cho dù Cố Tô An tiếp nhận, vê sau trong lòng sẽ lưu lại khúc mắc. Nói không xa, chỉ riêng vì sự kiện này khẳng định Cố Tô An là mấy ngày này đều mất ngủ.
Ngay tại lúc tỷ tỷ Cố Tô An được đẩy vào phòng giải phẫu, Diệp Thời Tầm thế nhưng còn khẩn trương hơn Cố Tô An. Không có ai so với Diệp Thời Tầm hiểu được, vị tỷ tỷ này đối với Cố Tô An mà nói có bao nhiêu trọng yếu.
Cố Tô An vốn là con của một gia đình giàu có, đáng tiếc vài năm trước trong nhà phá sản. Cha mẹ chịu khổng nỗi đã kích cùng nhau ly khai nhân thế, lưu lại Cố tỷ tỷ có bệnh tim bẩm sinh cùng với Cố Tô An đang học đại học.
Cố tỷ tỷ vì để cho Cố Tô An có thể hảo hảo học xong đại học, mang kéo thân mang bệnh của mình đi làm việc. Hai năm làm việc mệt nhọc cuối cùng chịu không nỗi, ngã xuống ngay trên đường được người hảo tâm qua đường đưa tới bệnh viện. Ngay sau đó bệnh liền tái phát, mà Cố Tô An vừa mới bước vào giới giải trí cái gì cũng không có nên căn bản không trả nổi được chi phí phẫu thuật.
Diệp Thời Tầm nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay lạnh băng của Cố Tô An, nhẹ giọng an ủi nàng: "Yên tâm, tỷ tỷ ngươi sẽ không có việc gì."
"Cám ơn." Cố Tô An gắt gao nhìn chằm chằm phòng giải phẫu cửa đang đóng chặt.
Đã qua một hồi, Cố Tô An mới nhớ đến sự tồn tại của nữ nhân bên cạnh. Hơn nữa nàng còn không biết tên người ta.
"Xin chào, xin hỏi ta có thể được biết tên của ngươi không?" Cố Tô An thấy vẻ mặt mệt mỏi của Diệp Thời Tầm, khi nói chuyện không khỏi đem ngữ khí nói ra càng thêm mềm nhẹ.
Diệp Thời Tầm thực trịnh trọng nói: "Ta gọi là Diệp Thời Tầm, lá cây diệp, thời gian thời, tìm kiếm tìm*. Cố tiểu thư gọi ta A Tầm là được."
(*Tầm còn có nghĩa là tìm)
Cố Tô An không hiểu cô vì cái gì giới thiệu tên mình trịnh trọng như vậy, nhưng nhìn cô vẻ mặt biểu tình chân thực. Cố Tô An nghĩ, nàng sợ ba chữ này trước mắt sẽ lưu lại thật sâu trong đáy lòng nàng, sau đó lưu lại một đời.
Hai người ngồi ở chỗ này khẩn trương chờ mong, lo lắng sợ hãi cùng chờ đợi.
Diệp Thời Tầm nhìn xuống đồng hồ trên tay, bây giờ đã hơn hai giờ chiều. Chính nàng bận rộn đến mức điểm tâm còn chưa ăn, mà Cố Tô An lo lắng cho Cố tỷ tỷ như vậy khẳng định cũng sẽ không ăn cơm.
"An... Cố tiểu thư, ngươi trước ở chỗ này chờ đợi kết quả. Ta đi mua chút đồ ăn, một hồi liền trở về." Diệp Thời Tầm suýt chút nữa kêu thành An An, bất quá cho dù nàng đối với Cố Tô An xưng hô như thế nào, thì trong giọng nói luôn mang theo ôn nhu mà trong lòng Cố Tô An cũng sẽ không để ý.
Cố Tô An theo bản năng gật đầu, hơn nữa vô lực nở một nụ cười: "A Tầm bảo ta An An đi, tỷ tỷ của ta bình thường đều gọi ta như vậy."
Một câu nói rất đơn giản, Diệp Thời Tầm lại tràn đầy vui sướng. Nàng sợ nhất liền là sống lại đời này sẽ thay đổi những gì, tỷ như Cố Tô An kiếp này khả năng sẽ không yêu nàng.
Tại thời điểm Diệp Thời Tầm rời đi không lâu, một nữ nhân trang điểm xinh đẹp mang theo vài tên vệ sĩ mặc đồ đen đi vào hướng này bệnh viện.
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Đôi lời con edit: hiện tại lên trước 2 chương, còn lại số chương sẽ lên đều mỗi tuần, còn mỗi tuần lên được bao nhiêu chương thì tùy vào độ siêng và thời gian của tôi có cho phép hay không. cảm ơn mọi người đã ủng hộ, nhớ bình chọn và cmt để mình có nhiều động lực hơn để edit nha nha nha <3.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top