Chương 81
Đầu tháng sáu, Vu Chu nói với Tô Xướng, nàng có một người bạn từ nhỏ kết hôn, phải về quê một chuyến, tối thứ sáu đi, chủ nhật về.
Tô Xướng đưa Vu Chu đến ga tàu cao tốc, sau Tết âm lịch hai người lại một lần nữa chia lìa ngắn ngủi.
Hôn lễ của bạn từ nhỏ vào giữa trưa thứ bảy ở khách sạn tốt nhất Thiên Thành, là khách sạn năm sao Vu Chu từng muốn Tô Xướng ở.
Hiện trường bố trí rất lãng mạn, hoa nghệ màu trắng và màu tím đan xen, ánh đèn mộng ảo màu sâm banh, trên màn hình lớn chiếu quá trình hiểu nhau yêu nhau của cô dâu chú rể, trên mặt đất có mảnh vụn pháo mừng cùng lũ trẻ chạy tới chạy lui nhặt kẹo, bạn từ nhỏ tóc búi mặc áo cưới, cùng chú rể đón khách ở cửa.
Trong trí nhớ của Vu Chu, rất nhiều hôn lễ ở quê đều là như vậy, cũng chỉ có hai cái tên trên bảng tiếp khách có sự khác biệt.
Quá trình bắt đầu, bà Triệu, ba Vu cùng với Vu Chu ngồi ở vị trí chính giữa bàn tròn lớn, nghe MC trên sân khấu thuần thục phỏng vấn, vừa cầm một nắm hạt khô vừa nói chuyện.
"Nhà trai là bạn học cấp hai của Quyên Quyên đúng không? Ba mẹ đều làm ở ngân hàng, học cấp ba cùng chị cả." Bà Triệu tò mò.
Địa phương nhỏ chính là như vậy, quan hệ một gậy là có thể đánh.
Cặp đôi mới ôm hôn, bà Triệu lại khóc.
Cầm khăn giấy lau nước mắt, khóc đến đau lòng. Chờ kính rượu xong tan tiệc, ba Vu ở lại tiếp tục nhậu, Vu Chu gọi xe về nhà, bà Triệu ngồi ở trên xe xem vòng bạn bè của ba mẹ Quyên Quyên.
Bà dùng ngón cái và ngón trỏ phóng to bức ảnh: "Làm sao có thể nghĩ đến liền kết hôn chứ, trước kia chúng ta còn là làm chung một nhà máy, đều ở chung trong khu nhà tập thể. Chúc Chúc, con còn nhớ không?"
Nói xong liền rầu rĩ: "Nếu mẹ thấy con kết hôn, không biết sẽ khóc thành như thế nào."
Vu Chu nhìn ra ngoài cửa sổ, con đường bắt buộc phải đi qua từ nhỏ này, đang ngẩn người. Cho tới nay nàng vẫn luôn là một đứa trẻ làm từng bước, bà Triệu nói phải đi con đường này đến trường, cho tới bây giờ nàng chưa từng muốn thay đổi, có lúc tan học về nhà, bạn học nói, Vu Chu mình dẫn cậu đi đường tắt, nàng đều nói không, nàng không hề có chút tò mò nào.
Tốt nghiệp ở lại Giang Thành, tuy rằng không về quê theo suy nghĩ của ba mẹ, nhưng cũng rất gần, bà Triệu luôn cảm thấy, nếu như Vu Chu làm không nổi, sớm muộn gì cũng sẽ trở về, trở về thi công chức.
Hoặc là, yêu đương với người được giới thiệu ở quê, hai người cùng an cư ở Giang Thành, nhưng mỗi dịp lễ Tết lại cùng nhau về quê, vài năm sau sẽ dẫn theo những đứa trẻ cùng về.
Bà liền có cháu gái rồi.
Lúc trước mua căn nhà này, Vu Chu mới học trung học phổ thông, nhưng bà Triệu nhìn vườn hoa, liếc mắt một cái liền nghĩ tới Vu Chu cùng chồng tương lai của nàng đỗ xe đến trước biệt thự, dắt bạn nhỏ xuống xe, bà Triệu đứng ở trên cầu thang trước cửa, nghe bạn nhỏ gọi "Bà ngoại".
Như vậy lễ Tết mới náo nhiệt.
Vu Chu rất ngoan, cuộc sống trong mơ của bà Triệu, Vu Chu đều thực hiện không kém, cho nên bà căn bản không có hoài nghi, có một ngày Vu Chu sẽ tìm một chàng rể bà Triệu rất hài lòng, sinh một cục bột nhỏ thông minh đáng yêu. Tốt nhất là một cô gái, nếu Vu Chu không có thời gian, bà có thể đến Giang Thành chăm sóc, có kinh nghiệm nuôi dạy Vu Chu, bà nhất định có thể nuôi dạy em bé càng hiểu chuyện.
Xe dừng lại trước biệt thự, Vu Chu không nói một lời tay xách túi xuống xe.
Lúc lên bậc thang, bà Triệu tới kéo nàng, Vu Chu đột nhiên hỏi: "Tiền mừng hôm nay mẹ đi bao nhiêu thế ạ?"
"Hả? 2000 à, mấy dì này, chúng ta hồi trước ở trong khu nhà, trẻ con kết hôn, đều như vậy cả."
Vu Chu vào cửa, ngồi xuống sô pha nghịch điện thoại: "Mẹ không đau lòng à?"
"Đau lòng thì vẫn đau lòng chứ," bà Triệu mang giày, ngồi ở ghế kéo khoá thay giày, "Mẹ trông cậy vào con, đến lúc đó mẹ sẽ làm lớn cho con, tất cả đều thu hồi lại được."
"Nếu không thu hồi được thì sao?" Vu Chu lướt Weibo, nhẹ giọng hỏi.
Bà Triệu sửng sốt một chút, phục hồi tinh thần lại, dùng sức kéo giày, đặt sang một bên, chân thò vào trong dép, dép có chút mềm nhũn, thoáng cái không đi vào, bà cúi người xách mặt giày lên: "Sao lại không thu hồi lại được?"
"Chậm một chút, chậm một chút, con cũng không cần gấp, nhưng tóm lại là có thể thu hồi lại được." Bà Triệu mang dép lê, hài lòng, rửa tay xong đi đến phòng khách ngồi xuống, "Con ăn táo không?"
Vu Chu lắc đầu, nàng không dám nhìn bà Triệu, vẫn đờ đẫn nhìn màn hình điện thoại di động, không ngừng kéo trang Weibo xuống, không ngừng nhìn nó bật trở lại.
Giống như đang dùng dây cao su bắn vào tim mình.
Còn chưa mở miệng, nàng đã rất buồn.
Từ nhỏ đến lớn, bà Triệu rất tốt với nàng, bạn nhỏ nhà người ta có thứ gì, không cần Vu Chu mở miệng, bà Triệu đều sẽ mua cho nàng. Lên tiểu học, trong lớp thịnh hành máy ghi âm và máy Walkman, bà Triệu đến đón Vu Chu, nhìn thấy, hỏi nàng: "Con không muốn cái này à?"
"Con không muốn, con không nghe băng cát sét đâu mẹ." Vu Chu bé nói.
"Vậy Chúc Chúc của chúng ta cũng muốn, thì con đặt ở bên cạnh cặp sách, trông rất thời thượng." Bà Triệu cười giống như hoa mùa xuân.
Nghỉ hè trung học cơ sở, Vu Chu đăng ký lớp múa cổ điển, khi đó ba Vu bận rộn công việc, không thể đưa đón nàng, bà Triệu mỗi ngày đạp xe đạp đưa Vu Chu đi, sau khi tan lớp lại chở nàng về.
Bà đạp xe đạp không giỏi, xiêu xiêu vẹo vẹo, Vu Chu ngồi đến kinh hồn bạt vía, bà Triệu cười bảo nàng nhát gan, nói rằng nếu có ngã thì cũng là mẹ ngã trước.
Nếu Vu Chu nhảy quá nóng, muốn ăn một bát chè đào mát lạnh bên đường, bà Triệu liền thả nàng xuống, dừng xe đạp bên đường, nói: "Con đừng nói với ba con nhé."
Hai người cùng nhau ăn một bát, sau đó lại xiêu xiêu vẹo vẹo đạp xe đạp về nhà.
Tốt nghiệp trung học cơ sở, trường trung học phổ thông Giang Thành đến tuyển sinh, trung học phổ thông đến nơi này học, tương đối dễ xin vào đại học nước ngoài.
Bà Triệu xem những tư liệu tuyên truyền kia, xem cũng xem không hiểu, chỉ hỏi Vu Chu: "Chúc Chúc à, con muốn đi không?"
"Cái này đắt lắm, du học còn đắt hơn nữa." Vu Chu nói.
"Vậy thì có liên quan gì, chút tiền này của mẹ con có mà, bán một căn nhà là được."
Vu Chu nghĩ tới nghĩ lui, vẫn quyết định không đi, nói xa nhà quá. Bà Triệu vui vẻ, vỗ vỗ ngực nói: "Vậy là tốt nhất, mẹ thật sự đã mấy ngày ngủ không ngon rồi, mẹ nói với ba con, nếu con đi học, mẹ sẽ rất lo lắng, con nhỏ như vậy, liệu học nội trú có bị bắt nạt hay không?"
Bà vẫn luôn cố gắng hết sức cho Vu Chu những thứ tốt nhất. Mà Vu Chu tuy rằng luôn tranh luận với bà, nhưng trong lòng vẫn luôn suy nghĩ, sau khi mình lớn lên, cũng phải cho mẹ điều tốt nhất.
Nàng rất khó định nghĩa cái gì là tốt nhất, nhưng mẹ nhà người ta có, nàng cũng muốn bà Triệu có.
Lúc bà Triệu lướt đến vòng bạn bè của người ta, rất ngưỡng mộ. Lúc nhìn cô dâu chú rể cùng nhau đi trên thảm đỏ, rất ngưỡng mộ. Khi thấy mẹ Quyên Quyên mặc sườn xám ngồi trên sân khấu được kính trà, bà chắp tay, khuỷu tay đặt lên bàn, mặt hơi tựa vào mu bàn tay, rất ngưỡng mộ.
Cho nên, nếu bà Triệu hướng tới chính là tiêu chuẩn "Hạnh phúc mỹ mãn" của thế hệ trước, muốn có bữa tiệc có bạn bè và người thân chứng kiến, một chàng rể xuất sắc đáng tin cậy, cùng với niềm vui gia đình bên con cháu, vậy Vu Chu cũng không bài xích cuộc sống gia đình như vậy.
Nếu nàng không gặp Tô Xướng.
Nhưng nàng đã gặp Tô Xướng, yêu Tô Xướng, có được năng lực yêu người, cũng đánh mất năng lực yêu người khác.
Trên con đường nhất định phải đi qua đến trường, xuất hiện một ngã rẽ khác, ngã rẽ kia rất hẻo lánh, ít dấu chân người tới, không có các cửa hàng văn phòng phẩm với sạp hàng nhỏ đầy đường thơm ngát, nhưng nơi đó có Tô Xướng.
Vu Chu liền muốn đi đến đó.
Màn hình điện thoại lem nhem, bởi vì tay Vu Chu đang đổ mồ hôi, cô nuốt nhẹ nước bọt hai lần, nhìn chằm chằm vào trang đầu Weibo nói: "Mẹ, con không muốn kết hôn."
Bà Triệu nhìn nàng, mẹ đủ hiểu rõ con gái, chỉ cần từ xưng hô là đã có thể phân biệt hết thảy.
Sau khi Vu Chu trưởng thành, thường gọi bà là "Mẹ", có lúc ngắn ngủi, có lúc kéo dài. Khi bực bội sẽ cau mày nói: "Triệu Thanh Hà, mẹ làm gì vậy? Cách gọi "mẹ" xuất hiện khi Vu Chu còn rất nhỏ, còn Vu Chu 22 tuổi, dùng nó để tỏ ra yếu thế.
Triệu Thanh Hà nghẹn ngào sụt sịt mũi, nước mắt liền rơi xuống.
Vu Chu không còn ngoan nữa, bắt đầu tính toán với bà rồi.
"Ôi," bà thở ra một hơi, hoảng hốt nhìn về phía màn hình điện thoại, "Lời thoại trong vòng bạn của người này viết rất hay, 'Cuộc đời này làm bạn, chỉ có bạn là không thể', ôi, thật là cảm động."
Bà nói xong, giữ vững cổ tay lau nước mắt, dừng vài giây, mới hỏi Vu Chu: "Sao lại không muốn kết hôn? Vậy nếu con không thích nhiều người như vậy, không làm cũng được."
Nói đến nửa sau, không nhịn được, cánh mũi động đậy, đỏ ửng.
"Mẹ," Vu Chu nhìn màn hình điện thoại tối đen như mực, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, nàng chịu đựng từng đợt chua xót, nghẹn ngào nói," Dì Lưu ở quảng trường nói, là thật."
Sống mũi trong chớp mắt liền bị tắc lại, nàng nức nở đến bả vai đều run lên, liều mạng nuốt cảm xúc xuống, vẫn không cách nào bình tĩnh mở ra đề tài này.
Triệu Thanh Hà im lặng, hơi thở run rẩy, hít vào thở ra, nhìn chằm chằm mép bàn trà, như một người bị cướp sạch.
Hô hấp từ dồn dập trở nên hơi lộ vẻ bình tĩnh, Vu Chu hai mắt mông lung đẫm lệ nhìn bà, muốn nói chuyện, nhưng một giây sau, Triệu Thanh Hà vọt tới, đánh vào trên vai của nàng: "Con làm đồng tính! Còn làm đồng tính, tại sao lại muốn làm đồng hả? Hả?"
"Nhà chúng ta là làm gì có lỗi với con hay là thế nào, là không nuôi dưỡng con tốt hay là thế nào? Hả?"
"Vậy từ nhỏ, con muốn cái gì mẹ cho cái đó, sao con có thể như vậy chứ? Sao con không học hành cho tốt, sao lại đi vào con đường sai trái vậy hả?"
"Con như vậy mẹ làm sao mà làm người hả?" Triệu Thanh Hà khóc đến không thể tự kiềm chế, nà nhớ tới ánh mắt của Lưu Tam Muội, không biết sau lưng lan truyền đến nơi nào rồi.
Vu Chu cho tới bây giờ chưa từng thấy Triệu Thanh Hà như vậy, khàn cả giọng thở không ra hơi, nước mắt nước mũi chảy một mặt, bà đánh mấy cái liền không còn sức, ngồi ở một bên khóc nức nở.
"Mẹ," Vu Chu buồn bã đến khàn cả giọng, trong cổ họng không nói ra được mấy chữ hoàn chỉnh, "Con không có không học tốt, con chỉ là thích chị ấy."
"Xin lỗi, nhưng con thật sự rất thích chị ấy."
Nàng không biết tại sao mình phải xin lỗi, nếu như xin lỗi có thể làm mẹ nàng dễ chịu một chút, nàng bằng lòng nói xin lỗi một trăm lần, nhưng nàng không thể không có Tô Xướng, nàng không có cách nào khác.
Nàng muốn cầu xin mẹ, nhưng lại không biết nên khẩn cầu như thế nào, chuyện này còn khó hơn nàng dự đoán rất nhiều, dù đã chuẩn bị sẵn sàng để mở miệng, vẫn không thể nói được một câu nào hữu dụng.
Không có bất kỳ phân tích lý trí nào, không có bất kỳ tranh luận lý lẽ nào, nàng chỉ muốn khóc, chỉ muốn mẹ đừng khóc.
Nàng rút một tờ khăn giấy, đưa cho Triệu Thanh Hà.
Triệu Thanh Hà gạt tay nàng, Vu Chu khóc lại đưa cho bà, Triệu Thanh Hà nức nở vỗ đầu gối của mình, nhận lấy, dụi mắt mình thật mạnh.
"Mẹ." Vu Chu há miệng, từ trong cổ họng nặn ra nửa âm thanh.
"Con đừng gọi mẹ, mẹ nói cho con biết, mẹ sẽ không đồng ý, con mới có 22, con căn bản không có suy nghĩ kỹ," Triệu Thanh Hà cực lực hít sâu, suýt nữa thở không ra hơi, "Con chính là phản nghịch, con biết không? Đợi con trưởng thành là sẽ hết thôi."
Hai vai Vu Chu buông lỏng, bất lực ngồi ở trên sô pha, dùng tay áo lau khô nước mắt, nhanh chóng thổi ra một hơi, xua đau đớn sắp nhấn chìm chính mình đi, mới cố gắng bình tĩnh nói: "Mùa xuân năm ngoái con đã gặp chị ấy."
"Chị có biết tên em là gì không?"
"Em nghĩ, gọi điện thoại cho chị, là một chuyện mạo hiểm."
"Tô Xướng, em rất nhớ chị."
"Em sẽ chờ đợi mỗi ngày lễ tiếp theo."
"Chờ em mời chị một ly Mojito."
"Nhưng em cảm thấy, chị say cũng sẽ cứu em, chị vĩnh viễn đều sẽ cứu em."
"Chị đừng thích người khác nữa."
"Chị phải ước, chị không thể là một người không có ước mơ được."
"Có người bắt nạt em, Tô Xướng."
"Em sẽ không bắt nạt chị nữa."
......
"Căn nhà lý tưởng của em, gần công ty, đi lại thuận tiện, có cửa sổ sát đất, sau đó, có Tô Xướng."
Có Tô Xướng.
Những hồi ức này, thật ra cũng không dài như vậy, nàng đọng lại, giống như lúc ấy ở trên xe taxi, lao tới Tô Xướng 40 phút.
Tô Xướng đối với nàng mà nói có ý nghĩa gì? Nghĩa là một điểm đến. Chính là khi bạn ngồi trên xe taxi, tất cả mọi thứ đều đang lùi về phía sau, giới tính, tuổi tác, gia thế, quá khứ, tiền tài, tên tuổi, cùng với lòng tự trọng, giống như chúng đều bị bỏ lại phía sau xe, bạn ngồi quay lưng về phía chúng, vật ngoài thân tuỳ ý ở trong kính chắn gió hư hóa thành phong cảnh không quan trọng.
Chỉ cần Tô Xướng ở phía trước, những thứ khác đều là phong cảnh trên kính chắn gió phía sau.
Tình yêu là gông xiềng mà Đấng tạo hóa dùng để thu phục nhân loại, biết rõ đang được thuần hóa, vẫn cam nguyện cúi đầu, biết rõ trăm ngàn lỗ hổng, vẫn quyết chí tiến lên.
Vu Chu bất lực cười, nàng nói: "Đã hơn một năm rồi, nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn."
"Nhưng tốt nghiệp trung học cơ sở, không đi Giang Thành, con suy nghĩ cả đêm. Tốt nghiệp trung học phổ thông, chọn khoa tài chính, con suy nghĩ cả tuần."
"Cho nên, nghĩ xem con có thật lòng thích một người hay không, không thể không có chị ấy, dùng thời gian hơn một năm, đủ rồi."
"Con đã suy nghĩ kỹ rồi, mẹ."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top